Chương 203: Cho tôi đứng ở góc tường, úp mặt vào tường sám hối đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Jiyeon rốt cuộc nổi giận.

"Cho anh ba mươi giây, anh nếu còn không tỉnh, em liền đi tìm Jung Jinwoon! ! !" .

Nói xong, còn làm bộ muốn đi ra cửa, chỉ là, trong lòng vô cùng chua xót, cô không biết mình rốt cuộc đang tức giận cái gì.

Tình yêu quả nhiên đả thương người, cô vẫn là lần đầu tiên cảm thấy vô dụng như vậy, nếu Myungsoo cứ như vậy nằm đó, cô cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.

"Lăn trở về."

Jiyeon thân thể hung hăng chấn động, đầu óc trống rỗng, mới vừa, người nào đang đọc diễn văn? ? ?

"Anh nói lăn trở về, không nghe thấy sao?" Thanh âm trầm thấp truyền ra mang theo khàn khàn, nhưng vô cùng uy nghiêm.

Jiyeon trong nháy mắt hóa đá, thanh âm này, là Kim Myungsoo . . . . . . .

Một chút xíu xoay người, giống như không dám tin, sững sờ nhìn xem Myungsoo đã mở mắt.

Ánh mắt của anh híp lại nguy hiểm, có chút mùi vị hỏa dược.

"Kim Myungsoo? ? ?" .

Jiyeon từng chút đến gần, đôi mắt sưng đỏ nháy mắt cũng không dám nháy, cô chỉ sợ, nháy mắt một cái, cô thấy chỉ là ảo giác.

"Ông xã, anh thật sự đã tỉnh?"

Sau hồi lâu, cô mới hưng phấn nhảy lên, đưa ra hai ngón tay hướng bắp đùi bấm một cái, cô đau đến chảy nước mắt, lần nữa bừng lên.

Mừng như điên, kích động xông phá khỏi lồng ngực.

Không còn kịp nghĩ nhiều, liền xoay người lao ra cửa phòng đem Sehun kéo vào.

Một loạt kiểm tra, thay thuốc, Sehun mới thở ra một hơi.

"Tốt lắm, Lão Đại, anh tốt nhất an ủi chị dâu nhỏ một chút đi, anh còn không tỉnh lại, đoán chừng cô ấy sẽ đem tôi cùng tòa nhà này phá hủy." Sehun trêu ghẹo, lúc này mới xoay người làm ra thế OK.

Jiyeon nước mắt tràn mi, kích động ôm Sehun: "Cám ơn!"

Sehun sợ vội vàng đẩy ra cô, cũng không dám nhìn Myungsoo một cái liền chạy đi ra ngoài.

Trời ạ, Lão Đại sẽ giết anh! ! !

Jiyeon quay đầu lại mới phát hiện, sắc mặt của Myungsoo âm trầm tới cực điểm, cô không khỏi lạnh cả người, lúc này mới cảm thấy cử động vừa rồi đã chọc giận anh.

Vội hiến mị cười, nhưng thật ra là vừa khóc vừa cười: "Kim Myungsoo, anh là bại hoại, em còn tưởng rằng anh không bao giờ tỉnh nữa đấy." .

Cô rất muốn cứ như vậy một đấm đánh xuống, liếc thấy băng gạc trên người của anh, cứng rắn nện vào giường.

"Nghe nói em muốn đi tìm Jung Jinwoon?"

Người phụ nữ đáng chết này, anh cố gắng tỉnh lại liền nghe cô nói muốn đi tìm người đàn ông khác, muốn phản rồi.

Jiyeon thoáng qua chột dạ trong đáy mắt, vội lên tiếng phủ nhận: "Không có a, làm sao có thể! ! !"

"Vậy sao anh mới vừa nghe được người nào đó ra lệnh cho anh ba mươi giây phải tỉnh lại, nếu không sẽ đi tìm Jung Jinwoon! ! !" Anh không phải lão già sắp chết, không có ngu si.

Jiyeon nhất thời nghĩ một đầu đụng chết ở trước mặt anh, hôn mê như vậy cư nhiên đều nghe được.

"Ai bảo anh hôn mê nằm đó lâu như vậy, nếu anh còn chưa chịu tỉnh, em liền thật đi tìm." Cô dứt khoát ngắt cái mông một cái, tức giận giơ nấm đấm.

"Em dám, cái mông lại ngứa ngáy phải hay không? Cô gái chết tiệt, đợi anh thương thế tốt lên, xem anh thu thập em thế nào!"

Jiyeon nhìn Myungsoo rõ ràng không thể động đậy, giờ phút này còn bá đạo đối với mình dựng râu trợn mắt, tâm tình của cô lập tức tốt lên.

Đây mới là Kim Myungsoo bá đạo, đây mới là Kim Myungsoo cường thế.

"Vậy anh cũng nhanh chút đi, chỉ cần anh khỏe lại, em liền tùy anh xử trí, có được không?" Cô hướng anh le lưởi, nhìn anh trong người có thương tích, cũng không cùng anh so đo.

"Ít khoe mẽ, ai cho phép em đi Châu Phi hả! Ai cho phép em cầm súng, lần trước anh đã nói với em, nếu em còn dám cầm súng, sẽ cắt đứt tay của em, em không muốn cánh tay phải nữa phải không? Đứng ở góc tường đi, úp mặt vào tường sám hối đi! ! !" .

Nghĩ đến cô đi chỗ nguy hiểm như vậy, Myungsoo cũng rút ra vài hớp lãnh khí.

Người phụ nữ đáng chết, anh nói cô đều không nghe lọt phải hay không? Có vài phần không biết rất là nguy hiểm phải hay không? To gan lớn mật phải hay không?

Jiyeon cánh môi cắn thật chặt, cúi xuống thân mình ôm cổ anh: "Em biết rõ sai lầm rồi, chờ anh tốt lên rồi phạt em có được hay không? Vẫn là câu nói kia, tùy anh xử trí, em không ý kiến!"

Myungsoo khóe miệng giật giật, sắc mặt cuối cùng hòa hoãn đi một ít, lại cố làm mặt lạnh: "Đây chính là em nói, tùy anh xử trí! ! !" .

Nhìn Myungsoo nâng lên cười mờ ám khóe miệng, Jiyeon nhất thời có một cảm giác bị lọt hố.

*******

Phân phó đầu bếp nấu một chút cháo loãng đưa tới, Myungsoo như đứa nhỏ đòi Jiyeon đút.

"No chưa?"

Rút ra khăn giấy lau giúp khóe miệng anh, dịu dàng khó được hướng về phía anh cười.

"Phía trên no rồi, phía dưới thật đói."

Jiyeon nắm cái muỗng tay run lên lại run, người đàn ông này, có thể không tà ác được không.

"Em xem anh là bị thương không đủ nghiêm trọng, đến lúc nào rồi, còn muốn việc kia." Cầm chén đũa để qua một bên, Jiyeon tức giận uốn éo qua đầu muốn khi dễ anh.

Myungsoo khẽ nhướng mày, tâm tình thật tốt: "Mau tới đây cho anh ôm một cái, những ngày qua anh nhớ em muốn chết rồi."

Rời đi mấy ngày, anh càng phát giác mình không thể rời bỏ người phụ nữ này rồi, cũng không biết cô rốt cuộc có ma lực gì để cho mình nổi điên như vậy.

"Thân thể anh bị thương, tư tưởng lại không bị thương, anh muốn cùng người phụ nữ của mình nói chuyện yêu đương, có lỗi sao?" Nếu không phải là trên người quấn băng, đã sớm đem cô đè ở phía dưới hung hăng giày xéo.

"Cẩn thận coi chừng Tinh! Tận! Mất!Người!" .

Jiyeon nghe lời đi sang ngồi, cắn răng nghiến lợi.

"Cúi người xuống, chủ động lấy lòng anh, như vậy anh mới có thể bảo đảm chờ anh thương thế tốt lên, cuộc sống của em sau mày mới có thể điểm tốt hơn." Anh cười xấu xa, ánh mắt không có ý tốt chăm chú nhìn bộ ngực ngạo nghễ kia.

Jiyeon thật muốn bóp chết anh, sau đó sẽ hung hăng ước lượng đá hai chân, cô thật không muốn sống lại Trường Hà mệnh đắm đuối người đàn ông làm chồng cô.

"Nhanh lên một chút, mè nheo làm gì đó."

Myungsoo thấy cô đến gần hơn, đem miệng tới gần, vẻ mặt có chút không nhịn được rồi, anh đều nhớ muốn chết rồi.

Cánh môi Jiyeon chạm khẽ hạ xuống, tiếp theo chính là hung hăng một hớp, hoàn toàn đem ủy khuất mấy ngày nay toàn bộ cắn trở lại.

Myungsoo bị đau, chỉ đành phải nâng lên cánh tay đau đớn nhốt chặt cô, bao hàm ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn, không ngừng mút thỏa thích. Dường như muốn cướp đi tất cả không khí trong miệng cô.

Jiyeon thật sự khó thở, lại không dám tránh thoát, chỉ đành phải để anh trong miệng một hồi loạn can thiệp.

"Bà xã, nói nhanh một chút nói em yêu anh."

Hồi lâu, Myungsoo mới buông cô ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đã bị mút thỏa thích, hài lòng nâng lên khóe môi.

Phun khí nóng vào cổ cô, làm cho cô ngứa một chút.

"Ông xã, em yêu anh."

Jiyeon ôm chặt anh, nhu tình mật mật, chỉ cần anh thật tốt, chỉ cần anh thích, cô nguyện ý vẫn nói với anh, sẽ nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro