C.50 Diệp Mẫn... cô là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỏa Tỏa đang loay hoay với chiếc khóa kéo áo cưới thì một giọng nói trầm thấp phía sau truyền đến:

- Để anh!

Diệp Cẩn Ngôn đẩy chiếc xe lăn đến gần giúp cô cởi khóa kéo, bận rộn cả một ngày, cả cơ thể cô đều mệt mỏi biểu tình. Chiếc áo cưới theo quán tính mà tuột xuống, ông ngước nhìn người trước mặt, thoáng thất thần, Tỏa Tỏa huơ huơ tay trước mặt ông:

- Lão Diệp, Lão Diệp, anh làm sao thế?

Ông ho khan vài tiếng rồi hắng giọng:

- E hèm, dì Trương đã chuẩn bị sẵn nước nóng, đi tắm đi!

Tỏa Tỏa mỉm cười rồi bước vào phòng nắm, nước nóng giúp các cơ của cô đỡ mỏi hơn nhiều, chẳng mấy chốc mà cô đã ngủ quên cho đến khi có người gấp gáp lay cô dậy:

- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa.

Cô ngơ ngác tỉnh dậy, trước mặt cô là khuôn mặt ướt sũng của Diệp Cẩn Ngôn, có lẽ lúc đẩy xe vào phòng tắm, ông đã vô tình đυ.ng phải van nước, cô bật cười nhìn ông:

- Lão Diệp, anh, anh..

Cô không nhịn được lại tiếp tục cười, ông bất lực nhìn cô thở dài:

- Chưa từng thấy người đi tắm cũng có thể ngủ được

***

Tỏa Tỏa khó nhọc cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa rơi dưới sàn, chiếc bụng của cô lúc này đã lộ rõ, dạo gần đây Diệp Cẩn Ngôn phải thường xuyên đi khảo sát công trình vì đang là giai đoạn quan trọng của dự án nên thường xuyên đi sớm về trễ. Hôm nay trong lúc dọn dẹp, cô vô tình tìm được một chùm chìa khóa, cô tò mò không biết nó dùng để mở thứ gì. Bất chợt, cô nghĩ tới căn phòng luôn khóa cửa ở tầng hai, vì tò mò nên cô đã bước đến xem thử. Khi cánh cửa vừa mở ra, cô sững sờ đến ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mặt. Bên trong là một phòng ngủ, khá rộng rãi thoải mái, kế bên còn đặt một chiếc piano, cô bước đến khẽ đặt tay lên phím đàn, rất sạch sẽ, có lẽ là được lau chùi thường xuyên. Bên trên chiếc đàn có đặt một khung ảnh, trái tim cô khẽ hẫng một nhịp khi nhìn vào, đó là bức ảnh lúc trẻ của Diệp Cẩn Ngôn, ông mỉm cười rất tươi, bên cạnh còn có một cô gái đang ôm lấy cổ ông. Tỏa Tỏa khẽ mím môi, cô cầm khung ảnh lên, những ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên mặt kính, miệng lẩm bẩm:
- Cô là ... Diệp Mẫn sao?

Bất chợt ở phía sau có tiếng nói trầm thấp bất ngờ phát ra:

- Em làm gì vậy?

Vì giật mình nên cô loạng choạng suýt ngã, vô tình khuỷu tay va phải vật gì đó, tiếp sau đó là tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên. Sau khi định thần nhìn lại, thì thứ cô va phải đó là một quả cầu thủy tinh, nhưng thứ khiến cô còn kinh ngạc hơn đó chính là thái độ của Diệp Cẩn Ngôn. Ông lao đến nhặt lấy quả cầu, một mảnh vỡ cứa vào tay ông khiến máu chảy ra không ngừng, Tỏa Tỏa hốt hoảng bước lại gần định xem xét vết thương của ông thì bị ông lạnh lùng gạt ra, ông ngước nhìn cô, đôi mắt thất thần:

- Tỏa Tỏa, em đã làm gì vậy, tại sao?

Chưa bao giờ cô trông thấy ông tức giận như vậy, cô sợ hãi lắp bắp:

- Em, em không cố ý, nó...

Ông cố gắng gom nhặt lại những mảnh vỡ của quả cầu rồi lạnh lùng rời đi, bỏ lại cô ngồi bệt giữa căn phòng, cô không biết mình nên làm gì nữa. Trái tim cô bỗng đau nhói, từ trước đến nay, cô luôn biết trong lòng Diệp Cẩn Ngôn có một vùng cấm địa mà không ai có thể chạm đến. Cho dù cô có cố gắng thế nào để tiếp cận trái tim ông nhưng có lẽ, tình cảm của ông dành cho cô luôn có giới hạn, mặc dù không nói ra nhưng Tỏa Tỏa biết rằng, Diệp Mẫn có lẽ vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất trong lòng ông, là vết sẹo mà cô có cố gắng thế nào cũng không thể xóa nhòa. Cô bước ra khỏi phòng, trong lòng nặng trĩu, cô lướt nhìn một vòng quanh căn nhà, những tưởng đây chính là tổ ấm của cô, nhưng giờ phút này, cô lại thấy trống vắng lạnh lẽo vô cùng. Cô bước vào phòng ngủ, trông thấy ảnh cưới của hai người treo trên tường, thì bỗng nhiên lại càng giận hơn, cô kéo từ trong tủ ra một chiếc vali rồi nhét quần áo vào...
- Cô ơi, đi đâu?

Tỏa Tỏa lơ đễnh ngồi vào chiếc taxi, cho đến khi tài xế quay xuống hỏi lần thứ hai cô mới giật mình. Nhất thời cô cũng không biết mình nên đi đâu, cô chỉ đành sụt sùi:

- Cứ đi thẳng!

Bác tài quay xuống trông thấy hai mắt cô đã đỏ hoe thì lắc đầu thở dài:

- Cô gái, lại cãi nhau à, cô xem, mình đang mang thai, không nên kích động quá, sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho đứa bé

Cô nhắm nghiền đôi mắt, mệt mỏi tựa người vào cửa kính, một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, cô mệt mỏi bước ra khỏi xe rồi đi vào thang máy

- Tỏa Tỏa, sao con lại đến đây vào giờ này?

Khi cánh cửa vừa mở ra, Lý phu nhân ngạc nhiên khi thấy Tỏa Tỏa đứng trước mặt, càng ngạc nhiên hơn khi trên tay cô kéo một chiếc vali. Khi vừa thấy bà thì cô đã bước đến ôm chầm lấy bà, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bà cũng dang tay ôm lấy cô, xoa xoa lưng:

- Không sao, Tỏa Tỏa, có mẹ đây

Bà dìu cô vào nhà rồi đặt vào tay cô một cốc sữa nóng, trông thấy đôi mắt cô đỏ hoe, bà mới cất lời:

- Tỏa Tỏa, thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Cô né tránh ánh mắt của bà rồi mệt mỏi cất lời:

- Mẹ à, con mệt rồi, con muốn đi ngủ

Lý phu nhân biết cô không muốn nói cho nên cũng không tiện hỏi thêm, trước khi cô bước vào phòng bà chỉ nói với theo:

- Tỏa Tỏa, nơi này luôn là nhà của con, sẽ luôn chào đón con

Cô nằm trên giường, chăn kéo đến kín cổ, thỉnh thoảng cô lại lướt nhìn màn hình điện thoại, nhưng lại thất vọng thở dài, nước mắt bỗng từ khóe mắt trào ra, miệng cô bất giác lẩm bẩm:

- Diệp Mẫn, thật ra... cô là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro