mothaiba 2_7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23THÁNG 5201113 phản hồi

by CÚN CON SAY SỮA in Uncategorized 

Chương 2

NGƯỜI S NI DANH, HEO S NGU ĐN

“Ha ha ha ha ha! Hay cho mt tiếng “cha”! Vân tướng gia qu tht có phúc khí rt ln!” Mt ging nam sng khoái t bên ngoài truyn vào, thanh âm ta như chuông đng, l rõ v t tin, cung ngo cùng càn r. Ph thân oa nhi nghe thy my tiếng này, lông mày nhíu li mt chút, khôi phc li b dáng bt đng trước gió, tôi không khi đoán già đoán non xem người mi ti là k nào, mà li có th ph Tướng gia mà kiêu ngo như thế.

Ch  thy người va ti đi cùng mt đa tr, tóc đen như mc, lông mày như phi kiếm, mt như sao Tinh, mũi như chm khc, khóe ming nh nhn đp đ, thân mc cm bào màu tím, trên áo thuê hoa văn cm tú bng ch bc, tht lưng la đen có git ngc bi nhìn không rõ là chm tr hoa văn gì, toàn thân toát lên mt cm giác cao sang, quý phái.

Ph thân oa nhi nâng cm bào lên, cùng mt đám tùy tùng bước vào phòng khách, trong nháy mt đã ôm tôi ri nhanh chóng quỳ xung: “Vi thn thnh an b h, b h vn tuế, thái t thiên thuế. Vi thn không biết thánh giá quang lâm nên không kp đón tiếp t xa, mong Thánh thượng cùng Thái t đin h th ti!

Oa! Thì ra là Hoàng đế! Khó trách li kiêu ngo như vy. “Ái khanh bình thân! Chư v bình thân! Người không biết thì không có ti! Là trm c ý không cho bn h nhân thông báo, hôm nay cùng Thái t xut cung điu tra, nghe ngóng dân tình, ai ng va đến trước ph Vân Tướng gia, cht nghe thy tin trong nhà Tướng gia có h s, va sinh được mt thiên kim tiu thư, khi tiu thư sinh ra trong ming còn ngm mt chiếc nhn, vic vui như thế, trm nht đnh phi ti ca đ chúc mng!

“Được Thánh Thượng đến chúc mng, vi thn thc không dám nhn, bt quá tiu n cũng không được như li ngoi nhân nói

“Vân tướng gia nếu không dám nhn, thì đưa mt nhìn khp thiên h cũng không có người nào dám ri. Hôm nay, toàn b văn võ bá quan ca trm thì có ti mt na là khách ca quý ph” Nói xong, Hoàng thượng đi nhanh ti phòng khách ngi xung, ánh mt híp li, hàn quang pht ra, quét mt vòng tt c mi người trong phòng.

“Chư v đi nhân cùng vi thn đang tho lun đi sách chng li nn hn hán phương Bc.” Ph thân oa nhi ôm tôi không nhanh, không chm hi phc li. Hoàng thượng nghe vy cũng không nói gì, ch cm chén trà s men xanh trong tay, cúi đu thi lá trà, chm rãi thưởng thc.

Lúc này, tôi mi phát hin qu thc đám người đông nghìn nght trong phòng phn ln đu mc quan phc. Người người b dng phc tùng d nghe chia làm hai bên, tt c đu câm như hến. Cái quái gì đây vy? Không phi ch là hoàng đế thôi sao, có gì đáng s đâu? Xem ra ch k vô s như tôi mi có th phá v s trm mc này —- “A đế!” Tôi kht kht mũi ht xì mt cái không ln không nh.

“Ha ha! Nói vy đây chính là Ch Hoàn thiên kim ca Vân Tướng gia sao? Ôm li đây cho trm nhìn mt cái xem nào.

(Chỉ Hoàn: chiếc nhẫn)

“Vâng”, mt tên tùy tùng bên cnh hoàng đế, chc là thái giám, đem tôi t trong tay ph thân oa nhi tiếp ly, khom người bế đến trước mt Hoàng thượng.

“Ái chà, đôi mt đp long lanh, đôi má ta ráng chiu, Vân ái khanh, con gái khanh sau này chc chn s mt m nhân khuynh thành!” Tôi choáng váng, theo tôi được biết, tr con va sinh ra có din mo cơ bn là ging nhau, làm thế nào mà li nhìn ra tôi có din mo khuynh thành vy!

“T Thánh thượng khen ngi” Ph thân oa nhi khom mình, ng khí bình thn, nghe không ra có n cha chút cm xúc phn khi nào.

“Đ cho trm bế mt cái” Hoàng thượng đón ly tôi t tay thái giám ri ôm vào lòng. Xem ra mnh tôi sinh ra đã phi làm trái bóng chuyn, t lúc ra đi đã b người ta truyn đi truyn li ri.

“Trm va nghe thy có người gi cha, chng l là đa tr này hay sao?” Hoàng thượng nghiên cu tôi trong lòng, còn tôi thì nghiên cu lông mi ca hn.

“Đúng là tiu n!” Ph thân oa nhi ng khí rt cc có mt chút phn khi, nghe ra đã có mt chút kiêu ngo ca kđược làm cha ri.

“Tht sao…” Hoàng thượng nghin ngm liếc mt nhìn tôi. Tri ! Hn s không nghĩ tôi là yêu quái ch? Xem ra tôi phi trông nom mm ming ca mình cho tht tt mi được. “Đã đt tên chưa?

“Hi bm Thánh thượng, tiu n tên gi là Vân Tưởng Dung.

“Tưởng Dung? Tên rt hay! Nhưng còn nh thế này mà đã biết nói ri sao? Trm tht rt mun mc kích s th. Nào, Tưởng Dung, nói mt câu cho trm nghe th xem nào.

Xong ri, cái này nguy ri, nói gì cho phi bây gi? Tôi sng s nhìn hn, tt c mi người đây đu nhìn tôi chm chm, có th gi ngu hay không? Dù sao mt đa tr mi ra đi đâu có nghĩa v nghe và hiu nhng gì người ln nói, mt xem mũi, mũi nhòm mm, tôi lin dâng tng hn mt ncười ngây ngô.

Đau! Người nào vô liêm s nhéo mông tôi vy? Tôi un éo đu, ch thy tên thái giám va ôm tôi đang st rut, va vn tôi mun đánh rm, không tính buông tay. Nhìn li Hoàng thượng vn bày ra v mt cùng b dng ch mong, như th nếu tôi không m ming, hn s làm cho thi gian trong phòng này đng yên luôn (Họ tên: oa ca ca! Ta nổi danh! Mọi người đều khen ta! Nữ trư: ngươi chính là ánh sáng của ta!)

Ai da, tiếng th dài th 101 – đúng là người s ni danh, heo s ngu đn mà, tht xu s a! Ni danh thế này thì cũng đành phi m ming thôi!

“Cha”

Mi người nghe vy đu hong s nhìn tôi. Nhìn cái gì vy, vì cu mình nên tôi phi m ming nói chuyn, nhưng không th khiến Hoàng thượng coi tôi như là yêu quái nên tôi không th nói nhiu li, cho nên rõ ràng phi gi ngu, t đu đến cui ch có mt t! Như vy hn là có th tr b mi liên quan vi cái đuôi yêu nghit kia đi.

“Vi thn thnh Hoàng thượng th ti, nhi n tr người non d, xut ngôn không có trách nhim, vn mong hoàng thượng đ lượng.” Ph thân oa nhi li nâng vt áo quỳ xung, các gia đinh cũng quỳ xung, ch có các đi thn là run lp cp.

Tht l nha, tôi đâu có làm gì sai, bt quá ch gi hoàng thượng mt tiếng “cha”, đâu đến mc nghiêm trng vy ch.

“Ha ha ha! Ái khanh bình thân, có ti gì ch! Mt tiếng này ca Tưởng Dung rt hp ý trm” Xem ra hôm nay lượng hô hp ca Hoàng thượng rt ln, luôn thích cười ha ha. Ph thân oa nhi đng dy, trên khuôn mt vn vn trưng ra cái v bt đng trước gió cht đo qua mt v âm trm, ch kh lướt qua thôi, ri li khôi phc li b dng phc tùng như cũ đng mt bên? Là tc gin chăng? Vì sao? Chng l trong li nói ca Hoàng thượng có huyn cơ?

“Thái t năm nay đã 10 tui, trm cùng hoàng hu đang lo chuyn lp thái t phi, xem ra Tưởng Dung tht s đã th nghim và quan sát trm, mt tiếng “Cha” thôi nhưng tht ra đã nói lên được tâm tư ca trm, vì trm gii được vn đ cp bách này. Vân ái khanh nghĩ thế nào?” Hoàng thượng này cũng quá điên cung, tôi cũng ch va mi sinh ra thôi nha! Thế gii này tt đp như vy, tương lai còn có biết bao m nam ch tôi đến d d, sm như vy đã hy hết cơ hi ca tôi, như vy không phi là hoàn toàn mt đi mc tiêu ca cuc sng sao? Cuc sng s chìm ngm trong bóng đêm sao? Rt tà ác! (Tác giả: đề nghị mọi người vì thái tử mà chia buồn 3 phút)

Lông mày ca ph thân oa nhi giãn ra, lát sau li hơi cau li: “ Vi thn nghĩ không n, thái t phi tương lai là bc mu nghi thiên h, s tình liên quan đến quc th, tiu n li còn quá nh, trong tương lai có th dung mo cùng đc hnh không đ đ xng đôi vi thái t, mong b h cân nhc

“Ái khanh quá khiêm tn ri. Nếu n t ca Vân Tướng gia là mt cô gái bình thường thì trong thiên h này không th có tiu thư khuê các na. Ý trm đã quyết, Vân ái khanh không cn phi nhún nhường! Thái t, Vân ái khanh, Vân Tưởng Dung nghe ch ——

Thái giam ôm tôi đt vào lòng ph thân oa nhi, mt đám người lot xot quỳ xung, “Phong Vân Tưởng Dung, ái n ca T tướng Vân Thy Hân là chính phi ca thái t Triu Lê Mu! Khâm th!

“Thn/nhi thn lĩnh ch tơn!

“Bình thân”

“Hoàng thượng anh minh! Chúc mng thái t, thái t phi!” Li mt trn ph ha liên tiếp vang lên.

Xã hi phong kiến đúng là hi chết người! Hoàn toàn không thèm hi qua ý kiến ca tôi, tôi đâu cn làm thái t phi. Không nói đến chuyn vào cung s hoàn toàn mt t do, mà khi làm thái t phi cũng s không th cho phép bn thân được hng hnh xut tường. (tác giả: ai cũng có thể dễ dàng tha thứ cho vợ mình hồng hạnh xuất tường được sao =_=!) Tương lai ca tôi! M nam ca tôi! Tôi c như vy mà ngay c nhìn cũng không th nhìn sao! Ai da, li buông tiếng th dài th 102, thói đi không đi a!

“Lê Mu, đến đây, nhìn thái t phi Tưởng Dung ca con đi!” Lê Mu? Tôi nghe tưởng con báo nh*! Qu tht con báo chính là thái t. Ai đt cái tên này? Tht tài tình nha! Hoàng thượng tht đáng xu h, ngi trên ghế thái sư ôm tôi, khom người triêuh hi con báo nhà bn h li gn tôi

*(Con báo: ly miêu, đọc gần giống Lê Mậu. Tưởng Dung cố ý xuyên tạc tên của Lê Mậu)

Oán hn ngng đu, liếc mt mt cái, mt đôi mt xếch nh tà m, lông mày như lưỡi kiếm, sng mũi tun tú, nhân trung sâu, đôi môi đ sm bc tình, làn da trơn bóng, chiếc cm kiêu ngo hơi vênh lên, ging như không cho phép người khác xúc phm đến uy nghiêm ca hoàng tht.

“Nhi thn tơn ph hoàng t hôn!” Nhưng ánh mt khinh thường cùng khóe môi kh nhếch, trái li chính là ngm ngm phn đi (nữ trư: phát hiện từ khi đến cổ đại, tôi càng ngày càng biết cách đoán ý qua xem nét mặt, và xem môi. Lúc nào đôi mắt cũng mở trừng trừng như tượng đồng, bắn ra vô số những tia sáng thông minh. Tai dựng đứng như ăng-ten, thu nhận hết thảy những âm thanh bên ngoài. Bạn thích dùng móng tay sắc nhọn nhúng vào hết thảy mọi việc xung quanh, vì thế, bạn mang đến cho mọi người cuộc sống an bình…)

H! Không phi là mt tiu P hài, nếu không phi nhìn ngươi trong tương lai có ti 99% xác sut s phát trin thành mt m nam, ta lp tc ly hôn ngươi, chng qua n s phân vai ca tác gi, nên tm thi ta min cưỡng làm thái t phi ca ngươi (tác giả: không cần để ý đến sự phân vai của ta, chính ngươi bị mỹ nam chiếu điện đấy chứ. P/S: ngươi là thái tử phi, hắn là thái tử! Thật sự là bị ngươi đánh bại mà =_=)

“Lê Mu, con bế Tưởng Dung đi

“Nhi thn tuân ch!” Con báo cng ngc đón ly tôi, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngc, còn mun ci thin

“Trm hôm nay đem Long Phượng Tích Huyết Ngc Bi tng cho thái t phi.” Nói xong, Hoàng thượng tháo ngc bi trên tht lưng xung đ vào lòng tôi, lp tc mt tia m áp theo ngc bi truyn sang.

“Vi thn thay mt thái t phi lĩnh ch tơn!

“Đây là di vt ca tiên hoàng, lãnh noãn mt đôi, lãnh là ngc hoàng cu phượng, noãn là ngc phượng cu hoàng, thái t phi gi noãn ngc, sau này v chng hòa thun, cũng không ung trm mt phen tâm ý.

(Lãnh: lạnh. Noãn: nóng)

Xem ra ngc bi này tht đáng giá, hai mt tôi lp tc ta sáng, lúc này con báo va vn dùng bàng quang, à nhm ri, dùng tinh quang quét qua mt tôi mt cái, ánh mt khinh thường ging như đã đc được tình cm ca tôi giành cho bo vt.

“Vi thn t ch long ân!”

“Nhi thn tuân mnh ph hoàng

“Đc chun thái t phi trước 10 tui ti Vân Tướng ph, vào rm Trung thu năm tròn 10 tui cùng thái t thành hôn, đến tui cp kê s viên phòng!

(Viên phòng: tức là lúc đó các bạn ấy chính thức xxx)

“Vi thn t ch long ân!

“Nhi thn tuân mnh ph hoàng

Ai da, tiếng th dài th 103, người c đi nói chuyn tht là phin toái, nói chuyn cùng Hoàng thượng li càng phin toái hơn!

“Vi thn xin đem chiếc nhn này dâng lên thái t. Đây là chiếc nhn mà Dung nhi ngm trong ming lúc mi sinh ra, bo thch trên chiếc nhn trong sut, sáng lp lánh, thn trm nghĩ rng đó là vt cát tường.” Đau lòng quá! Ph thân oa nhi li đem chiếc nhn mà con phi đánh đi bng chính sinh mng ca mình mà cho con báo kia sao

“Cám ơn Vân Tha tướng!” Cái tên ma – cà – bông kia mt không đi sc, không chút biu cm nhn ly chiếc nhn, xong ri li còn liếc tôi mt cái, đoán chng là mun đc ý cùng th uy (tác giả: đó là do ngươi tưởng tượng mà thôi)

Bài hc đu tiên khi xuyên qua: tiếng “cha” không th gi mt cách by b, s phi tr mt cái giá rt đt!

T nay v sau, tôi cái quan định luận hng hc khí thế trin khai cuc sng ca thái t phi (tác giả: thế nào là cái quan định luận? Ngửa mặt nhìn trời mà lệ rơi!)

(cái quan định luận: người chết rồi mới luận rõ công tội)

Chú thích:

Lúc nào đôi mắt cũng mở trừng trừng như tượng đồng, bắn ra vô số những tia sáng thông minh. Tai dựng đứng như ăng-ten, thu nhận hết thảy những âm thanh bên ngoài. Bạn thích dùng móng tay sắc nhọn nhúng vào hết thảy mọi việc xung quanh, vì thế, bạn mang đến cho mọi người cuộc sống an bình…

—trích “Hc miêu cnh trường”, ch đ Người bo v rng rm

Chương 3

SINH NHT TRÒN MT TUI

m ướt quá… Tri mưa sao? Rt nga… Cái gì chm vào mt tôi vy, mm mm

Hé m đôi mt mung lung vì bun ng ra, mt khuôn mt non nt đáng yêu phóng đi trước mt tôi, mt cp mi dài như lông chim bng nhiên chp chp, nh nhàng lướt qua, lướt li trên hai má tôi, ánh mt trong sut, hưng phn nhìn tôi chm chm, đôi môi như qu anh đào hơi bĩu, đang c gng bôi nước miếng lên mt tôi, tôi c ng là Goldbach a! Thế nào li là nước miếng tnh mng đi pháp. (Nữ trư: hôm nay, Đức Chúa, thần linh, mẫu thân và Maksim Gorky đều nghỉ ngơi cả, đến lượt Goldbach trực ban)

(Goldbach: nhà toán học nổi tiếng người Đức)

“Mu thân nhìn này! Mui mui tnh ri nha! Mui mui tht đáng yêu nha!” Đu s gây ti, Vân Tư Nho, hoàn toàn không có mt chút áy náy, li còn vô cùng hưng phn lôi kéo cô cô tham quan b mt bi thm ca tôi, xem ra ln sau phi thu tin vé vào ca mi được.

Vân Tư Nho là biu ca ca tôi, đã được bn tui, là con trai đc nht ca đường mui ph thân, khi ly chng được ba tháng thì trượng phu qua đi, lưu li mt đa con m côi trong bng m, ph thân thương hai m con h bơ vơ, lin đưa bn h đến sng ti Vân Tướng ph. Ph thân có tt c bn thê thiếp, sinh được 6 người con gái, nhưng ch sng được có 3, vì vy lin nhn đa con ca đường mui làm con tha t, đi tên thành Vân Tư Nho.

Tôi sau này mi biết ph thân oa nhi thc ra đã hai mươi sáu tui ch không phi mười chín tui.

Vân gia khi nghip bng ngh buôn bán hương liu. Trước kia ch là mt gia đình buôn bán bình thường, sau đến đi ông c ca ph thân (cũng chính là thái gia gia của tôi), dn dn lũng đon ngh buôn bán hương liu ca c nước, ph thân xem như là mt trường hp đc bit trong nhà, t nh đã không có khiếu làm thương nhân, đành phi chú tâm đèn sách, tr thành mt hc trò ưu tú, 15 tui giành gii nht trong cuc thi đình, t đó v sau bước chân vào chn quan trường, 20 tui nhm chc t tướng, quyn lc nghiêng thiên h.

Quc gia này có tên là Hương Trch quc, giao thông đường thy rt phát trin (giống như Venice, ra khỏi cửa là dùng thuyền làm phương tiện giao thông), ni tiếng v hương liu và hoa qu phong phú. Đương kim thánh thượng h Triu, dưới có văn võ bá quan, t hu có hai v Tha tướng, T tha tướng thì đáng kính, Hu Tha tướng thì đáng trng

Đúng lúc tôi đang nh đến lch s ca Vân gia thì b mt chiếc khăn la trùm lên mt, lp tc đem hn phách ca tôi gi tr v — “Đúng nha, mui mui thc là đáng yêu, đ mu thân tm cho mui mui ri Tư Nho li ôm mui mui được không?” Cô cô bế tôi ri khi tám cái xúc tu ca bch tuc, ôn nhu dùng khăn la lau sch nước miếng trên mt, ri li ly Tích Huyết Ngc trên ngc tôi, dùng bàn tay mm mi lau nh nhàng, khiến cho si ch bc trên vin áo thêm đ thm. Trên chiếc túi thơm hương ngc lan dùng ch kim tuyến thêu mt ch “Dung” theo li Vân Th, nghe nói li viết Vân Th này là do ph thân sáng to ra, đường nét rt mnh, vuông vn mà tà m, nét bút tiêu sái, rt sáng to đc đáo, người đi gi là li viết Vân Th. 

“Được ri. Nhưng cô cô mun mang Dung nhi đến Vân La Thính, ph thân Dung nhi đang ch Dung nhi a” Nh nhàng chm vào mũi tôi mt cái, cô cô mt tay ôm tôi, mt tay dt Tư Nho, phía sau còn có bà vú Pavarotti cùng hai tiu hoàn chm rãi đi v Vân La Thính.

Khp nơi đu giăng đèn kết hoa, ch nào cũng nhìn thy ch “Th”! Đúng ri! Hôm nay chính là ngày sinh nht ca Vân Tưởng Dung tôi tròn mt tui! Hin gi tôi mi thc s cm thy thi gian là tương đi ch không phi tuyt đi, mt năm qua đi vi tôi qu tht không d dàng nha, đúng là sng mt ngày mà dài bng c năm.

Đu tiên, tôi mi ngày đu được ra mt bng nước miếng. Vân Tư Nho đc bit có hng thú đi vi tôi, ch cn va thy tôi, thì không phi lao vào hôn như sói hôn thì cũng ôm tôi như cái ôm ca mt con gu. Tôi vn biết b dng ca tôi khiến người gp người thích, hoa gp hoa n, liu gp liu xanh, nhưng nếu c thế này mãi thì tôi s rng scó mt ngày nếu tôi không b chết đui trong nước miếng thì cũng chết vì bun(*). Tôi không nh rõ n hôn đu tiên ca tôi là khi nào và khi nào thì mi là n hôn chung kết

(Buồn: nghĩa là buồn (cười) do bị hôn chứ không phải là buồn bã)

Tiếp theo, khng b nht chính là ph thân ni tiếng hiu biết v khoa hc, kiên trì đ cho vú nuôi Pavarotti mt ngày tàn phá tôi đến N ln: tàn phá th giác ca tôi; tàn phá v giác ca tôi; tàn phá tâm linh ca tôi. Không tính đến vic c ngày phi úp mt vào mt b Fcup vĩ đi, bi vì tôi có th la chn cách nhm mt, nhưng li mun tôi phi nhm nháp… Ôi! Đ ung Colombia! Tht s là c th xác ln tinh thn đu công phn! Va mi bt đu được hai hơi, tôi ung đến đâu thì ói ra đến đó, lp đi lp li vòng tun hoàn ác tính, khiến ph thân tôi cung lên! C ngày đ cho Phương sư gia bt mch kê đơn cho tôi (P/S: Phương sư  gia hình như là superman vạn năng, người trong Vân phủ sinh bệnh chưa bao giờ mời đại phu bên ngoài, đều là một tay Phương sư gia lo liệu. Nghe nói ông ta còn thông hiểu cả thuật Bát Quái Ngũ Hành, chính là một thần côn! Chuyện triều chính của phụ thân cũng do ông ta bày mưu tính kế cho không ít, ngoài ra, ông ta còn có thể dự báo khí tượng thủy văn, so với dự báo thời tiết trong thế giới hiện đại cũng không sai biệt lắm. Người của Vân phủ chưa bao giờ vì thời tiết thay đổi đột ngột mà trở tay không kịp, bởi vì đã có Phương sư gia dự báo trước diễn biến thời tiết trong 3 ngày. Đương nhiên, Phương sư gia còn có nhiều công dụng khác chờ chúng ta khai thác sử dụng… Tường thuật của họ Tống, một câu — mười nghìn công dụng từ  cao dán của Phương sư gia(*), bất cứ chỗ nào bị  đau, dán vào lập tức có hiệu quả!) so sánh gia loi thuc đng có mười nghìn công dng ca Phương sư gia và nhũ mu Pavarotti, tôi nhn thy dui thng c cũng phi chu mt dao, co đu rt c cũng vn phi chu mt dao, cui cùng tôi cũng đánh phi khut phc dưới tay nhũ mu, nhn nhc úp b mt ca nhân dân lao đng vào hai tòa núi đôi Fcup sut 5 tháng tri.

(superman: siêu nhân; Thần côn: vừa có nghĩa là đạo sĩ, vừa có nghĩa là kẻ lừa đảo và bài bạc; Mười nghìn công dụng của Phương sư gia: tác giả chơi chữ, Phương sư gia tên là Phương Vạn, Vạn cũng có nghĩa là mười nghìn)

Tiếp na, chính là hc đi. Tay ngn, chân ngn li cng thêm thân th mm nhũn, sau mt tháng c gng, tôi cui cùng đã có th t loài bò sát lưỡng th (giường và sàn nhà là lưỡng thể) tiến hóa lên thành con người đng thng trên hai chân mà đi, mt bước đi nhy vt t lượng biến thành cht, lch st nay v sau lt sang mt trang mi

“Sấm mùa xuân rền vang khắp trời đất

Nắng xuân ấm áp trải dài hai bên bờ sông

A, Trung Quốc, Trung Quốc!

Ngươi bắt đầu bước những bước đi mới với khí thế ngất trời!

Ngươi bắt đầu bước những bước đi mới với khí thế ngất trời!

Mùa xuân tới, vạn vật thay áo mới

Khắp đất trời sức xuân cuộn cuộn như sóng triều

Giương buồm lên bắt đầu cuộc hành trình mới

Gió xuân thổi đến Thần Châu Phương Đông

Mưa xuân rơi trên cánh hoa trong vườn

A Trung Quốc! Trung Quốc!

Ngươi bắt đầu thực hiện một bức họa trăm năm mới

Ngươi bắt đầu thực hiện một bức họa trăm năm mới

Mang đến một mùa xuân muôn ngàn sắc tía

A…”

(Mùa xuân xưa)

Li nói đoàn người chúng tôi chm rãi đi v phía Vân La Thính. “Ph thân!” Chưa nhìn thy người đã nghe thy tiếng, tôi vt vào trong phòng như mt đường thng, nhm thng ph thân oa nhi đang giơ tay ôm ly tôi. “Cht!” Ph thân tng tôi mt cái thơm môi vang di!

“Ha ha ha ! Vn nghch ngm như vy. Mt chút cũng không có b dáng ca thái t phi” Trong ming tuy là không tán thành, nhưng trên mt li là mt v hưởng th và sng nnh, véo nh cái mũi ca tôi mt cái.

“Cung chúc thái t phi đin h phúc như Đông Hi, th t Nam Sơn! Chúc mng Tướng gia!” Bn h nhân đng lot quỳ xung, ba v mu thân cùng hai v t t cũng cúi thp người hành l.

Vì sao ch là ba v mu thân? Bi vì mu thân đáng thương ca tôi sau khi sinh vì mt quá nhiu máu mà qua đi. T xưa đến nay, hng nhan vn bc mnh. Ph thân khi nghe h nhân bm báo tin y, cũng không ngng đu lên, ch nói mt câu nghe như th không liên quan đến mình: “Hu táng t phu nhân!” Khiến cho tôi không khi cm thy người tht vô tình bc nghĩa, đúng là:

Mới chế lụa Tề trắng

Trong sạch như tuyết sương

Đem làm quạt hợp hoan

Tròn giống hình trăng sáng

Ra vào tay áo vua

Lay động sinh gió mát

Thường sợ tiết thu đến

Gió mát cướp nồng nhiệt

Nên cất vào góc rương

Nửa đường ân ái tuyệt

(Chiếc quạt thu-Khúc ca ai oán)

Không biết nhng gia đình khác quc gia này có cái dng gì, ít nht Vân Tướng ph, đa v ca n nhân không cao, hơn na gia giáo nghiêm khc, ngoi tr nhng ngày quan trng, tôi hu như không bao gi nhìn thy ba v mu thân cùng hai v t t. Ban ngày ph thân vào triu, ba ti bình thường cũng ch có tôi, cô cô, Vân Tư Nho, đi phu nhân Lãng Nguyt (chính là thiếu phụ A tôi nhìn thấy khi mới sinh ra) cùng Phương sư gia bi tiếp ph thân ăn cơm, các v phu nhân khác có l đu ăn trong vin ca mình.

“Min l, đng dy đi” Tôi trong lòng ph thân kh nghiêng ngó, thy Phương sư gia v mt vui mng sng ái nhìn tôi. Bánh ít đi, bánh quy li. Tôi cũng hướng v phía ông ta làm mt cái đu heo mt qu, ông ta bt đc dĩ lc đu kh cười thành tiếng.

“Li nghch ngm na ri, ngươi, đa nh này…” Ph thân kh xoa đu tôi, ôm tôi ngi xung bên mt chiếc bàn bát giác g đào.

Theo tôi quan sát, ph thân oa nhi ch đi vi tôi là không n hà mà mm cười bt c lúc nào, tuy rng người có mt khuôn mt rt tr, nhưng phn ln là ming cười nhưng mt không cười, khi ni gin thì vô cùng lnh lùng, mt trm xung, không gin mà uy, cho dù qua ba lp áo cũng khiến người ta cm giác có gió lnh vù vù thi qua, khi trng pht th h cũng không h nhân t nương tay. Cho nên tôi hay đi đường sau, người trong ph t giác coi tôi thành cái ô s dng trong trường hp khn cp, tôi thường xuyên bn bu lao ti hin trường các khu vc xy ra tai ương, xem xét tình hình tai nn, an i dân chúng… (tác giả: ngươi tự coi mình là tỉnh trưởng sao? Nữ trư: ta thích làm một cái đèn báo tình trạng khẩn cấp, chiếu sáng hàng ngàn, hàng ngàn dặm!) nói tóm li, ch cn tôi va xut hin, la gin ca ph thân lin thay đi đt ngt, vì thế tôi mi được dân bu, tr thành đng chp chính Tướng gia ph, cũng là mt đng được lòng dân.

Ph thân bế tôi đến trước cái bàn bát giác, trên bàn bày đ nhng th linh tinh, mi th đi din cho mt tin đ, có sách, bút, mc, thước, thi bc, bàn tính, son, bi kiếm, cây sáo, chiếc đũa, si tơ, con du… Ph thân kh vung tay lên, Phương Vn t đi snh bước li gn, đng mt bên, cô cô cùng Tư Nho cũng tiến lên ngi mt bên. Vân Tư Nho ngi ph thân nên tm thi buông tha không ly nước miếng ra mt tôi, chun mũi quỳ trên ghế nhìn tôi. Ph thân yêu thương vut ve mt tôi nói: “Dung nhi, có nhiu th như vy có thích hay không? Ly mt cái ra cho ph thân nào.

Xem ra nơi này cũng có tp tc chn đ vt đoán tương lai ging như chúng ta. Theo như tôi được biết, sách đi din cho hc trò. Bút đi din cho nhà thư pháp, ngh sĩ, văn nhân. Thước đi din cho người làm ra pháp lut, nhà quy phm, nhà cách mng. Thi bc đi din cho ý chí làm giàu. Bàn tính đi din cho thương gia hoc người làm ăn. Son đi din cho người đp. Bi kiếm đi din cho người hc võ. Cây sáo đi din cho nhc sĩ. Chiếc đũa đi din cho đu bếp. Si tơ đi din cho n hng(*). Con du đi din cho quan chc hoc quan quyn

(nữ hồng: tức là một người phụ nữ điển hình trong xã hội phong kiến, hội tụ đủ công dung ngôn hạnh)

Ai da, nhiu đ vt này n như vy, tôi biết chn thế nào đây! Con người ca tôi hám tin, hám sc, hám ăn, hám quyn lc… Dù sao chn cái gì cũng không phi là s la chn tt nht. Mc k, tôi đang na quỳ trên đùi ph thân lin đng dy, trước ánh mt khó hiu ca mi người, long trng hướng hai tay lên bàn, min cưỡng vơ tt c nhng th tht bát gì trên đó, ri c hết sc ngng đu lên nhìn ph thân, cười sáng ln nói: “Ph thân, Dung nhi mun tt!

“Ha ha ha! Được được được! Không h là con gái ca Vân Thy Hân ta!” Ph thân cười đến rung c ngc, tôi tham lam nhìn n cười như ta nng ca người! Phương sư gia, cô cô, chư v mu thân, t t cùng bn h nhân tt c đu cười đến run ry c người. Vân Tư Nho nhìn tôi bi phc: “Mui mui tht li hi nha!” Tôi choáng váng

Bu không khí vui v ca nghi thc chn đ vt đoán tương lai chm dt. Sau đó, Hoàng Thượng và Hoàng hu sai người đưa ti mt đôi ngc như ý và váy nghê thường do nước Tây La tiến cng (chắc là đến khi 10 tuổi mới có thể mặc) cùng vi châu báu do các quan viên và tn phi đưa đến, không ngoài vàng bc, mã não, ph thúy, ngc lưu ly… Nhìn xem, ánh vàng lp lánh trước mt tôi. 

Song “Vt vì hiếm nên mi quý”, kỳ trân d bo xem nhiu thì cũng biến thành rác.

Trong phn ln quà tng, ch có mt th khiến tôi có hng thú, thì ra đó là quà tng ca con báo thái t

Mt chú heo!

Li bc bch! Heo, là gia súc được chăn nuôi ph biến nht nông thôn Trung Quc, heo có tính thích ng rt ln, mn đ, người nông dân coi nuôi heo là mt b phn quan trng trong nn kinh tế gia đình. Đi đa s đu chung nuôi heo được làm trong vườn, nuôi ít thì đ t cung t cp, nuôi nhiu thì có th đem bán ly tin. “Chung nuôi gia súc có mt by heo béo” được coi là du hiu ca nhà giàu, “Heo mp đy chung” là nguyn vng tt đp nht ca mi nhà nông bình thường.

Nuôi heo tuy rng rt bình thường nhưng nhng người bình thường quanh năm sut tháng li hiếm khi được ăn tht heo. Nguyên nhân là nhng nhà nuôi heo phi đi đến khi heo được 120-130 cân mi có th đem giết tht hoc bán. Trong quá kh, người Đông Bc coi vic được ăn “tht heo thiến màu phn hng” là “có lc

Vào tháng chp, phn ln nhà nông đu giết heo mng năm mi, gói bánh tro, làm cơm. Dân gian gi là “sát niên trư”. Đng dao có câu: “Tiu hài t, tiu hài t, ngươi đng khóc, đến tháng chp, s giết heo”, “Tiu hài t, tiu hài t, ngươi đng tham, qua tháng chp, là năm mi”, phn ánh nguyn vng ca người dân, hy vng thi đim năm hết tết đến được giết heo ăn tht.

Giết heo nhà nông được coi như là mt đi s, vic giết heo được giao cho mt sư ph “Chưởng đao”, đng tác nhanh nhn, sch s, không lãng phí bt kỳ mt th gì, đu heo, tht heo, ni tng, tiết heo, xương heo thu thp gn gàng, ngăn np, s dng bng hết. Ngày nay, ch nhà khi giết heo thường mi h hàng gn xa đến đ ăn tic.

Li bc bch!

Con báo con này tht hiu lòng tôi, hn biết tôi rt thích heo! Trước khi xuyên qua, tôi chính là mt con heo! Khi qun chúng m nư giương cao khu hiu ăn chay gim béo, ch có tôi vn gi vng trn đa, ngày ngày ăn my lng tht heo, kiên quyết duy trì s nghip nuôi heo ca quc gia, thúc đy nn kinh tế quc dân nhanh chóng phát trin.

Thái t đưa đến mt con heo, nghe nói là do nước X tiến cng, hình th khéo léo, l tai mượt mà, toàn thân l ra ánh sáng màu phn hng, còn có mt mùi kỳ l, tht ging mùi ca ging heo Hà Lan. Thái t sai người đưa đến cho tôi, nói rng mun cho tôi được nếm th thc phm tươi sng, tôi kích đng ôm ly c heo nh, cu mong ph thân không đưa nó đến nhà bếp. Ph thân kinh ngc khi tôi không bun đng đến dù ch là mt th trong đng đ trang sc, lin sai nha hoàn thu dn, thy con heo cũng kích đng đng lên, lin cười ha ha đ cho tôi ôm nó ri đi.

Chng qua

Oa nhi ca ca! Tôi chưa bao gi là thin nam tín n! Tôi tin chc rng, heo, ch khi nào thành thc ăn nm trong bng ca con người thì mi phát huy hết giá tr ca nó. S dĩ không giết nó bi vì tôi hướng đến mt mc tiêu to ln: heo nh ri s sinh heo con, heo con s sinh heo cháu; heo cháu ri s sinh heo con, heo con li sinh heo cháu… Con cháu đi đi, sinh sôi này n, đã làm người thì phi có kế hoch lâu dài! Mùi tht heo thơm chưa này… Nước miếng đã mun chy ra… Ha ha ha (Tác giả: rất tà ác, khó trách lại bị nghẹn nhẫn mà chết =_=)

Đ k nim và đáp t ho ý ch nhân ca nó, tôi chính thc đt tên cho heo con là — con báo! (Thái tử: Ta thật chẳng hay ho gì! Cùng heo có chung một cái tên. Heo con: tạm thời giữ lại cái mạng nhỏ, ta không phải mèo! Ta kháng nghị! Nữ trư: không ai nói ngươi là mèo, con báo không phải là con mèo.)

T nay v sau, tôi oanh oanh lit lit trin khai kiếp sng nuôi heo chuyên nghip!

Chương 4: Thiếu niên bất thức sầu tư vị (1)

(Người trẻ tuổi không biết đến nỗi buồn)

Quá trình trưởng thành thật là phiền não

Tôi hai tuổi, Vân Tư Nho sáu tuổi, thái tử mười hai tuổi, con báo – heo không rõ tuổi.

“Vân Tư Nho, chúng ta chơi trò bịt mắt bắt dê đi! Ngươi làm dê!

“Tại sao ta luôn phải làm dê?

“Ta tuổi heo, ngươi lớn hơn ta bốn tuổi, tức là cầm tinh con dê, ngươi không làm dê thì ai làm dê?” 

“Chúc dương là cái gì? Chúc trư là cái gì?”

“Ăn cỏ để vắt sữa là dê; ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn là heo

“Nhưng sao ta không có sữa?

“Ăn nhiều đu đủ rồi sẽ có” (Đu đủ là loại thực phẩm lợi sữa dành cho phụ nữ mới sinh)

Tứ đó về sau, loại hoa quả mà Vân đại thiếu gia thích ăn nhất chính là đu đủ.

Kết quả thí nghiệm: thất bại. Nhiều năm về sau, bộ ngực của Vân Tư Nho vẫn phẳng lì như trước ~~ xem ra tư chất trời sinh mới là quan trọng nhất, thế mới biết chuyện ăn đu đủ để có bộ ngực to đúng là bịa đặt! (Tác giả: Ai bảo ngươi cách đó giúp có bộ ngực lớn? Thật là ác độc mà)

Tôi ba tuổi, Vân Tư Nho bảy tuổi, thái tử mười ba tuổi, con báo – heo không rõ bao nhiêu tuổi.

Đường vào trái tim của nam nhân đi qua dạ dày.

Để sau này có thể dụ dỗ được thật nhiều mỹ nam, tôi quyết định bắt đầu tập nấu ăn.

Đối tượng thí nghiệm: Vân Tư Nho.

Đồ thí nghiệm: thịt bò, mỳ sợi, muối ăn, củi lửa, tinh dầu, hành thái

Các bước thí nghiệm:

(1) nhóm lửa, lửa cháy rất lớn.

(2) Dập tắt lửa. Tinh dầu bị thay bằng nước.

(3) Phòng bếp bị thiêu hủy. Thịt bò bị nướng cháy sém.

(4) Đổi một phòng bếp khác tiếp tục thiêu hủy. Nhưng thịt bò vẫn không có cách nào ăn được.

(5) Trên bề mặt nước là vài cọng hành lá.

Kết quả thí nghiệm:

“Vân Tư Nho, đây là mỳ thịt bò ta nấu, ngươi chính là người đầu tiên được thưởng thức. Ngay cả phụ thân cũng chưa được nếm qua đâu đấy!” Vẻ mặt thành kính, đôi mắt to tròn vụt sáng, trạng thái đầy chờ mong

Hốc mắt Vân Tư Nho bỗng long lanh nước, cảm động đón lấy bát mỳ thịt bò

Sau khi tiêu diệt xong

“Dung nhi, đây là mỳ thịt bò sao?

“Đúng vậy

“Nhưng sao ta ăn mà không thấy có thịt bò?

“Ngươi đã ăn bánh phu thê bao giờ chưa?

“Ăn rồi.

“Trong đấy có phu thê không?

“Không có”

“Cái này cũng vậy

Kết luận thí nghiệm:

Vân Tưởng Dung: cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng! Tôn Trung Sơn phải làm cách mạng đến lần thứ mười mới giành được thắng lợi!

Đầu bếp Vân gia: chỉ cần không cho Lục tiểu thư vào bếp, núi đao biển lửa gì ta cũng đồng ý đi qua.

Vân Tư Nho: lần sau bất kì vấn đề gì cũng không thể chỉ xem xét bề ngoài.

Tôi bốn tuổi, Vân Tư Nho tám tuổi, thái tử mười bốn tuổi, con báo – heo không rõ bao nhiêu tuổi.

“Vân Tư Nho, ngươi dạy ta bắn tên đi, có được không?” Tôi nịnh nọt ôm lấy cánh tay Vân Tư Nho.

“Ngươi gọi ta là ca ca, ta sẽ dạy ngươi.” Vân Tư Nho khẽ xoa đầu ta, cười cười một cách cưng chiều.

“Được thôi!!” hít một hơi: “Tiểu Bạch… Cáp!” (Cáp: bồ câu. Tiểu Bạch Cáp: con chim bồ câu trắng còn nhỏ)

“Vì sao lại là ‘Tiểu Bạch ca’ vậy?

“Bởi vì Tiểu Bạch (đã rút gọn từ ‘cáp’) mặc xiêm y trắng đẹp nhất! Dung nhi thích nhất!

Về sau có nhà sử học ghi lại: “Vân Tư Nho nguyên là con trai của Tả Thừa tướng Hương Trạch Quốc, thích mặc đồ trắng, người người ái mộ, đời sau thường dùng từ “tư nho” để gọi mỹ nam.

Xem tôi giương cung bắn chim điêu này! ~——- đại pháo nhân gian đây! Thứ nhất chuẩn bị! ——- Thứ hai chuẩn bị! —– Bắn!

“Éc~~”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Ha ha ha! Xem ra đã bắn trúng rồi?

Nhưng—- cái thứ vừa bay lên trời là gì vậy? Sao không thấy rơi xuống? Nghi hoặc… Khó hiểu… (Mẹ Cún: Nàng ấy bắn chim nhưng không trúng=_=!)

Cúi đầu nhìn

Con báo – heo ngã trên mặt đất lăn lộn, máu tươi đầm đìa một bên tai, eng éc không ngừng, kêu vô cùng thê thảm

Ai da, thật tiếc cho một mũi tên a! (Tác giả: rất không có tinh thần nhân đạo, cẩn thận không Tổ chức bảo vệ động vật khởi tố ngươi…)

Tiểu Bạch dở khóc dở cười ôm lấy con báo – heo, cẩn thận giúp nó bôi thuốc, băng bó cái tai đã bị tôi bắn trúng. Từ đó về sau, mỗi lần con báo-heo nhìn thấy tôi cầm cung tên thì nhất định sẽ ba chân, bốn cẳng bỏ chạy. (Nữ trư: Ta là một cung thủ cừ khôi. Không bắn tên thì thôi, tên đã bay đi thì kiểu gì cũng thấy máu!). Cũng từ đó về sau, con báo-heo coi Tiểu Bạch là ân công của nó, hễ Tiểu Bạch đến gần là nó nhiệt liệt nghênh đón, nhất quyết lấy thân báo đáp (con báo – heo: ta là công, không muốn làm BL!) (Công: cái này các nàng chịu khó xem ở đây nhé. BL =  boy’s love)

“Hai con báo, hai con báo, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có đuôi, một con không có tai, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái!” Từ đó về sau, chỉ bằng một chiêu động lòng người của tôi, ở Hương Trạch Quốc đã xuất hiện một bài đồng dao nổi tiếng! Nhà nhà đều biết! Người người đều hay!

Đương nhiên, con báo không có đuôi chính là thái tử, không có lỗ tai chính là con báo – heo của tôi!  —- xuất xứ câu chuyện truyền miệng: Vân Tưởng Dung. (Thái tử: sao lại nhắc đến ta…)

Chương 5

Thiếu niên bt thc su tư v (2)

Tôi sáu tui, Tiu Bch mười tui, thái t mười sáu tui, con báo-heo không rõ tui, thêm mt năm đau thương.

Thái t np con gái ca Thượng thư B Binh làm th phi.

Tôi ni gin

Nh năm xưa, thế h ph n Bc Kinh chúng tôi đã hun đúc nên mt truyn thng mi, đó là mt n phi s hu N nam nhân. Cho nên, ch có tôi ph đàn ông trong thiên h, ch không th đ đàn ông trong thiên h ph tôi! Quân t báo thù, mười năm không mun! Ch bà cô này ln lên, v sau nht đnh phi khiến ngươi quỳ gi dưới váy ta, đp trái tim thy tinh v tan tành! Hc hc hc, m n đng mt góc nhà mà âm u cười lnh

“Ht xì!” Thái t đang đc sách Đông cung cht thy mt trn gió lnh lo thi qua lưng.

“Khi bm Thái t đin h, thái t phi sai người đưa l vt ti! Thnh đin h xem qua.

“Trình lên.” Mt đôi mt đp tà m vn chuyên chú nhìn vào nhng hàng ch, xa cách mà đm mc.

“Thái t phi vì thái t mà đem hai mươi sáu loi trà hoa phơi nng to thành mt loi trà ho hng, nghe nói không ging như nhng loi trà hoa bình thường, trà này được làm t n hoa(1) nên ngt phi thường!” (Tác gi: n hoa? —***— hoa tâm? N trư: BINGO! Chính gii!)

 “Truyn li nói ca ta, cm t thái t phi.” Ng khí vân đm phong khinh không có chút gn sóng.

“Tuân ch. Thái t phi còn đt tên cho trà

“Tên gì?”

“Vĩ ca.” Thái giám cúi đu, xoay người kính cn đáp.

Mày kiếm thoáng nâng lên, tà tà liếc thái giám mt cái: “Gii thích như thế nào?

“Ca tng đin h tr tui nhưng to ln, dũng mãnh phi thường.”(2)

Tôi chín tui, Vân Tư Nho mười ba tui, thái t mười chín tui, con báo – heo không rõ tui, tôi đã đi tên cho nó là Đc Nhĩ(3).

Li mt năm na qua đi. Gió xuân khe kh thi, tơ liu nhè nh bay, pht phơ như nhng si khói, mưa bi lãng đãng mo, tháng tư khoác trên mình mt chiếc áo xuân đp đến huyn o.

Lông mày quyết rũ nhưn như hin; đôi mt như cha đng c hn, gin, vui, bun; sng mũi cao xinh xn; đôi môi anh đào đ ta tô son, đôi má hây hây như đim phn, thân hình mnh mai như đóa hoa mc lan thướt tha, l lướt bên thy đình, sóng mt long lanh, din mo khuynh quc khuynh thành mơ hn hin… bt kỳ là ai, ch cn liếc mt nhìn nàng mt ln đu s yêu.

Chng cây dù lng thng đi đến bên h, ln đu tiên ánh mt Vân Tư Nho bt gp hình nh tuyt đp y, không khi dng chân ngây ngc, say mê

Nhưng…

“Ht xì!… Ht xì!… Ht xì!… Ht xì!…

Mt chui pháo liên châu ht xì ging nhau phá v ma chú, Vân Tư Nho bt đc dĩ kh lc đu cười yếu t, vi vàng đi đến thy đình: “Dung nhi, mui li b dng à?” Bên trong ging nói mm mi, thanh nhã không du được s thân thiết.

“Phi! ~ vt v lâu ngày sinh bnh.” Tôi lau lau cái mũi đ bng.

“Vy sao~~? Dung nhi có chi mà phi vt v thế?” Tiu Bch cm tay tôi, không cho tôi tiếp tc ngược đãi cái mũi ca mình. Tay ca Tiu Bch tht m áp, bao trùm ly tay tôi, cm xúc ging như gió xuân khiến cho tôi bt tri bt giác tr nên yên n.

“Dung nhi nh ta không?!” Trong ging nói tràn đy nim vui sướng cùng háo hc.

“Không có kh năng! Ta nh làn da mm mn ca ngươi khiến cho ta yêu thích không mun buông tay; ta nh ánh mt long lanh thâm tình ca ngươi chăm chú nhìn ta làm cho ta b vùi sâu trong đó, ta nh đôi môi mm mi ca ngươi, b môi hơi bĩu ra khiến ta mun âu yếm… A! Ta rt nh ngươi!” Tôi nhit tình m song chưởng ra,

“Dung nhi ~~” Hai mt ca Tiu Bch lp tc dâng đy nước, mt ng đ, chm rãi m song chưởng ra nghênh đón.

“Ta tht s rt nh ngươi! Đc Nhĩ ca ta! Cht!” Tôi xoay người mt cái, nhit tình ôm ly Đc Nhĩ đang nm ngh trưa bên cnh, âu yếm trao cho nó mt n hôn nng nàn.

Đc Nhĩ t trong ác mng bng tnh, ngng đu nhìn Vân Tư Nho đang bun bã tht thn, thoáng có chút ganh t, nht c nht đng đu hin hin lên trên mt, li nhìn v mt hưng phn ca Vân Tưởng Dung đang ôm nó, tht khó hiu nha… (Độc Nhĩ: không phải ta không hiểu, mà là tại thế giới này biến hóa quá nhanh!)

“Ht…ht… ht… ht xì! TNND(4)!” Đc Nhĩ nht thi b nước miếng văng t tung khp người.

“Ngươi nha! Ai da, Phương sư gia cp thuc nhưng chc là li b ngươi đ đi ri phi không?” Tiu Bch va th dài, va ly khăn la cho tôi lau mt, tin th tôi giúp Đc Nhĩ lau lau vài cái (Độc Nhĩ: lau hay không lau cũng giống nhau, đều là nước miếng của ác nữ kia hết =_=)

“Rt đng nha. Ca ca tt nht, s không đi mách vi ph thân đúng không?” Tôi thè lưỡi, v mt đau kh, k sát vào thân mình ca Tiu Bch c c… c c… c c

, nhưng thuc đng dã tt” Vân Tư Nho th dài, trong lòng rt rõ ràng rng — ch khi nào Tưởng Dung có vic cu cnh thì mi gi hn là ca ca, mi có th ging như con mèo nh du dàng, ngoan ngoãn ch đng đến gn hn. Tuy biết rõ rng b nàng li dng, li vui v chu đng, cam tâm tình nguyn b li dng, ch cu c đi này có th vì nàng mà che gió che mưa như vy, yên lng bo v nàng. Ch là… Nghĩ đến sang năm Tưởng Dung s tiến cung, cm thy lo lng, vòng tay vô thc li ghì cht ly.

“Tiu Bch, đau!” Tôi tránh khi s ôm p ca Tiu Bch, ly cái khăn la lau lau mũi, ch cm thy bên trong khí qun ngưa nga — đu là do chng dng phn hoa chết tit này!

T năm lên by, tôi bt đu b dng phn hoa. Mi khi xuân v, trăm hoa đua n, là lúc tôi ht hơi không ngng, khí qun yết hu đu nga, ch có ung thuc ca Phương sư gia mi có th gim bt mt ít, nhưng cũng không th tr bnh tn gc, ch có th tm thi khng chế mà thôi. Ph thân thương tôi thân th không khe, lin cho gia đinh chém hết nhng cây hoa trong Vân gia ph, thay bng cây xanh. Nhưng hiu qu rt nh, bi thế mnh ln nht ca Hương Trch Quc là có nhiu chng loi hoa tươi đa dng, mùa hoa kéo dài, bn mùa không th phân bit rõ ràng, mùa xuân và mùa h rt dài, ph thân không th nh hết hoa trong thiên h vt đi được, cho nên c đến mùa xuân, phn hoa lơ lng bay trong không khí, chm rãi bay c vào trong Vân Tướng ph.

“Thc xin li, đu là ca ca không tt.” Tiu Bch đau lòng xoa xoa nn nn b vai ca tôi va b tay hn làm đau.

“Ngươi v tranh cho ta, ta lin tha th cho ngươi.

“Được! Ch cn Dung nhi thích, ch nói mt bc, đến c mười bc ca ca cũng v cho Dung nhi.

“Sprite(5), mau đến thư phòng đem bút mc đến đây” T sau khi xuyên qua, tôi thp phn tưởng nh ti nhng đ ăn Bc Kinh! Sai, là thp phn mong ngóng đến mt bàn ngp đ ăn nhanh, nhưng trình đ ca đu bếp có hn, ăn không ni, không có cách nào khác ~~ ch có th đem đi tên ca gia nhân thành tên ca thc phm, nhng khi thy thèm, ch cn gi tên bn h mi có th YY(6) mt chút, hc hc.

“Sao ch có bút mc mà không có giy, Dung nhi đnh đ ta v đâu?

Hc hc! Tôi cm bút mc đng mt bên, tưởng tượng đến thi cơ lưu li du n trên người Đc Nhĩ. Đc Nhĩ không biết sng chết trong lòng tôi dãy da, vng tưởng có th chy thoát.

“Đc Nhĩ, gn đây nhìn ngươi hình như li mp lên thì phi, li đây, đ Dung đi gia ca ngươi s th mt cái!” Tôi nm cái tai lành ln ca nó mân mê, “Không ngoan ngoãn nghe li ca Dung đi gia thì, hc hc, có ngày ta s cho ngươi hi ng vi con dao ca đu bếp Triu…” Lau lau nước miếng đang nh xung

Đc Nh nghe thy my li này, lp tc nhm mt, t chi ngay đơ, toàn thân thng đun không còn dy da, rt phi hp làm xác chết. Ha ha ha, tôi biết Đc Nhĩ ca tôi rt thc thi mà!

“V trên người ca Mc Nhĩ đi!” Tôi phóng khoáng vung tay.

Tiu Bch vô cùng đng tình liếc nhìn Mc Nhĩ mt cái, may quá, hôm nay Dung nhi không đem hn ra làm đi tượng trêu đùa.

Ch thy mt thiếu niên bên trong thy đình, qun áo trng, tay áo tung bay, lâm phong nhi lp(7), ngưng thn, cm bút mc trong tay, khi thì nhìn v phía xa xăm, khi thì cúi đu múa bút, si ch bc trên búi tóc theo dáng người hn, khi thì r xung trước, khi thì bay ra sau, khi thì thun theo tư thế cúi đu ca hn mà l lơi trên má, ging như lưu luyến không mun ri, đong đưa qua li.

Nói tht, không h tôi mt phen ci to Tiu Bch, nay hn đã thc s biến thành mt cô gái ln mười tám tui, càng biến đi càng xinh đp!(Tác giả:vô liêm sỉ cũng phải có giới hạn. Gái lớn? Loạn ngôn). Tôi không khi nhìn mt bên mt hn mà ngn người. Đúng là thu hoch rt khá, qu là mt cô gái rt đp nha!

“Xong ri! Dung nhi nhìn xem có va lòng không?” Tiu Bch mm cười xoay người li, nhìn thy v mt ngc nghếch ca tôi thì khó hiu: “Dung nhi nhìn gì vy?

“Tiu Bch nhìn tht là đp” Chưa kp hoàn hn tôi đã tht ra li.

Tiu Bch đu tiên là sng st, tin đà sc mt hơi hng lên, thn đ mt nói: “Cho dù có đp thì cũng không bng Dung nhi, Dung nhi là người đp nht!

“Đương nhiên!” Thu hi nước miếng, ta khinh thường lc đu đi lên trước.

Ch thy cnh bui trưa mùa xuân có mưa bay trên mt h được bàn tay ca Tiu Bch khc ha lên trang giy, à nhm, lên lưng heo, tôi không khi tán thưởng mt câu. Nghe được câu khen ngi ca tôi, Tiu Bch cười ngt như mt. Ái chà! Khuôn mt ca oa nhi này tht là đp, nhìn mà có chút choáng váng, ch tùy tin khen mt câu mà đã thành như vy, xem ra v sau đi đãi vi nam nhân ân, uy đu phi xem trng (bình thường tn tình ngược đãi, đến thi khc mu cht thì phi khen ngi mt hai câu)

Bc tranh đp phi phi vi bài thơ hay thì mi thành hoàn ho, tôi lin vung bút lên, sườn bên kia ca heo mp đ bn câu thơ:

Nước dập dờn bừng khi nắng dọi.

 Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về.

 Tây Hồ ví tựa Tây Thi.

 Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh.

(Hy vng Tô Thc lão nhân gia s không vì quá tc gin mà sng dy)

Ngay khi Tiu Bch đang cúi xung mun đc bài thơ, tôi đt nhiên tâm ngoan ni lên, cm bút lông đnh v lên mt hn, ai ng Tiu Bch tri qua bao năm tháng b tôi rèn luyn, thân th đã tr nên nhanh nhn, kh nghiêng người mt cái tránh thoát khi bút lông ca tôi, tôi không cam lòng, cm bút đui theo.

Tiu Bch luôn chy nhanh hơn tôi, khi thy tôi không đui kp thì quay đu li bn ct, sau đó li né tránh công kích, tôi tc gin đến nghiến răng, nghiến li.

Đc Nhĩ không biết chúng tôi đang làm gì, nhìn thy b dng hung thn ác sát ca tôi lin cho rng tôi mun bt nó mang đến phòng bếp, s ti mc nhanh chân b chy. Kết qu là bên thy đình, mt nam, mt n, mt heo, phía trước, phía sau, truy đui náo lon.

“Đau!” Cái ct nào nhìn thy bà cô đây mà cũng không thèm nhường đường vy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng, va ngng đu lên

—————

Chú thích:

(1) Nụ hoa: ý nói Vân Tưởng Dung hiện giờ giống như nụ hoa nhưng sẽ nở thành một bông hoa, một đóa hoa đặc biệt và ngọt ngào như loại trà mà nàng dâng lên thái tử

(2) trẻ tuổi nhưng to lớn, dũng mãnh phi thường: nghĩa đen là ca ngợi sức khỏe của thái tử; nghĩa bóng ám chỉ thái tử phát dục sớm.

(3) Độc Nhĩ: một tai

(4) TNND: mụ nội nó, ngôn ngữ mạng Trung Quốc.

(5) Sprite: tên một loại đồ uống

(6) YY: tự sướng

(7) Lâm phong nhi lập: ai biết thành ngữ này thì nói dùm với mẹ Cún nhé.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Mai ta ngh ngơi dưỡng sc nhé, chúc c nhà cui tun vui v

Chương 6

THIU NIÊN BT THC SU TƯ V (3)

“Đau!” Cái ct nào nhìn thy bà cô đây mà cũng không thèm nhường đường vy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng,

Va ngng đu lên – lin nhìn thy mt ánh mt phượng hp dài tà m, ánh mt cao ngo này làm cho tôi có cm giác hình như đã tng quen biết, đôi môi mng kh nhếch lên, b người khác va phi cũng không có chút biu hin tc gin hay thiếu kiên nhn nào. Chng phi ch là b đng trúng thôi sao, túm cái gì mà túm! Ta mi là người b đau đây này, v sau nếu ta ln lên phi mang mt cái mũi bp dúm trên mt, ta nht đnh bt ngươi phi bi thường phí tn chnh hình cho ta.

“Thái t phi còn nh tui, vô tình va phi đin h, mong đin h th ti!” Lúc này, tôi mi phát hin ph thân cũng đây, đang chp tay cúi người đng mt bên, không nhìn rõ sc mt, ng khí nh nhàng không mt chút chút lo lng — đi chút, thái t cũng đây ư? Sao có th? A! Không phi chính là k mà tôi va đng đu vào đy ch? Khó trách khi nhìn có cm giác quen mt, đã nhiu năm trôi qua, chúng tôi chưa tng gp li nhau ln nào, ln này va gp li thì hay ho ri, li đem tôi cái quan đnh lun(1), nhiu năm không gp như vy, tôi đã quên mt người này

Khi ph thân lên tiếng, tôi mi phát hin ra mình đang ghé sát vào ngc thái t, hai tay chng vào ngc hn, mt người nga đu lên nhìn, mt k cúi xung xem, tư thế tht là ái mui, tôi vi vàng b hai tay, xoa xoa đu gi, hai tay đt lên sườn tht lưng làm mt cái phúc thân (2): “Tưởng Dung tham kiến thái t, thái t thiên tuế!

“Vân Tư Nho tham kiến thái t đin h!” Tiu Bch đng phía sau hai tay ôm quyn, không kiêu ngo, không sim nnh, chp tay vái chào.

“Min l” ch thy con báo thân mc long cm bào màu trng thêu ch bc, vt áo và c tay áo là gm đen thêu hình rng bng ch vàng, hai tay chp sau lưng, mà trước ngc có mt vt gì đó đen tuyn, hin nhiên là chng c phm ti ca tôi – xem ra bút lông đã long trng tiếp đón thân th ca hn ri – con báo ly mt chiếc khăn la t trong tay áp ra, lau lau vết mc, tht kỳ l là vết mc thế mà li có th biến mt.

Oa! Qun áo này không biết làm bng cht liu gì mà ngay c vết mc cũng có th lau sch, tôi không khi tìm kiếm mt vòng trong não, ri kết lun – chc chn là cùng cht liu vi áo mưa, polymer polytetrafluoroethylene (viết tt là PTFE), có th chế to ra loi vi nga nước và không khí, dng c cách nhit, ngăn tĩnh đin, có tác dng chu được cht kim và a xít, đó chính là áo đi mưa  (tác gi: n trư vn là hc chuyên ngành hóa, nên thnh thong mi người nên tha th cho bnh ngh nghip ca nàng). Nói ngn gn li mt câu: “Là đ vt mà khi ra khi nhà nht đnh phi chun b” – bt quá con báo này cũng tht là, tri không mưa li mc áo mưa, không s b người ta bt đưa vào bnh vin tâm thn sao! Đến lúc đó cũng đng trách ta không đưa cơm cho ngươi! (Tác gi: thi c đi không có bnh vin tâm thn. N trư: ông tri đem ta đến đây là đ gánh vác ly nhim v này đây mà, xem ra cũng ch có th đi ngày ta xung núi sáng lp ra thôi! Ôi chao! Ta thc s đã quá thm nhun giáo lý Phúc Âm cu kh cu nn mà!)

“Thái t phi tht có nhã hng, nàng đang thưởng thc cnh h sao?” Không nhanh không chm, thơ không chút du vết, ging như đang hi mt mt con heo không th trng tht vào nước sôi nu thành tht tái chín.

“Hi bm đin h, thn và Dung nhi đang cùng v tranh, ngâm thơ”, ngay khi tôi đang đnh tuôn ra mt tràng ngôn ng đi bt kính vì phn ut và bt mãn đi vi con báo, thì Tiu Bch đã tr li thay tôi. Không biết có phi tôi bo giác hay không, nhưng dường như tôi cm thy Tiu Bch đi vi con báo có chút đch ý, khi nói chuyn còn c tình nhn mnh hai ch “Dung nhi”, kỳ quái, Tiu Bch chưa gp con báo bao gi, sao li chán ghét hn như vy? Xem ra con báo này là loi mà người khác ch cn dùng l mũi và bàng quang là có th nhn ra được bn cht, qu tht, giai cp bóc lt không th giành được tình cm tt đp t qung đi qun chúng nhân dân lao đng!

“Vy sao, nghe nói bút pháp t đan ca ngươi rt thn kỳ, hôm nay không ng li có cơ hi được chiêm ngưỡng mt phen, tranh v nơi nào vy?” Nghe thy tr li ca Tiu Bch, con báo cũng không gin, ch tà tà liếc Tiu Bch mt cái.

“Thơ và ha đu ch này, thnh thái t đin h xem ri ch đim mt chút!” Tôi kéo Đc Nhĩ nhét vào trong lòng con báo.

Bt thình lình được ôm mt khi “ôn hương noãn ngc” trong lòng khiến con báo trong nháy mt kinh ngc, song rt nhanh đã hi phc được v vân đm phong khinh, nghnh ngãng nhìn lướt qua bc ha, khi nhìn đến bài thơ, v mt cui cùng cũng đã có chút biến hóa, đôi mt tà m nhướn lên: “Hay cho câu ‘Dc b duyến h b tưởng dung, đm trang nùng mt tng tương nghi’’ (Tây Hồ ví tựa Tây Thi/ Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh) Thơ hay! Ha đp! Xem ra ái phi tht là ‘khiêm tn’~~” Vân Tư Nho nghe thy t “ái phi” này, lông mày bt giác kh nhíu li mt chút.

“Thường thôi! Thường thôi! Tơn đin h khen ngi! Tưởng Dung khiêm tn đến mc gn như t ti mt ri!” Ta cho ngươi nghn chết này!

… Con báo nht thi nghn li.

“Vân Tha tướng, nghe nói quý ph có mt h nước thiên nhiên phong cnh rt khác bit, hôm nay đến đây du ngon, li phát hin thy trong sc xuân xanh li không thy có chút sc hng nào, không biết là vì sao?” Con báo chuyn sang nói chuyn khác mà mt không chút du vết, xem ra đã luyn qua Thái Cc ~

“Khi bm đin h, cái này tt c đu là li ca Dung nhi”, tôi cúi đu làm ra b dng ca con dâu nh đáng thương.

“Sao ~~?”

“Đin h chng l chưa tng nghe qua “Bế nguyt tu hoa”(3) sao?” Ngng đu đưa mt khinh b nhìn con báo, h!

“Dung nhi, không được vô l!” Ph thân không n hà nhìn tôi, trên mt cũng thp thoáng ý cười.

B dng ca con báo lúc này là mun cười li không th cười ni, ai da, đa nh đáng thương! B dng táo bón ca ngươi tht là thng kh, ta nhìn mà cũng thy thng kh a!

Tiu Bch sng nnh nhìn tôi, đây ch có hn là cười đến là t nhiên

Sau đó, con báo ngi thy đình khong na canh gi, cùng ph thân đàm đo mt s chuyn triu chính, tôi nghe mà thy c mê mê tnh tnh, không hiu rõ lm. Bt quá, bn h không kiêng k tôi cùng Tiu Bch, chng t đây cũng chng phi chuyn cơ mt quc gia gì. Ch là tôi phát hin ra con báo cung ngo kia khi nói chuyn vi ph thân li có ba phn kính ý, đ thy ph thân tht là rt cao thâm uyên bác nha! S sùng bái đi vi ph thân không khi li sâu sc thêm vài phn

Con báo trước khi đi có dùng thn sc c quái liếc mt nhìn tôi mt cái, nhìn đến ni lông tơ trên mt tôi đu dng đng c lên.

————–

Chú thích:

(1) Cái quan định luận: người chết rồi mới có thể phân định rõ công và tội. Ở đây Dung nhi vận dụng sai thành ngữ, hiểu thành một sự xui xẻo.

(2) Phúc thân: động tác cúi chào của phụ nữ phong kiến Trung Quốc

(3) Bế nguyệt tu hoa: Khiến mặt trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ.

Like

7 bloggers like this post.

Chương 7

CM TÚ NIÊN HOA THÙY D Đ

Thi gian không ngng lưu chuyn, xoay tròn quanh tôi. Nhìn bu tri xanh trong đã dn tr nên quen thuc, tin đưa tng t lch mà nghe như cơn gió nh nhàng thi qua, ngm n cười đp rng r như ánh mt tri, nghe bên tai truyn đến nhng giai điu là chính âm thanh ca mình… Nếu có th làm cho hin ti dng li, đng trôi đi… Nếu không, ch s s mt đi giây phút cm đng này

Tiu Bch gn đây bng tr nên đa su đa cm, thường đng nhìn tôi ri th dài bun bã, ta như khi tôi năm th hai trung hc, trong phòng mình dán đy nh lên tường, th s ghi danh vào Đi hc Nông nghip Trung Quc, chuyên môn chính là gây ging lúa nước, vì s nghip phát trin và đi mi k thut tp giao lúa nước ca Trung Quc.

“Tiu Bch, ngươi li than th ri, b dng ca ta có đp hơn ngươi thì ngươi cũng không cn phi quá t ti như thế. Ngươi phi chu khó bi b, bui ti nh mát xa mt vài ln.” Nói xong, tôi dùng ngón tr đy chóp mũi ca mình, li dùng tay banh hai má, lè lưỡi ra hướng v phía Tiu Bch làm thành cái mt heo. “Ha ha ha ~ phi, phi, phi, Dung nhi là đp nht.” Tiu Bch cui cùng cũng thu hi li dáng v Tây Thi dt, ming cười như ta nng, khiến cho tôi lc đường trong chp mt.

“Tiu Bch, chúng ta ra ngoài ph đi chơi được không?” Túm ly tay áo Tiu Bch, chp mt ~ chp mt ~ chp mt ~ trong Tướng ph khut nghn mười năm, bàn chân đã sm mc nm mc lên ri, ph thân c tình không cho tôi đi chơi, nói mt đng linh tinh cái gì mà “Li nói, c ch liên quan đến quc th” thao thao bt tuyt chèn ép tôi, li còn phái hai nha đu là Sprite cùng Tht H “hu h bên người, không phi là không nghĩ ti tha dp đêm khuya gió mát chun êm ra ngoài đi chơi, ch bt đc dĩ là Sprite cùng Tht H li mt thân võ công cao cường (đi lp vi tôi).

Thuyn nh chm rãi trôi trên sông. Mt rng hoa xuân nghênh đón. Nhng cành hoa nh l lướt cúi chào, tng đóa hoa vàng nht e p n đy cành, theo gió nh rơi trên mt nước, ta như thiếu n soi gương vn còn đang xu h. Nng xuân xuyên thu qua nhng đóa anh đào n r, tan ra thành muôn ánh vàng rc r. Bóng cây loang l trên mt nước. Tng làn gió xuân l lơi lướt qua hàng cây anh đào, cun theo nhng cánh hoa phiêu diêu, xoay tròn trong gió, to thành mt trn mưa hoa đy tri, như lưu luyến không mun ri đi, ri cui cùng cũng bay v phương xa. Âm thanh uyn chuyn, trong tro ca tiếng chim n lp trong tán cây. Trên thuyn, người lái đò nh nhàng lay đng mái chèo. Thuyn chm chm trôi đi. (P/S: thật may là sáng nay uống hai bát thuốc của Phương sư gia, đúng là thuốc tốt, nếu không chắc chắn giờ này sẽ hắt hơi liên tục).

Đt nhiên, cnh sc trước mt biến đi, mt khong nước rng ln hin ra. Xung quanh, ngoài nhng thuyn ging như ca tôi, còn có không ít nhng du thuyn hoa l. Hai bên b sông, người qua người li nhn nhp, tp np nhn nháo, ca hàng san sát, khách đến khách đi, rn lên âm thanh phn hoa náo nhit. “Đây là thy vc dài nht kinh thành – Cm Hà. Ngã tư đường hai bên gi là Tú Thy Nhai, chính tay đương kim Thánh thượng đã viết ban thưởng bn ch “Thiên h Cm Tú”. Tiu Bch thy dáng v hưng phn ca tôi, lin nhit tình làm hướng dn viên du lch.

A! Tú Thy Nhai! Bt quá cũng có th sánh vi ch Bc Kinh a. Tht là mt đa phương tt. Tôi thy Hoàng đế Hương Trch Quc qu là có tài năng thiên phú trong vic đt tên, đu tiên là “con báo”, đến đây li mc ra Tú Thy Nhai, qu là thiên tài.

Ép giá là thiên tính đc thù, cũng là nim đam mê ca ph n, đương nhiên cũng là s trường ca tôi.

Ging như năm đó, tôi mt tay ôm túi da, lướt ngang qua Tú Thy Nhai: “Cái váy này bán thế nào?

“Tiu thư tht có mt nhìn! Cái váy này chính là mu mi nht ca thi trang BUBERRY mùa xuân năm nay, tính giá phi chăng cho cô mt chút ~~ 100 t!” “Mt câu thôi, 15 t!” “Cô làm khó tôi ri, tôi ch là buôn bán nh, 15 t thì làm sao mà đ vn được, ai li tr thp thế, nếu không thì như vy đi, 50 t, đ tôi còn ly chút lãi!” “Ông ch, tôi cũng m tim, nên đến đây đ mua buôn! Ông tuy lãi ít nhưng li bán được nhiu hàng, nhanh thu hi vn. Hay là như vy đi, tôi cũng lui mt bước, 20 t, thế nào?” Ông ch nhìn chiếc túi da ca tôi mà mt lóe tinh quang, “Được, tôi thy cô cũng là người rng rãi! 20 t! Cô ly bao nhiêu chiếc?” Tôi va lòng cm ly cái váy, ly ví tin, rút ra 20 t: “Bán s cho tôi 1 chiếc…”, ri trong lúc ông ch đang phun ha, tôi nghênh ngang kiêu ngo mà đi. Ch cn dùng chiêu này là đm bo tt thng, t Thượng Hi đến Bc Kinh, đánh đâu thng đó, không gì cn ni, mi vic đu thun li. Không nht thiết phi mua được cái gì, hay là hưởng th gì t th mà mình mua được, mà lc thú chính là vic da vào ba tc lưỡi ca mình ép giá thành công.

“Nhà thuyn, dng li, dng li! Ta mun lên b!” Ch cn nghĩ đến có th ép giá mua đ, ngay c ngón chân tôi cũng nhúc nhích lên vì hưng phn. Thuyn còn chưa dng hn, tôi đã dt Tiu Bch bước lên b, cúi đu vt thng vào ca hàng tơ la gn nht – các loi tơ la đ sc màu khiến tôi xem mà hoa hết c mt.

“Ch quán, mnh gm này bán thế nào?” Tôi tin tay ch mt đon gm màu hng lu. Âm thanh mm mi, trong tro vang lên, khiến mi người bên trong ca hàng đu ngoái đu li, tìm v hướng ngn ngun âm thanh, âm thm thc mc ti sao trong đám người trn tc này li có mt ging nói êm tai như chuông bc đến vy. Ch thy mt thiếu niên áo xanh, dáng người mm mi, nh nhn, lưng git ngc bi đ, qun áo đp đ, bàn tay nh nhn trong sáng như ngc, đáng tiếc là trên đu li đi mt cái khăn che mt, không  trông thy din mo. Song n n hin hin như thế li càng khiến cho người ta phi ngoái li nhìn, không khi phng đoán dưới lp khăn che mt có phi hay không là mt khuôn mt đp như tranh. Mi người đoán thiếu niên này ước chng khong mười hai tui. Li hướng nhìn v mt thiếu niên khác đi theo phía sau, không khi li than thm – cùng mt thân áo xanh, song b dng li bt đng vi thiếu niên xinh đp kia. Thiếu niên này thân hình cao ngt, phiêu dt tun lãng, giơ tay hay nhc chân cũng nhã nhn quý phái, quý khí lưu chuyn, cũng là đu đi mt chiếc khăn che mt, khiến cho người ta không khi bóp c tay, hn không th nhìn rõ din mo hai người.

“Ch quán, tm vi gm này bán thế nào?” Tôi li nâng cao âm vc hi, ông ch này thp phn ngây ngc. Không khác gì b dng kh kho ca mt con gu mèo.

“Công t có ánh mt tht tinh tường! Loi gm vóc này năm nay vì đi hôn ca thái t mà gp rút dt thành, toàn kinh thành ch có ca hiu ca ta là có bán!” Ông ch tim ưỡn ngc kiêu ngo nói (nữ trư: vô dụng thôi, một bộ ngực như thế có ưỡn bao nhiêu cũng không to hơn được ~~ Ông chủ: tôi là nam nhân =_=) A! Qu nhiên là Tú Thy Nhai! Li do đu qu nhiên không sai bit lm.

“Nhìn ngài cũng là người quý khí, mnh gm này có th tính giá tin nghi mt chút ~~ mt trăm lượng mt thước!

Thế nào mà t xưa đến nay, buôn bán này n vn là đi theo đường cũ, không có chút đi mi gì hết. “Mt câu thôi. Mười hai! Bán hay không bán?” Ly bt biến ng bt biến(1).

“Cái gì ~~!” Ch tim kinh ngc hít mt hơi khí lnh — làm gì có người nào li tr giá như vy? Nếu là người h lu nghèo kết xác đã đành, đng này thot nhìn rõ ràng là phong thái quý phái t nhiên.

Có l người bán hàng này nói thách mt chút, nhưng … m ming đã gim ca ông ta gn chín mươi giá ~~ Tiu Bch do d không biết phi đi phó như thế nào, Dung nhi này không biết li mun đùa gin gì đây?

“Công t, ngươi xem, ta ch là buôn bán nh, mười hai lượng thì ngay c tin công tr cho người thêu tay cũng không đ ~

“Ông ch, ta cũng m tim, mun đến đây mua buôn! Ngài lãi ít nhưng li bán được nhiu hàng, nếu không thì như vy đi, ta lui tng bước, hai mươi hai, thế nào?” Tôi tràn đy tin tưởng!

Ch tim thm nghĩ trong lòng: xem ra đúng là đ nông dân, c đi chưa ra đến ch bao gi!

“Công t có phi hay không mun trêu đùa ta! Chúng ta còn phi làm ăn buôn bán, mi ngươi sang tim khác mà mua!” Dt li, ch tim khinh mit pht tay ra hiu cho tiu nh đy chúng tôi ra khi ca. “A!!!” không nên có phn ng như vy mi đúng ch!

“Ông ch, tin ta đi! Ta mun mua buôn tht mà!” Tôi không ngng thuyết phc ch tim!

Ch tim: =_+!!! Không nói gì.

Tiu Bch: =_=!!!!! Mt mt quá.

Xu h b li mt thi vàng, Tiu Bch mt tay tùy ý cm ly mt mnh gm, mt tay nm tay tôi kéo ra ngoài! Chy vi ra ngoài được chng 50 thước mi buông tay tôi ra.

“Vân Tư Nho!! Ngươi có biết hành vi lãng phí va ri tht đáng xu h hay không? Tuy rng ph thân là T tướng, trong nhà vàng đong bng đu, nhưng chúng ta cũng không th hoang phí, mà phi tăng thu gim chi! Hung chi ngươi và ta đu không làm ra tin, nhà chính là hai con sâu go, nói mt câu thô tc, hai chúng ta chính là “loài gm nhm”, hin ti đài báo ti vi mi ngày đu phê phán chúng ta ngươi có biết không! Ta tuy ăn bám, nhưng ta còn biết tiết kim, tiết kim chi tiêu chính là cách tiết kim tt nht. Ngươi thì sao? Cũng không biết yên n làm mt đơn v trc thuc, ch biết tiêu tin lung tung! ~ Ai da ~ ta tht h thn nha, ta thế nào mà li nuôi dưỡng ra mt oa nhi không hiu chuyn như ngươi vy ~~ tin cho ai đi chăng na cũng không th đưa cho gian thương, ngươi có biết mt thi vàng có th mua được bao nhiêu th không? Có th mua được hai, ba trăm hp bao cao su, mua được ba, bn trăm bao “Bang bo thích”(2), có th mua được my chc thùng băng v sinh “Diane”. Đó là quan sinh dân kế nơi đô th ngươi có biết không? Tóm li mt câu: ngươi đem tt c vàng trên người ngươi giao hết cho ta, đ trong tay ngươi ch khiến ta phi lo lng!

Oanh tc xong!

Vân Tư Nho đu óc choáng váng, ngoi tr câu cui cùng, còn li nghe đu không hiu, ngoan ngoãn đem tt c vàng mang theo người giao hết cho tôi. Tôi hnh phúc n n cười ~~ (tác giả: ác nữ!) Có vàng ri, tôi cùng Tiu Bch li ct bước trên hành trình shopping. Dc theo đường đi, tôi trăm nghĩ ngàn nghĩ xem ti sao va ri ép giá li tht bi? Chng l vì tôi không mang túi da nên thot nhìn không ging người làm ăn buôn bán chăng? (Tác giả: ta hoàn toàn hết chỗ nói rồi).

 Đi do mt vòng quanh Tú Thy Nhai, tôi đã thành người ni danh ~~ “Có nghe nói gì không? Hôm nay có hai tên nông dân điên khùng, bt k là hàng hóa gì, c đi vào ca hàng là li hi mười hai lượng có bán không”. Tú Thy Nhai, người qua k li, Giáp kích đng buôn dưa lê vi t: “Nghe nói! Nghe nói có mt k điên tiêu tin như nước, vung tay ra nếu không phi là vàng nén thì li là ngân phiếu, không hiu là cái dng gì… Đu năm nay, tht là quái nhân gì cũng đu có!” người qua đường t lc đu cm khái.

N trư: mình ch tch thu vàng, không biết Tiu Bch còn có bc nén cùng ngân phiếu, tiu t này đúng là phá gia chi t! Khi nào v nht đnh phi dy d cho tt!

Tiu Bch: v sau nht đnh s không bao gi cùng Dung nhi đi do ph

—————————–

Chú thích:

(1) Lấy bất biến ứng bất biến: Dung nhi xuyên tạc từ câu “Lấy bất biến ứng vạn biến” (Dĩ bất biến ứng vạn biến)

 (2) “Bang bảo thích”: mẹ Cún chả biết nó là cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro