chương 12/ Dew phát hiện chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, nhân viên cửa hàng trở lại và phục vụ thức ăn. Nan gọi hai đĩa cơm trắng và bốn món khác. Mac lo lắng nhìn những chiếc đĩa trước mặt.

"Món này là thịt heo ngọt, ngươi có thể ăn." Nan chỉ thìa vào đĩa thịt heo ngọt.

"Cái này, súp đùi gà." Nan chỉ vào một bát súp luộc. Mac gật đầu. Sau đó, anh ấy nhìn vào những chiếc đĩa với hai đồ trang trí khác.

"Món này là cá phủ ớt. Bát gì đây?" Mac hỏi.

"Ngươi không biết cà ri thịt heo panang sao? Hai cái này là của ta, ngươi không thể ăn." Nan vội vàng nói. Mac nhìn anh với vẻ khó hiểu.

"Tại sao tôi không thể ăn nó?" Mac hỏi, vì anh ấy muốn thử một ít cà ri panang, mà Mac trông không cay lắm.

"Bạn có muốn thử không?" Nan nhướn mày hỏi. Mac gật đầu.
nó trông không cay lắm.

"Tôi có thể ăn cay một chút," Mac trả lời, không phải tôi không ăn được cay, chỉ là không cay lắm.

"Ngươi thử trước xem có cay hay không?" Mac nói, Nan lắc đầu trước khi lấy món cà ri panang để ăn. Mac có vẻ hào hứng.

"Không cay," Nan trả lời, khiến Mac mỉm cười một chút trước khi với lấy một ít cà ri panang.

"Chỉ một chút." Mac ngay lập tức lấy chiếc thìa ra khỏi miệng với một chút nghẹn ngào, khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng.

"Nước!" Mac xin nước và Nan đưa ly. Mac vội uống cho đỡ cay, Nan ngồi cười khúc khích.
"Ha ha ha, đồ ngốc. " Nan nói. Mac thè lưỡi đỏ hỏn hển uống hết cốc nước. Môi cậu hơi ửng đỏ.

"Tại sao. . . Ngươi nói không cay?" Mac liền nói, Nan khẽ nhún vai.

"Ừm, đối với tao mà nói, không cay như vậy, kỳ thực một chút cũng không cay, lưỡi của ngươi ăn không được." Nan thờ ơ nói. Mac lườm anh ta trước khi ngồi xuống ăn thịt lợn ngọt và súp luộc để giúp giảm bớt vị cay trong miệng. Cả hai ngồi ăn trong im lặng. Mac gọi bát cơm thứ hai, thứ ba và gọi thêm một bát thịt lợn ngọt. Nan nhìn anh một chút nhưng vẫn đồng ý tiếp tục ăn.

"A, ta quên mất, ngươi hao phí nhiều năng lượng như vậy, cho nên muốn khôi phục lại càng muốn tiêu hao nhiều năng lượng." Nan nói lúc nhớ nhung khiến Mac khựng lại một chút nhưng anh cố lờ đi cho đến khi ăn hết từng đĩa thức ăn.

"Thức ăn đường phố thế nào?" Nan hỏi khi thấy Mac đã uống hết nước trong ly.

"Ăn là được rồi." Mac bình tĩnh trả lời, không muốn nói cho cậu biết, vừa rồi anh đã nghiện hương vị của món thịt heo ngọt. Nan cười nhẹ.

"trả, tiền đây" Nan gọi chủ quán thu tiền, con gái chủ quán đến thay.

"Tổng cộng 180 baht, Nan", người phụ nữ trẻ nói sau khi thanh toán tiền. Nan đưa tay ra trước mặt Mac và anh nhìn cô với vẻ hoài nghi.

"Cái gì?" Mac hỏi ngược lại.

"Tiền ăn mỗi người một nửa, chia đôi." Nan nghiêm túc nói.
"Bạn đang làm cái quái gì vậy? Bạn sẽ phải trả giá cho nó." Mac hét lên không lớn lắm.

"Và tôi ăn một mình? Bạn cũng ăn. Đừng lười biếng, trả 90 baht." Nan vẫy tay ra hiệu cho Mac trả tiền.

"Bạn có tiền của tôi." Mac tranh luận khi người phụ nữ thay phiên nhau nhìn hai người họ.

"Tôi đưa cho anh hai trăm bạt để làm việc. Cơm anh ăn coi như bữa trưa của anh, bây giờ anh phải trả phần của mình." Nan khẽ nói. Mac mím môi lườm anh ta trước khi lấy ra 100 baht và dúi vào tay anh ta. Nan khẽ mỉm cười trước khi lấy tiền của mình ra và đưa cho cô gái. Mac miễn cưỡng ngồi xuống và một lúc sau, người phụ nữ mang tiền lẻ đến, vì vậy cô ấy đưa tay ra trước mặt Nan.

"Cái gì?" Nan hỏi.

"Tiền lẻ của tôi. Giá bữa ăn là 90 baht một người đúng không? Nếu tôi đưa 100, bạn phải trả lại tôi 10 baht", Mac gầm gừ.

"Hừ," Nan cười thầm trong cổ họng, nhưng cũng đồng ý đưa cho Mac 10 baht tiền lẻ trước khi rời khỏi quán.
" Nhớ Quay lại Pí 'Nan," con gái của chủ cửa hàng nói, Nan quay lại mỉm cười với cô. Mac bước ra xe và sốt ruột chờ đợi.

"Mau lên, tôi nóng quá!" Mac nghiêm giọng nói. Nan tiếp tục đi bộ cho đến khi cậu đến được ô tô và cả hai ngồi vào chỗ của mình.

"Nóng quá, đừng nóng quá." Nan nói đùa. Mac quay lại bắt gặp đôi mắt xanh lục của cậu nhưng không nói gì. Nan trực tiếp đưa anh đến văn phòng
"Bạn có thể quay lại để đi xe buýt một lần nữa?" Nan nghiêm giọng nói, Mac lập tức bĩu môi.

"Ráng hôm đi , mai anh để em tự lái, đi một hôm nữa không chết đâu." Nan lại nói.

"Vậy sao anh không đón tôi?" Mac quay đầu hỏi.

"Tôi có một số công việc phải làm," Nan trả lời. Thật ra anh không có việc gì, chỉ là muốn chọc tức Mac thêm một lần thôi.
"Ôi đồ khốn!!" Mac hét vào mặt cậu ấy trước khi ra khỏi xe và đóng sầm cửa xe lại, Nan đang cười khúc khích và cười một mình trong xe mặc dù điều đó chẳng buồn cười chút nào. Nhìn thấy Mac loạng choạng bước vào văn phòng, cậu liền phi thẳng về nhà.

"Đồ trâu, đồ khốn, đồ mặt cá...ngu ngốc..." Mac xúc phạm Nan khi anh đi đến văn phòng trước khi dừng lại khi anh nhìn thấy cha

"Con đang phàn nàn về điều gì thế?" cha anh hỏi.

"Không có chi, thưa cha," Mac trả lời, nhưng lông mày của anh vẫn nhíu lại.

"Vậy ý định của anh là chỉ đến làm việc vào buổi chiều thôi phải không?" Bố Mac hơi càu nhàu.

"Con đã gọi báo cho bố biết. Bố đừng phàn nàn, được không?" Mac khàn giọng nói.

"Nãy giờ Dew đợi ở cơ quan anh từ 11h. Đừng rủ nhau đi đâu nữa." Cha của Mac phàn nàn trước khi đi ra phía sau hành lang của nhà máy. Mac ngay lập tức đi vào văn phòng của mình.

"Bạn đang làm gì vậy?" Mac hỏi bạn mình khi mở cửa văn phòng và thấy Dew đang ngồi đó, khuôn mặt căng thẳng.

"Tại sao bạn đến làm việc trễ như vậy
?" Dew hỏi.

"Tôi thức dậy muộn. Nhưng tôi đã gọi cho bố tôi và nói với ông ấy rằng tôi sẽ đến muộn" Mac trả lời trước khi ngồi vào ghế của mình, Dew nhìn chằm chằm vào Mac với cảm giác rằng bạn của anh ấy có thể muốn nói chuyện với anh ấy về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

"Bây giờ anh không cần phải hỏi tôi bất cứ điều gì, được chứ?" Mac lên tiếng trước. Dew thở dài não nề.

"Tôi thực sự không hiểu. Tại sao bạn phải đi ở với tên khốn đó?" Dew nói với giọng khó chịu. Mac vẫn im lặng vì anh ấy chưa thực sự sẵn sàng để nói với bạn bè của mình lúc này.
"Vậy là nó đưa mày đến đây phải không?" Dew hỏi lại, nhìn qua cửa kính phòng làm việc của Mac.

"Hừm," Mac trả lời bằng giọng khàn khàn.

"Và làm thế nào bạn sẽ trở lại tối nay?"

Dew hỏi, khi Mac cắn vào

môi.

"Đừng nói là anh định bắt xe buýt về nhé?" Dew lại hỏi. Mac khẽ thở dài.

"Tôi sẽ đưa bạn," Dew nói. Mac nhìn bạn mình với vẻ mặt căng thẳng.

"Tôi phải quay lại Nan's," Mac nói.
Dew nói: Mac im lặng một lúc để suy nghĩ trước khi gật đầu. Cậu mừng vì ít nhất cậu không phải chen lấn với những người khác

"Vậy là bạn không làm việc, phải không?" Mac hỏi người bạn của mình.

"Tôi để cửa hàng cho cấp dưới xem," Dew trả lời, Mac gật đầu.
"Tôi ngồi đây chờ cậu đi làm," Dew lại nói. Mac hơi nhướng mày.

"Vậy là anh sẽ không cảm thấy nhàm chán khi chỉ ngồi đợi trong văn phòng của tôi chứ?" Mac hỏi, Dew lắc đầu.

"Không, tôi mệt mỏi vì làm việc." Dew trả lời và Mac ngồi xuống làm công việc của mình. Anh ấy không đến vào buổi sáng, vì vậy có rất nhiều tài liệu để xem xét, anh ấy ngồi xuống và đọc báo. Anh cảm thấy mình bị theo dõi, nhìn sang thì thấy đó là Dew , đang nhìn anh với ánh mắt căng thẳng, bất động. Quá căng thẳng, Mac giả vờ không quan tâm và không nghĩ gì khác ngoài việc nhưng dù sao cũng có một chút cảm giác khó chịu nổi lên.

"Mày đang nhìn gì thế, Dew?" Mac đặt tờ giấy vào tay cậu và hỏi.

"Tao chỉ là nhìn ngươi, thì sao?" Dew hỏi.

"Tôi chán cái nhìn của anh rồi. Anh đang ngồi ngay trước mặt tôi." Mac cãi lại, Dew im lặng trước khi hít một hơi thật sâu.
"Được rồi, tiếp tục làm việc đi, tôi sẽ đợi" Dew xen vào, dựa lưng vào ghế sô pha trong văn phòng nhắm mắt lại. Mac lắc đầu không tin vào vẻ mặt của bạn mình trước khi quay lại làm việc. Sau 3giờ, anh phải xuống nhà máy để kiểm tra nhà máy với cha mình, vì vậy Mac đã đến để đẩy Dew.

"Hừ" Dew vốn đã ngủ say tỉnh lại nhìn Mac
"Tôi sẽ đi kiểm tra nhà máy. Hãy nằm xuống và chờ đợi," Mac nói với bạn mình. Dew đồng ý. Khi Mac định bước đi, Dew nắm lấy cổ tay cậu
"Có chuyện gì vậy?" Mac hỏi lại khi Dew nhìn anh chằm chằm.

"Không có việc gì, mau trở về." Dew nói. Mac gật đầu trước khi thả tay cậu ra và bước ra khỏi phòng. Dew khẽ thở dài một mình.

Mac tiếp tục đi cùng cha mình tại nhà máy để kiểm tra sản phẩm, dẫn Mac đến gặp người đàn ông đã trả tiền cho chuyến đi xe buýt của anh ấy.

"Xin chào, Khun Mac," người đàn ông chào mặc dù Mac nhỏ tuổi hơn. Mac lục túi lấy 20 baht cho đến khi tìm thấy và đưa cho bên kia.

"Có chuyện gì vậy?" người kia bối rối hỏi.

"Số tiền mà bạn đã trả cho tôi cho chuyến xe buýt," Mac nói nhỏ, vẫn còn xấu hổ với những người công nhân trong nhà máy đã nhìn thấy anh ta trên xe buýt ngày hôm qua.

"Không sao, tôi đã trả tiền rồi," người công nhân đáp. Mac cau mày.

"Nhưng tôi không muốn mắc nợ ai cả, cầm lấy đi," Mac nói, nhét tiền vào tay người kia trước khi vội vàng bước đi theo hướng khác. Người nhân viên chỉ lắc đầu và tiếp tục làm việc.

"Có chuyện gì với con vậy? Đi tiếp thôi." Cha của Mac hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt của con trai mình.

"Không có việc gì a, nóng quá, chúng ta đi đâu?" Mac ngay lập tức mời cha mình đi dạo xung quanh và xem xét các sản phẩm để ông không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Mac trở lại văn phòng sau khi cùng cha mình kiểm tra xong nhà máy. Anh quay lại với vẻ mặt ủ rũ khiến Dew đang nằm ôm điện thoại nhìn anh ngạc nhiên.

"Anh sao vậy?" Dew hỏi khi Mac bước tới ghế của anh.

"Không có gì, ta chỉ là hơi nóng." Mac trả lời, thực tế là anh ấy cảm thấy khó chịu vì những ánh nhìn của công nhân nhà máy khi anh ấy đi ngang qua, điều mà Mac nghĩ có thể là do anh ấy đã lên xe buýt ngày hôm qua, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng Mac không muốn nói với bạn mình.

"Muốn uống không? Ta đi mua." Dew hào hứng hỏi.

"Làm ơn mua cho tôi một ly latte đá." Mac nói ngay, Dew hơi nhướng mày, nhưng cũng gật đầu.

"Uhm, tôi sẽ quay lại ngay," Dew nói, trước khi rời văn phòng của Mac để lấy cho anh ấy một ly cà phê. Mac ngả người ra ghế một cách chán nản, bình thường anh sẽ không bao giờ nhờ bạn bè trả hộ hay gì cả vì anh có đủ tiền để tự mua sắm hay trả góp. Nhưng bây giờ anh ấy phải hành động ngớ ngẩn với bạn mình vì anh ấy đang tiết kiệm tiền.

Rinh rinh rinh

Điện thoại của Mac reo lên, anh lôi nó ra và nhìn vào dãy số.

"Mày gọi làm cái quái gì vậy?" Mac lẩm bẩm khi số gọi đến là của Nan. Anh nhấn nút tắt tiếng, anh không muốn trả lời, nhưng anh vẫn gọi, Mac không muốn nhận, anh úp mặt điện thoại xuống bàn để không phải nhìn thấy Nan gọi. Mười phút sau, Mac nhấc máy lên và thấy rằng Nan mới chỉ thực hiện hai cuộc gọi. Nó không giống như Mac đã tưởng tượng. Nhưng có tin nhắn của Line gửi đến Mac nên cô bấm vào đọc.

"Gọi cho tôi nếu bạn không muốn gặp tôi"

"Chuyện quái quỷ gì xảy ra với anh ta vậy?" Mac than thở, nhưng trong lòng lại có chút do dự, anh nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại một lúc.

» Anh đọc mà không gọi lại, nghĩa là sao? <

Nan lại gửi cho Line một tin nhắn. Mac cắn môi một chút trước khi đồng ý bấm điện thoại.

("Huh") Ngay khi Nan trả lời cuộc gọi, Mac đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo trong cổ họng người kia.

"Có chuyện gì vậy?!! Anh không nghĩ là tôi có thể làm được việc gì sao." Mac gầm gừ thành tiếng.

("Nếu bạn đang làm việc, thì tại sao bạn gọi lại cho tôi?") Giọng nói khó chịu của Nan vang lên.
"Bạn đã nói với tôi trên Line để gọi cho bạn. Vì vậy, tôi phải nghỉ làm và gọi lại cho bạn," Mac nói, cao giọng để cho cậu biết rằng anh đang can thiệp vào cậu
("Bạn đã đọc tin nhắn tôi gửi cho bạn chưa? Tôi hỏi bạn có đọc không và bạn không gọi lại, điều đó có nghĩa là gì? Bạn sẽ nhắn lại cho tôi nói rằng bạn đang làm việc. Tôi biết bạn đã không gọi lại cho tôi bởi vì bạn đang ở nơi làm việc.") Nan nói, khiến Mac tin rằng bên kia chỉ muốn đánh lạc hướng mình.

"Mày đúng là đồ khốn, tin nhắn đầu tiên là gọi lại cho mày nếu không tao sẽ tìm mày!" Mac hét lên khó chịu.

("Lúc đó, tôi quên mất bạn có thể đang làm việc, vì vậy tôi hỏi lại. Bạn khó hiểu đấy, haha.") Nan tiếp tục, thực sự chỉ muốn gọi điện để làm phiền Mac.

"Đồ ngốc, anh không có việc gì cần làm sao? Vậy tôi cúp máy đây, tôi phải đi làm." Mac cho biết, càng nói chuyện với Nan, thần kinh của anh càng trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày.

("Nhanh lên ngay lập tức, ah, không cần phải làm ầm lên. Tôi chỉ đang nói với bạn rằng tôi có thể đón bạn tối nay.") Nan nói trước khi Mac cúp máy. Mac sững sờ một lúc khi nghe điều này.

"Không," Mac thờ ơ đáp, coi như Dew sẽ đưa anh đi.

("Tại sao?") Nan hỏi với giọng

nghiêm trọng.

"Tôi có thể tự quay lại," Mac trả lời với giọng điệu bình thường.

("Huh, đáng ngờ.") Nan nói với một tiếng cười chế giễu trong cổ họng.

Tiếng ồn...

"Mac, tôi cũng mua bánh mì nho khô cho cậu...." Dew mở cửa và nói, nhưng cuối cùng phải hạ giọng vì nghĩ rằng mình đang làm phiền Mac đang nói chuyện điện thoại với khách hàng.
("Giọng của ai vậy?") Nan hỏi với giọng đanh thép khiến Mac muốn cắn lưỡi chết.

"Bạn tôi vừa mới đến, vậy thôi." Mac đã cố gắng cắt kịch bản.

("Tôi hỏi ai!"), Nan hét lên khiến Dew nghe thấy một âm thanh yếu ớt.

"Ai'Dew," Mac khẽ đáp.

"Đó là ai?" Dew hỏi Mac khi nghe anh nêu tên mình với người kia, Mac ngượng ngùng nhìn bạn mình.

("Hả, vậy là không muốn anh đón đúng không?") Nan nói xong liền cúp máy làm Mac bối rối, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, sợ mình sẽ lái xe điên cuồng. với chính mình mắc

"Sao thế? Thằng khốn đó gọi à?" Sương đoán.

"Không có gì. Đó chỉ là một cuộc gọi phức tạp. Cà phê của tôi đâu?" Mac gọi cà phê để ngăn bạn mình hỏi quá nhiều. Dew đưa cốc cà phê cho anh nhưng anh vẫn nhìn Mac, Mac giả vờ phớt lờ dù biết anh đang nhìn mình chằm chằm.

"Được, tôi đưa cho anh ngay," Dew nói. Mac gật đầu và giả vờ mở một ít bánh mì để ăn, trước khi điện thoại của Dew đổ chuông, anh đã cầm lên và nhìn.

"Tôi chỉ đi nghe điện thoại thôi." Dew nói trước khi rời khỏi văn phòng của Mac, người đã hơi ngạc nhiên khi bạn mình bước ra nói chuyện điện thoại. Họ thường trả lời điện thoại trước mặt nhau, Mac thực sự không thích điều đó.
"Ba, con trở về." Mac bước vào văn phòng và nói với cha mình đã đến giờ tan sở, Dew theo sau.

"Làm sao sẽ trở về?" Bố Mạc ngẩng đầu hỏi.

"Hôm nay Ai'Dew đưa con đi. Con đang ngủ ở nhà một người bạn, chưa về nhà", Mac nói với cha.

"Chà, ngày mai đừng đi làm muộn nữa. Người khác sẽ nói ~anh ấy là con trai của chủ nhà máy, nhưng anh ấy lại đi làm muộn~." Cha anh phàn nàn. Mac khẽ thở dài.

"Con về trước nhe bố," Dew nói, giơ tay tỏ lòng thành kính với bố Mac, người bên kia gật đầu trước khi cả Mac và Dew rời khỏi phòng. Cả hai rời văn phòng chính để đi đến chiếc ô tô đang đỗ của Dew. Mac nghi ngờ nhìn quanh vì sợ anh ta sẽ xuất hiện.

"Ngươi tìm ai?" Dew hỏi. Mac ngay lập tức lắc đầu với trái tim run rẩy sợ Nan sẽ tới đợi mình.

"Mau lên," Mac nói, trước khi nhanh chóng chui vào xe của Dew.

"Hia Nan," giọng nói trong trẻo của Three vang lên khi Nan đang bận sửa xe cho thuộc hạ, quay đầu nhìn xung quanh một chút.

"Three đang làm gì vậy?" Nan hỏi với giọng bình thường.

"Three không thể đến thăm? Vậy...bạn của con đã đi đâu?" Three hỏi khi cậu ấy tìm Mac.

"Bạn của cậu? Ai vậy?" Nan hỏi khi cậu sửa xe.

"Phi Mặc." Three nói.
"Anh ấy đi làm đi làm rồi. Anh ấy không lêu lổng như em đâu. Nói thật đấy, em có đi học không?" Nan hỏi Three không nghiêm túc lắm. Three hơi nhíu mày.

"Vậy Hia, không thấy sao? Three đang mặc đồng phục học sinh." Thanh niên vén vạt áo bên này sang bên kia để anh nhìn. Nan hơi nhìn anh.

"Xin lỗi, tôi không để ý," Nan nói lại, tiếp tục sửa xe mà không để ý lắm. Three nhíu mày, cảm thấy xấu hổ vì không được anh chú ý như thường lệ.

"Bạn của bạn sẽ trở lại nhà của bạn?" Three hỏi lại.

"Trở lại." Nan đã trả lời

Tóm tắt.

"Và anh ấy sẽ trở lại như thế nào?" Three hỏi lại, Nan hơi im lặng, Three biết rõ Mac sẽ về bằng cách nào.

"Tại sao bạn muốn biết?" Nan hỏi khi đứng trên mép mui xe, nắm tay và nhìn chằm chằm.

"Tôi chỉ hỏi..." Three trả lời với giọng điệu bình thường. Nhưng Nan không nói gì và tiếp tục sửa xe.

// Này, anh ấy không thích bị hỏi bất cứ điều gì. Tại sao bạn muốn làm phiền anh ấy, Three? // Frog thì thầm với Three

// Chuyện của tao, đừng có đáng ghét // Three quay sang frog trước khi ngồi xuống chiếc ghế gần đó để xem Nan sửa xe.

"Anh có muốn ăn gì không?" Dew hỏi. Mac nhìn đồng hồ của mình với một chút do dự vì anh ấy không mang theo nhiều tiền.

"Anh sẽ mua cho em thứ gì đó," Dew lại nói.

"Ừm, được rồi," Mac trả lời, vì anh ấy cũng đói. Dew đi vào một quán ăn trên"Ừm, được rồi," Mac trả lời, vì anh ấy cũng đói. Dew đi vào một nhà hàng trên đường đến nhà Nan. Vừa đỗ xe, Mac mở cửa bước xuống xe, đi dạo một vòng. Dew nhìn sang chỗ Mac đang ngồi thấy ví bị rơi nên nhặt lên mở ra vì nghi ngờ có chuyện.

"Ai'Mac," Dew gọi Mac khi anh bước ra khỏi xe.

"Cái gì?" Mac trả lời.

"Tất cả tiền và thẻ tín dụng của bạn đã đi đâu rồi?" Dew tò mò hỏi vì không đời nào bạn anh lại mang ít hơn 500. Mac dừng lại một chút, nhanh chóng thò tay vào túi quần. Dew giơ chiếc ví lên để xem nó ở đâu. Khuôn mặt của Mac ngay lập tức căng thẳng.

"Không có gì, ta không muốn tiêu quá nhiều." Mac đã hạ thấp nó.

"Ta không tin, cho dù ngươi nói cha ngươi đoạt tất cả, ta cũng không tin."
DEW nhắc lại, Mac khẽ thở dài.

"Tên khốn đó chỉ cho tôi hai trăm mỗi ngày," Mac ngượng ngùng nói.

"Với luật gì?" Dew hét lên ngay lập tức khi nghe thấy nó.

"Cái quái gì, tôi có thể chịu được anh ta chơi một lúc, sau đó anh ta sẽ chán." Mac nói một cách thờ ơ như tự an ủi mình.

"Nhưng bạn không phải là đồ chơi của ai cả." Dew lại nói, anh không thích Mac phải cặp kè với một người như vậy. Nhưng anh ấy không thể làm được gì nhiều vì Mac đã quyết định ở lại với anh ấy
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro