Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chườm nóng xong, Kỳ Duyên nằm lại trên giường, vừa muốn tắt đènngủ, Minh Triệu lại đột nhiên mở miệng " Chờ một chút."

" Làm sao? Còn không thoải mái sao?"

"Không phải..." Minh Triệu cắn cắn môi dưới, đỏ mặt nói " Anh dựa tới đây một chút."

Kỳ Duyên nhíu mày, không hiểu nghiêng người qua.

"Tới chút nữa."

Kỳ Duyên lại hướng gần cô một chút.

Khi anh sắp tới gần, Minh Triệu thò tay ra, chân thành nói "Cúc áo của anh không được cài tốt!" Cô một bên vừa giúp anh cài lại, một bên giải thích.

Ai ngờ, cúc áo vừa được cài xong, Kỳ Duyên liền tiến tới gần hơn, đem cả người cô bao phủ lên thân hình cao lớn của anh, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

" So với việc cài cúc áo, anh càng muốn em giúp anh cởϊ qυầи áo." Biểu thị trắng trợn như vậy, Minh Triệu sao không hiểu ý anh, cô bị dọa sợ liền đẩy anh ra.

" Anh không nên làm loạn, em.. em mang thai..."

Kỳ Duyên liếc mắt nhìn chiếc bụng có chút cản trở, tùy ý hỏi " Vậy thì sao?" Nếu như anh thật muốn cô, sẽ tìm tư thế để anh được như ý.

Huống chi anh không chỉ hỏi qua bác sĩ, cũng đã hỏi qua kiến thức trên phương diện này của Kỳ Minh. Chỉ có thời gian đầu là không thích hợp cho việc sinh hoạt vợ chồng, về sau, ân ái cũng không được quá thường xuyên hoặc kịch liệt, thì đối với cục cưng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì " Em đã quên, bác sĩ nói muốn làm cũng được, không cần kiêng cữ."

" Em... Em mới không có muốn!"

" Nhưng anh có, anh sắp nhịn không nổi nữa rồi." cẩn thận không đè lên bụng cô, Kỳ Duyên thế đem mặt vùi vào người cô,ngửi mùi thơm nhàn nhạt, cảm khái thở dài.

" Vậy anh có muốn không...."

" Ừ? Muốn cái gì?"Tay Kỳ Duyên có ý xấu hướng phía vạt áo cô tìm kiếm, muốn hấp dẫn cô.
" Bác sĩ nói... có thể dùng tay..."

" Dùng tay của em sao?" Anh cắn răng nói bên tai cô, có ý xấu cắn một cái, bày ra sự bất mãn.

" Em không biết....." Đoán ra ý đồ của anh, Minh Triệu nóng nảy, muốn rút tay về, không để cho anh được như ý.

" Anh dạy cho em." Kỳ Duyên kéo tay cô qua, vừa định hướng xuống quần ngủ cô, chỉ nghe thấy cô hô hấp khó khăn, hét lên một tiếng.

Lúc này ngược lại là anh khẩn trương " Sao vậy?"

Tay Minh Triệu chống đỡ trước ngực anh, đôi mắt vô tội ngân ngấn nước, giống như ủy khuất, giận anh " Cục cưng đá em."

Thật vất vả mới có cơ hội dụ dỗ thành công, nhưng bởi vì cục cưng " đá cho một phát", làm anh kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ. Kỳ Duyên nhíu mày, có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm chiếc bụng tròn vo của cô, thật muốn đem cục cưng trong bụng cô đánh vào mông, muốn con bé phải biết điều, không nên chọn thời điểm du͙ƈ vọиɠ của anh bị vén lên.
Minh Triệu thấy Kỳ Duyên nhìn chằm chằm bụng mình, cô trừng mắt, một bộ dạng khẩn trương như gà mẹ che chở gà con, đưa tay ôm bụng," Không cho phép anh hung dữ với cục cưng."

Toàn bộ hành động bao che của Minh Triệu làm Kỳ Duyên có chút ghen ghét, ham muốn cũng bị tiêu diệt, anh không thoải mái nằm lại trên giường, thuận tay ôm cô vào ngực, tắt đèn ngủ, tức giận nói " Ngủ đi."

Dù sao còn nhiều thời gian, có khi anh phải chờ cô sinh đứa nhỏ, đã nhẫn nhịn nhiều tháng như vậy rồi, đợi khi cô sinh xong, xem anh làm sao muốn cô, cần phải hành hạ cô đến mức không thể không cầu xin tha thứ.

Có ý nghĩ này, tâm tình của anh bình phục không ít, đem cô ôm chặt một chút, sau đó nhắm mắt lại, cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

...

Khi Minh Triệu mang thai đến tháng thứ tám, trừ phi có Kỳ Duyên cùng đi, nếu không cô không được phép ra cửa. Có lẽ sợ coi lại một lần nữa mất tích, Kỳ Duyên còn đặt ra nhiều quy định hơn so với lúc mới kết hôn.

Chỉ cần cô ra khỏi phòng, mẹ Nguyễn hoặc là quản gia nhất định sẽ nối gót theo sau, sợ cô không vẩn thận làm mình bị thương.

Thừa dịp mẹ Nguyễn đi ra ngoài cùng bạn bè không có nhà, Minh Triệu len lén nhờ quản gia đưa cô ra khỏi cửa, vậy mà ông ấy chẳng những không để cho cô đi, nửa giờ sau, Kỳ Duyên vốn ở công ty lại vội vàng, gấp gáp trở về nhà. Minh Triệu còn đang năn nỉ quản gia, nhìn thấy anh đi vào phòng khách, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận đứng nguyên tại chỗ.

" Tại sao anh lại trở về?" Tối hôm qua anh bảo hôm nay có hội nghị quan trọng, anh muộn một chút mới trở về, sao bây giờ lại đứng trước mặt cô?"

Thấy Kỳ Duyên trở lại, quản gia yên lặng rời khỏi phòng khách, trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng son.

Kỳ Duyên không nói không rằng đứng trước mặt Minh Triệu, thấy cô đã thay quần áo bà bầu, cầm túi cách trong tay, anh tra hỏi " Em muốn đi đâu?"

Minh Triệu không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại tức giận đi lên trên lầu.

" Đứng lại!" Thấy Minh Triệu không nhìn anh một cái nào đã muốn trở lại phòng, Kỳ Duyên nhanh chân một bước, nhấc cánh tay dài lên kéo cổ tay cô.

" Em muốn đi đâu?" Mới vừa rồi quản gia gọi điện cho anh, anh đang họp, nhưng không nói hai lời, vội vàng bỏ hội nghị gấp gáp trở về.

" Không có " Không muốn nói chuyện với anh, Minh Triệu không quay đầu lại, chỉ giãy giụa, muốn anh buông tay.

" Vậy tại sao phải ra khỏi nhà?" Cô bụng lớn như vậy, một thân một mình ra khỏi nhà nguy hiểm bao nhiêu, cô không nghĩ tới sao?

" Em chỉ muốn đi ra ngoài một chút."

" Đi nơi nào?" Lần trước cô nói muốn về nhà mẹ để ở một buổi, kết quả chính là đi liền bốn tháng, " Muốn đi bao lâu? Lại là bốn tháng?" Kỳ Duyên không vui gầm thét.

" Nếu như anh đồng ý, em vĩnh viễn cũng không muốn trở lại." Cô tức giận đáp lại.

" Minh Triệuuu...!" Bàn tay kiềm chế tăng thêm lực đạo.

" Anh làm đau em." Lúc này, rốt cuộc Minh Triệu cũng quay đầu lại, liếc anh một cái rồi cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm chặt.

" Em vĩnh viễn cũng không được rời đi, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Nói xong, anh hất tay Minh Triệu ra, tức giận rời đi, trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng cửa nặng nề đóng, phát ra một tiếng " rầm ".

Đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Minh Triệu cảm thấy chua chát, lộ ra vẻ cười khổ, cô nghĩ lên lầu thay quần áo, nhưng lại thấy quản gia đứng ở một góc trong phòng khách.

Mặc dù biết quản gia là lo lắng cho mình mới thông báo cho Kỳ Duyên, nhưng ngày ngày bị người ta gian lỏng trong phòng như vậy, cô cảm giác mình sắp buồn bực đến ngã bệnh.

Trận sóng gió nhỏ này, đem khoảng cách hai người đẩy ra xa hơn, thậm chí Minh Triệu ngay cả mở miệng nói chuyện cũng lười, khẩu vị cũng không tốt như lúc trước, mới qua vài ngày mà gương mặt đã nhỏ đi trông thấy.

Kỳ Duyên nhìn vừa đau lòng, vừa tức giận, ngày ngày khổ tâm nghỉ cách để thay đổi cục diện bế tắt này. Anh còn chưa nghĩ ra phương pháp, lại bị tiếng khóc của Minh Triệu làm rối loạn.

Lúc trước Minh Triệu muốn rời khỏi, Kỳ Duyên định đem tất cả công việc về nhà, bình thường trừ phi cần thiết, anh ngay cả công ty cũng không đi, ngày ngày coi chừng Minh Triệu.

Ai ngờ, sau khi dùng qua bữa tối, anh làm xong việc ở trong thư phòng muốn trở về phòng đi tắm, đúng lúc bước vào, nhìn thấy Minh Triệu trong tay ôm quần áo, ngồi trên sofa cuối đầu khóc cả đỏ mắt.

" Triệu?" Cho là Minh Triệu không thoải mái ở đâu, Kỳ Duyên ba bước cũng thành hai bước bối rối đi lên trước, " Có phải bắp chân lại bị rút gân không?" Anh đứng trước cô, xắn tay áo lên, tính giúp cô xoa bóp, lại bị đẩy ra.

" Anh tránh ra?" Sau khi trở về nhà họ Nguyễn, trừ bỏ ngày đầu tiên tranh chấp cùng anh, cuộc sống cũng rất an tĩnh, không giống như bây giờ, khóc sướt mướt.

" Đưa anh nhìn xem, có phải rất đau hay không?"

" Không cần anh giả quan tâm..." Kỳ Duyên đưa tay kéo váy ra, muốn giúp Minh Triệu, nhưng lúc này cô trực tiếp đập tay anh, không để anh đụng vào mình.

" Triệu" Thấy cô tức giận vô cớ, sắc mặt Kỳ Duyên trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khẩu khí cũng kém đi.

" Anh bắt nạt em, chỉ biết bắt nạt em..." Nói xong, Minh Triệu liền ôm mặt khóc lên. Kỳ Duyên đột nhiên bị chỉ đích danh không giải thích được, trong lòng có chút tư vị, nhưng vẫn hỏi " Anh khi dễ em làm sao?"

Tiếng khóc của cô làm cho Kỳ Duyên phiền lòng, lại có chút đau lòng. Do dự một chút, anh dứt khoát ngồi trên ghế sofa, đem cô ôm vào trong ngực, anh nặng nề thở ra một hơi, mệt mỏi nói " Nói cho anh biết, anh chọc giận em chỗ nào mà làm em không vui?"

" Anh không cho em ra ngoài..."

" Ngày mai anh cùng em ra ngoài, em muốn đi đâu, anh liền đi theo đó." Một lòng chỉ muốn trấn an tâm tình của cô, Kỳ Duyên cũng không quản công việc có quan trọng hay không, dù sao cũng không quan trọng bằng Minh Triệu.

............

Bơi vào đây coi chồng người ta cưng người ta đây này các vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro