Chương 9: Cơ tình VS Cơ độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên lại mất tích nữa rồi.

Đây là điều hiện giờ Vương Tuấn Khải nhận thức được.

Quả nhiên cứ không có hắn bên cạnh là cậu lại biến mất.

Thật chẳng ra làm sao.

"Vương cảnh quan, anh đi đâu thế? Nghi phạm chạy mất rồi. . ."

"Tôi đi bắt cậu ta."

Tuy là không thấy nữa. . .

Nhưng mà, có mục tiêu tìm kiếm rồi thì khác.

"Vương cảnh quan, có cần tôi báo với đội trưởng một tiếng không?"

"Đừng kinh động đến đội trưởng, tôi tự mình giải quyết là được."

"A này. . ."

Tiểu cảnh sát mới vào nghề hâm mộ nhìn đàn anh phóng xe đi mất, tốc độ xe đua quả là không phải người thường có thể thao túng.

Trên đường lớn vắng vẻ, chiếc mô tô như mãnh thú lướt qua dải nhà san sát, hai hàng cây bên đường chớp nhoáng lùi dần về phía sau cảm giác như thứ đang di chuyển không phải là xe mô tô mà chính là cảnh vật xung quanh. Tiếng gió rít gào bên tai dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cơ gầm rú bạt mạng phóng về phía trước, lao đi dữ dội tựa mũi tên rời khỏi dây cung.

BMW SR0012 không hổ là loại xe số lượng có hạn, ngay cả khi tốc độ lên đến 120 km/h vẫn có thể mang đến màn trình diễn đẹp nhất.

Chiếc Bentley màu đen ở ngay phía trước.

SR0012 đánh một vòng vượt qua, phanh kít một cái, chắn trước Bentley. Chủ nhân xe hơi vội vàng thắng gấp, đèn xe nhấp nháy hồi lâu cũng không có chạy xuống.

"Vương Tuấn Khải? Cậu làm tớ sợ muốn chết! Nửa đêm độ xe làm cái gì? A, đã lâu rồi cậu không có xài con SR này nhỉ, suýt nữa tớ không nhận ra. . ."

Vì không nhận ra nên hắn mới cố tình dùng đấy.

Xe này vốn dĩ là một món quà cấp trên tặng hắn khi kết thúc nhiệm vụ tròn ba năm nằm vùng của mình, Vương Tuấn Khải ngại nó quá bắt mắt, truy bắt tội phạm dễ bại lộ hành tung, chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp không thể kháng cự. Tiết Phong từng nói, SR0012 cũng giống như hắn, đều là cái loại yêu quái thiên bẩm có thể dùng tốc độ sát phạt chúng sinh, nhanh gọn lẹ, còn cực kỳ quyết đoán.

Nửa đêm độ xe bất chấp, Vương Tuấn Khải không quản đến việc này có phạm vào nguyên tắc của mình hay không, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Dương hoa tay múa chân trước mặt.

"BMW không hổ là nhà sản xuất xe nổi tiếng nha, nhìn coi, dù phủ bụi bao năm những vẫn phong độ như ngày nào. . ."

"Tiết Phong.. ."

"Đội trưởng. . .làm sao?"

"Tiết Phong nhất định là rất thất vọng về cậu."

Chu Dương ngẩn người: "Sao cậu lại nói vậy?"

Đôi mắt đen sẫm trong bóng tối chẳng có chút ý tứ sẽ giải thích nào, màu đen Obsidian (*) lan tràn một cách quỷ dị tựa màn đêm dần ăn mòn nửa gương mặt che khuất bởi lớp mũ bảo hiểm của Vương Tuấn Khải, cách một lớp kính nhưng Chu Dương vẫn như cũ cảm nhận sự nghiêm túc cứng như sắt thép của đối phương, tường thành bình tĩnh vừa mới dựng lên trong lòng - một lần nữa đổ rạp không thể khống chế.

"Kể từ ngày thứ ba sau khi tớ và Vương Nguyên cùng biến mất, cậu đã phát hiện ra bọn tớ đúng không?" Vương Tuấn Khải rũ mi mắt: "Khi ấy phát hiện cậu ở Quảng Đông không phải là lúc cậu vừa thấy bọn tớ, mà là đã theo dõi từ lâu, đúng không?"

Chu Dương hơi kinh ngạc: "À. . .đúng vậy, tớ thắc mắc tại sao hai người lại đi chung với nhau. . ."

"Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết, Vương Nguyên là nghi phạm quan trọng của án tử, nhưng vẫn giả vờ không biết, còn tỏ ra giật mình khi thấy tớ và cậu ta cùng bị trói một chỗ?"

". . Cậu có năng khiếu suy luận đấy bạn hiền, tớ rất ngạc nhiên vì một cảnh sát sao lại có thể đi cùng tội phạm nguy hiểm. . ."

"Cậu nói dối."

Chu Dương nhíu mày.

"Một người không gây hại hoặc đe dọa gây hại đến sự an toàn của tính mạng và xã hội, tội danh chưa thành lập, sao có thể gọi là tội phạm nguy hiểm." Vương Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, ngón tay vô thức vân vê trên đồng hồ đo tốc độ của xe: "Cậu ngạc nhiên không phải vì vậy, mà là tại sao tớ và cậu ấy lại mắc vào nhau bởi một chiếc còng số tám, như vậy. . ."

Hắn nhếch môi: "Làm sao cậu có thể ra tay bắt Vương Nguyên được."

"Cậu có biết mình đang nói-. . ."

"Vốn muốn đợi Vương Nguyên chạy thoát khỏi tay tớ sau đó ra tay túm gọn, nhưng vì sự có mặt của tớ nên kế hoạch trì hoãn. Cho nên cậu mới đưa chìa khóa còng tay cho tớ, để sự trì hoãn này nhanh chóng được giải quyết, và cậu đạt được mục đích."

Vương Tuấn Khải đột nhiên cười khẽ, hắn luôn luôn có bộ dáng nghiêm túc cương trực, hạo nhiên chính khí, nhưng không có nghĩa là hắn không biết biểu lộ vẻ mặt âm trầm tà khí, hắn so với ai đều hiểu rõ hơn hết, gương mặt của mình chỉ cần thay đổi một chút thì biểu cảm trên mặt cũng biến hóa khôn lường.

Dù rằng hiện tại hắn không cởi mũ bảo hiểm, cũng đủ chèn ép khí thế của Chu Dương. Tranh luận với nhau kiêng kỵ nhất là giảm sút khí thế, trời sinh Vương Tuấn Khải khí phách hơn người, chỉ cần tiếp xúc cùng hắn, không có ai dám phủ nhận điều này. Đây là lợi thế, cũng là chiêu bài hắn luôn dùng để buộc kẻ có tội cúi đầu trước pháp luật.

Không ngờ có một ngày lại dùng để đối phó người anh em của chính mình.

Nhìn Chu Dương dần rơi vào thế hạ phong, Vương Tuấn Khải cũng không thấy vui, chỉ thu lại nụ cười. Chu Dương hít sâu một hơi, mềm giọng hỏi: "Cậu phát hiện khi nào?"

"Ngay từ đầu. Cậu cũng biết, tớ mẫn cảm với ánh mắt soi mói của người khác." Hắn lãnh đạm đáp: "Sau đó cậu tấn công tớ trong nhà ma, giống như chứng minh nghi hoặc của tớ vậy. Bắt cóc Vương Nguyên tại trước mặt tớ, cậu nghĩ là tớ sẽ bị suy sụp khi nhiệm vụ thất bại, và tiếp theo, cậu nói với Tiết Phong rằng mình sẽ đảm nhận nhiệm vụ này, tìm mọi cách sắp xếp ém nhẹm mọi thứ về ông chủ của cậu, kể cả việc. . ."

Hắn lơ đãng nhìn vào xe Bentley, trầm giọng: "Giết Vương Nguyên."

Vương Tuấn Khải nhìn Chu Dương mặt xám như tro tàn: "Vì sao?"

"Tớ có thể không trả lời hay không?"
"Không thể. Tớ sẽ không cho phép cậu đi khỏi nơi này nếu cậu chưa cho tớ câu trả lời phù hợp." Hắn dừng lại một chút, tiếp lời: "Tớ sẽ đuổi theo cho tới khi nào cậu chịu thú nhận sự thật."

"Vậy. . .cứ thử đi."

Chu Dương cúi đầu, không thể nhìn ra biểu cảm, chiếc Bentley thoắt cái quay đầu vút đi.

Vương Tuấn Khải khởi động SR0012, như cơn lốc lập tức bắt kịp.

Hai chiếc xe song song ma sát mặt đường nhẵn nhụi, tàn ảnh lóe lên quỷ quái như ma trơi xẹt xẹt vùn vùt về trước, trên con đường quen thuộc không bóng người thay nhau rống rít, cọ xát cùng không khí dường như đã sinh ra tia lửa nhàn nhạt. Chu Dương cho xe lạng lách tứ phía, khi thì quẹo trái rẽ phải, khi lại tăng tốc rồi phanh gấp, Vương Tuấn Khải không chút lo lắng ở bên cạnh xem Chu Dương làm sao cắt đuôi hắn, SR0012 với lợi thế tốc độ không ngừng bám đuôi Bentley, rõ ràng không hề bị cái kiểu giật rung lắc loạn xạ của xe hơi làm cho luống cuống, ngược lại vừa uyển chuyển lại vừa linh hoạt như rắn không xương, nhoang nhoáng rượt theo Bentley, bộ dạng thề chết không buông.

Chu Dương bẻ tay lái, lạnh lùng nhìn xuống người bị trói dưới ghế xe, ác liệt nắm cổ áo cậu giơ lên, đưa đầu Vương Nguyên thò ra khỏi cửa sổ.

SR0012 có dấu hiệu giảm tốc.

Vương Tuấn Khải tim đập điên cuồng.

Chu Dương muốn làm gì? Đem cậu ấy ném xuống đường?!

Rất có thể Chu Dương sẽ làm như vậy, dù sao khi quyết định ngả bài, Chu Dương đã muốn được ăn cả ngã về không, cùng Vương Nguyên đồng quy vu tận.

Hơn nữa, nếu không phải có hắn cứu cậu, Vương Nguyên đã sớm chết ở góc hẻm kia rồi.

Đám người đó, thật sự muốn giết cậu ấy.

"Không được manh động!!!" Vương Tuấn Khải gào lên, SR0012 áp sát Bentley: "Mau dừng lại đi!! Chu Dương!!!"

"Đến nước này còn có thể dừng lại sao?" Chu Dương thầm lẩm bẩm: "Có thể sao..."

"Chu Dương!! Cậu không phải có Tiết Phong sao?! Đừng do dự, mau dừng hành động của mình lại đi!!!"

"Tiết Phong ư. .." Chu Dương lại thì thào, nhìn tóc Vương Nguyên bị gió thổi tung rối tinh rối mù, tầm mắt hạ xuống: "Được, tớ sẽ dừng lại."

"Chu Dương!!!"

"Tớ nói, tớ sẽ dừng lại!!!" Chu Dương hét lớn, chân phải đạp phanh gấp, Bentley cà mặt đường bắn tia lửa tứ tung, đột ngột thắng gấp khiến bánh xe trượt khỏi quỹ đạo, theo quán tính nghiêng ra ngoài, sau đó bị Chu Dương cho xoay ngược trở lại!

Đầu Vương Nguyên bị đập vào xe mà tỉnh, ho khụ khụ mở mắt ra, cậu kinh hãi nhìn chính mình đang nhoài người ra khỏi cửa xe, Bentley nghiêng trái ngã phải, gió lạnh từng trận tốc muốn bay, mà phía trước. . .

"Vương Tuấn Khải!!!"

Rầm________

Tiếng động chói tai ken két vang lên, SR0012 và Bentley va chạm nhau dĩ nhiên tạo ra xung lực không nhỏ, Vương Tuấn Khải bị hất văng lên không trung rồi rơi xuống, mũ bảo hiểm vỡ nát lăn lóc bên cạnh, đầu hắn nứt toác một đường ghê rợn, cánh tay tê liệt đau nhói, đoán chừng đã gãy rồi.

Lồm cồm bò dậy, hắn lê từng bước đến bên chiếc Bentley móp phần đầu, kính thủy tinh vỡ tung tóe - nỗ lực kéo Vương Nguyên ra. Tên nhóc này vẫn còn yếu, vừa rồi xảy ra tai nạn khiến cậu thiếu chút nữa hôn mê, có điều cũng không phải là ngốc đến mức không nhìn thấy Vương Tuấn Khải bị thương, liền tự mình bò ra, túm lấy hắn: "Mẹ nó, anh hùng đổ máu không rơi lệ, hụ hụ hụ. . .Thật là, anh có muốn bắt tôi thì cũng phải ở trong tình trạng khỏe mạnh chứ. . ."

Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Hắn đi đến bên cửa xe, đá văng miếng kim loại chắn ghế lái ra, đạm mạc nhìn Chu Dương hô hấp khó khăn. Chu Dương nâng mí mắt đầy máu nhìn Vương Tuấn Khải, môi mấp máy, nhưng một lời cũng không thốt ra được.

Vương Nguyên bất động đứng cạnh hắn.

Cuối cùng vẫn là không làm gì.

Điện thoại trong túi quần vỡ nát không cách nào xài được, Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, Vương Nguyên thấy hắn không nỡ để Chu Dương chết như vậy, liền nhặt hòn đá chọi thủng tấm kính ngôi nhà bên đường.

Xoảng.

"Nào, mau đi thôi, chủ nhà sẽ ra ngay bây giờ đấy! Để bị phát hiện là không tốt đâu!"

Vương Tuấn Khải kéo con SR cùng Vương Nguyên đi rồi.

Chủ nhà quả thật là bị cậu dọa, nửa đêm đang ngủ đứa rảnh rỗi nào lại đi phá làng phá xóm, thủ pháp giống hệt anh trai nó, có phải là anh hai thấy nó tìm dữ quá nên đổi ý quay về không? Thế là tất tả chạy ra.

Bên ngoài cảnh tượng đẹp đến mức không dám nhìn thẳng.

Dịch Dương sau khi gọi cảnh sát xong, cũng không nhìn đến người / thi thể kẹt trong xe, lôi lôi kéo kéo Vũ Văn: "Về ngủ thôi."

"Làm em còn tưởng anh hai chịu về rồi. . ."

"Đói rồi sẽ mò đến tìm em thôi mà, đi ngủ nào."

"Ừm. . ."

Hết Chương 9

(*) Obsidian: hắc diệu thạch (đá vỏ chai), được tạo ra khi dung nham felsic phun trào và nguội lạnh nhanh nên có chứa các tinh thể rất nhỏ. Một đặc thù của Obsidian là khi cắt khối đa diện theo hướng này sẽ là màu đen, theo hướng khác sẽ là màu xanh xám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro