Chương 184: Không có tiền đồ, một đám ăn hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có tiền đồ, một đám ăn hại." .

Mới hai phút mà thôi, là có bộ dạng như vầy, bình thường làm ăn cái gì đây.

Đi khỏi phòng luyện võ khi đã không còn sức lực nữa, suy nghĩ nên về nhà xem cô một chút.

Ở ngoài cửa chần chờ nửa ngày, đưa tay vặn nắm tay cửa, bị khóa trái rồi.. . .

Bình tĩnh móc ra một cái chìa khóa khác mở ra, vào phòng, chỉ thấy người với chăn co rút thành một cục, buồn bực muốn chết với người này.

Đôi mắt lạnh lẽo kéo chăn của cô ra, đầu Jiyeon đầy mồ hôi, ngủ say rồi,trong mơ vẫn không ngừng khóc nức nở.

Myungsoo lông mày xoắn lại, xoay người liền vào phòng tắm, tẩy đi một thân mồ hôi, ngồi ở trên ban công, hút thuốc lá .

Hàng mày xinh đẹp vẫn cau lại, tâm tình vẫn luôn phiền não không thôi

Súng lục của Ám Dạ, mỗi cái là độc nhất vô nhị, đều là do bọn họ chế tạo ra, trừ chủ của nó ra, bất kể người nào chạm vào đều tự cướp cò.

Anh thật không dám tưởng tượng, hôm nay nếu là Jiyeon. . . . . . . . .

Đến bây giờ, lòng của Myungsoo còn vẫn lơ lửng giữa không trung, mặt ngưng trọng nhìn Jiyeon , trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

Lần này, nhất định phải dạy dỗ cô một chút mới được.

Lúc xế chiều, Jiyeon rốt cuộc tỉnh ngủ, cả mắt cũng sưng còn có vết nước, nhìn trong phòng trống trãi, cô cảm thấy trong lòng có chút mất mác.

Xuống lầu, Lee tẩu vội vàng chào hỏi.

"Thiếu phu nhân, thức ăn cũng chuẩn bị xong, có muốn ăn bây giờ không?" .

Jiyeon cúi đầu, sờ sờ cái bụng đang kêu réo.

Một bàn lớn món ăn, nhưng không nhìn thấy Myungsoo, Jiyeon chùi chùi miệng, nói thầm: "Khốn kiếp, tự tôi ăn một mình, không thèm đợi anh nữa." .

Hăng hái ăn vài miếng, liền ăn không vô, tức giận buông đũa, không biết vì sao trong lòng như có gì đó chận lại.

"Thiếu phu nhân, có phải hay không thức ăn không vừa miệng? ? ?" .

Lee tẩu quan tâm hỏi, những thứ này đều là thiếu gia sai chuẩn bị, nên vị vừa miệng à nha.

Jiyeon lắc đầu: "Rất ngon, tôi ăn no rồi"

Trở về phòng lần nữa, mở ti vi, bên trong phim truyền hình càng xem càng chán cái gì mà nữ chính cùng nam chính suốt ngày liếc mắt đưa tình, yêu đương đắm đuối. Nữ chính muốn gì được đó, muốn hái sao thì tuyệt đối không hái trăng.

Quyết định tắt TV đi, thật tức giận mà, trên thực tế tình yêu không như vậy đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro