Thành quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Happy Birthday to you....Happy Birthday to you~"

"Chúc mừng sinh nhật Reo!!" - Chigiri cười nói.

Reo, trên đầu vẫn còn dính những mảnh vụn pháo hoa mà lúc nãy Bachira đã vừa hét inh ỏi vừa bắn, tươi cười nhận lấy chiếc mũ sinh nhật từ Chigiri.

"Cái gì thế này...một bữa tiệc bất ngờ hả? Các cậu đỉnh thiệt đó!"

Nhìn từ khuôn mặt Reo cũng có thể nhận ra cậu bất ngờ như thế nào. Chưa nói đến việc tất cả bạn bè của cậu đã lén tổ chức sinh nhật cho cậu, nay thậm chí còn không phải sinh nhật cậu nữa.

Mà thực ra thì, nếu nay đúng là sinh nhật Reo, thì không có chuyện Reo có thời gian bên bạn bè như vậy đâu.

Bù lại, Reo sẽ phải làm công tử nhà Mikage, một người trên vạn người, mở tiệc đón sinh thần của mình nhưng nguyên ngày hôm đó sẽ chỉ được dùng để phục vụ kẻ khác, dù là bằng một nụ cười hay lời nói.

Vậy mà bạn bè lại tổ chức hẳn một buổi tiệc chỉ cho mình, nghĩ vậy mắt Reo cũng ngân ngấn nước.

"Reo, đừng khóc vội nhé, phần hay nhất còn chưa tới đâu". Chigiri cười khì.

"Gì vậy chứ...cậu giấu cái gì vậy hả, Chigiri?"

"Cậu không thấy thiếu ai sao?"

"H-hả..?" Đúng là từ nãy giờ, Reo cứ có cảm giác thiêu thiếu thứ gì đó. Lẽ nào...?

"Đúng vậy đó, Nagi, chủ trì của bữa tiệc vẫn chưa đến đâu!"

"Hảaaaa?" Nagi, chủ trì bữa tiệc á??!!

Báu vật của cậu, một kẻ đến thở còn lười, bỏ công bỏ sức ra lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật cậu sao? Cảm giác ấm nóng lan dần trong tim Reo, tim cậu như giãn nở liên tục không ngừng.

Aaaa...Sao mà, khó thở quá...hạnh phúc quá đi...

Vừa dứt lời, cánh cửa lại lần nữa bật mở.

Là Nagi.

Nagi bằng xương bằng thịt, khuôn mặt đỏ ửng (chắc do cậu ấy vội chạy đến đây), tóc thì rối bời (là do mũ bảo hiểm sao?), quần áo thì siêu lộn xộn (tác phong thường ngày của Nagi rồi....?).

...

Nagi nhìn trông không khác gì vừa ngủ quên trong ngày tổ chức tiệc sinh nhật Reo vậy.

Tiệc sinh nhật do chính Nagi chủ trì.

"Này!! Cái gì thế hả, Nagi? Cậu ăn mặc vậy đến sinh nhật Reo hả?" Chigiri xông thẳng đến chỗ Nagi, túm áo cậu ta.

"Ờ..hả..?" Nagi lờ đờ nhìn xuống mình, rồi ra vẻ giật mình lắm.

Trông như kiểu...cậu ấy quên mất là nay sinh nhật mình vậy...

"Cái đé- Này Nagi, trên người cậu là mùi gì thế, khó ngửi quá đi mất!! Rốt cục cậu làm cái trò gì trước khi đến đây vậy hả!!??" Chigiri càng nói càng lớn giọng.

Cả căn phòng im lặng như tờ, căng thẳng tựa như có ai vừa đặt một trái bom nổ chậm vào giữa phòng vậy.

Là trung tâm của bữa tiệc, Reo nghĩ mình cũng nên lên tiếng.

"À...không sao đâu, Chigiri...."


-------------------------------------------------------------------------------------------------

Sao mình ngu thế chứ.

Nhìn Reo như sắp khóc vậy.

Quay lại 30 phút trước, Nagi mới giật mình tỉnh giấc trong nhà bếp của chính mình.

Nagi vì không muốn trễ hẹn, liền nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành nốt các bước cuối rồi phóng như bay đến đây.

Khốn nạn, vậy mà không nghĩ ra đến việc thay đồ.

Bây giờ, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Reo phải nhăn lại một cách kì dị, cố gắng nở nụ cười hòa giải thương hiệu Mikage của cậu trong khi sắp khóc tới nơi, tim Nagi không khỏi nhói một cái.

Biết rằng bản thân là người đã khiến Reo mang nét mặt ấy thật chẳng dễ chịu chút nào.

"À...không sao đâu, Chigiri...."

"Nagi đã rất cố gắng mà..."

Đúng, Nagi biết, việc cậu có mặt ở đây, trong bữa tiệc này, mang theo một món quà cho Reo, chắc hẳn là điều mà Reo một năm trước chẳng bao giờ nghĩ tới. Reo một năm trước chắc sẽ mừng phát điên nếu như Nagi chỉ đơn giản là "nhớ" sinh nhật cậu.

Nhưng hiện tại, Nagi với Reo là người yêu. Mà đã là người yêu, có nghĩa là cả Nagi và cả Reo đều phải đầu tư vào mối quan hệ này.

Vì Reo, hay cụ thể hơn, vì muốn trở thành người bạn trai xứng đáng của Mikage Reo, Nagi đã không ngừng học hỏi, ghi nhớ, và cố gắng. Nagi muốn trở thành người khiến cho Reo là người hạnh phúc nhất trên thế giới, và cuối cùng, trở thành chồng của Mikage Reo.

Chưa bao giờ, chưa một khắc nào, Nagi lại có mong muốn làm Reo buồn, hay thậm chí là làm ra vẻ mặt như thế kia.

Phải chữa cháy mới được.

"Reo...Reo, tớ...tớ xin lỗi Reo nhé. Tớ đến muộn vì tớ bận làm bánh tặng Reo đó...Reo hãy ăn bánh và tha lỗi cho tớ nha...Reo?"

"Bánh...hả?"

"Ừm ừm, là bánh kem đó, Reo mau mở ra xem đi. Tớ đã dồn tâm huyết vào nó đó, đó là minh chứng tình yêu của tớ, Reo à."

Chigiri hừ một tiếng. "Kể cả cái bánh đấy có ngon nhất thế giới chưa chắc nó đã xóa tội cho cậu đâu nhé, thất vọng quá mà."

Reo lấy lại tinh thần, cầm chiếc hộp bánh từ tay Nagi, rồi đặt lên bàn. Mọi người từ từ đi đến xung quanh chiếc hộp, đôi mắt dõi theo bàn tay của Reo đang từ từ mở hộp ra.

"Việc Nagi tự mình làm nên một chiếc bánh thật sự rất ấn tượng đó-" Reo vừa cười nói, vừa nhanh tay tháo bỏ nắp hộp. Nhưng khi chiếc bánh dần hiện ra trước mắt mọi người, không một ai nói nên lời.

Sự căng thẳng này...tưởng chừng như có thể cắt được nếu Nagi đưa kéo lên cắt.

Không hiểu tình hình lắm, Nagi quyết định lên tiếng.

"Tớ đã ngất những 2 lần luôn đó, nhưng cuối cùng thì, món bánh sinh nhật của cậu hoàn thành rồi nè!"

.

.

.

"Nagi!! Cái đéo gì đây hả????" Chigiri xông đến, đập cho Nagi một phát, ghi dấu lần ngất xỉu thứ ba trong ngày của cậu.

Trước khi ngất, Nagi thấp thoáng cảm nhận được một bàn tay vươn ra đỡ lấy mình. Bàn tay đó mang lại cảm giác như màu tím vậy.

Aaaaa...Reo....lần này tớ lại làm sai gì nữa vậy?

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Note: Vcl mọi người đọc hết cái này luôn hả, đỉnh thiệt. Dù fanfic nói chung và fic này nói riêng được viết ra chủ yếu để thỏa mãn người viết, nhưng nếu cậu yêu thích nó, mình rất vui. 

Cám ơn vì đã đọc nhé <3 Giờ fanfic Ngro nhiều như sao trên trời, nên tìm được đến fic này thì chắc cậu hẳn là một chiến thần reading rùi kkk. 

Nếu fic nì traumatize cậu, hãy đổ lỗi cho cái meme nì...

oki paiii hết rùiii

moral of the story: nếu có thì luận ra giùm mình....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro