Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe lời nói của dì Jung.... Minh Triệu mới yên tâm " Cháu cùng chồng ở riêng, không lâu sẽ ly hôn."

"Không có chuyện gì, ly hôn thì ly hôn, cháu không nên nghĩ nhiều, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt, chờ một chút dì về nấu ít thuốc bổ, giúp cháu bồi bổ thân thể. Đã sắp năm tháng rồi, còn chưa thấy cháu lộ bụng, nhất định là cháu ăn không ngon, không có dinh dưỡng, đứa nhỏ trong bụng mới lớn lên chậm như vậy."
Dì Jung lấy giọng người từng trải nói, " Đợi sau khi xuất viện, mỗi ngày dì sẽ giúp cháu tẩm bổ, bảo đảm cục cưng lớn lên sẽ khỏe mạnh."

" Thật xin lỗi, cháu lại phiền dì Jung...."

Nước mắt Minh Triệu lăn ra từ trong hốc mắt, từ khi biết mình mang thai cho đến bây giờ, cô chỉ có một thân một mình. Mặc dù lòng tràn đầy vui sướng chờ cục cưng ra đời, nhưng lần đầu tiên mang thai, đối với sự thay đổi của cơ thể, cô vẫn có chút lo lắng, bất an, càng không cần nói buổi tối ngủ không được, sẽ lại suy nghĩ lung tung.

" Đứa ngốc, đừng khóc." Dì Jung thương xót cô, một cô bé tuổi còn trẻ đã ly hôn, vừa lớn bụng, chịu nhiều khổ cực, nhất định rất ủy khuất.

Ở lại bệnh viện hai ngày, sau khi Minh Triệu về nhà, dì Jung thường xuyên tới thăm cô, có lúc là mang đồ ăn, có lúc lại giúp cô mang mấy đồ thường dùng đến.
Minh Triệu muốn đưa tiền cho dì Jung, lại bị bà nhã nhặn từ chối, chồng bà cũng là nhân viên nhà nước, lương hưu còn dư, không thiếu món tiền nhỏ này.

Huống chi dì Jung cũng nhìn ra được, bình thường Minh Triệu ăn uống rất tiết kiệm, cũng rất đơn giản, tiền trong tay cũng không dư dả, như vậy bà sao dám cầm tiền của cô.

...

Bốn tháng sau.....

" Chú nói cái gì? Tìm được người?" Suốt bốn tháng nay, Kỳ Duyên cơ hồ sắp hao hết sức chịu đựng, rốt cuộc cũng nhận đươc tin tức của Minh Triệu....

Trong phòng làm việc Nguyễn thị, thanh âm Kỳ Duyên lộ ra tia vui mừng, bút trên tay rơi xuống anh cũng không quản, chợt đứng lên, khó có thể tin được, cẩn thận hỏi lại một lần nữa, " Thật tìm được rồi?"

Đầu bên kia điện thoại là em trai Kỳ Minh của anh gọi tới, Kỳ Duyên cũng không ngờ được, tìm người lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện trong bệnh viện nhà mình.
" Ừ, em cũng vậy, buổi sáng lơ đãng thấy bệnh lịch mới phát hiện." Thì ra chị dâu vẫn đến bác sĩ kiểm tra, nếu không phải hôm nay anh đi họp với các bác sĩ ở khoa phụ sản, nghe thấy trong đó có một bác sĩ nhắc tới tên chị dâu, cũng không thể nhanh như vậy tìm được người.

"Vậy cô ấy đâu? Hiện tại đang ở đâu? Cô ấy ngã bệnh?" Kỳ Duyên nghe thấy Minh Triệu vào bệnh viện, lo lắng hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

" Thân thể chị dâu không có vấn đề gì, nhưng..."

" Nhưng cái gì?" Kỳ Duyên tâm vì chữ " Nhưng" này mà treo ngược, tay cầm điện thoai di động cũng run rẩy.

" Anh cả, anh nên chuẩn bị tâm lý một chút."

" Có ý gì?"

" Bây giờ chị không phải chỉ có một người."

Không phải một người? Trong đầu Kỳ Duyên vang lên một câu nói, tâm nặng nề rơi xuống, như bị người khác nắm trong tay vừa vân vê vừa bóp, có chút không thở nổi.
Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, cô cuối cùng vẫn lựa chọn ở chung một chỗ với Mino... Cho dù cô nghe lời như thế nào, dù lấy lòng anh ra sao, cuối cùng cô vẫn không chống lại được với cảm xúc trong lòng mình, lựa chọn thích Mino.

Kỳ Minh không nghe thấy anh trai lên tiếng, nghĩ thầm anh trai quả nhiên đã đoán sai ý " Anh cả..." Anh gọi mấy tiếng.

" Anh đang nghe." Thanh âm Kỳ Duyên vang lên, không hề có kích động cùng vui sướng như vừa rồi, nghe có chút buồn bực.

" Em vừa mới nói chị dâu không chỉ có một người có nghĩa là chị dâu đang mang thai...." Kỳ Minh còn chưa nói hết, đầu kia điện thoại đã tắt.

Một phút sau, thư ký thấy tổng giám đốc mặc áo khoác tây trang đi ra bên ngoài, vội vẫy gọi " Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu? Một lúc nữa khách hàng sẽ đến." Hôm nay có một bản hợp đồng cần phải ký, hiện tại tổng giám đốc chạy đi, vậy khách hàng tới thì làm sao bây giờ?
" Bảo họ lần sau lại đến." Anh quản cái khỉ gì chuyện khách hàng, hiện tại chuyện quan trọng nhất là, mang vợ về nhà.

Nửa giờ sau, Kỳ Duyên chạy như bay đến bệnh viện, vội vàng đẩy cửa phòng Kỳ Minh, không nói hai lời, hỏi thẳng vào vấn đề " Cô ấy đâu?"

Dọc theo đường đi, trong đầu Kỳ Duyên chỉ hiện lên một ý nghĩ, anh muốn làm cha!

Tìm suốt bốn tháng, vừa lo lắng vừa chờ đợi, không chỉ để anh tìm được tin tức của Minh Triệu ngược lại còn biết cô mang thai, điều này làm anh bình ổn lại.

Kỳ Minh giả vờ xem lịch bệnh của bệnh nhân trước bàn, mới vừa rồi còn chưa nói hết, đã bị anh trai cúp điện thoại, không nghĩ tới, anh trai của anh lại nhanh như vậy xuất hiện trước mặt.

" Chú vừa nói Minh Triệu mang thai?"

Kỳ Minh nhìn anh, người luôn luôn chú trọng bề ngoài như anh cả,mà hiện giờ, cà vạt bị lệch, tóc cũng không chỉnh tề.
" Chúc mừng anh, anh cả."

" Anh muốn thấy cô ấy, cô ấy đâu?" Kỳ Duyên đi lên trước, hai tay chống lên bàn làm việc, bá đạo hỏi.

" Căn cứ theo quy định của bệnh viện, em không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân cho bất cứ ai."

Thấy anh gấp đến độ giống như đứng trên lò lửa, ngược lại Kỳ Minh còn có tâm tư đùa giỡn, " Anh là chồng của cô ấy, không phải là "bất cứ ai" !"

" Em đã hỏi bác sĩ khám cho chị dâu, cô ấy nói khi chị dâu đi khám thai, anh chưa từng tới, chị ấy nôn ọe khó chịu không ăn được, gầy đến nỗi gió cũng thổi bay đi, anh lại chỉ bận rộn công việc, hoàn toàn không để ý cô ấy có thai."

" Đáng chết, khi đó anh căn bản không biết cô ấy mang thai, nếu như biết, cũng sẽ không để cô ấy có cơ hội rời đi."

" Cho nên chị dâu mới có thể len lén rời nhà trốn đi."
Kỳ Minh cố ý châm chọc Kỳ Duyên, từ khi anh trở về nhà, liền biết được chị dâu đã rời đi. Còn chưa kịp hỏi rõ ràng cái gì, liền ngày ngày bị mẹ Nguyễn phiền đến phát điên, hận không thể rời khỏi nhà, ở một mình bên ngoài, cái này anh không thừa dịp hiện tại nói, vậy khi nào mới được nói?

Anh cả của anh có thể bỏ lại mẹ ở nhà càu nhàu, một mình tiếp tục ở lại công ty. Còn mình ngược lại phải ngày ngày đối mặt với mẹ, nghe bà quở trách anh trai không lo lắng cho sự an nguy của chị dâu ở bên ngoài, mỗi ngày ở bệnh viện đã mệt gần chết, về nhà còn bị ầm ĩ, nghe đến mức lỗ tai anh cũng sắp dài ra rồi.

" Chết tiệt, anh chỉ cần biết cô ấy bây giờ đang ở đâu?" Kỳ Duyên tin tưởng, em trai anh nhất định có địa chỉ chỗ ở của Minh Triệu, nếu không sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Kỳ Minh thấy tâm tình anh cả không khống chế được, mới ném giấy tờ tới, " Đây là bệnh án của chị dâu, bên trong có tất cả thứ anh muốn biết, tự mình anh xem đi."

Cầm lấy bệnh án, Kỳ Duyên ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài, cẩn thận nhìn nội dung bên trong.

Năm phút sau, Kỳ Duyên cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn hình ảnh sóng siêu âm trên bệnh án. Minh Triệu mang thai con gái, nhìn bác sĩ dùng bút bi khoanh tròn những chấm lớn nhỏ, từ hạt đậu nhỏ bình thường đến thân ảnh tròn trịa, rõ ràng có thể nhìn rõ hình dáng, nói không cảm động là gạt người.

Cô dám gạt anh, dám mang theo con gái của anh, không nói một tiếng liền rời khỏi anh!

Nghĩ tới đây, Kỳ Duyên đem điếu thuốc ném xuống đất, lại đốt một điếu khác lên, hung hăng hít một hơi, rồi sau đó phun ra một làn khói trắng nhàn nhạt.
Bảy tháng sao? Vậy không phải đêm đó anh uống rượu say, lần đầu tiên không làm biện pháp phòng tránh, không nghĩ tới mới một lần, sẽ làm cho cô mang thai.

Nhớ tới lời Kỳ Minh vừa nói, cô nôn ọe rất nghiêm trọng, ăn cái gì liền ói cái đó, mà hiện tại một mình, ai chăm sóc cho cô?

Không được, anh muốn lập tức thấy cô, lần này anh không chỉ dùng hôn ước đem cô trói chặt, còn muốn dùng con của bọn họ ép cô bảo đảm, không bao giờ.... rời khỏi anh nữa.

Kỳ Duyên liếc mắt nhìn địa chỉ trên bệnh án, khoảng cách chỉ cách công ty hai mươi phút đi xe, mà anh lại đi tìm khắp Việt Nam, nhưng làm sao cũng không tìm được cô.

Thì ra là, cô đang ở gần trong gang tấc... Từ khi Minh Triệu đổi lại số di động, lúc đó không liên lạc với bất cứ ai, cho rằng cả đời cô sẽ đi rất xa, không nghĩ tới chỗ trốn của cô lại gần anh như vậy.
Buổi sáng hôm đó, dì Jung tặng ít thức ăn cho Minh Triệu, nói cho cô biết hôm nay bà sẽ cùng chú Jung đến nhà con trai, nếu như quá muộn, có thể sẽ ở lại qua đêm, muốn cô cẩn thận một chút.

Cả buổi sáng, Minh Triệu cũng không ra ngoài, cô nghĩ thừa dịp con gái chưa ra đời, nhanh làm nhiều con rối một chút, như vậy mới có thể kiếm thêm chút tiền, nếu không, nhìn số tiền từng ngày từng ngày ít đi, tâm không khỏi có chút bất an.

Mấy ngày nay, được dì Jung bổ đông bổ tây, bụng cô vốn bằng phẳng, bỗng nhiên giống như được thổi hơi bỗng lớn ra, đã có bộ dạng giống phụ nữ có thai, cơ hồ ngay cả mặc quần áo cũng không mặc nổi, trước liền đổi thành quần áo bà bầu.

Bốn tháng nay, tóc của cô dài rất nhanh, hiện tại chỉ đơn giản buộc sau gáy. Cô nghĩ thầm, chờ một thời gian ngắn nữa sẽ đi cắt tóc, bởi vì sau khi bụng lớn, ngay cả gội đầu cũng có chút khó khăn.
Ngồi nhiều giờ, Minh Triệu đứng dậy hoạt động thân thể, thuận tiện chuẩn bị đồ ăn trưa, lúc này điện thoại trên bàn trà vang lên tiếng chuông.

Sau khi Minh Triẹu rời khỏi nhà, liền đổi lại số điện thoại, chỉ có dì có Jung cùng bà chủ cửa hàng mỹ nghệ biết, cũng chỉ có bọn họ mới gọi điện cho cô.

Cho nên khi cô phát hiện ra không phải là dì Jung, cũng không phải bà chủ cửa hàng mỹ nghệ gọi tới, chẳng qua cô chỉ ngơ ngác nhìn dãy số kia, vội vàng đưa điện thoại ra dò, không dám nhận.

Sao lại là anh?

Tại sao Kỳ Duyên lại biết số điện thoại mới của cô? Cô ngay cả anh trai cũng không dám liên lạc, sao anh lại tìm được?

Cô không có chút đầu mối nào, còn mải suy nghĩ vấn đề này, điện thoại trên tay lại vang lớn, tiếng chuông kia làm cô cảm thấy giống như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Minh Triệu mặc kệ tiếng chuông kêu lên vài lần, một cuộc lại một cuộc. Cuối cùng hết hi vọng trì hoãn, tay run run đè xuống nút nghe, gắng sức bình ổn thanh âm của mình " A lô."

Đầu bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Lisa.

" Anh có chuyện gì?"

" Anh ở ngoài cửa nhà trọ của em, lập tức mở cửa!" Lúc này Kỳ Duyên không chỉ hét lên, còn kèm theo tiếng vang nặng nề của ổ khóa cửa.

" Em... Em không muốn gặp anh, anh nhanh rời khỏi đây đi...."

"Triệu, em muốn tự mở cửa, hay muốn anh phá cửa? Tự em lựa chọn." Kỳ Duyên ở ngoài cửa thiếu kiên nhẫn uy hϊếp.

" Anh... Anh không thể như vậy...."

" Vậy em liền xem anh có thể hay không!" Nói xong, lại nặng nề đạp, rất muốn phá cửa nhà cô đi.

Minh Triệu cứng nhắc liếc ra cửa, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn không chịu mở, " Anh đi mau, nếu không em sẽ báo cảnh sát."
" Em dám!" Kỳ Duyên đoán trước tính tình cô nhát gan, khẳng định sẽ không dám.

Ai ngờ, Minh Triệu thật to gan, không chỉ gọi điện báo cảnh sát, ngược lại còn làm kinh động đến hàng xóm bên cạnh.

Khi cảnh sát đem Kỳ Duyên gương mặt xanh mét về cục cảnh sát, biết anh là tổng giám đốc Nguyễn Cao Kỳ Duyên của tập đoàn tài chính Nguyễn thị, cả cục cảnh sát nhất thời lâm vào tình thế lúng túng, không tin được người mà cấp dưới mang về, lại là nhân vật lớn không chọc nổi.

Quan trọng là, vợ chồng người ta gây lộn, cãi nhau ở một góc nhỏ, vậy có gì là trở ngại an ninh.

—————————-
Hảo vợ Kỳ Duyên nha, điện công an tới bắt chồng :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro