Chương 119: Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon nhấn mở cửa sổ, khí trời bên ngoài càng ngày càng nóng, thả tay xuống, khẽ rũ mi mắt, cười khổ, thật ra thì, cô chỉ muốn tìm một người chồng đàng hoàng, an ổn sống qua ngày cùng người đàn ông đó.

Đứng trong biệt thự nhà mình, Jiyeon suy nghĩ, nơi này, đã bao lâu rồi cô không trở lại.

Trong phòng bài biện vẫn giống như thời điểm một năm trước, ngón tay Jiyeon sờ vào đồ dùng trong nhà, cầm lên nhìn một chút, không có một hạt bụi, là cô mời giúp việc định kỳ tới quét dọn.

Khóe miệng giật giật, cô thật sự là thiếu anh rất nhiều, sử dụng tiền tiêu vặt anh cho để mua về biệt thự của mình, tuy nói là mình không có đóng góp gì, tốt xấu gì cũng là anh móc túi tiền ra, riêng một điểm này, cô đời này cũng không rõ!

Biệt thự to như vậu, Jiyeon một mình ngồi ở trên sofa ở phòng khách, trong đôi mắt lãnh đạm không nhìn ra một tia tình cảm, một năm này, đủ đem tình cảm trước kia buông xuống, mặc dù còn có đau lòng, nhưng dẫu sao cũng coi như là có thể tiếp nhận thực tế.

Đây chính là thời điểm tốt, có một số thứ, theo thời gian, sẽ dần dần lãnh đạm, thân tình cũng giống vậy, một đoạn đau khổ cũng vậy, chỉ cần không cố ý đụng vào, cũng sẽ không có bao nhiêu cảm giác.

Đơn giản mua mấy bộ y phục đặt trông tủ giầy, Jiyeon buồn ngủ cũng đồng thời quên đi quá khứ.

Trong trang viên, Soo Jung run run rẩy rẩy ngồi ở trên ghế sa lon, hoàn toàn không dám nhìn vào khuôn mặt mà đôi mắt không có tí nhiệt độ của người đàn ông phía trước.

Jiyeon đi rồi chứ? Cô một chút cũng không biết!

"Chuyện đó, chuyện hôm đó, ngày đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi."

Soo Jung cắn cắn môi, cô cũng biết, bị Kim thiếu gia biết được nhất định sẽ có một hồi cuồng phong bạo vũ.

Myungsoo gương mặt lạnh lùng, đứng ở một bên, mấy người giống như là bị tuyên án tử hình đứng nhìn nhau, thật lâu cũng không dám nhúc nhích. EunJi hai con mắt sưng đỏ, ở trên sân thượng đứng đủ mấy giờ đồng hồ, đi đứng đến bây giờ vẫn còn run lên, không nhịn được muốn hướng mặt đất mà quỳ xuống!

Ngón tay như có như không gõ trên mặt bàn, xung quanh tĩnh lặng ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, chứa đầy sự nguy hiểm.

Tại sao cô lại không nguyện ý vì bản thân mà giải thích? Hoặc là căn bản cô cũng không thèm hướng tới anh mà giải thích!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro