Phiên Ngoại V.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế gần đây phải đối mặt với các quần thần đang ra sức tận lực khuyên can, cơ hồ tất cả mọi người đều đang khuyên hoàng đế tránh xa tiểu nhân phòng chống nịnh thần, Lý Tầm bị chụp mũ là nịnh thần kia đang đứng trong hàng ngũ quần thần cũng buồn bực bất an, trong tay bút rà qua rà lại, cuối cùng miễn cưỡng viết vài chữ.

Bị mắng là nịnh thần thẳng mặt như vậy, Lý Tầm cũng không cảm thấy dễ chịu gì, nhưng y lại không có cách nào cãi lại, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc đứng một góc, còn muốn đem việc này ghi chép cẩn thận.

Hoàng đế thật vất vả mà đánh tan nghị luận của mọi người, hạ triều, quan văn thanh cao xem thường không muốn cùng Lý Tầm làm bạn, võ quan lại nhìn không lọt mát loại văn nhân chỉ có thể động cán bút, Lý Tầm ngược lại là người không gặp gỡ hay khiêu khích ai, một mình quay trở về bên người hoàng đế.

Dù sao y cũng là do đáp ứng công việc, sao có thể cùng người khác chấp nhặt. Khuyên bảo chính mình như vậy, quay đầu nhìn thấy hoàng đế vẫn là không có nhịn xuống được cục tức này, một chân đem hoàng đế bích đông ở bên tường.

Lý Tầm gần đây không hề có quan niệm quân thần, nhiều lắm coi như là tôn trọng ông chủ mà thôi, trong lòng hoàng đế cũng vui như mở cờ, hắn yêu nhất là những khi Lý Tầm thẹn quá hóa giận như hiện tại.

Nhưng tình huống bây giờ không giống, Lý Tầm hình như là giận thật sự, nhưng lại cố tình nói như nói giỡn : "Bệ hạ trước đó có nghĩ tới sẽ tình cờ gặp tình huống như vậy không?"

Hoàng đế trong lòng cảnh giác, suy nghĩ nửa ngày, thản nhiên nói: "Nghĩ tới qua."

Lý Tầm trừng mắt: "Vậy tại sao lại vẫn cứ phải làm?"

"Hết cách rồi, ta yêu ngươi a." Ngữ khí có thể nói là cực kỳ chân thành.

Lý Tầm ngược lại thần sắc thất lạc: "Cho nên ta phải trở thành nịnh thần muôn đời ghi trên sử sách sao?"

Hoàng đế cũng ủy khuất: "Vậy làm sao bây giờ a, dù sao cũng có ta bồi ngươi mà, một cái hôn quân một cái nịnh thần, vừa vặn xứng như vậy!"

Lý Tầm vốn là bị người mắng nên có chút oan ức, thấy hoàng đế đều phủ thấp đầu với y như vậy, y cũng không có biện pháp, khoát tay một cái nói: "Thôi, đều đã như vậy rồi còn có thể làm gì nữa, mắng cứ mắng chửi cứ chửi đi. Bất quá ngươi không thể làm hôn quân, nếu không ta làm sao có thể viết lại a."

"Nói thật, ta cũng không phải rất muốn làm hoàng đế." Hoàng đế thành khẩn nói.

Lý Tầm kinh hãi, liền nhảy ra xa mấy bước, chỉ lo tiếp theo sẽ nghe thấy những câu nói càng đáng sợ, thầm nói: "Ngươi đừng nói với ta như vậy a, lỡ như ta viết lại mấy lời này vào sách thì sao?"

Hoàng đế khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Vậy ngươi sẽ viết lại sao?"

Lý Tầm bị làm khó rồi: "Vốn cũng không phải rất muốn viết lại."

"Vậy thì đừng viết lại là được rồi." Nói xong lại bước đến gần muốn nhìn vào sách.

Lý Tầm đẩy hắn ra không cho hắn nhìn trộm, ghét bỏ nói: "Ngươi không hiểu. Đây chính là hành vi thường ngày của những người làm sử quan!"

Hoàng đế cười híp mắt nói: "Vậy được, ngươi viết đi, nghe cho rõ a, ta Dương Tiềm trong tim có Lý Tầm, nguyện cùng với y thành cá nước vui vầy, vu sơn ngoạn thủy..."

"Ngươi có thể im được rồi!" Lý Tầm đưa tay đánh lên mặt hoàng đế một cái, đầy mặt ghét bỏ, "Thêm một chút nữa là trở thành sách người lớn đem bán trên phố được rồi! Sử quan không có sĩ diện sao, có thể cho ngươi tùy tiện đùa giỡn lưu manh?"

Hoàng đế cười nói: "Ta đây là lời nói thật lòng nha."

"Thực lòng cũng không thể nói lung tung như vậy, ngươi nói việc này ta có phải viết lại hay không a? Viết vào thì ta trở thành nịnh thần, không viết thì ta lại cảm thấy không xứng với chức trách này."

"Ái khanh, ngươi là muốn tránh nặng tìm nhẹ sao? Đối với một vài thứ chúng ta không cần phải ngay thẳng như vậy."

Lý Tầm ngừng lại một chút, vỗ tay nói: "Đúng nha, ngươi thật thông minh!"

Nghĩ lại mới cảm thấy không đúng, nồi này vẫn là hoàng đế ném lên đầu y*, liền tức giận nói: "Còn không phải là bị ngươi dằn vặt hay sao!"

*: Ở đây là cách chơi chữ tiếng Hoa, ý nói là bị oan.

Hoàng đế liên tục phụ họa nói: "Vâng vâng vâng, ta sai rồi, khổ cực ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro