《3》Ngươi chính là Diêm Minh Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hả?"

Hồ Hiểu Tuệ đang ngủ say thì bị một vật gì đó đánh thức.

"A a!"

Hồ Hiểu Tuệ sợ tới mức hô một tiếng, giật mình ngồi dậy. Quần áo trên người, chăn bông rơi đầy đất, trong phòng lạnh không chịu được, hình như là có cái gì đó.

Không phải là trúng chiêu gì chứ?

Hồ Hiểu Tuệ nhìn xung quanh.
Trong lòng mặc niệm Lưu Thù Hiền quả nhiên không phải người tốt lành gì, nói không chừng hiện tại pháp bảo của mình đều bị cướp đi, vừa nghĩ vừa tìm kiếm nguồn gốc làm lạnh kia.

Cho đến khi một cái gì đó bò lên trên người cô.

Hồ Hiểu Tuệ kêu to một tiếng, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một con mèo hoa xám trắng đan xen đang nhìn chằm chằm mình.

"Thứ này là gì? "

Hồ Hiểu Tuệ là ở trên Linh Sơn lớn lên, trên núi kỳ trân dị thú nàng đều gặp qua, chỉ là trước mắt cái này lớn lên cùng chính mình hình thú có vài phần tương tự bốn chân thú nàng quả thật chưa từng thấy qua.

Chỉ thấy con vật này ánh mắt màu lam, thấy Hồ Hiểu Tuệ nhìn chằm chằm mình, liền há miệng ngáp một cái với nàng, lộ ra hàm răng chưa mọc tốt, lại giơ móng vuốt lên lau mặt.

Tiếp theo liền thoải mái nằm sấp xuống. Hồ Hiểu Tuệ kinh ngạc trước sự thân cận của tiểu thú này, nàng vươn một tay ra, do dự giữa không trung một hồi, mới chậm rãi rơi vào trên đầu lông xù của tiểu thú.

Tiểu thú kia cũng không giận, ngoan ngoãn nằm úp sấp cho Hồ Hiểu Tuệ vuốt ve, thường thường giọng nói trẻ con kêu to một tiếng.

"Tuy rằng không biết ngươi là sinh vật gì, nhưng mà, quá đáng yêu a!"

Hồ Hiểu Tuệ bị tiếng mèo kêu chọc cho trong lòng cơ hồ bắn ra pháo hoa, lập tức tay xoa mèo càng lúc càng lớn mật, từ đầu xâm lược đến sau lưng cùng đuôi, tiểu thú ngược lại cũng không phản kháng, thậm chí cuối cùng trực tiếp nằm thẳng ra mặc cho móng vuốt hồ ly của Hồ Hiểu Tuệ chà đạp.

Sau đó Lưu Thù Hiền trở lại, vừa vào cửa liền sững sờ ở cửa.

Nhìn mèo của mình ở trong lòng Hồ Hiểu Tuệ làm nũng lăn lộn cầu chú ý, Lưu Thù Hiền xách theo một túi bánh bao lớn dấu chấm hỏi hiện lên khuôn mặt.

Lưu Tuế Tuế, ngươi bình thường đối với ta cũng không phải như vậy!

Hồ Hiểu Tuệ vừa quay đầu lại, liền thấy Lưu Thù Hiền thần sắc phức tạp đứng ở cửa, trong tay xách một túi bánh bao nóng hổi.

Lưu Thù Hiền nhìn cô, lại nhìn mèo một chút, hắng giọng mở miệng

"Không ngờ em dậy sớm vậy, mấy cái bánh bao này hẳn là đủ để em ăn no"

Hồ Hiểu Tuệ ừm một tiếng, chui ra khỏi" ổ chăn ", tuế tuế đi theo phía sau cô, vừa meo meo vừa dùng đuôi lấy lòng cọ chân cô.

Lưu Thù Hiền nhìn thoáng qua tiểu tổ tông bình thường lúc tắm rửa luôn gãi nàng bảy mặn tám chay này, nhíu mày

"Xem ra Tuế Tuế rất thích em"

"Tuế Tuế? "

Hồ Hiểu Tuệ cúi đầu, nhìn mèo con lông dài xám trắng ngẩng đầu nhìn ánh mắt của mình

" Thì ra ngươi gọi là Tuế Tuế, xin chào, Tuế Tuế"

Meo meo~

"Hai người thật đúng là có thể tán gẫu lên trời"

Lưu Thù Hiền đỡ trán, vừa định nói một câu đây chính là động vật trong lòng có linh giao sao, rồi lại cảm thấy đối với người mới quen phóng thích thiên tính miệng phun hương thơm của mình tựa hồ không tốt, liền cứng rắn nuốt xuống nửa câu sau

" Mau ăn, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon"

Nói xong lại có chút hối hận, tiểu hồ ly này thật sự cần mình nhắc nhở sao?

Hồ Hiểu Tuệ ngược lại thu liễm không ít, đảo qua ấn tượng cứng nhắc ngày hôm qua con mắt đói đến xanh lè, có chút điềm đạm nho nhã ăn cơm, nhưng vẫn thật sự ăn xong một túi bánh bao.

"Ăn no chưa?"

"Ừm no rồi"

Hồ Hiểu Tuệ nhu thuận gật gật đầu, duỗi lưng một cái

" Được, vậy phải bắt đầu công tác chuẩn bị - -"

Nói xong, liền đứng dậy đem góc tường túi vải cầm tới, tìm kiếm một chút, đem nhiệm vụ bút ký của mình lấy ra

Lưu Thù Hiền lại gần, nhìn thoáng qua nội dung trong sổ, nhíu mày.

"Đường Gia Hưng 121..."

Tay Lưu Thù Hiền vuốt cằm, sờ sờ bộ râu không khí vốn không tồn tại của mình

"Cô ấy sống ở đường Gia Hưng, con phố này chính là đường Gia Hưng, trông biển số cửa, hẳn là cách Thượng Đại rất gần, đi một đoạn là có thể đến............... Có điều, nếu cô ấy không ở nhà thì sao, em chẳng phải uổng phí sức lực sao?"

Hồ Hiểu Tuệ cười hắc hắc

"Điểm này em đã sớm nghĩ tới rồi"

Nói xong, lại từ trong túi lấy ra la bàn nhìn qua có chút tuổi tác kia.

"Đây là...... "

"Đây là kết duyên la bàn"

Hồ Hiểu Tuệ đem kết duyên la bàn đặt ở trên bàn, nhắm mắt lại, hai tay cũng ở trước ngực kết ấn, trong miệng lẩm bẩm.

Ngay tại một khắc Hồ Hiểu Tuệ niệm chú kia, kim đồng hồ la bàn vốn bất động đột nhiên xoay tròn, cuối cùng yên lặng dừng ở một phương hướng.

Khoảnh khắc kim đồng hồ dừng lại, Hồ Hiểu Tuệ mở mắt, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

"Tìm được rồi!"

Lưu Thù Hiền trừng to hai mắt. Thời điểm Hồ Hiểu Tuệ thúc giục kết duyên la bàn, nàng có thể cảm giác được trên người Tiểu Yêu Tiên trước mắt này ngay cả hồ hỏa cũng thi triển không tốt đột nhiên phát ra một cỗ yêu lực cường đại, thế cho nên Đào Mộc Kiếm treo trên cổ cũng run lên. Hơn nữa Hồ Hiểu Tuệ vận dụng lớn như vậy linh lực, trên mặt lại không có nửa phần mệt mỏi, thật giống như vừa mới chỉ là đùa giỡn mù hồ niệm hai câu bình thường.

Hồ Hiểu Tuệ ngược lại không quản nhiều như vậy, cầm la bàn đứng lên, chạy ra ngoài cửa.

Lưu Thù Hiền lầm bầm một tiếng, thế nhưng tiểu gia hỏa này động tác thật sự nhanh nhẹn, đành phải khẽ cắn môi cũng đi theo.

"Chị thắt lưng không tốt chạy không được nhanh như vậy!!"

Đương đương đương đương đương

Cửa hàng tiện lợi tiếng chuông hoan nghênh vang lên, đứng ở trong quầy tóc vàng nhân viên cửa hàng ngẩng đầu lên, cùng mạo hiểm thất bại xông vào vị nào đó mặc áo sơ mi trắng khách hàng nhỏ đối mặt.

Hồ Hiểu Tuệ xông lên, vỗ quầy một cái, làm nhân viên cửa hàng cao hơn cô gần ba cái đầu sợ tới mức run rẩy.

"Cậu chính là Diêm Minh Quân?"

Lưu Thù Hiền thở không ra hơi vọt vào cửa hàng tiện lợi, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy cậu bé tóc vàng thanh tú tuấn lãng trong quầy bị khí thế mãnh hồ ly của Hồ Hiểu Tuệ xuống núi dọa đến không dám động đậy, qua một lúc lâu mới lắp bắp phun ra một câu

"Tôi... các người, các người muốn làm gì vậy!"

Xin lỗi, là con gái mà.

Còn là một em gái mềm mại.

Diêm Minh Quân nước mắt lưng tròng nhìn hai vị khách không mời mà đến trước mắt, đang nghĩ hôm nay mình có phải vận khí không tốt gặp phải cướp bóc hay không, chỉ thấy Hồ Hiểu Tuệ kéo tay nàng qua.

Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ ở tại chỗ nhảy hai cái

"Kết duyên la bàn thật sự dùng rất tốt, tìm được cậu thật sự rất nhanh nha!"

Lưu Thù Hiền nhìn cảnh tượng trước mắt, yên lặng liếc mắt một cái, đặt ngón cái tay phải lên người. Xem ra Hồ Hiểu Tuệ còn cần hiểu rõ quy tắc ở chung của thế gian.

Nhìn đứa nhỏ đáng thương Diêm Minh Quân đã bị dọa đến choáng váng, Lưu Thù Hiền buông tay tự cứu mình xuống, đi lên phía trước hắng giọng một cái

"Cái kia, thật ngại quá, đứa nhỏ ngốc vừa hạ phàm không hiểu nhân sự...... em là Diêm Minh Quân đúng không, chị là Lưu Thù Hiền, đây là Hồ Hiểu Tuệ, chúng ta là cái kia, Nguyệt Lão thực tập, là tới giúp một đoạn giai duyên của em"

Hồ Hiểu Tuệ gật gật đầu

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không phải người xấu"

"Cái kia, Diêm tiểu thư, lòng bàn tay cậu thật nhiều mồ hôi a "

"Còn không phải bị em dọa đấy!"

Cơ chế châm chọc của Lưu Thù Hiền khắc chế thất bại.

Diêm Minh Quân nhìn Lưu Thù Hiền, lại nhìn Hồ Hiểu Tuệ, ngượng ngùng giơ tay gãi đầu.

Lưu Thù Hiền nhìn bộ dáng thật thà này của Diêm Minh Quân, trong lòng tự nhủ không hổ là khuyển tộc, khá lắm, vẻ mặt này, sợ lại là một kẻ ngốc.

"Nguyên lai là như vậy...... Hai vị, nơi này không phải là nơi nói chuyện"

Diêm Minh Quân buông tay ra, chỉ chỉ vị trí bên cửa sổ

"Các vị chờ tôi một lát đi, đại khái qua một tiếng nữa đồng nghiệp ca buổi sáng sẽ tới đổi ca với tôi, các vị muốn uống chút gì không, cà phê hoặc hồng trà các loại......?"

"Giúp chị hâm nóng một hộp sữa đi"

Lưu Thù Hiền nói xong, vỗ vỗ Hồ Hiểu Tuệ

" Tiểu hồ ly, em uống cái gì?"

"Muốn nếm thử cà phê không?"

"Cà phê, cái gì vậy?"

Hồ Hiểu Tuệ tò mò liếc mắt nhìn Lưu Thù Hiền một cái, người đang có vẻ mặt "em có thể thử xem", vì vậy liền đảo qua bộ dáng hưng phấn vừa rồi, cẩn thận mở miệng

"Cái đó, mình muốn nếm thử cà phê..."

"Được, vậy qua bên kia chờ một chút nha. "

Ngữ điệu Diêm Minh Quân rất vui vẻ, nhưng khi nói chuyện vẫn có chút nhỏ giọng, cũng không biết có phải do bị dọa không rõ hay không, nhưng quả thật không giống với Cẩu tộc Yêu Tiên Lưu Thù Hiền từng tiếp xúc.

Chỉ thấy cô xoay người đi thuần thục rót một ly cà phê lớn, tay kia không chút cản trở lấy một hộp sữa ra, đặt bình cà phê xong liền lập tức cắt ra lỗ sữa rồi lưu loát đẩy vào lò vi sóng.

Cái tốc độ tay này............... lão xã súc a.

Không có ý hạ thấp súc vật, nhưng chủ thuê như vậy thật sự có cái gì để vớt sao?

Lưu Thù Hiền còn đang ôm hoài nghi mình có thể vớt được tiền thưởng Hồ Hiểu Tuệ kiếm được hay không, hai ly đồ uống nóng hổi đã đặt tới trước mặt hai người.

"Vậy xin hai vị chờ tôi một lát"

Diêm Minh Quân nhỏ giọng nói

" Thật ngại quá, thật sự bởi vì nơi này không phải trong nhà, không dễ chiêu đãi"

"Không có việc gì, từ từ"

Lưu Thù Hiền khoát tay, Diêm Minh Quân lại hướng về phía hai người cúi chào, liền trở lại quầy thu ngân bận rộn.

"Còn rất hiểu lễ phép, chị cho rằng khuyển tộc đều là giống Mã Ngọc Linh gia hỏa, ôi, em như thế nào sao sắc mặt không tốt lắm?"

Lưu Thù Hiền vừa liếc Hồ Hiểu Tuệ một cái, liền nhìn bộ dáng ấm ức của người này. Hồ Hiểu Tuệ há miệng, giống như muốn nói gì đó, qua nửa ngày mới đáng thương nhìn Lưu Thù Hiền mở miệng.

"Thật đắng a, phàm nhân làm sao uống được thứ này, quả thực so với thuốc đông y còn khó hơn............"

Phốc xuy một tiếng bật cười.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Đạo sĩ thối! Chị làm gì cười lớn tiếng như vậy!"

Kết quả Lưu Thù Hiền cười càng vui vẻ.

Một lát sau, đồng nghiệp của Diêm Minh Quân xem ra là tới giao ca. Lúc nhìn thấy Diêm Minh Quân, người sau đã thay xong một cái áo thun màu trắng sạch sẽ, nói một tiếng đi theo tôi, liền mang theo hai người đi ra cửa hàng tiện lợi.

Ba người quanh co quẹo vào một ngõ nhỏ, dừng lại ở một ngõ nhỏ. Lên lầu hai, Diêm Minh Quân móc chìa khóa mở cửa.

"Hơi có chút loạn, tùy tiện ngồi, đừng khách khí ha"

Ánh đèn sáng lên, Lưu Thù Hiền giương mắt nhìn lên, khá lắm, nếu như cái này cũng gọi là hơi có chút loạn, chính mình cùng Trần Thiến Nam quả thực chính là tiểu tiêu biểu quản lý cuộc sống cá nhân.

Bất quá không thể không nói, trong phòng rất rộng rãi, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn cơm, Diêm Minh Quân đi vào trong phòng bếp, một lát sau bưng hai ly nước đi ra, đặt ở trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống.

"Hai vị nhìn qua cũng giống như là có chuẩn bị mà đến, tôi đây cũng không kiêng dè"

Diêm Minh Quân gãi gãi mái tóc rối màu vàng, hai má ửng đỏ

" Nếu như hai vị đối với chuyện trước kia của tôi cùng Tiểu Ái còn có nghi hoặc gì, có thể hỏi tôi"

Lưu Thù Hiền cùng Hồ Hiểu Tuệ liếc nhau, Hồ Hiểu Tuệ giơ tay lên

"Vậy, nếu thời gian bây giờ còn sớm, không bằng tôi kể chuyện của tôi cho hai ngươi đi?"

Diêm Minh Quân cúi đầu xuống, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tang thương không phù hợp với vẻ ngoài.

Lưu Thù Hiền từ giờ khắc này mới ý thức được, tiểu cô nương cao to nhìn qua tính trẻ con trước mắt này, đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng trên thế giới này.

"Ừm...... Tôi nghĩ lại, đó đã là chuyện đại khái hai ba trăm năm trước rồi."

Nói xong, Diêm Minh Quân bất đắc dĩ cười cười.

"A nha, hai ba trăm năm, tôi cũng không ý thức được đã lâu như vậy"

"Thời gian có thể tôi không nhớ rõ lắm, nhưng cảnh tượng ngày đó, thủy chung khắc sâu trong lòng tôi.

"Đó là vào thời điểm thời tiết trăm hoa đua nở."

Năm ấy Diêm Minh Quân mới vừa tu được tiên vị, làm hậu nhân của Khuyển tộc, Diêm Minh Quân tính tình dịu ngoan nhát gan không ít so với đồng tộc. Tuy nói khuyển tộc trời sinh sức chiến đấu đều tương đối khả quan, nhưng Diêm Minh Quân chưa bao giờ học tộc nhân hiếu chiến cậy mạnh, chỉ yên lặng làm chuyện tốt.

Vì thế, Diêm Minh Quân thành tiên năm ấy, Thiên Đình nổi tiếng nhàn tản Thần Quân Nhị Lang Thần Khổng Tiếu Ngâm tìm tới, hỏi nàng muốn hay không làm Hạo Thiên Khuyển.

Hạo Thiên Khuyển này tuy rằng chức không cao, nhưng quả thực là nhàn rỗi.

Mỗi ngày cũng không cần đánh đánh giết, chỉ cần ngao một tiếng nhắc nhở mặt trời nên mọc, ở thời điểm Thiên Đế lão nhân gia khó chịu thì điểm tiểu thần thông che mặt trời lại hù dọa phàm nhân, thời gian còn lại bồi nàng uống rượu tán gẫu việc nhà là được.

Diêm Minh Quân tính toán, cái này có thể được, hơn nữa Nhị Lang Thần cũng là người tốt nổi tiếng Thiên Đình, đi theo nàng sẽ không giống những người khác bị Thần Quân nhà mình khi dễ, thí dụ như nàng cái kia phương xa biểu thân Viên Vũ Trinh, từ khi đi theo Đa Văn Thiên Vương Tôn Nhuế, không chỉ có chớ danh kỳ diệu liền trở thành nhi tử của nàng, còn động một chút là bị Thiên Vương nghiêm khắc lại tinh thông tất cả bát quái Thiên Đình yêu cầu viết kiểm điểm.

Đúng là đau thương,người nghe rơi lệ.

Dư lại rườm rà, đè xuống không cần nói, tóm lại một năm này, Nhị Lang Thần lại uống nhiều, nghe nói nhân gian hoa triều trăm hoa nở rộ, phong cảnh xinh đẹp nhất, lúc này liền đằng vân giá vũ, nắm dây chó của Diêm Minh Quân (?), hạ phàm khoái hoạt đi.

Diêm Minh Quân ở trên mây hóa hình người, cùng Khổng Tiếu Ngâm sóng vai nhìn khói lửa thế gian, Khổng Tiếu ngâm mông lung mắt say, chỉ về phía nơi đèn đuốc thịnh nhất, không khỏi hoài niệm mở miệng.

"Khuẩn cô a, em xem nơi đó, nơi đó chính là nơi trước kia tỷ cùng Tiểu Tiền Đới Manh các nàng lăn lộn đánh nhau hiện tại đã không phục ma tru yêu nữa, bất quá trở về nhân gian này, nhìn thế giới này đã không còn đục ngầu nữa, trong lòng tóm lại vẫn là vui vẻ"

Diêm Minh Quân cái hiểu cái không gật đầu, nàng không thể hiểu được Nhị Lang Thần Quân đã vinh hoa phú quý tập trung vào một thể có chuyện cũ gì còn có thể hoài niệm.

Trong ấn tượng của Diêm Minh Quân, thần tiên đều không nhiễm một hạt bụi, giống như đại đa số tán tiên nhi và tiểu thần trong thiên giới. Khổng Tiếu Ngâm mắt say không say, chỉ nhìn Diêm Minh Quân một cái, liền hiểu được suy nghĩ trong lòng của nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng

"Khuẩn cô, em mới vừa làm thần tiên, có rất nhiều chuyện còn không hiểu. Kỳ thật đôi khi chị cảm thấy, phải làm người trước, sau đó làm thần tiên, tư vị trong đó, so với rượu hoa quế lão Ôn ủ càng sâu hơn."

Nói xong, ánh mắt nàng xoay chuyển. Đột nhiên nghiêm mặt nói

"Đúng rồi, nếu nói đến rượu hoa quế, hương vị rượu hoa đào lại càng dễ chịu, chị đã lâu không uống rượu hoa đào, Khuẩn cô em đi giúp chị mang mấy cành đến, chị ở chỗ này chờ em"

"Được rồi, thần quân"

"Nói bao nhiêu lần phải gọi tỷ"

Trên mông bị Khổng Tiếu Ngâm đá một cước không nhẹ không nặng

" Mau đi, tỷ chờ ngươi "

Diêm Minh Quân ngượng ngùng gãi đầu thè lưỡi về phía Khổng Tiếu Ngâm, trong đám mây phân ra một khối trắng noãn, liền từ từ rơi xuống thế gian khói lửa lượn lờ.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn bóng lưng Diêm Minh Quân, cười lắc đầu, nâng tay uống một ngụm rượu.

Ít nhất em phải trải qua, Tư Phàm có tư vị gì...... Nhưng cũng đừng lún quá sâu.

"Dù sao có tình nhân cuối cùng thành thân thuộc là số ít, vô luận là người hay là tiên, hữu tình đều nghiệt, không người không oan đâu"

Càng đi về phía nhân gian, Diêm Minh Quân càng cảm thấy hoa cả mắt. Hương khói nhân gian cúng thần thật sự quá nặng, nặng đến mức Diêm Minh Quân đột nhiên có thể lý giải vì sao Thiên Đế luôn có chút tức giận với nhân loại - bình thường không hảo hảo tu đức tu nghiệp, vừa gặp phải chuyện liền lấy những mùi hương này hun đến mọi người trên trời không thể không làm việc, sao có thể không khiến thần tiên chê chứ?

Bất quá mọi người tựa hồ rất nhiệt tình với loại hình thức này, dù sao trên trời có người làm việc, dưới đất tóm lại sẽ có chút thay đổi. Vì thế mọi người cũng cảm thấy phương thức đáng ghét này rất hữu hiệu thậm chí còn đáng yêu, không biết các thần tiên trên trời sẽ nghĩ như thế nào.

Diêm Minh Quân rơi xuống đất, biến hóa nhanh chóng, liền biến thành một vị thư sinh áo trắng hào hoa phong nhã. Nàng run quạt xếp trong tay đi vào trong đám người, bốn phía tìm kiếm loại hoa đào ủ rượu ngon mà Nhị Lang Thần Quân nói.

Người ngắm hoa ngắm đèn thật sự quá nhiều, Diêm Minh Quân che nửa mặt, lén nhìn tới nhìn lui, hoa không nhìn mấy cành, người ngược lại thấy được không ít.

"Nhìn một chút xem đi khách quan, Bạch Ngọc Lan nuôi trong nhà đó~"

"Đi ngang qua đừng bỏ lỡ hoa đào"

Một tiếng rao hàng trầm thấp đột nhiên khiến Diêm Minh Quân dựng thẳng tai lên

Thanh âm này nghe rất dày, nhưng lại tràn ngập cảm giác rụt rè. Diêm Minh Quân tinh tế nghe xong, lập tức lắc quạt, vừa nhỏ giọng nói "Xin lỗi nhường đường cho" vừa đi tới chỗ có âm thanh.

"Quan nhân ngươi nhìn xem, trên núi sớm nở hoa đào, rất dễ nuôi sống, một cành mười tiền"

Diêm Minh Quân tìm kiếm nhìn về phía trước, chỉ thấy một tiểu cô nương đang quỳ trên mặt đất, đưa lưng về phía nàng hướng người trước mặt nhỏ giọng rao hàng.

Hàng vỉa hè trước mặt bày đầy cành hoa đào, những hoa đào kia đều nở rất tốt, chỉ là tiếng rao hàng của cô gái quá nhỏ, ít có người dừng chân trước sạp của cô.

Diêm Minh Quân hắng giọng một cái, đi lên phía trước, đứng ở trước sạp.

"Xin lỗi... "Diêm Minh Quân mở miệng khẽ gọi một tiếng.

Chuyện kế tiếp, lại làm cho Diêm Minh Quân có chút trở tay không kịp bán hoa nữ hài nghe thấy Diêm Minh Quân kêu gọi, liền xoay người lại.

Ánh vào trong mắt Diêm Minh Quân chính là một đôi mắt vốn không có ý cười nhưng lại tự nhiên mỉm cười, giờ này khắc này bởi vì một ít luống cuống cùng kinh hoàng trở nên toát ra một tia thái độ mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, trên mặt mặc dù không thể tránh khỏi bởi vì mệt nhọc giày vò mà có chút dơ bẩn, nhưng không che được một khuôn mặt xinh đẹp phía dưới.

Dương Minh Quân đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình rối loạn vài phần. Lúc ở trên trời cũng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng cũng không làm cho Diêm Minh Quân thất thố như vậy.

Trên người người trước mặt có một loại khí chất nàng chưa từng thấy qua, khí chất kia trầm ổn, nặng nề, giống như mặt đất thế gian dưới chân lúc này.

Cô gái kia hình như cũng ngây ngẩn cả người, hai người cứ như vậy xuyên trong đám người không nói gì.

Cho đến khi cô nương đột nhiên hướng về phía nàng lộ ra một nụ cười lấy lòng.

"Vị quan nhân này, muốn mua hoa đào sao?"

——————————

-30/4/2023-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro