Chương 13: Phó bản cuối - Tên gọi của niềm tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người cùng huyết thống với nhau, làm sao kết hôn được."

Hiện trường trầm mặc yên tĩnh.

"Tuy rằng Đình tiểu thư rất xinh đẹp nhu thuận cũng rất chăm chỉ đảm đang, nhưng chỉ xét trên phương diện hai người chúng tôi chảy chung một nửa dòng máu đã không được phép kết hôn, đừng nói là tôi có thích cô ta hay không." Vương Nguyên thu lại nụ cười, âm thanh lãnh lệ bình thản nhưng đủ sức chấn động cục diện giằng co nãy giờ. Mặc Vân sững sờ há hốc miệng, cổ họng khô khốc, đáy lòng lạnh lẽo trống rỗng. Thằng nhỏ kia vừa nói gì? Nó cùng Đình Đình có cùng huyết thống?

Hay chính xác hơn là, một nửa dòng máu?!?

"Mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy!!" Phương Toàn tỉnh lại đầu tiên, khinh bỉ quát: "Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ, đây còn là hai kẻ nổi tiếng trong hắc đạo, là người mày có thể tùy tiện động vào sao?!"

"Có hay không là do tôi định đoạt." Vương Nguyên cười lạnh: "Liên quan gì đến ông."

"Tao thấy mày chó cùng rứt giậu rồi, chiêu này đúng là mới mẻ, nhưng không có kết quả tốt đâu nhóc!!" Phương Toàn không chấp nhặt vẻ khinh thường của cậu, đắc ý giải thích: "Vương Ước Hàn và Mặc Vân tuy là đã kết hôn, cũng đã sinh ra một đứa con, là Đình Đình con gái của cô ta, nếu nói mày chính là con của Mặc Vân vậy ba ba của mày là ai?! Hơn nữa, nhìn tuổi tác của mày lớn hơn con bé kia ba, bốn tuổi cũng không ngoa, mày chui ra bằng cách nào hả oắt ranh? Nói dối cũng phải biết kỹ xảo chứ!!"

"Đương sự chưa nói câu nào mà ông đã nhảy đông đổng lên rồi." Vương Tuấn Khải nhịn không được lừ mắt: "Bộ ông có tật giật mình à?"

"Fuck!! Mày có biết mày vừa nói gì không hả?!!" Phương Toàn như ăn phải ruồi, nhìn Vương Ước Hàn sắc mặt muôn màu, lại ngó Mặc Vân đứng thất thần bên kia: "Cô còn im lặng để lũ ranh con này muốn nói gì thì nói sao?!!"

Vương Nguyên trợn mắt: "Thằng cha này ngứa cúc à. . ."

Vương Tuấn Khải: "Không được nói lời thô tục."

Vương Ước Hàn hiếm khi điềm tĩnh nhìn Mặc Vân, mà bà ta lúc này sắc mặt xám như tro tàn, huyết sắc trên mặt vốn ít giờ bị rút đi không còn một mảnh.

"Mặc Vân." Vương Ước Hàn trầm giọng gọi, pha lẫn chút hoang mang cùng mong chờ nhàn nhạt: "Chúng ta, từng có con hay không?"

"Anh nói vậy là sao hả?! Dù cô ta có là vợ cũ thì cũng không nên ruồng bỏ đứa con gái của mình chứ!!" Phương Toàn thấy chết không sờn bĩu môi, mắt dao của Vương Ước Hàn ném qua, gã ớn lạnh sống lưng, hừ một tiếng quay đi.

"Mặc Vân, tôi hỏi cô, chúng ta từng có con hay không? Tôi biết rõ Đình Đình là con gái của cô và Đình Quân, không phải con tôi. Mặc Vân, người thông minh nên biết mình phải làm gì."

Mặc Vân cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng, mãi đến khi Vương Ước Hàn muốn răn đe bà ta lần nữa, mới nghẹn ngào nhìn Vương Nguyên.

Không cần nói gì cả, giờ phút này có muốn chối bỏ cũng không được nữa.

Vương Ước Hàn cứng đờ.

"Mười sáu năm trước, có một đứa trẻ năm tuổi đang ngủ trong một căn phòng trên gác xếp của một tòa nhà gần biển. Cũng không biết là ai bắt đầu, lửa đỏ như ác quỷ liếm cháy căn phòng, thiêu toàn bộ thành tro bụi, mang theo khói mịt mù sương dã và nhiệt độ tan chảy cả kim loại - từng chút một nuốt chửng căn phòng." Vương Nguyên chậm rãi nói, ngữ điệu nhẹ hẫng như đang kể về chuyện của người khác: "Không ai nghe thấy tiếng kêu của đứa bé, không ai thấy được nó bò ra khỏi nhà như thế nào, trong trận hỏa hoạn đó, người ta không tìm được chủ nhân căn phòng, cho nên không biết được trong nhà có ai thiệt mạng hay không."

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt mông lung mơ hồ: "Bởi vì cháy thành tro, nếu có người chết, thì xương cốt cũng đã bị hòa lẫn vào tro bụi."

Phải cháy như thế nào mới có thể hóa tro?

Vương Tuấn Khải bất giác nhớ đến phản ứng dữ dội khi cậu nhìn thấy ánh lửa, có lẽ đây chính là nguyên dân gây ra ám ảnh của Vương Nguyên. Hắn đưa tay bọc lấy bàn tay lạnh ngắt của Vương Nguyên, cảm nhận cậu thật ra cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Cậu, rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường, biết đau biết hận, đến lúc này vẫn không bị uất ức ràng buộc và lôi kéo hắc hóa, cũng coi như không tồi.

"Nhưng mà, khi đó nó chỉ sợ một chút thôi, bởi vì nó nghĩ, mẹ sẽ trở về với mình. . ."

Mặc Vân lặng người chết đứng, bà ta không cầm được nước mắt nữa rồi.

"Chờ đợi từng ấy năm, vọng tưởng từng ấy năm, cuối cùng đổi lại, câu đầu tiên nói với nhau, chính là,. . ."

[Một thằng nhóc cao trung, mặt mũi cũng không tính là quá đẹp, đầu óc càng tệ hại, tầm nhìn cũng thiển cận không bằng một con chó ta nuôi. . .]

Vương Nguyên trở ngược lại, nắm tay Vương Tuấn Khải, nhìn hắn mỉm cười: "Tôi rốt cuộc cũng bị bỏ rơi. . .Thật ra tôi biết sự thật này lâu rồi, chỉ là vẫn luôn tự lừa mình dối người, cũng may dừng lại đúng lúc, nếu không chẳng biết có cứu chữa được không nữa. . ."

"Cậu. . ."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, thiên ngôn vạn ngữ ra đến miệng lại không thốt nên lời, trước mặt những kẻ khiến cậu chịu khổ sở này, chỉ muốn ôm chặt cậu vào lòng, một tấc không rời.

"Con. . .Tên là gì?" Vương Ước Hàn ẫn nhẫn, cố dìm kinh hỉ xuống đáy lòng. Vương Nguyên trào phúng nhìn y, nhếch miệng: "Các người đúng thật là giết người như giết heo, chẳng cần biết đối phương là ai, chỉ cần tổn hại đến quyền lợi là giết."

"Ta không biết con là con trai ta. . ."

"Con trai ông và người không phải con trai ông, đãi ngộ đúng là khác biệt."

Vương Ước Hàn bị cậu nói trúng tim đen, có hơi sốt ruột. Bất quá, người sốt ruột nhất vẫn là Mặc Vân.

"Con. . ."

"Bà vẫn muốn tôi lấy con gái bà chứ? Hay là để cô ta gọi tôi một tiếng 'anh hai'?" Vương Nguyên cười giễu cợt, khi Mặc Vân vừa định nói, cậu liền cắt ngang: "Thôi đủ rồi, Vương Tuấn Khải còn chưa hảo hảo băng bó, trò mèo này tốt nhất nên dừng lại ở đây đi."

"Con trai, từ từ nghe ta nói. . ."

"Tiết Phong, chúng ta hôm nay chắc chắn không bắt được đám người này, rút thôi."

"Ách. . .được rồi. . ."

Tiết Phong dĩ nhiên là tiếc nuối cơ hội này, nhưng hành động dứt khoát, thoáng cái đã đem người rút đi sạch sẽ.

Mà khoan, rốt cuộc anh hay Vương Tuấn Khải là đội trưởng?! Sao anh phải nghe hắn ta (_ _|||)

Mặc Vân cơ hồ quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Nguyên đi mất rồi, Đình Đình được trả cho bà ta, nhưng bà một chút cũng không cao hứng.

Đứa trẻ kia, bà vốn chẳng muốn nuôi nó, hiện tại tự trách cùng hối lỗi, còn có tư cách sao?

Vương Ước Hàn vẫn còn bị vây trong trạng thái thất hồn lạc phách, tựa hồ ngây ngốc về đứa con thình lình xuất hiện kia, theo bản năng cho người đi điều tra về Vương Nguyên và những việc làm gần đây của cậu, có cảm giác rơi từ trên mây xuống.

Hóa ra, y đã bỏ lỡ huyết nhục của chính mình, tuy rằng y không biết sau khi ly hôn Mặc Vân sinh cho mình một đứa con, nhưng Vương Ước Hàn vẫn không khống chế được phát run.

Y suýt nữa, đã giết chết con trai mình.

* * *

"Mười người chết và hai mươi người bị thương có phân nửa là tay chân của Vương Ước Hàn, số còn lại là bộ phận trong các nhánh hắc bang khác, đến tòa nhà đó để giao dịch thủy ngân đỏ, có điều Vương Ước Hàn muốn độc chiếm toàn bộ nên sai người tạo ra vụ nổ cường độ thấp, nhưng có kẻ động tay động chân nên mới xảy ra cơ sự. Chính thức ra lệnh tróc nã Vương Ước Hàn, những nghi phạm còn lại vô can, bãi bỏ lệnh cấm, trả tự do."

Tiết Phong đem tài liệu xếp vào ngăn tủ, tung chìa khóa lên: "Các anh em, vụ này đã phá thành công, tróc nã tội phạm đã được Cục trưởng giao qua tổ hình sự, tôi đại diện cho tầng lớp nhân dân tin tưởng chính nghĩa và luân lý tất thắng khao mọi người một chầu thật - to_____!!!"

"Hoan hô."

Toàn hiện trường chỉ có một mình Vương Tuấn Khải ngồi chống cằm buồn chán, hai chữ 'hoan hô' giả tạo đến mức con gián cũng khinh bỉ chạy rồi. Tiết Phong sĩ khí giảm phanh, nheo nheo mắt nhìn văn phòng cảnh cục còn lại một người, âm u than thở: "Người đâu cả rồi?"

"Quen bạn gái, quen bạn trai, thăm ông ngoại, thăm cháu nhỏ, đi rước con ở nhà trẻ nữa, tóm lại là sau khi Cục trưởng ban bố kỳ nghỉ ba ngày thì hình như ai cũng có mục tiêu cả rồi."

Tiết Phong ôm đầu buồn phiền úp mặt xuống bàn, chẳng có chút hình tượng đội trưởng mẫu mực nào, thở dài một tiếng rồi rầu rĩ nói: "Cũng may còn có cậu ở bên cạnh. . ."

"Lát nữa Vương Nguyên được tuyên bố vô tội, tôi cũng đi với cậu ấy."

Tiết Phong: ". . ." Mẹ kiếp, ông hận lũ có cặp!

"Chu Dương thế nào?"

Tiết Phong khựng lại một chút, vẫn không ngẩng đầu lên: "Là tay sai cho Vương Ước Hàn, chờ cậu ta. . .xuất viện sẽ bị trừng phạt theo pháp luật. . ."

Vương Tuấn Khải thẳng tắp nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt, nơi Vương Nguyên đang làm thủ tục xóa án, nhẹ nói: "Vương Ước Hàn có ơn với Chu Dương."

Tiết Phong ngỡ ngàng.

Vương Nguyên chạy về phía này rồi.

Giữa thời tiết lạnh cóng của mùa đông đầy tuyết, chiếc BMW SR0012 lượn trên mặt đường kết băng, cuối cùng dừng lại ở hồ nước trong công viên hải dương Chimelong. Hôm nay công viên không mở cửa, nhưng thân phận cảnh sát của Vương Tuấn Khải. . .khụ, cũng không phải để đó chưng cho đẹp.

Vương Nguyên ngồi xổm trên thành hồ, tay quạt quạt nước trong vắt, ném cho chú cá heo một miếng cá tươi, vuốt vuốt đầu nó.

"Grec grec. . ."

"Cậu thích cá heo lắm sao?" Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống cạnh cậu, bị Vương Nguyên nắm tay đặt lên đầu cá heo. Bé con vui vẻ xoay xoay đuôi, chép miệng đòi thêm cá mới. Xúc cảm mát lạnh trơn bóng truyền tới tay, co dãn đàn hồi nhưng cũng không kém phần săn chắc mượt mà.

"Lần đó khi tôi bò ra khỏi căn phòng lửa, đã rơi xuống biển. . ." Cậu nghiêng nghiêng đầu đáp: "Là chúng cứu tôi. . .Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã thích cá heo, có thể nói chuyện được với chúng, ai dô anh không tin chứ gì. . ."

"Tấm vé kia. . ."

"Tấm vé kia. . ." Vương Nguyên vô thức thò tay chạm vào túi quần, sau đó rụt lại, chậm rãi nói: "Vốn là mua cho mẹ, mẹ luôn nói sẽ dắt tôi đi xem cá heo ở Chimelong. . ."

"Vương Nguyên. . ."

"Khi ấy là do bên cạnh tôi không có ai, còn bây giờ thì khác." Cậu ngẩng đầu mỉm cười: "Tôi không còn cô đơn nữa!" Nói xong chẳng biết từ đâu làm ảo thuật ra cái còng tay số 8, cách cách móc vào tay cả hai. Vương Tuấn Khải nhìn hình ảnh quen thuộc cùng xúc cảm ấm áp khi cậu chạm vào tay hắn, nhếch môi khẽ cong: "Cậu vốn dĩ có thể dễ dàng phá khóa, cậu là một tên trộm nhà nghề."

"Giờ anh mới biết sao~"

"Nhưng trước kia cậu không muốn làm như vậy, còn cố tình dính cùng tôi bốn ngày, có phải cậu nghĩ rằng. . ." Hắn áp sát vào mặt Vương Nguyên, nhìn ảnh ngược chính mình phản chiếu trên đôi song đồng hắc sắc: "Còng số 8 chính là 'ràng buộc' hay không?"

Ràng buộc với một người.

Ràng buộc với thế giới.

Đeo lên chiếc còng này cùng đối phương, là để chứng minh sự tồn tại của mình, rằng tôi cũng là một phần tử của thế giới, tôi tồn tại không ai có thể phủ nhận. Dù chỉ có một mình, cũng phải sống, để quy luật của thế giới không bẻ ngoặt nhân sinh, để khi tan thành bụi cát cũng có người nhớ đến mình.

Vương Nguyên chậm rãi mỉm cười, lắc lắc vòng tay, đem hai người kéo gần lại nhau: "Anh có nguyện ý cùng tôi dính nhau cả đời hay không? Tuy rằng dao động của chúng ta chưa đủ để xếp vào cột mốc ái tình, nhưng sao không thử thay đổi quan hệ một chút? Chẳng hạn như là 'bao dưỡng' nè, 'hợp đồng hôn nhân' nè, 'khế ước định chung thân' các loại. . .Thấy sao?"

Vương cảnh quan vạn năm nhăn nhó mặt mày, hôm nay bong bóng phấn hồng, khẽ cười mỉm 'ừ' một tiếng, thành công dọa tiểu đạo tặc chết trân như sét đánh ngang tai. Vương Nguyên á khẩu nhìn hắn, lắp bắp kinh hãi: "Mẹ nó, anh trúng tà. . ."

"Không được nói lời thô tục." Vương Tuấn Khải nghiêm mặt, sau đó tiếp tục cười mỉm: "Chỉ cần chúng ta là hai cực S và N của hai nam châm, loại quan hệ gì có quan trọng sao?"

Vương Nguyên nghe câu trước mới định nói 'đây mới là anh nè', tới câu sao liền cắn lưỡi lui trở về, tròn mắt kinh hồn táng đảm.

Ông phắc, Vương cảnh quan quả thật bị đoạt xá chiếm xác rồi!!"

Hết Chương 13

CHÍNH VĂN HOÀN

Đã hoàn thêm một short ròi =))))))) Cảm thấy tình cảm hai đứa còn chưa có tiến triển =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro