Chương 7 : Tỏ Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa kịp tận hưởng thời kỳ tân hôn ngọt ngào đã phải quay về trường, tôi lại lao vào cuộc sống ôn thi thâu đêm đau khổ. Để sinh viên có đủ thời gian thực tập, khoa sắp xếp các môn thi một cách dồn dập. Tôi chỉ hận là không thể ngủ ngay ở phòng tự học cho tiện. Có lúc mệt mỏi rã rời, tôi rất nhớ Cảnh Mạc Vũ, muốn gọi điện kể khổ với anh, để anh an ủi. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh có thể đang ở bên Hứa Tiểu Nặc, tôi liền từ bỏ ý định, cắn răng chiến đấu đến cùng với các môn thi.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng nhừng, đôi tình nhân ngồi ở dãy bàn phía sau trong phòng tự học quấn quýt không thôi. Tôi cố gắng coi bọn họ như không tồn tại, nhưng vẫn nghe thấy giọng nũng nịu của cô gái đang ở trong lòng người bạn trai: “Anh có yêu em không?”
Một người phụ nữ đã kết hôn nào đó lập tức nổi da gà. Quả nhiên, người từng yêu, từng kết hôn như trải qua cuộc bể dâu, ít nhiều cũng hiểu về tình yêu của nhân gian. Còn nhớ lúc mới nhập học, tôi cũng có một trái tim trẻ trung tràn đầy nhựa sống, háo hức chờ đợi một tình yêu như vậy. Chờ đợi viễn cảnh tôi và Mạc Cảnh Vũ tay nắm tay đi bộ trong sân trường, tôi hỏi anh ấy hết lần này đến lần khác mà không biết chán, rằng anh có nhớ em không? Anh có yêu em không?
Lúc đầu óc tôi nóng lên, tôi muốn bày tỏ tình cảm với anh. Dù cách xa mấy năm trời, nhưng tôi chẳng thể quên mùi hoa quế thơm nồng lan tỏa trong sân trường ngày hôm đó. Lúc bấy giờ tôi mới lên đại học T, hoa quế nở sớm hơn mọi năm. Tôi rất nhớ nhà, nhớ ba tôi, càng nhớ Cảnh Mạc Vũ hơn. Một ngày, tôi hào hứng cùng các bạn sống chung phòng đi quán lẩu ở gần trường để cải thiện bữa ăn. Trên đường đi, một người bạn cùng phòng là Vận Vận chợt reo lên tiếng kinh ngạc, chỉ tay vào chiếc ô tô kiểu dáng đặc biệt cách đó không xa, cô xúc động đến mức lắp bắp: “ Đây chẳng phải là… kinh điển nhất”
Mọi người sáng mắt nhìn theo, chỉ một mình Tâm Tâm “mơ hồ” sắc mặt không thay đổi: “có gì đáng ngạc nhiên chứ? Chẳng phải là Chery hay sao?”
“Chery?” Chiếc xe có đường nét mạnh mẽ như vậy, nước sơn bóng loáng như vậy. Tôi thật sự nhìn không ra, chiếc xe này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài “giống Chery ở điểm nào?”
“Ở kí hiệu chứ còn ở đâu?”
“…” Tôi suýt ngất, tôi đang định phổ cập kiến thức về kí hiệu xe nổi tiếng cho Tâm Tâm, cánh cửa sau ô tô được người tài xế mở ra, một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Do nhìn ngược sáng nên tôi không nhìn rõ gương mặt của anh ta. Nhưng chỉ liếc một cái, tôi đã nhận ra anh là ai. Tôi lập tức lao tới, ôm chầm lấy Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông tôi nhớ đến mức ruột gan đứt đoạn.
“Anh về nước từ lúc nào vậy? Em nhớ anh chết đi được!”
Chứng kiến cảnh tượng nóng bỏng, các bạn cùng phòng đều vây quanh chúng tôi. Tôi mặt dày giới thiệu với bọn họ: “Giới thiệu với các cậu, đây…đây là ông xã tương lai của tớ.”
Cảnh Mạc Vũ rút cánh tay đang bị tôi nắm chặt, kịp thời đính chính: “Tôi là anh trai cô ấy”
“Anh không phải ngại đâu.” Tôi cười tươi, nháy mắt với anh, phát huy hành vi “gian tình” đến mức cao nhất: “Bọn họ đều là chị em của em, không cần giữ bí mật với bọn họ.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn ra tình hình không cố sống cố chết phủ nhận: “Được thôi, nếu đã là chị em của em, tối nay anh sẽ mời mọi người ăn một bữa. Ngôn Ngôn, em muốn ăn gì”
“Thịt!”
Mắt các bạn cùng phòng tôi sáng như sao. Tôi đoán, bọn họ đang tưởng tượng câu chuyện tình yêu cổ tích về cô bé lọ lem của tôi. Mãi đến sau này, khi tôi nghe nói tin tức “người đẹp Cảnh An Ngôn của khoa quản trị doanh nghiệp đại học T được một đại gia bao nuôi” lan cả sang trường kến bên, tôi mới biết tôi đã đánh giá quá thấp sức tưởng tượng của con người. Tuy nhiên tôi cũng chẳng hơi sức đâu lên tiếng giải thích. Dẫu sao, tin đồn này cũng giúp tôi bớt đi không ít phiền toái từ đám nam sinh, khiến cuộc sống đại học của tôi được thanh thản dễ chịu.
Quay lại buổi tối hôm đó, đám chị em cùng phòng tôi sau khi đánh chén no nê, rất tự giác về trước, không quấy rầy không gian riêng của tôi và Cảnh Mạc Vũ. Trước khi ra về Tâm Tâm nháy mắt và nói nhỏ vào tai tôi: “Qua sự giám định của chuyên gia tình yêu, người đàn ông này đáng để phó thác cả đời.”
Tôi rất hài lòng với kết quả giám định của chuyên gia, nói nhỏ: “Không hổ danh là chuyên gia”
Vận Vận cũng đến lại gần: “Bạn yêu, tối nay không để cửa cho bạn đâu đấy nhé.”
Tôi cũng không muốn để cửa. Nhưng khi lén nhìn Cảnh Mạc Vũ đang đưa mắt nhìn đi chỗ khác, tôi lại nói: “Cậu cứ để cửa cho tớ.”
Trương Trác, người cả buổi tối mặt mũi không mấy tươi tỉnh cũng cảm thấy nên mở miệng. Cô ghé tai sát, bày ra vẻ quan tâm giả tạo: “Cậu nên cẩn thận, đừng dễ dàng tin vào lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.”
Tôi ậm ừ, giơ tay chào tạm biệt bọn họ.
Bám lấy Cảnh Mạc Vũ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn bị anh đưa về kí túc mặc dù trong lòng không cam tâm tình nguyện. Trước khi đi, anh gõ nhẹ lên đầu tôi: “Lúc về phòng nhớ nói rõ với các bạn, đừng để các bạn hiểu nhầm chúng ta có gian tình.”
Tôi đặt nụ hôn lên má anh nhanh như tia chớp và nở nụ cười mãn nguyện: “Thế này vẫn chưa được coi là gian tình.”
Cảnh Mạc Vũ lau nước bọt trên mặt: “Lớn như vậy rồi mà còn nghịch ngợm.”
“Em không nghịch ngợm.” Tôi nhìn anh, vẻ mặt lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Chẳng phải anh baoe hãy nói với anh, người đàn ông em thích là ai hay sao? Bây giờ em nói cho anh biết, người em thích chính là anh.”
Nhờ ánh đèn đường tối mờ trong sân trường, tôi làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Cảnh Mạc Vũ. Trên thực tế, tôi căng thẳng đến mức vò hai tay vào nhau. Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà tôi cảm thấy dài như một thế kỉ. Tôi giống như một phạm nhân, chờ đợi phán quyết cuối cùng. Cảnh Mạc Vũ sững sờ hồi lâu, cuối cùng anh cũng khôi phục thần trí: “Ngôn Ngôn, câu nói đùa này chẳng buồn cười một chút nào đâu.”
“Anh thấy em giống người đang nói đùa sao?”
Chạm phải ánh mắt chân thành tha thiết của tôi, Cảnh Mạc Vũ thu lại ý cười trên khóe miệng, rồi từ từ nới rộng khoảng cách với tôi. Sau đó anh đưa ra kết quả “phán quyết”: “Ngôn Ngôn, bên cạnh em có người đàn ông rất yêu em…”
“Thế thì đã sao?” Tôi ngắt lời anh: : “Người em yêu thật lòng là anh.”
“Anh là anh trai của em.”
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.”
“Nhưng về mặt pháp luật chúng ta vẫn là anh em ruột.”
Biết rõ anh đang từ chối, nhưng tôi vẫn không chịu đối diện sự thật. Tôi cố gắng túm tia hy vọng: “Chỉ cần anh chấp nhận em, em không bận tâm bất cứ điều gì. Cùng lắm chúng ta hủy bỏ mọi quan hệ. Vì anh, em có thể cắt đứt quan hệ với cha con với ba…”
“Dù cắt đứt quan hệ, thì trong lòng anh, em vẫn mãi là em gái của anh. Đây là sự thật không thay đổi.”
Đây là câu trả lời của Cảnh Mạc Vũ giành cho tôi, một đáp án rất quả quyết. Thế nhưng, tôi còn quả quyết hơn anh. “Trong lòng em, anh luôn là chồng tương lai của em. Điều này không bao giờ thay đổi.”
Năm đó, tôi mới 17 tuổi. Cảnh Mạc Vũ luôn nói tôi nhỏ tuổi khờ dại, nên mới nhầm tưởng tình anh em thành tình cảm nam nữ. Tôi kiên quyết cho rằng tôi có thể thay đổi suy nghĩ của anh, cố chấp muốn chứng minh tinh tình yêu của tôi dành cho anh vô cùng sâu đậm. Ba tôi nhận thấy quan hệ của chúng tôi lúc nóng lúc lạnh, nhưng ông hoàn toàn không hiểu nguyên do. Cho tới một lần, tôi nghe nói một người bạn làm ăn của cha có cảm tình với Cảnh Mạc Vũ, muốn gả con gái của ông ta cho anh. Cảnh Mạc Vũ không tỏ thái độ phản đối, khiến ba tôi rất vui mừng.
Tôi sốt ruột, đứng ở ban công tầng thứ bốn mươi lăm của tòa cao ốc uy hiếp anh. Tôi nói: “Nếu anh dám lấy người phụ nữ khác, em sẽ nhảy từ trên này xuống.”
Ba tôi sợ đến mức xanh mặt, Cảnh Mạc Vũ ngược lại như người qua đường, nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ: “Em cứ nhảy đi. Bốn mươi lăm tầng cũng chẳng cao mấy, cùng lắm khi nhảy xuống đầu óc nát bét, mặt mũi bầy nhầy, không chừng con ngươi còn rơi ra ngoài. Anh là anh không thể đi nhặt thi thể của em đâu đấy, anh sợ ban đêm mơ thấy ác mộng, bảo ba giải quyết hậu sự.”
Tôi bất giác rùng mình, ngón tay run bần bật chỉ vào người anh: “Anh còn có lương tâm không hả? Em chết thảm như vậy, anh còn không quan tâm đến em.”
Cảnh Mạc Vũ cười nhìn tôi, anh hất cằm về phía “vực sâu vạn trượng” dưới chân tôi: “Anh còn hợp đồng cần phải ký, em muốn nhảy thì nhảy nhanh lên.”
Thấy đóng kịch vô dụng, tôi ỉu xìu trèo xuống: “Hừ… vô vị, không chơi với anh nữa.”
“Không nhảy nữa à?”
Tôi lườm anh một cái: “Đợi đến ngày anh cưới vợ, em sẽ nhảy sau. Em bắt vợ anh đêm đêm mơ thấy ác mộng.”
Sự kiện “nhảy lầu” không hề tác động đến Cảnh Mạc Vũ, ngược lại khiến ba tôi như tỉnh giấc mộng. Ong từ chối ý tốt của người bạn, bắt đầu hợp tác tôi và Cảnh Mạc Vũ.
Mặc dù ba tôi tích cực tác hợp nhưng không một chút hiệu quả, còn làm Cảnh Mạc Vũ cố ý xa lánh tôi. Anh không đến trường học thăm tôi. Khi tôi từ trường về nhà, anh cũng không ở nhà với tôi. Thậm chí sinh nhật tôi, anh không hề xuất hiện. Có một khoảng thời gian tôi ở nhà, Cảnh Mạc Vũ chẳng thèm về nhà. Nếu có về, anh cũng sẽ nhốt mình trong thư phòng. Một lần, tôi lén nhìn anh qua khe cửa thư phòng không đóng kín. Anh đờ đẫn trước cửa sổ, đôi lông mày nhíu chặt. Lúc đó, Cảnh Mạc Vũ rất xa cách, xa đến mức tôi không thể nào đuổi theo anh.
Tôi không ngừng hỏi bản thân, có phải tôi đã làm sai? Nếu không tỏ tình với ạn, anh sẽ không xa lánh tôi như bây giờ. Nếu…Trên đời này mà tồn tại chữ “nếu” cuộc sống sẽ không có nhiều điều bất lực, tất nhiên cũng sẽ không có nhiều câu chuyện hấp dẫn như vậy.
Thu lại nỗi phiền muộn vừa bị gợi ra bởi đôi tình nhân ở đằng sau, tôi gấp sách vở, đổi sang phòng tự học khác, tiếp tục cuộc chiến thi cử. Dưới áp lực đến nghẹt thở, thời gian qua rất nhanh. Loáng một cái đã hai mươi ngày qua đi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không gọi một cuộc điện thoại cho Cảnh Mạc Vũ, anh cũng không gọi cho tôi. Tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ chỉ quan tâm đến người tình bé nhỏ ngọt ngào, không nỡ rời xa của anh, mà quên bẵng đi người vợ lưu lạc bên ngoài từ lâu. Nào ngờ, khi tôi đang thi môn cuối cùng. Máy di động trong túi áo tôi rung lên.
Tôi lén lôi điện thoại ra xem. Nhìn thấy hàng chữ nhấp nháy trên màn hình, tôi bất giác nắm chặt di động. Chấn rung phảng phất thông qua các sợi dây thần kinh trong lòng bàn tay tôi, rung đến tận trái tim tôi. Tôi cảnh giác liếc nhìn cô giám thị. Thấy cô vẫn ngồi trên bục giảng đọc báo, tôi mạo hiểm gửi tin nhắn cho Cảnh Mạc Vũ: “Em không tiện nghe điện thoại, anh tìm em có chuyện gì thế?”
Anh trả lời rất nhanh: “Nghe ba nói em gần đây rất bận, đang ôn thi à? Lúc nào mới được nghỉ?”
“Về cơ bản em thi xong rồi. Có điều bọn em vẫn còn một tháng thực tập. Kết thúc đợt thực tập em mới có thể về nhà.”
“Ừ! Tới đây tôi phải đi thành phố T công tác, em có cần tôi mang gì không?”
Tôi cắn bút trong tay, mới có thể kìm nén sự xúc động và không cười thành tiếng. “Người đến là tốt rồi.” Tôi viết năm từ này xuất phát từ đáy lòng. Đọc lại thấy có vẻ hơi nịnh bợ, tôi liền xóa đi bấm dòng chữ khác: “Em không cần gì cả.” Tôi nhìn chằm chằm vào máy di động hồi lâu mà không thấy anh trả lời. Tôi đang định gửi thêm tin nhắn, một bàn tay đột ngột thò tới, cướp máy di động của tôi. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hung dữ của cô giám thị.
Tôi lau mồ hôi trên trán: “Em xin lỗi…Là anh trai em hỏi bao giờ em mới có thể về nhà.”
“Trong phòng thi không được phép dùng điện thoại.” Cô giám thị cầm điện thoại của tôi bỏ đi chỗ khác. Vào thời khắc cô quay người đi, tôi nghe thấy tiếng điện thoại rung.
Một tiếng đồng hồ sau đó, tôi hoàn toàn không rõ nội dung câu hỏi trong đề thi. Đầu óc tôi chỉ nghĩ đến tin nhắn cuối cùng của Cảnh Mạc Vũ. Việc đầu tiên tôi làm sau khi nộp bài là lấy điện thoại, mở tin nhắn. “Tôi mua cho em một món quà, tôi nghĩ em sẽ rất thích.” Mọi người nộp bài thi rồi lần lượt rời khỏi phòng, chỉ có tôi cầm điện thoại đứng ở bục giảng cười ngây ngô, chỉ cần là đồ anh tặng, thứ gì tôi cũng thích.

Sau khi kết thúc kì thi căng thẳng, chúng tôi được nhà trường cử đến một số công ty ở thành phố T để làm quen với thực tiễn xã hội. Thấy tôi được cử đến công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị năng lượng Bác Tín, Tâm Tâm vỗ vai tôi đầy thông cảm. Cô còn an ủi: “Bác Tín cũng tốt, có thể học hỏi nhiều điều bổ ích.”

“Vậy sao? Cậu nghe ai nói thế?”
“À, tớ nghe một sư tỷ nói.”
Sau hai ngày tập huấn ở công ty, tôi mới lý giải một cách sâu sắc ánh mắt đồng cảm vô hạn của Tâm Tâm. Công ty này không chỉ có ông chủ làm việc điên cuồng, mà còn có một giám đốc bộ phận điên cuồng làm việc bất kể ngày hay đêm. Văn hóa doanh nghiệp tổng kết rất hay ho, trên thực tế không ngoài tám chữ: “ Cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi.”
Đợ tập huấn vừa kết thúc, tôi đang ở bộ phận nhận nhân sự chờ kết quả sát hạch, giám đốc bộ phận tiêu dùng có thân hình thấp bé hùng hổ xông vào. Anh ta nói rất cần người, xem xét tỉ mỉ lý lịch của chúng tôi. Sau đó, anh ta lôi tôi và hai bạn nam khác từ bộ phận sản xuất sang bộ phận tiêu thụ của anh ta. Tôi thật sự muốn cho anh ta biết, con người tôi sinh ra đã không có tính cúi đầu hạ giọng cầu xin người khác, tôi tuyệt đối không phải người làm công viêc tiêu thụ. Nhưng anh ta tỏ thái độ rất khiêm nhường và ôn hòa. Nhưng anh ta tỏ thái độ rất khiêm nhường và ôn hòa. Anh ta giải thích với chúng tôi, bộ phận tiêu thụ gần đây có một dự án vô cùng quan trọng. Phòng của anh ta rất thiếu người, nên mới tìm đến chúng tôi. Có lẽ công việc vất vả, nhưng một khi dự án thành công, công ty sẽ thưởng hậu hĩnh. Vì số tiền thưởng hậu hĩnh, tôi quyết định ở lại.
Vừa đi vào phòng tiêu thụ, môt người đẹp vội vã tiến lại gần: “Giám đốc Trần, tài liệu anh cần tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt!” Người giám đốc nhận tập tài liệu: “Tiểu Sầm, đây là sinh viên thực tập mới đến công ty. Cô hãy giới thiệu để các em làm quen với hoàn cảnh, sau đó bảo Dương Dĩnh giới thiệu dự án Cảnh Thiên với các em.”
Cảnh Thiên? Không biết là chữ “Cảnh” và chữ “Thiên” nào?
Người trợ lý tên Sầm nhìn đồng hồ, giới thiệu khái quát về tình hình bộ phận tiêu dùng trong 5 phút. Sai đó, chị ta giao chúng tôi cho Dương Dĩnh đang bận tra tài liệu. Lần đầu tiên gặp Dương Dĩnh, tôi có cảm giác chị ta rất thích hợp làm nghề tiêu thụ. Dương Dĩnh photo ba tập tài liệu đưa cho chúng tôi: “Mấy ngày trước, tổng giám đốc nghe nói có một nghiệp vụ rất lớn nên định nhảy vào. Đây là tài liệu có liên quan, các em mau chóng làm quen đi.”
“Vâng ạ!” Tôi mở hàng tài liệu. Hàng chữ đầu tiên đập vào mắt khiên tôi kinh ngạc kêu thất thanh: “Công ty Cảnh Thiên?”
“Em đã nghe nói đến công ty này à?” Dương Dĩnh liếc tôi một cái, hai bạn nam cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
Tôi đâu chỉ đơn giản nghe nói, tôi còn biết Cảnh Thiên do một tay ba tôi tạo dựng. Dưới sự điều khiển của Cảnh Mạc Vũ, công ty phát triển với quy mô ngày càng lớn. Tôi nhướn mày, nhìn vào đôi mắt thông minh lanh lợi của Dương Dĩnh, đông thời cất giọng kiên định: “Em có nghe nói, nhưng không biết rõ lắm.”
“Được, các em đọc tài liệu đi. Tình hình cụ thể chúng ta sẽ thảo luận ở cuộc họp. Hãy nhớ tập trung tìm hiểu sơ yếu lý lịch của Cảnh Mạc Vũ, đây là nhân vật quan trọng nhất.”
“Vâng ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro