Chương 129 -130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ của anh, từ trước đến giờ sợ đau, lần trước bị dị ứng phấn hoa có chết cũng không chịu tiên, nếu không cho phép tiêm lần đầu, làm sao các cô chuẩn bị tiêm lần 2? Lần 3?

Anh không biết là, khí tức của mình quá cường đại, làm mấy vị bác sĩ hộ sĩ mồ hôi lạnh chảy từ trên lưng xuống đến gót chân, đối mặt với người đàn ông có khí thế xâm lăng người như vậy, không khẩn trương mới gọi là lạ.

Rốt cuộc, Myungsoo cũng nhìn không được nữa, đẩy hộ sĩ ra nhận lấy kim tiêm, ở dưới ánh mắt kinh ngạc các bác sĩ cắm nhè nhẹ vào mạch máu thật nhỏ của cô, sau đó ngắt ống tiêm, từng giọt từng giọt chảy vào trong cơ thể cô.

Làm xong tất cả, Myungsoo nhẹ nhàng hôn lên chân mày khẽ nhíu của cô bởi vì tiêm kim mà đau.

Phất tay một cái, trực tiếp đuổi các bác sĩ vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ.

Toàn một lũ vô dụng!

Lẫn vào anh chuyến đi này, phải mỗi dạng cũng sẽ một chút, có lúc bị thương, nếu không có người giúp dưới tình huống đó mình phải học cách tự xử lý, nhưng anh không chỉ có mỗi dạng biết, hơn nữa mỗi dạng tinh thông.

Jinwoon hơi có chút kinh ngạc, anh đột nhiên lại cảm thấy trong đôi mắt Myungsoo nhìn Jiyeon tràn đầy vẻ nghiêm túc cùng ôn nhu.

Trong lòng Jinwoon suy nghĩ, không biết rốt cuộc là Myungsoo mâu thuẫn hay mình mâu thuẫn!

"Cậu là muốn tự mình đi, hay là để tôi kêu người đem cậu đi ra?".

Myungsoo từ hơi thở hừ lạnh, ánh mắt lại dịu dàng đặt ở trên người Jiyeon, không thể không nói, có thể đem hai loại vẻ mặt cùng giọng nói rõ ràng bất đồng tự nhiên như thế dung hợp tại cùng một chỗ, sợ rằng chỉ có Myungsoo mới có thể làm được.

Jinwoon đem ánh mắt nhìn hai người, lại nhìn sau lưng vệ sĩ uy vũ nghiêm túc một chút, đánh giá thân thù của mình một tý, xác định không có phần thắng mới xoay người ra khỏi bệnh viện.

Jinwoon đột nhiên có chút thất bại, anh cùng Myungsoo giống nhau đều là bá chủ một phương, làm sao lại có thể thua anh ra bởi khí thế?

Jinwoon vừa mới đi, sắc mặt Myungsoo nhanh chóng lạnh xuống, ngay tiếp theo, không khí chung quanh đều mang mùi vị hít thở không thông.

Đau lòng, lòng chua xót!

Mắt thấy tình địch của mình từ mí mắt phía dưới quá khứ, lại cái gì đều không thể cử động!

Này, không phải tác phong của Kim Myungsoo!

Cố tình lại có mọt người phụ nữ nào đó cái gì cũng không biết, có lúc thật muốn giết cô, sau đó sẽ tự sát!

Như vậy, thì vĩnh viễn cũng sẽ không thể trải nghiệm cái loại cảm giác đau lòng vì bị phản bội!

Tay chặt siết quả đấm, rồi chậm rãi mở ra.

Anh thề, nếu họ Jung kia còn dám dây dưa, thì không phải thu mua công ty đơn giản như vậy đâu!

Nếu Jiyeon cùng các cô gái xinh đẹp giống nhau, xảy ra chuyện gì cũng cùng anh vừa khóc lại náo, thì tình cảnh bây giờ có thể hay không giống nhau?

Cố tình, anh yêu chính là Park Jiyeon tính tình lãnh đạm, tự lập.

Park Jiyeon, Park Jiyeon, làm người đàn ông của em, có phải hay không cũng thua?

Jiyeon to gan lớn mật như thế, cư nhiên lại sợ một cái kim tiên nho nhỏ.

"Thiếu phu nhân, van cầu cô, cô ăn một chút gì có được hay không?", từng người từng người giúp việc gương mặt đau khổ bưng món ăn tinh xảo đứng ở trước giường.

Tiểu tổ tông này, từ khi tỉnh lại liền một mặt ngốc ngốc, không có nói một câu, càng không có một tia biểu tình, tựa như một khúc khổ tinh xảo.

Ngay cả Kim thiếu gia tới hai lần, cũng bị gương mặt thẩn thờ của cô làm cho tức giận mà sập cửa bỏ đi.

Jiyeon vùi vào chăn, thật sự không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn rả lòng mình.

Cô không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, không muốn có biểu tình, cô vẫn bị anh bắt trở lại, làm tình nhân sao?

Cô, Park Jiyeon lưu lạc tới độ làm tình nhân cho người khác mới giữ được bạn bè của mình hay sao, thật sự vô cùng đáng buồn.

Cô nghĩ, đại khái là đời trước hương đèn tốt không đủ đi!

Bên ngoài lại truyền tới tiếng lẹp xẹp của giày da, Jiyeon ở trong lòng thở dài một cái, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ nhìn, đáy mắt vẫn là một mảnh vân đạm.

"Hỏi cô một lần cuối cùng, thật không ăn phải hay không?"

Myungsoo âm thanh rõ ràng mang theo vài phần không vui.

Jiyeon vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ không nói, cũng không nhìn anh.

Myungsoo suy nghĩ, vung tay lên, người giúp việc lập tức thức thời lui ra ngoài. Đồng thời len lén thở phào một hơi.

Lần nữa vô vỗ tay, Sehun mang theo nhiều bác sĩ nối đuôi đi vào, trực tiếp cầm bình bình lon lon hướng Jiyeon đi tới.

Jiyeon nhíu đầu lông mày xinh đẹp, nhìn Sehun cực kỳ khoa trương lấy ra kim tiêm, đáy lòng không khỏi rung động mãnh liệt.

Giống như loại phản xạ có điều kiện, cô đem chăn kéo lên tận đầu, lúc này Jiyeon mới cảm thấy mình có chút an toàn.

Sehun híp mắt liếc nhìn kim tiêm, quay đầu hướng Jiyeon cười âm hiểm.

Nhìn Jiyeon trên mặt sợ hãi, Myungsoo khóe mắt kéo ra, dường như đã tìm được phương pháp đối phó cô rồi.

"Nếy không còn ăn, liền tiêm dinh dưỡng thôi..."

Vỗ tay phát ra tiếng, trong mắt của Jiyeon xem ra bác sĩ cùng Tử Thần không có gì khác biệt, một người bắt lấy cánh tay cô để cô không thể động đậy.

Sehun cầm kim tiên nắm lên cánh tay của cô: "Chị dâu, đừng lo lắng, kỹ thuật của em đặc biệt tốt, sẽ không đau."

Anh đặc biệt giải thích, nhưng không biết Jiyeon bởi vì câu này da đầu càng tê dại.

Jiyeon giãy giụa, sắc mặt bị hù họa trắng bệch.

"Đi đi, đi ngay đi..."

Cô sợ hãi, có chết cũng không muốn tiêm, nhưng dù làm gì cơ thể cũng bị nắm chặt hết sức, không thể động đậy chút nào.

"Chị dâu, đừng động, kỹ thuật của tôi dù có khá hơn nữa, nhưng chị cứ nhúc nhích như vậy tôi tiêm cũng không chính xác, nếu là mũi tiêm lần đầu tiêm không chính xác lại phải tiêm lại lần nữa như vậy có chút phiền toái".

Sehun ở trong lòng trầm tháp cười, thật sự tưởng tượng không được, con người luôn cùng Myungsoo làm phản, ngang ngược, to gan lớn mật như Jiyeon, cư nhiên lại sợ một kim tiêm nho nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro