Tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cuối cùng cũng về tới nhà!

Anh giang hai tay ra, thốt lên đầy vui mừng. Cô cười nhạt, treo chiếc túi lên cái giá để gần cửa. Nếu so với những căn nhà khác ở Seoul thì đây là một cơ ngơi quá rộng rãi. Căn hộ lấy tông vàng và trắng làm chủ đạo, trông giống như phong cách của quý tộc thời xưa nhưng vẫn đầy tính hiện đại. Cô bật cười khi nhìn thấy vô số cún bông, cún mô hình lắp ráp được bày xung quanh nhà, vô hình chung đã làm hỏng hết tính chất sang trọng vốn có của kiến trúc.

- Chậc, bảo chị Yoo dọn bớt đống cún ở phòng ra thì chị ấy lại đem ra bày ở ngoài thế này....

Cô nhìn anh, cười cười hỏi:
- Thì ra đống cún này vốn ở trong phòng anh đó hả?

Anh gật đầu:
- Phải rồi, fan tặng mà. Nhiều vô số. Anh đã phải đem bớt sang phòng của em anh rồi, vậy mà cũng không thể chứa hết được.

- Vậy thì cứ để trong phòng của anh đi.

- Đâu có được.

- Sao lại không được?

- Hôm nay là tân hôn của chúng ta, lẽ nào lại để mấy con cún bông...

Anh bỏ lửng câu nói, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng.

Cô hiểu ý anh, tủm tỉm cười rồi nhìn quanh quất:
- Chị Yoo đâu?

- À, anh cho chị ấy nghỉ vài hôm...Thôi, đứng ngoài này làm gì nữa. Vào phòng của chúng ta đi, anh có cái này muốn đưa cho em.

Anh kéo cô đi, mở cửa vào căn phòng. Phòng của anh rất sáng sủa, bài trí đơn giản nhưng hiện đại. Góc phòng có một cái kệ đựng đồ chơi, giờ đã được chưng dụng để đựng giải thưởng, nhưng có vẻ như anh phải mở thêm một căn phòng khác chuyên để đựng mấy thứ này thôi.

- Giường của anh lớn quá ha.
Cô bình phẩm bâng quơ.

Anh cười, ấn cô ngồi xuống giường:
- Không chỉ to đâu, còn rất thoải mái nữa. Em thử cảm nhận đi.

Cô chống tay xuống dười, ga làm bằng một thứ lụa rất mịn và nhẹ, đệm êm mà không lún, mùi hương vải xông lên rất dịu dàng, cho người ta cảm giác nhẹ nhõm.

- Anh muốn dành những thứ tốt nhất cho vợ của anh.

Giọng của anh bỗng trầm xuống, trở nên hết sức nghiêm túc và chân thành.

Cô nhìn vào ánh mắt ấy, mọi thứ bất an trong thoáng chốc bị đẩy lùi hết. Anh có đôi mắt rất chân thật, một khuôn mặt hiền lành luôn đem cho người ta cảm giác an toàn.

Anh rút trong người ra một cái hộp nhỏ. Cô nhận ra ngay cái hộp ấy.

- Đây là... - Cô ngạc nhiên nói.

Anh mỉm cười, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào cho cô.
- 5 năm trước em đã nhận nó, vậy tại sao phải cất nó đi chứ?

Giọng nói của anh ngọt ngào và cũng rất đỗi ấm áp. Cảm giác chiếc nhẫn luồn vào tay vẫn giống như lần đầu tiên.

Anh hôn lên bàn tay cô rồi đặt nó lên tim mình:
- Ngay cả khi trái tim của anh không đập nữa, thì trong đó cũng chỉ có một mình em thôi.

Cô cười, đôi mắt rưng rưng. Không phải lần đầu anh nói những điều đó với cô, nhưng lần nào anh nói, cô cũng cảm thấy xúc động vì cô biết nhưng lời nói đó đều là thật lòng.

Anh hôn cô. Cảm giác được anh âu yếm khắp người luôn khiến cô muốn cháy lên. Nhiều lúc cô đã nghĩ, nếu như mãi mãi được ở trong vòng tay của anh, cô có thể đánh đổi tất cả.

Nhưng...

- Khoan...khoan đã...- Cô bỗng nói.

Anh dừng lại, nhìn cô:
- Em sao thế?

Cô cười ngại ngùng:
- Hôm nay bụi bặm cả ngày rồi, em muốn đi tắm đã.

Anh bật cười, ra vẻ tinh quái:
- Em nói mới nhớ, anh cũng cần đi tắm.

Câu nói của anh làm cô lúng túng:
- Anh...

Anh lại bật cười, giải thoát cho cô:
- Em tắm ở đây đi, anh qua phòng của Hee Won.

Anh hôn phớt vào má cô rồi bước ra khỏi phòng.

Bỗng dưng cô thấy giận mình vô hạn.

***

Tiếng nước xả vào bồn nghe rất ồn ã. Cô dựa lưng vào tường, vẫn cảm thấy không được vui. Đúng là cô rất muốn được làm vợ của anh, muốn được mãi mãi ở bên anh. Nhưng cô cũng là một cô gái bình thường, cũng muốn được làm một cô dâu bình thường. Một lễ cưới nhỏ cũng được, còn hơn chỉ một buổi lễ...kí tên. Anh vô tâm quá.

Cô thở dài.

Cũng không thể trách anh được. Anh là một ngôi sao mà, có những thứ người bình thường dễ dàng có được, anh không thể có. Nhưng ước muốn của cô nhỏ nhoi lắm, chỉ muốn được một lần mặc áo cô dâu, được ba cô dắt vào lễ đường, trao cho anh.

Ba của cô...

Ba của cô vẫn mất tích. Tuyệt nhiên 5 năm nay ông biến mất như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này. Ông bỏ mặc cô, bỏ mặc đứa con gái duy nhất này.

Phải đến bao giờ cô mới nhổ hết được những cái gai trong lòng đây?

***

Phải hơn một tiếng sau cô mới bước ra khỏi phòng tắm. Lúc đấy thì anh đã ngủ mất rồi.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ngắm nhìn khuôn mặt của anh khi ngủ. Trông anh ngủ ngoan như một đứa trẻ. Rất hiền lành, rất khả ái. Nhìn anh ngủ bình yên, lòng cô nhẹ nhõm lại. Có lẽ cô đã đòi hỏi quá nhiều. Được ngồi bên cạnh anh như thế này đã là một hạnh phúc rồi.

Cô nằm xuống, ôm lấy cánh tay anh, dụi vào bờ vai của anh. Anh trở mình rồi ôm lấy cô.

Ấm áp.

Cảm giác hạnh phúc này không phải lúc nào cũng có được. Cô thầm nhủ, rồi nhắm mắt lại.

***

Cô mở mắt. Rèm cửa che kín ô cửa sổ nhưng cô biết là trời đã sáng. Nếu trời chưa sáng thì cô đã không ôm một con cún bằng bông thay vì ôm anh như thế này.

Vậy là anh đã đi làm rồi, không kéo rèm ra vì sợ ánh sáng làm cô thức giấc, còn cẩn thận đặt con cún bông nằm thế chỗ mình để cô không cảm thấy hụt hẫng. Cô ngồi dậy, ghì chặt con cún vào lòng, tự xua đi tất cả những gì không vui ở trong lòng. Anh rất chu đáo, rất yêu cô. Việc đó còn quan trọng hơn một lễ cưới rất nhiều.

Cô bước xuống giường, đi ra phòng khách. Hành lí của cô được xếp ngay ngắn gần salon, chắc mới được chuyển tới từ buổi sáng. Cũng may có Yoojin lo giúp mọi thứ, không thì cô cũng không biết tính sao với căn nhà ở Singapore. Lấy anh rồi, đương nhiên không thể ở đó nữa. Cả công việc cũng phải chuyển về Seoul làm.

Cô bắt đầu thấy đói bụng, liền dạo vào trong bếp để tìm đồ ăn. Đập vào mắt cô là một bữa sáng được đặt ngay ngắn trên bàn cũng với một tờ giấy:

Đương nhiên cô nhận ra nét chữ của anh.

Bà xã,
Lâu lắm rồi anh mới xuống bếp, lúng túng mãi mới làm xong bữa sáng.
Ăn ngon miệng nhé!

Yêu em.

Cô nhoẻn miệng cười. Lần đầu tiên anh đổi cách xưng hô với cô, nghe thật ngọt ngào và ấm cúng.
Cô tự cho phép mình ngồi xuống, lần lượt nếm thử các món anh làm. Tay nghề của anh có vẻ không kém đi chút nào, thậm chí có vẻ còn tốt hơn trước.

Trong lúc cô đang nhâm nhi thì tiếng chuông cửa bất thần vang lên.

Cô ngó ra cửa, có khách nào lại đến nhà một ngôi sao vào giờ này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro