BỨC ẢNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sakura, thôi nào, một bức ảnh không quan trọng đến thế đâu." Naruto phàn nàn, ngồi phịch xuống giường của cô.

"Đó là bức ảnh duy nhất tớ có cả bốn người chúng ta chụp cùng nhau." Sakura, người đang ngồi trên sàn phòng ngủ của mình, xung quanh là một chồng ảnh, nói. "Vì vậy, đừng than vãn về nó nữa và đến giúp tớ nào."

"Tớ không hiểu tại sao cậu không hỏi chị Shizune cho một bản sao mới." Naruto trượt khỏi giường, chân đẩy những bức ảnh ra xa, làm chúng vương vãi khắp sàn nhà.

"Bởi vì, đồ ngốc, chị ấy đi cùng Tsunade-sama vì bất kỳ nhiệm vụ bí mật nào mà cô ấy thực hiện. Tớ muốn có thể đặt nó bên cạnh cái cũ." Sakura thở hổn hển, những ngón tay trượt trên chất liệu bóng loáng khi cô tìm kiếm.

"Sao cậu có nhiều ảnh thế?" Naruto đặt câu hỏi, bắt đầu từ ngăn xếp cạnh mình. "Ai đã chụp tất cả những thứ này vậy?"

"Tớ thích ghi lại mọi thứ, và cả chúng ta nữa," cô ấy nói, ám chỉ những người bạn của họ. "Đôi khi là cha mẹ của ai đó, một số tớ nghĩ là từ các giáo viên ở học viện hoặc những người khác trong chiến tranh."

"Ai lại muốn chụp ảnh chiến tranh chứ." Naruto nói, giọng đều đều. Nhìn xuống một bức ảnh trong chiếc áo khoác ngoài màu xanh lá cây của cô ấy, mái tóc được buộc bằng chiếc băng bảo vệ trán của liên minh shinobi. Cô ấy ngồi trong lều y tế, cô gái Làng Mây đã đánh cậu tơi bời ngồi bên cạnh. Cả hai cô gái đang cười rất tươi.

"Bởi vì," Sakura nói, chuyển chồng sách của mình sang một bên và chuyển sang một cuốn sách mới " chiến tranh thật kinh khủng, đúng vậy, có những ký ức mà không ai muốn ghi lại. Nhưng đó cũng là thời điểm của các liên minh và tình bạn mới, những điều tuyệt vời khó có được,"

"Cậu chỉ muốn có một bức ảnh mới của Sasuke để nhìn chằm chằm vào." Naruto ngước nhìn người bạn tóc hồng của mình, dùng chân huých vào đùi cô ấy.

"Tớ không có!" Sakura hét lại.

"Ahhh thôi nào Sakura, sẽ không ai cười cậu vì cậu muốn nằm trên giường ngắm Sasuke-kun đâu." Từ cuối cùng phát ra ngọt ngào một cách bệnh hoạn, một nụ cười gian xảo nở trên mặt Naruto.

"Cậu có im đi không! Tớ chỉ muốn nó để làm kỷ niệm, ai biết được khi nào chúng ta sẽ gặp lại cậu ấy chứ."

"Bất cứ ai chụp được ảnh các cậu ôm nhau ở cổng khi cậu ấy rời đi, cá là cậu cũng muốn hồi tưởng lại ký ức đó." Naruto cười khúc khích, tránh cú đấm mà cô nhắm vào vai cậu.

"Đây." Sakura đưa cho cậu một tấm ảnh. "Nếu cậu muốn giống tớ, thì hãy lấy cái này."

Naruto nhìn xuống bức ảnh trong lòng. Nó được chụp vào cái đêm cậu đến tiền tuyến. Họ đã may mắn có được một chút thời gian nghỉ ngơi, vài giờ ngắn ngủi để ăn, uống, lấy lại chakra và khích lệ tinh thần của nhau. Naruto nhớ mình đã đi xuyên qua nhóm shinobi đang ngồi dưới đất trước khi bắt gặp nhóm bạn của mình, Ino cầm máy, chụp ảnh. Cậu đã ngồi xuống, vòng tay qua người Hinata, kéo cô lại gần và mỉm cười trước ống kính.

Điều mà máy ảnh không chụp được là cách cậu vòng tay ôm lấy cô sau ánh đèn flash, tận hưởng hơi ấm khi cô áp sát vào người. Cậu cảm thấy bình yên khi ngồi bên cạnh cô, khi biết rằng hai người họ tạm thời vẫn còn sống.

"Không có gì để nói phải không?" Sakura trở lại, giọng nói của chính cô mang ý trêu chọc.

"Thôi đi Sakura." Naruto chỉ tiếp tục nhìn vào bức ảnh, trước khi nhét nó vào túi quần bên hông.

"Này, tớ không có ý gì đâu. Nhung mà tớ không nghĩ là cậu sẽ giữ nó."

"Tại sao lại không? Hinata là bạn của tớ, và đó là một bức ảnh đẹp."

"Bạn à?" Sakura thắc mắc.

"Ừ bạn. Cô ấy sẽ là gì nữa sao?"

"Tớ không biết Naruto, có lẽ cậu nên nghĩ về điều đó." Sakura nói, giọng trêu chọc biến mất khỏi giọng nói của cô.

"Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy? Cậu, Kiba, Shikamaru, thậm chí cả Kurama cũng đưa ra những nhận xét kỳ lạ về cô ấy. Cô ấy là bạn của tớ, tớ thích cô ấy, tớ thích dành thời gian cho cô ấy. Hãy cho tớ biết ý của các cậu, không thi các cậu gạt bỏ nó đi." Naruto đứng dậy, lắc đầu.

"Thôi nào Naruto, tớ chỉ đùa với cậu thôi."

"Đừng lo lắng về điều đó, Sakura."

"Không sao đâu, cậu biết mà, nếu cậu coi cô ấy không chỉ là một người bạn."

"Cái gì giống như..." Naruto dừng lại, xoa gáy trước khi quay sang đối mặt với Sakura. "Đừng bận tâm, tớ đã cho mọi người đủ thứ rồi, tớ sẽ có thể chịu đựng được khi các cậu như vậy. Hãy cho tớ biết nếu cậu tìm thấy bức ảnh đó, được chứ, tớ đoán có một bản sao cũng không tệ lắm."

"Naruto, cậu sẽ biết cảm xúc của mình khi," Sakura ngăn mình lại, trước khi cô nói tên Hinata "nghĩ về ai đó hơn cả một người bạn đúng không?"

"Không có gì đâu Sakura. Cậu hiểu rõ nhất mà."

"Naruto..." Sakura mở miệng, trước khi anh ngắt lời cô

"Nào Sakura. Tớ biết, cậu quan tâm đến tớ, tất cả mọi người trong ngôi làng đều quan tâm đến tớ. Chúng ta là những người bạn tuyệt vời nhất mà." Naruto dừng lại, mỉm cười. "Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau quá nhiều." Cậu nhìn xuống sàn, mĩm cười khi cúi xuống nhặt bức ảnh bị kẹt một nửa dưới tủ quần áo của Sakura. "Của cậu đây."

Naruto đi trên con đường chính của ngôi làng, hai tay đút túi. Mắt dán xuống đất, không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai. Cánh cửa bên trái anh mở ra, tiếng chuông phía trên vang lên. Một làn gió xuân ấm áp bao quanh hai cô gái khi họ rời khỏi cửa hàng. Một người cười khi người lớn hơn ôm một chiếc túi trông giống như đang đựng sợi chỉ màu đỏ.

"Này Hinata, Hanabi." Naruto giơ tay chào.

"Naruto-senpai! Rất vui được gặp anh." một nụ cười rộng mở trên khuôn mặt của Hanabi.

"Ừ, anh đang đi bộ về nhà." Naruto nhướn mày, chỉ vào căn hộ của mình ngay phía trước.

"Ồ, không phải vì Hinata ở đây đang mua một số len ...." Hanabi bắt đầu.

"Để đan cho mình một số găng tay mới cho mùa đông này. Những cái cũ đã bị rách rồi." Giọng nói của Hinata vang lên, cắt ngang lời em gái.

"Tớ không biết là cậu có thể đan đấy." Naruto cười toe toét với cô.

"Chỉ một chút thôi, mình đan không tốt lắm." Hinata đỏ mặt.

"Xin lỗi?" Một giọng nói vang lên từ phía sau, một người phụ nữ lớn tuổi đang đợi bước vào cửa hàng mà ba người họ đứng trước mặt.

"Xin lỗi!" Naruto di chuyển sang một bên. "Gặp các cậu sau." Cậu tiếp tục đi bộ về nhà, ngoái đầu nhìn hai chị em đang đi về phía khu biệt phủ rộng lớn mà họ gọi là nhà.

Đôi khi cô ấy thật kỳ lạ. Naruto tự nghĩ. Được rồi có lẽ không lạ, chỉ hơi khó xử thôi. Nhưng thực sự rất dễ thương. Naruto ậm ừ, đẩy vai vào cánh cửa cứng đầu của mình. Cô ấy dễ thương thật. Cởi giày ra và lôi tấm ảnh Sakura đã đưa cho cậu ra khỏi túi. Bạn bè có thể khen nhau dễ thương phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro