CHƯƠNG 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" tiểu Ca"

Hoàng Tử Thao từ xa đã nhận ra Ngô Diệc Phàm ngồi bên cạnh con mình, cũng phải, với những gì hắn gây ra cho cậu chỉ sợ đến tận kiếp sau Hoàng Tử Thao cũng không thể quên được, cho dù có uống một vạn chén canh của Mạnh Bà thì hình bóng của nam nhân cậu cũng không thể quên, người đàn ông khiến cậu hận đến thấu xương mà cũng khiến cậu mang ơn hắn

Đúng, cậu chưa bao giờ hối hận khi tiếp nhận Triều Ca, cảm ơn hắn đã cho cậu đứa con làm niềm tin để sống đến ngày hôm nay

Còn phần cha mẹ cậu, hơn 6 năm trước lúc cậu mất tích, tiền bảo hiểm của cậu cùng với tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ đã được trao đến tận tay hai người họ. Hoàng Tử Thao đã cẩn thận che dấu thân phận để điều tra, biết được mọi việc đã an ổn, mà tên nam nhân đó cũng không có làm khó dễ nên cậu cũng mang tâm tình thấp thỏm của mình an tâm đặt xuống

Hiện tại, mới là nổi ám ảnh mà Hoàng Tử Thao lo lắng nhất, với bản tính ngông cuồng đó, không lý gì Ngô Diệc Phàm lại xem trọng một đứa nhỏ, hiển nhiên nam nhân đã nhận ra Triều Ca là con ruột của hắn, giọt máu thất lạc, đứa con duy nhất

-" Ba ba, có chú đẹp trai cùng đi chơi với chúng ta nữa này!! "

Đứa trẻ nghe thấy âm thanh quen thuộc liền vui vẻ, chạy đến ôm chân cậu

-" Sao con lại làm phiền người khác như vậy chứ? " Hoàng Tử Thao nhỏ giọng trách, có nam nhân ở đây cậu tự nhiên sẽ thấy thở không được, rất là bức bách

-" Hừ, sao có thể gọi là làm phiền chứ, em nói như vậy không cảm thấy kì lạ à? " Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi lại, điệu cười đáng ghét lại ẩn hiện

Hoàng Tử Thao nhíu đôi mày thanh tú, mới hôm trước gặp nhau còn xa cách như chưa từng quen biết, hôm nay như thế nào lại thân thiết như vậy? Là muốn diễn cho ai xem, cậu mới là không cần

-" Ngô tiên sinh, anh cũng quá dụng tâm đi" Hoàng Tử Thao yêu dã cười, trong lời nói có bao nhiêu châm chọc

-" Để lấy lại được, tôi cũng không ngại bỏ một ít công sức, huống chi dụng tâm này thì có đáng bao nhiêu" không nghĩ tiểu yêu nghiệt ngày trước đã tiến hoá rồi, nói một chữ thì chính là một mũi kim

-" Trước kia xem như anh lợi hại, mà tôi thì nhu nhược nên mới chịu đựng, còn bây giờ anh cũng đừng nghĩ cướp bất cứ thứ gì từ tôi" mạnh miệng, Hoàng Tử Thao thừa nhận mình đang mạnh miệng, Ngô Diệc Phàm trước đây là hắc đạo, hiện tại là hắc đạo và sau này cũng sẽ như vậy, thử hỏi người như cậu lấy gì chống lại hắn? Nhưng mà cậu không quản nhiều như vậy, phải cho nam nhân thấy cậu bây giờ không dễ ức hiếp như lúc trước được

-"A...em nói như vậy thực khiến tôi có xúc động muốn lập tức ra tay nha! " Ngô Diệc Phàm ưu nhã cười

-" Ba ba, chú đẹp trai hai người nói gì vậy? Chúng ta có thể đi được chưa ?" Hoàng Triều Ca biết, giữa hai người lớn này tất đã có chuyện nghiêm trọng vô cùng đi, bé con có thể cảm nhận thấy ba ba của mình đang lo lắng

Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao thôi nói nữa, tính xong tiền liền hướng bên ngoài mà đi

__________________

-" Ba ba chúng ta đi thuyền Magola nha" Triều Ca đi giữa hai người họ, tay trái nắm tay Tử Thao, đến một lúc sau liền vươn tay nắm luôn ngón tay của Ngô Diệc Phàm

Cả ba người đi lên tầng, băng qua sảnh lớn tiếp cận con kênh nhân tạo Veince màu xanh ngọc xinh đẹp, vẻ thơ mộng lang toả trong không gian, phía trên trần nhà được thiết kế thành hệ thống đèn phản chiếu bầu trời trong xanh, còn có những áng mây trắng nhẹ nhàng

Thoáng một cái khung trời thiên nhiên của vương quốc tình yêu hiện lên trước mắt, những chiếc thuyền Magola đơn giản đậu trên dòng sông đẹp. Ngô Diệc Phàm cúi thân người cao lớn, bế lên Triều Ca một đường tiến tới con thuyền, thấy vậy Tử Thao cũng nhanh chóng theo sau

Một đoạn của sông Veince và thuyền Magola bên trong Venetian (PiN: mấy cô ai coi Vườn Sao Băng sẽ biết chỗ này quen lắm, bạch mã hoàng tử Kim Hyun Joong đã trên tay cầm violin đi trên con sông này nha)

Một lúc sau cả ba người yên ổn ngồi ở trên thuyền, người lái thuyền bắt đầu nâng mái chèo, con thuyền chậm rãi rời khỏi bến đi dọc theo dòng chính, Triều Ca thích thú đưa bàn tay nhỏ xuống nghịch nước, đôi mắt xinh đẹp đảo đi xung quanh

Dòng sông nhân tạo nằm bên trong toà nhà sẽ đi qua các phòng ốc, các cửa hàng với những thương hiệu nổi tiếng, điểm dừng sẽ đến sau 15 phút nữa

Người trèo thuyền bắt đầu cất tiếng ca, một điệu tình ca của nước Ý, bọn họ vận áo có sọc màu xanh giống thủy thủ, trên cổ đeo một cái khăng quàn đỏ, bên hông cũng cột một cái tương tự, điệu dáng lái thuyền thông thả, lời ca lúc nhanh lúc chậm, lúc êm ả du dương

Ba người im lặng, không ai nói với ai câu nào. Hoàng Tử Thao nội tâm rối bời, khoảng cách với nam nhân gần trong gang tấc, lại nói hắn sau bao năm cũng không quá nhiều thay đổi, có vẻ thành thục, lãnh khốc hơn lúc trước, nhưng mà cậu có thể cảm nhận được Ngô Diệc Phàm rất yêu thích tiểu Ca, đôi mắt sâu thẩm có thể đóng băng mọi thứ khi nhìn thấy tiểu Ca lại chất chứa yêu thương. Mà cậu, thật sự không biết nếu hắn cưỡng chế bắt đi đứa trẻ, cậu lúc đó làm sao mà sống tiếp? Càng nghĩ càng cảm thấy quẩn bách

Ngô Diệc Phàm trầm tĩnh, ánh mắt liếc nhìn gương mặt tinh xảo của Hoàng Tử Thao, khoảng cách giữa họ chỉ là một đứa trẻ, rất gần nhau. Đôi mắt xinh đẹp của người nọ khẽ cụp xuống, chất chứa nhiều ưu phiền, hắn đương nhiên hiểu rõ cậu đang nghĩ gì, có điều nam nhân vẫn không cảm thấy mình rốt cục là muốn mọi việc như thế nào. Hắn đương nhiên sẽ nhận lại con, nhưng mà không thích cứ như vậy buông tha mỹ nhân này, mà nhắc mới nhớ, Ngô Diệc Phàm hắn dường như chưa tuyên bố vứt bỏ cậu

Đồ vật nếu như chưa vứt bỏ, thì tất nhiên vẫn còn dùng được

15 phút sau thuyền cũng cập bến, có điều xung quanh có thêm những con thuyền khác đang tiến lại, gần bên còn có mấy chiếc khác. Người lái đò khó khăn điều chỉnh mái chèo khá dài để cập vào sát bến, Triều Ca vừa an ổn đứng trên bờ, thì người ở chiếc thuyền bên cạnh cũng nhảy lên, không may làm dòng nước run chuyển, con thuyền dạt ra ngoài mà Hoàng Tử Thao đứng ở gần mũi lập tức mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống, giây phút cậu tưởng mình không xong rồi, nhất định sẽ ước người một phen. Nhưng giây tiếp theo mãi không thấy mình rơi xuống, chỉ cảm thấy bên hông là cánh tay hữu lực ôm lấy cậu, lưng chạm phải một nơi rắn chắc. Định thần lại, mới nhận ra Ngô Diệc Phàm đang ôm lấy cậu, Hoàng Tử Thao khẩn trương đứng dậy, miệng vừa nói "cảm ơn" liền leo nhanh lên bờ, bên cạnh là người ngoại quốc ban nảy, đang không ngừng hỏi thăm

-" Oh my god, I'm really sorry!!! Are you ok??? " ( Ôi chúa ơi, tôi thật sự xin lỗi!!! Cậu có ổn không???) người nọ lo lắng hướng cậu nói

-" You don't worry! I'm ok" ( không phải lo lắng! Tôi ổn) Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, trấn an người nọ

Qua loa vài câu, rốt cục người ngoại quốc mới yên tâm rời khỏi, còn cẩn thận để số điện thoại lại, bảo cậu có vấn đề gì thì phải liên lạc với anh ta. Hoàng Tử Thao ậm à, ậm ừ nhận lấy

Ngô Diệc Phàm đứng ở phía sau nắm tay tiểu Ca, gương mặt có chút lạnh. Hiện tại, nam nhân vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm mềm mại của yêu nghiệt kia còn lưu luyến trên người mình, đúng là không chạm thì thôi, chạm rồi liền khiến người ta có xúc động muốn xé tan cậu ta ra

Sau đó cả hai người đưa Hoàng Triều Ca đi dạo một vòng, mua vài thứ linh tinh xong ra về. Tử Thao mới phát hiện công ty bố trí cho nam nhân ở đây, liền nhịn không được trách bản thân đãng trí, như thế nào lại quên mất lịch trình, còn hẹn ở nơi dễ chạm mặt nam nhân như vậy nữa

Trên đường về nhà, Hoàng Tử Thao mãi cũng không phục hồi trạng thái bình thường được, có lẽ cậu sắp điên rồi

-" Ba ba, bảo bối có việc muốn hỏi người, lần này thôi, con xin người nói cho con biết đi! " Triều Ca sau khi mang mọi thứ suy nghĩ thật kĩ càng, rồi vẫn quyết định hỏi

Không khí trong xe vốn dĩ im lặng, giọng nói non nớt của bé con phá lệ vang dội làm trái tim treo trên cao của Hoàng Tử Thao rấp ráp đập mạnh một cái

__________________________

#PiN: Khụ, mị tập kích buổi tối nha, mấy cô có cao hứng không?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro