《15》Chậm chạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Thù Hiền tắm rửa xong, ném mình lên giường, cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy tin nhắn của Hồ Hiểu Tuệ, tâm tình vui sướng

"Bốn giờ chiều đến."

Sau đó lại cầm lấy<<Nhật ký Tiểu Hổ ca>>, nó hiện tại đối với Lưu Thù Hiền mà nói chính là một quyển sách đặc sắc trước khi ngủ, chẳng qua hiệu quả trợ ngủ cũng không tốt, càng xem càng có tinh thần.

-----

《Nhật ký của Tiểu Hổ ca》

2020.2.14

Lễ tình nhân, Lưu Thù Hiền! Đang làm gì vậy? Rốt cuộc là có ý gì! Tuy rằng cuối cùng chị ấy nói là đang quay video, nhưng tôi nói thế nào đây..............

Thở phào nhẹ nhõm lại có chút mất mát. Khi chị ấy nói có chút thích tôi, tôi cảm thấy mặt mình nóng như một cái ấm đun nước sôi.

Bánh ngọt rất ngon.

Lưu Thù Hiền khẳng định không thích hợp, mỗi lần tôi lén nhìn chị ấy, đều phát hiện chị ấy lén nhìn tôi.

2020.2.19

Điều khiển từ xa của phòng chúng tôi không thấy, Lưu Thù Hiền nói buổi tối lạnh, muốn chen chúc với tôi một chút. Tôi đồng ý, lúc ngủ cùng nhau, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn lúc ngủ trên giường dưới, nói chuyện đến tận ba giờ.

Lưu Thù Hiền ngủ ở bên ngoài, đột nhiên chen chúc vào trong

"Chị sắp ngã xuống." Tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích

Có những thứ Hồ Hiểu Tuệ thậm chí còn ngại ghi chép lại.

Trong nhật ký.

Hai người đắp một cái chăn, quả thật ấm áp, thậm chí......có chút nóng.

Lưu Thù Hiền thích ngủ khỏa thân, không có áo ngủ, bởi vì muốn ngủ cùng Hồ Hiểu Tuệ, vẫn lễ phép mặc một bộ quần áo, nhưng.............. Lúc Lưu Thù Hiền dựa lại gần, đùi nóng áp liền dán ở trên đùi Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ nghi hoặc váy ngủ của mình khi nào thì mỏng như vậy, lặng lẽ sờ sờ mới phát hiện, nguyên lai là làn váy bất tri bất giác đã bị cuốn đến bên hông.

Hơi xấu hổ, Hồ Hiểu Tuệ muốn kéo váy xuống, lại đụng phải chân Lưu Thù Hiền.

" A~ em làm gì vậy! "Lưu Thù Hiền hờn dỗi một tiếng.

"Em nào có! "

Hồ Hiểu Tuệ đỏ mặt. Một trận khô nóng khiến cô đột nhiên nghĩ tới mùa hè, sóng biển, bãi cát, dừa.

Căn phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc quỷ dị, Hồ Hiểu Tuệ bị bầu không khí mập mờ lại ấm áp như vậy lây nhiễm.

Rối rắm thật lâu sau, cố lấy dũng khí nói.

"Lão Lưu...............em muốn ngủ  cùng chị, chị cảm thấy thế nào?"

Lưu Thù Hiền không nghĩ về phương diện đó, trực tiếp cự tuyệt

"Không cần, mùa hè sẽ rất nóng"

Hồ Hiểu Tuệ trầm mặc, thật lâu không thể ngủ. Mà Lưu Thud Hiền lại bình yên đi vào giấc ngủ, nghe Lưu Thù Hiền dần dần thở đều, Hồ Hiểu Tuệ vừa bực bội, vừa tức giận, lại khổ sở.

Càng nghĩ càng không thoải mái, Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên xoay người một cái, đá Lưu Thù Hiền xuống giường.

Lưu Thù Hiền mờ mịt rơi trên mặt đất, tuy rằng giường rất thấp, còn có thảm tuyệt không đau, nhưng Lưu Thù Hiền vẫn cảm thấy nửa cái mạng của mình đã không còn.

Nhưng làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đến là Hồ Hiểu Tuệ cố ý, phản ứng đầu tiên là nàng có phải hay không lại gặp ác mộng, lặng lẽ bò dậy ghé vào bên giường, vỗ vỗ Hồ Hiểu Tuệ mặt, nhẹ giọng hỏi

"Hồ Hiểu Tuệ nhi?"

Đối mặt với Lưu Thù Hiền dịu dàng như vậy, trong lòng Hồ Hiểu Tuệ càng rối loạn, vì thế liền thật sự khóc lên.

"Ôi trời, ác mộng gì mà dọa người như vậy"

Lưu Thù Hiền còn cảm thấy có chút thần kỳ, cô biết Hồ Hiểu Tuệ thường xuyên gặp ác mộng, nhưng bị dọa khóc thật đúng là chưa từng gặp qua, không khỏi có chút tò mò đối với ác mộng của Hồ Hiểu Tuệ.

Cô không biết thật ra chính cô chính là cơn ác mộng của Hồ Hiểu Tuệ lúc này.

"Mơ thấy gì, kể cho chị nghe đi"

"Em mơ thấy chị! "

Hồ Hiểu Tuệ khóc nức nở tức giận nói, nói xong liền quay mặt vào trong không để ý tới Lưu Thù Hiền.

"Vậy em hẳn là rất thân thiết, sao lại là ác mộng chứ?"

Lưu Thù Hiền xốc chăn lên nằm trở lại giường, gãi lưng Hồ Hiểu Tuệ, an ủi cô

"Chị đánh em trong mộng?"

"Không có... "

Hồ Hiểu Tuệ vùi mặt vào trong chăn, rầu rĩ nói

" Trong mộng chị cũng đánh không lại em"

Lưu Thù Hiền nhìn thấy nhật ký này, cũng nhớ tới đêm hôm đó, hoàn toàn lĩnh ngộ ý tứ của câu nói lúc đó của Hồ Hiểu Tuệ.

Lưu Thù Hiền hối hận a, vốn là ba năm trước có thể mở ra cuộc sống ngọt ngào, nhưng vẫn đợi đến bây giờ.

Chòm Bạch Dương chỉ biết điên cuồng ám chỉ, thật vất vả Hồ Hiểu Tuệ tiếp thu được ám chỉ, chủ động một lần, Lưu Thù Hiền lại bỏ lỡ.

Hồ Hiểu Tuệ là một người da mặt rất mỏng, cô nhất định cảm thấy Lưu Thù Hiền cự tuyệt cô.
Lưu Thù Hiền tức đấm ngực dậm chân, thán phục sự trì độn của mình thậm chí bắt đầu nhục mạ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro