#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Napoléon chậm rãi bước vào cửa hàng thay vì đột ngột bỏ lại người bạn đi cùng của mình trên vỉa hè. Đứng lại giữa chừng, Illya thấy cánh cửa đóng lại và nhanh chóng đảo mắt kiểm tra xung quanh. Gã không cảm thấy cũng như không nhận thấy bất cứ điều gì đáng ngờ. Cau mày, gã kiểm tra xem tòa nhà có gì lạ lùng không.

Cấu trúc của căn nhà một tầng này có thiết kế và thành phần cũng tương tự với các tòa nhà lân cận. Không có đặc điểm kiến ​​​​trúc nổi bật hay đặc biệt. Một cửa sổ hướng ra đường có trưng bày một số món hàng nhằm thu hút những người Mỹ kém sành điệu vào bên trong. Nơi này rõ ràng là một cái bẫy du lịch, vậy tại sao Napoléon lại đi vào?

Họ đến thăm Vienna quá thường xuyên để được coi là khách du lịch.

Họ chia sẻ Vienna với nhau. Nó thuộc về họ. Mỗi năm một lần, mỗi năm, trong ba năm qua. Bốn, nếu tính nhiệm vụ ban đầu đã đưa họ đến đây và đưa họ đến với nhau. Vienna đã tạo ra chúng. Một ngôi nhà xa cho cả hai. Không Đông cũng không Tây.

Vào bên trong, Illya giữ cửa mở sau lưng cho một bà già nhỏ bé người Vienna bước qua. Bà ấy lầm bầm lời cảm ơn khi lê bước trên đường và gã đáp lại bằng tiếng Đức ngày càng cải thiện hơn của mình.

Ở khắp xung quanh, những món đồ lặt vặt vô vị, bẩn thỉu chất đầy kệ, những món đồ lưu niệm nhỏ vô nghĩa đối với những người sợ rằng họ sẽ quên Vienna mà không có một món đồ trang sức hữu hình không có ý nghĩa hay kỷ niệm nào. Ngoài ra, hàng hóa cũng được cải thiện đôi chút: đủ loại sách cổ điển bằng tiếng Đức, đồ thủy tinh, mảnh pha lê thủ công, một vài bộ đồ sứ. Mặc dù vậy, Napoléon đứng lệch sang một bên cạnh quầy chạy dọc theo bức tường.

Illya đến tham gia cùng hắn. "Anh muốn quà lưu niệm phải không, Cowboy?"

"Ừ, cái đó." Napoléon hầu như không liếc về phía Illya. Hắn chỉ tay một cách vô vị.

Illya nhìn vào quầy trưng bày. "Một chiếc nhẫn vàng?"

"Phải, và một đám cưới," Napoléon trả lời hời hợt. "Tôi đang nghĩ đến một buổi lễ vào mùa đông. Tôi nghe nói phong cảnh xung quanh Vienna trong tuyết rất đẹp. Thật bình dị. Một nơi lý tưởng để tổ chức một buổi lễ đẹp và yên tĩnh."

Illya nhìn chằm chằm vào người bạn trai của mình, một cách ma mãnh. Napoléon điềm tĩnh trao lại ánh mắt cho gã, nét mặt của hắn được che đậy cẩn thận, nhưng vẫn cởi mở. Khuôn mặt hoàn hảo cho một kẻ nói dối và tán tỉnh. Một khuôn mặt khó sống với một người yêu. "Cậu đùa hơi nhiều đấy, Cowboy," cuối cùng gã kết luận, bảo hiểm rủi ro cho các vụ cá cược của mình.

"Không đùa đâu, nghiêm túc." Napoléon bước lại gần người bạn trai cao hơn của mình, quá gần. Hắn hạ giọng, "Chúng ta nên kết hôn."

Illya nhìn lướt qua căn phòng qua đầu bạn trai. Người duy nhất gã chú ý, chủ cửa hàng, đang quay lưng lại với họ trong góc cạnh tủ trưng bày, quá bận dọn dẹp và sắp xếp lại để không bận tâm đến họ.

"Chúng ta không thể-," gã rít lên, vẫn dán mắt vào người chủ. Gã lùi nửa bước để cố gắng làm giảm đi sự thân thiết giữa họ, nhưng Napoléon cũng tiến tới theo, không thua một inch.

"Chúng ta có thể," Napoléon nhấn mạnh.

"Là..." Illya lắc đầu và thì thào một cách thô bạo, "Bất hợp pháp."

"Tôi không yêu cầu kết hôn, Kuryakin," Napoléon giải thích. Illya thở ra, sự căng thẳng của anh dần giảm sút. Napoléon cười ranh ma, nói thêm, "Chỉ là một đám cưới."

"Nó - nó không được phép thực hiện." Illya cầu xin bằng ánh mắt để Napoléon từ bỏ bất kỳ kế hoạch nào mà hắn ta mơ ước. Một số tương lai không thể được định hình.

"Bình thường thì không," Napoléon vui vẻ đồng ý. Illya nheo mắt nhìn hắn. Khi Napoléon mang lại rắc rối theo sau.

"Có lẽ..." Illya nuốt nước bọt. Trong cuộc đời làm KGB của gã, tình yêu và sự lãng mạn không bao giờ quan trọng. Sự nghiệp của gã luôn được ưu tiên. Gã thỉnh thoảng làm tình với phụ nữ, quyến rũ khi công việc yêu cầu, nhưng không bao giờ nghiêm túc. Napoléon rất nghiêm túc. Illya hắng giọng. "Có thể, tôi mua cho cậu quả cầu tuyết."

Napoléon thở dài. "Bây giờ thì ai mới là người đang pha trò đây?"

Nỗi thống khổ làm đôi mắt xanh của Napoléon tối sầm lại và trái tim của Illya loạn nhịp. Chưa từng có người đàn ông nào đẹp trước Solo cả. Chưa từng có người đàn ông đã cám dỗ gã trước Solo cả. Chưa từng có người đàn ông nào cáu kỉnh, thất vọng và trêu chọc gã trước Solo cả. Không phải theo cách khiến má gã ửng hồng và đầu gối gã mềm đi.

Trong ba năm, hai người đã không thể kể hết những gì mà họ đã làm trong phòng khách sạn và nhà an toàn khi họ ở riêng một mình. Cùng nhau đi nghỉ ở Vienna, họ hẹn hò tại các quán cà phê ở Paris và tản bộ một cách lãng mạn dọc bờ biển Riviera. Họ không nắm tay nhau trên vỉa hè. Họ không hôn nhau ngoại trừ trong bóng tối và những khoảnh khắc bị đánh cắp. Vậy mà họ vẫn luôn bên nhau. Đụng chạm luôn. Luôn che chở nhau. Bảy năm là đối tác. Ba càng nhiều.

Napoléon quay đi và Illya nắm lấy tay hắn. "Tôi không có đủ tiền," gã nói đều đều. "Lát nữa tôi trở lại. Mua nhẫn."

"Anh chắc chứ, Peril? Đây không phải là yêu cầu bắt buộc," Napoléon phân bua. "Anh hỏi tôi muốn gì và tôi đã nói với anh. Tôi không mong anh..."

Illya kéo bạn trai huyên thuyên của mình vào một nụ hôn. Một nụ hôn công khai hơn bất kỳ nụ hôn nào khác. "Cậu nhiều lời quá, Cowboy," anh thì thầm nhẹ nhàng, môi anh nán lại. "Tôi nhận tiền, tôi quay lại, tôi mua nhẫn và quả cầu tuyết. Chúng ta bắt đầu thu gom."

"Những chiếc nhẫn hay những quả cầu tuyết?"

"Cả hai," Illya đề nghị với một cái nhún vai.

"Quả cầu tuyết không thực sự là phong cách của tôi," Napoléon phàn nàn. "Và khi nói đến nhẫn, tất cả những gì chúng ta cần là hai chiếc."

"Được thôi," Illya đồng ý. "Tôi quay lại, mua nhẫn cho cậu. Cậu quay lại và mua nhẫn cho tôi. Và quả cầu tuyết sẽ bay trên áo choàng của cậu bên cạnh bức tranh mà cậu đã lấy trộm."

"Đó quả là một món quà," Napoléon khẳng định một cách vô vị. Hắn rạng rỡ với niềm tự hào đến từ việc đánh giá cao những món đồ mà hắn đã trộm bằng chính đôi tay của mình. Illya hướng mắt lên bầu trời. Napoléon mỉm cười và đan những ngón tay của họ vào nhau. Ở nơi công cộng không ít. Illya nhe răng cười, nụ cười đáng yêu chỉ dành riêng cho tình yêu của gã. "Và tại sao quả cầu tuyết không thể bay trên áo khoác của anh?"

"Quá lòe loẹt. Quá lòe loẹt," Illya giải thích. "Hoàn hảo cho kiểu người Mỹ thô lỗ như cậu, Cowboy."

Napoléon nhếch mép cười, dắt tay Illya trở lại quầy trưng bày. "Vậy thì chọn cái nào cho anh đây? Bạc? Vàng? Chiếc nhẫn kim cương nhỏ, dễ thương đó sẽ trông thật tuyệt vời trên ngón tay thanh tú của anh đấy."

"Khẩu vị của cậu đúng là chưa bao giờ khiến mọi người ngừng thất vọng, Cowboy."

"Cả trí thông minh của anh cũng vậy, Peril."

Cuối cùng, Illya chọn một chiếc nhẫn bạc đơn giản, không trang trí để khen ngợi chiếc nhẫn của Napoléon và họ tay không bước ra ngoài.

Vienna thuộc về họ và họ đến Vienna.

Và đến ngày hôm sau họ đã thuộc về nhau và họ đã định ngày.

Bạc và vàng. Mỹ và Nga. Đông và Tây. Gián điệp và gián điệp. Chồng và chồng.

———————

Đây là fic đầu tiên mình trans về couple này, mong nhận được những góp ý thiện chí từ các cậu nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro