9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Đại không vội, chỉ rung chuông thúc giục đàn bướm lao về phía chúng tôi: "Nếu là ngày xưa, thánh nữ và tế tư cùng lấy máu hiến tế chắc chắn có thể trấn giữ cổ nhai. Nhưng hai người bây giờ không có cổ lực, cũng không biết chú ngữ, quan trọng hơn là còn không có cổ bản mệnh. Máu của hai người chẳng qua chỉ có thể dùng để đánh bóng gương bạc mà thôi."

Bà ta như mèo bắt chuột chơi đùa với tôi, chuông đồng càng rung càng mạnh.

Tất cả bươm bướm đồng loạt tấn công tôi và Cung Mặc.

"A Đại, bà muốn làm gì!" Long Thất gia dùng tẩu thuốc đánh đuổi con bướm to bằng cái thau, "Mọi người đều là người một nhà, tại sao phải đánh nhau đến mức anh chết tôi sống chứ!"

Tẩu thuốc trong tay Long Thất gia như con hổ đang nhảy múa.

Bà ngoại cũng vội dùng thảo dược xua đuổi đám bươm bướm.

Nhưng cuối cùng vẫn có một con nhỏ lách qua được đậu lên tay, há miệng cắn tôi.

Cảm giác như bị cây kim đâm thẳng vào người rồi hút máu.

Chỉ bị một con bướm nhiều màu sắc to bằng móng tay cắn, toàn bộ lòng bàn tay của tôi lập tức tê cứng vì đau.

"A Đại, không ngờ bà còn nuôi thi điệp!" Bà ngoại hét lên, vội cầm thảo dược ấn vào mu bàn tay đang chảy máu của tôi.

Con bướm kia lập tức bị thiêu rụi, nhưng tiếng kêu của nó lại như tiếng của một người phụ nữ, đồng thời có mùi hôi thối trào ra.

Mu bàn tay của tôi bỏng rát, ngay sau đó sưng tấy biến thành màu đen.

"Tôi đã khuyên bà rồi rồi, nếu không có thiên phú thì nên đi đường vòng. Chiến loạn năm xưa xác chết phơi đầy, là cơ hội tốt để nuôi thi điệp không phải sao?" Cung Đại lại rung chuông đồng.

Thấy lũ bướm càng ngày càng liều mạng lao về phía mình, ngay cả bà ngoại và Long Thất gia cũng không thể ngăn cản, tôi mặc kệ bàn tay hoại tử của mình, đẩy bà ngoại đi, nháy mắt ra hiệu: "Cố thêm một chút."

Ngay sau đó tôi cầm con dao cắt lên cổ tay, bôi thêm máu lên mặt kính.

"Nếu cô là Vân Phàm của ngày xưa, liều mạng hiến tế máu như vậy thì tôi sợ thật đấy. Nhưng cô làm thi thể hơn bốn mươi năm, gần ba mươi năm qua chỉ là người bình thường. Đối với cổ thuật, người không học được thì nên rút lui, đó là câu ngày xưa cô nói với tôi, nhưng tôi bây giờ đã lớn hơn cô bảy mươi tuổi rồi đấy." Cung Đại búng đầu ngón tay, kim tằm cổ màu vàng rực rỡ lập tức xuất hiện: "Cổ bản mệnh của cô hiện còn bị tôi khống chế mà."

"Chít! Chít!" Kim tằm cổ không thoát được, chỉ có thể kêu la như đang khóc.

Có lẽ do về Miêu trại, tôi nghe mà trái tim thắt chặt.

Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục bôi máu lên gương bạc.

Cung Mặc thấy tôi như thế cũng vội làm theo.

Nhưng lũ bướm quá lợi hại, khi Cố Minh và Cố Thành ném nội tạng vào trong hố, đám cổ trùng không còn sợ ánh nắng mặt trời nữa, bắt đầu bò ra ngoài để lấy thức ăn.

Có con ăn nội tạng, có con phóng lên chộp lấy bươm bướm.

Để tránh cổ trùng nhảy từ trên vách đá xuống, một con bướm có hình đầu lâu trên đôi cánh đã lao thẳng đến thảo dược trong tay bà ngoại, đôi cánh lập tức bốc cháy nhưng thân bướm vẫn tiếp tục tấn công.

Bột độc văng tứ tung, bà ngoại rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Thải Chi!" Long Thất gia cầm tẩu thuốc vội chạy tới.

Không có bọn họ chống đỡ, tất cả bươm bướm cùng cổ trùng lập tức tấn công chúng tôi.

"Chị!" Thấy thế, Cung Mặc vội ôm tôi vào lòng, quát, "Em cho chị mộng tình cổ!"

Khoảnh khắc đó, tất cả bươm bướm đâm thẳng vào lưng anh.

Cung Mặc đau đớn kêu lên nhưng vẫn ôm chặt chở che cho tôi: "Nếu em chết rồi, cổ bản mệnh cũng sẽ chết có phải không? Không phải chị muốn mộng tình cổ sao?"

"Nếu anh A La sớm thế này thì tốt rồi."

Cung Đại rung chuông đồng ba cái, đám bươm bướm vồ vào cơ thể Cung Mặc lại phân tán, quay sang tấn công đám cổ trùng ở trên vách đá.

Bản tính của cổ là ăn thịt lẫn nhau.

Trong mắt Cung Đại, tất cả cổ trùng chỉ là đồ chơi của bà ta.

Mà chúng tôi cũng chỉ là cổ.

Chờ đám bướm giải tán, áo mưa và quần áo trên người tôi cùng Cung Mặc gần như bị xé rách.

Trên tay, dưới chân, sau lưng đều đầy vết thương do bị cắn, dính bột độc, tất cả đã sưng tấy lấm tấm mủ, trông rất đáng sợ.

Thấy vậy, Cung Mặc chỉ cười khổ.

Thấy tính mạng của tôi ít nhất không gặp nguy hiểm, anh kéo tôi ra khỏi khu vực của mấy tấm kính bạc, nói với Cung Đại: "Em không biết làm thế nào mộng tình cổ lại vào cơ thể, cũng không biết cách lấy nó ra."

"Cố Thành." Cung Đại gọi Cố Thành, chỉ vào Cung Mặc, "Làm theo cách mẹ dạy, gọi hắc xà cổ ra. Khi nãy con cũng nghe nói rồi đó, con là do mẹ lấy máu của anh cả, dùng thuật tạo súc cùng cổ thuật tạo ra. Chỉ cần con có được mộng tình cổ, có hắc xà cổ bản mệnh, con sẽ có được trí nhớ từ một hồn một phách của A La kiếp trước. Đến lúc đó con sẽ chính là A La, mà Vân Phàm mẹ sẽ giúp con dùng vong tình cổ với cô ta, khiến cô ta quên đi đoạn ký ức này."

Cung Đại nhướng mày cười nói với tôi: "Tôi cũng tốt với cô đúng chứ? Đến khi cô tỉnh lại, cô có chồng có con, còn có mẹ chồng như tôi nữa."

Cung Mặc híp mắt nhưng vẫn chậm rãi đi qua.

Tôi vội kéo anh lại, nói với Cung Đại: "Để bà ngoại tôi và Long Thất gia đi trước. A La có thể ép lấy mộng tình cổ ra gửi vào cơ thể Vân Phàm vì đó là cổ do hai người dùng máu của mình cùng nuôi, nếu bây giờ mổ ra đưa nó với trong cơ thể Cố Thành thì lại khác."

Có một việc Cung Đại nói đúng, cổ thuật cần đến thiên phú.

Bà ngoại và Long Thất gia tu luyện mấy chục năm, ở trong mắt người thường thì đúng là cổ sư lợi hại.

Nhưng ở cổ nhai, ngay cả cơ hội giữ mạng bọn họ cũng không có."

"Được." Cung Đại phất tay, "Vân Thải Chi, nể tình chúng ta đồng bệnh tương liên, tôi tha cho bà một mạng."

Nhưng sau khi bị thi điệp tấn công, toàn bộ khuôn mặt bà ngoại đã biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.

Long Thất gia ôm lấy bà ngoại, nhìn tôi và Cung Mặc, sau đó vội bế bà đi.

Đợi họ đi rồi, Cung Mặc nắm chặt tay tôi, từng bước đi về phía Cổ Đại.

Hai người họ lúc đầu vốn rất giống nhau.

Nhưng vào lúc này, mặt Cung Mặc đỏ bừng đẫm máu, còn Cố Thành cũng không còn vẻ dịu dàng ngày trước.

"Cởi áo ra." Dường như Cung Đại rất quan tâm đến mộng tình cổ.

Cố Thành nghe lời cổ áo, lộ ra ngực đầy gân xanh.

Chỗ trái tim của hắn, hắc xà cổ bò dưới da không ngừng giống như cực kỳ không cam lòng.

"Anh cũng làm đi." Cung Đại trầm giọng nói với Cung Mặc, "Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không đám bướm sẽ không khống chế được cổ trùng. Tôi không luyện ra cổ, hai người cũng không phải thánh nữ và tế tư của bảy mươi năm trước, không áp chế được chúng sẽ bị ăn luôn đấy."

Có nghĩa là đưa mộng tình cổ vào cơ thể Cố Thành chỉ là bước cuối cùng để bà ta luyện cổ.

Cung Mặc cười lạnh cắt bỏ lớp áo trên người.

Cung Đại tặc lưỡi: "Anh A La, anh đúng là không còn như ngày xưa nữa rồi. Ngay cả đám bướm bình thường này cũng có thể cắn anh thành ra như vậy, anh không còn là anh A La của em nữa."

Nói tới đây, bà ta đẩy Cố Thành lại gần: "Ngực kề ngực, để hai cổ nuôi từ máu của A La cảm nhận sự tồn tại của đối phương."

Bà ta an ủi Cố Thành: "Con yên tâm, mộng tình cổ đã có ý thức của riêng nó, trên người anh A La còn có vong tình cổ chú của mẹ, nó không quên được Vân Phàm, chắc chắn sẽ không muốn ở trong cơ thể của anh A La, hơn nữa nó và hắc xà cổ cùng tồn tại với nhau, vì thế chắc chắn sẽ chọn con."

Quả nhiên hai người vừa đến gần nhau, hắc xà cổ như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên thoát ra khỏi trái tim Cố Thành, kêu gào với Cung Mặc.

"Cô đã từng gặp cái người mộng tình cổ rồi đúng không?" Cung Đại hỏi tôi, "Không phải hình dáng của A La trong mơ, mà là bản thể của cổ, cô từng nhìn thấy đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro