Chương 61-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Phong Tâm

Chương 61: Yên tâm 

Tháng sáu, buổi triển lãm tranh đầu tiên của Bùi Hề Nhược được tổ chức.

Địa điểm nằm tại phòng triển lãm nghệ thuật Bình Thành, người phụ trách triển lãm rất có tiếng trong ngành này, đã hợp tác cùng rất nhiều những nhà nghệ thuật gia trẻ tuổi, cũng từng phối hợp tổ chức không ít triển lãm, phong cách nghệ thuật mới, rất thích hợp với cô.

Thêm với việc Bùi Hề Nhược là nhân vật nổi tiếng trên mạng, cũng khiến cho buổi triển lãm này được nhắc đến rộng rãi hơn.

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Người đến tham dự buổi triển lãm hôm nay, còn nhiều hơn cả với tưởng tượng.

Chủ đề của buổi triển lãm ngày hôm nay, người phụ trách tổ chức chia làm ba mục, được in thành dạng những tấm bưu thiếp được kí tên, mỗi danh mục có hai mươi bảy tấm, tổng cộng có mấy ngàn bộ.

Kết quả, chưa đến hai tiếng đồng hồ, toàn bộ số bưu thiếp đã được bán hết, có không ít người mua luôn mấy bộ liền.

Đã đạt đến độ mà nhiều nhà hoạ sĩ mong muốn đạt được.

Quan trọng, vẫn là nhớ đến thân phận người nổi tiếng trên mạng này của Bùi Hề Nhược, ngày hôm nay, trong số những người đến đây, có không ít là người hâm mộ của cô, cũng có những người đi đường bị thu hút mà bước vào.

Nhìn thấy những tấm bưu thiếp màu sắc tươi tắn, phong cách thời thượng, chất đầy ý vị của người trẻ tuổi, quả là thu hoạch ngoài ý muốn, nên mới trong tâm trạng vui vẻ vô cùng.

"Bộ màu đen này thật ngầu." Một nữ sinh tóc xoăn đang ghé vào tai người bên cạnh nói, "Còn cậu thì sao?"

"Bộ màu sáng, vô cùng thu hút."

"Thật tuyệt, tôi chỉ tuỳ tiện ghé vào, không ngờ lại đẹp như vậy, hại tôi tốn mất ba trăm sáu liền."

*Ba trăm sáu: khoảng một triệu hai tiền Việt.

"Trời, cậu mua tận sáu bộ á?"

"Đúng vậy, mua để tặng bạn, vô cùng thời thượng."

"......"


Cũng có thể, bọn họ không thưởng thức từ góc nhìn nghệ thuật, thậm chí cũng không biết đến cô, chỉ đơn giản là cảm thấy nó đẹp mà thôi.

Tuy nhiên, Bùi Hề Nhược không hề cho rằng như vậy thì có gì không tốt. Đối với một số tác phẩm nào đó, thu hút được những ánh mắt thích thú của mọi người, đã là giá trị của nó.

Mà một khi những sự công nhận này ngày một nhiều, còn không phải là trào lưu rồi sao. Đến lúc đó, cô trở nên nổi tiếng hơn nữa, cũng vẫn chưa muộn.

Cô rất háo hức về ngày đó.

"Phong cách của cô rất dễ đánh vào tâm lý của những người trẻ tuổi." Người phụ trách triển lãm mỉm cười, vô cùng hài lòng với buổi triển lãm ngày hôm nay.

Bùi Hề Nhược cong môi.

Buổi triển lãm kéo dài liên tục nửa ngày, rất nhanh đã đi đến hồi kết.

Chiều tối ngày hạ, ánh mặt trời vẫn rất sáng, nhịp sống vẫn rất tấp nập.

Bùi Hề Nhược đi đến cửa của phòng triển lãm, vừa ngẩng đầu, đã cùng mắt đối mắt với người đàn ông ở bên ngoài cánh cửa thủy tinh.

Đôi mắt cô sáng lên, lập tức chạy qua.

Phó Triển Hành đã mở cánh cửa ra, đúng lúc ôm lấy cô.

Sảnh phòng triển lãm điều hoà rất mát mẻ, tây trang của người đàn ông đem theo nhiệt độ của ánh nắng ngày hè, Bùi Hề Nhược đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên, hai tay đặt lên ngực anh, nũng nịu nói, "Phó tổng à, cuối cùng anh cũng chịu đến xem người ta rồi."

Nhân viên phụ trách đi qua bên cạnh, thiếu chút nữa thì không cầm chặt được chiếc giá trên tay. Trong mắt bọn họ, đây chính là kịch bản của vở hồ ly tinh và tổng tài bá đạo.

Phó Triển Hánh phối hợp nắm lấy tay cô, "Ừm, đến để ủng hộ em."

Đuôi mắt Bùi Hề Nhược cong cong lên, "Em không có gì báo đáp cả, chỉ có thể tự mình đưa anh đi tham quan."

Cô không hỏi, người đàn ông vốn dĩ đang ở nước ngoài công tác, tại sao lại xuất hiện ở đây. Nghĩ cũng biết, là vì cô mà vội trở về.

Hoà thượng này, một khi đã dụng tâm, thật khiến người ta khó kiềm lòng được.

Phong cách sáng tác của Bùi Hề Nhược rất đa dạng, có những bức màu sắc thật đậm, lại có bức dùng những gam màu nhạt. Mà khi tỷ mỉ nhìn, chúng lại rất đồng nhất, khuếch tán những gam màu, mang đậm phong cách nghệ thuật.

Không có bố cục, không có giới hạn, những gì được khắc hoạ, là cảm xúc của cô trong một khoảng thời gian nào đó.

Trước kia còn có một nhà bình phẩm tranh còn cho rằng cô là người tâm thần phân liệt.

Thực ra, cô chỉ là người nghiện đóng kịch với kịch bản do chính mình sáng tác mà thôi. Giống như có những ngày đột nhiên nhập kịch, cô lập tức nắm bắt được cảm xúc của nhân vật ấy, mà vẽ nên.

Hai người đi đến trước một bức tranh có nền màu đen.

Bầu trời và mặt đất đều mịt mù, tựa như rơi vào giữa trời đêm. Ở giữa bầu trời có một vết cắt, giống như một vầng trăng, cũng lại giống như một con mắt, màu sáng bạc, không có ý tốt đẹp mà nhìn người ở phía đối diện.

Đây là linh cảm đột nhiên ập đến của Bùi Hề Nhược trong một lần nhìn lên bầu trời đêm.

Ngày hôm đó vầng trăng vô cùng hẹp và dài, giống như một con mắt, khiến người ta cảm thấy, như thể có người đang nấp ở phía sau ánh trăng ấy mà nhìn trộm thế gian.

Còn về việc tại sao sắc thái không được tốt,

Bùi Hề Nhược cong môi cười, "Trong truyện tranh, mấy người mắt híp gần như đều không phải là nhân vật chính diện."

Đương nhiên, khi lão Tiền phát ngôn thay cho cô, không hề nói như vậy.


Ông miêu tả nguồn cảm hứng sáng tác tác phẩm này rằng trong một buổi tối nào đó, nghệ thuật gia bỗng cảm nhận được sự lạnh lùng và điên cuồng của ánh trăng, vân vân mây mây....Kết quả sau khi cuộc phỏng vấn được công bố, có người còn hoài nghi cô thần kinh phân liệt.

Phó Triển Hành nở nụ cười rồi xoa tóc cô, dòng tư duy của cô quả thực rất kì quái, những thứ không có chút liên quan nào, cô cũng có thể đem gộp chung vào được.

Có những lúc, còn chính xác ngoài dự liệu.

Ví dụ như, khi cô nhìn thấy chuỗi vòng trên cổ tay anh, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của người sói biến hình.

Nghe có vẻ không đáng tin, nhưng trên thực tế lại chính là như vậy.

Chuỗi vòng này, đại diện cho việc khắc chế nội tâm của anh. Mười bốn, mười lăm tuổi, khi vẫn chưa thể khống chế nội tâm được tốt như bây giờ, anh nhìn chuỗi vòng trên tay, là sẽ nhớ lại những lời dạy dỗ của bà nội.

Giống như giờ đây anh nhìn cô, nội tâm càng trở nên thanh tịnh bình yên, ý nghĩa của chuỗi hạt trên cổ tay anh, chỉ là để cho cô có thể nhận ra được anh.

"Phó tổng à." Cô đột nhiên gọi anh.

"Ừm?"

"Nếu em thực sự thần kinh phân liệt, anh có sợ không, sợ một hôm nào đó tính cách sẽ đột ngột thay đổi hoàn toàn ấy." Cô đột nhiên muốn doạ anh.

Nhưng anh lại không hề bị doạ, "Bây giờ em cũng hay thay đổi." Vì dụ như cứ chốc chốc bệnh nghiện diễn kịch lại bộc phát.

"Hừ." Cô xoay đầu đi.

"Nhưng mà," Nghe anh có chút lời, cô lại quay đầu lại, "Nhưng mà sao?"

"Em có bệnh thần kinh, rất thích hợp chỉ ở trong nhà." Anh kéo cô lại về bên cạnh.

Cô rung rung, "Xem ra anh cũng thế."

"Ừm, vì vậy chúng ta chính là trời sinh một cặp." Anh hôn lên tóc cô, đem những lời nói linh tinh này, quay lại vấn đề bình thường.

Cô bật cười, mặc anh ôm trong lòng, "Đúng thế."

Ai nói họ không hợp nhau chứ? Cũng quên mất rồi, chỉ nhớ có rất nhiều người nói như vậy.

Có điều, bọn họ đều sai rồi.

—-

Khi Bùi Hề Nhược tổ chức triển lãm, Giản Tinh Nhiên bị ông cụ Giản nhét vào một cuộc huấn luyện, không thể thoát thân.

Vừa lấy lại được tự do, cô ấy liền bay đến Bình Thành ngay lập tức.

Sau khi ăn cơm tối, hai người vô cùng mỏi, không muốn dạo phố, cũng không muốn làm gì khác, thế là, Bùi Hề Nhược đưa cô về nhà.

Hai người làm tổ ở sô pha, Giản Tinh Nhiên bắt đầu chơi game.

Cô liếc qua, ngạc nhiên nói, "Cậu lại tải lại [Đại Loạn Đấu] về đấy à?"

"Không phải là do hệ thống suốt ngày gửi tin nhắn muốn người chơi cũ phản hồi sao? Tớ không nhịn được nên lại mở một tài khoản mới."

Giản Tinh Nhiên không phải là người nghiện chơi game, sở dĩ chơi trò chơi này, vẫn là vì nó mới lạ thú vị. Bây giờ, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cô đã sớm quên đi chuyện kia rồi.

"Tớ còn chưa chơi trò này bao giờ." Bùi Hề Nhược cầm lấy điện thoại, tải game xuống.

Hai người thêm bạn tốt, bắt đầu ghép đội.


Khi Phó Triển Hành trở về, đã thấy cô vô cùng căng thẳng nhìn điện thoại, bộ dáng như tham gia một trận chiến sinh tử vậy.

Đi vào nhà cùng anh, còn có Tuỳ Tự.

Trong lúc đợi hồi sinh, mọi người cùng chào hỏi, giới thiệu.

Hơn mười giây sau, nhân vật trong game của Giản Tinh Nhiên đã nạp máu xong.

Cô nhân lúc máu đầy, nhanh chóng hạ gục đối thủ, đang định đi lấy đá quý.

"Không được đi qua đây." Đột nhiên, cô nghe thấy giọng điệu từ tốn của một người đàn ông, chính là người tên là Tuỳ Tự vừa bước vào kia, anh ta nói ngắn gọn, "Có người."

Sao có thể nhìn ra được vậy?

Giản Tinh Nhiên sững người, đã bị kẻ địch ẩn thân từ trong bụi cỏ nhảy ra diệt mất, cùng lúc đó, kẻ địch đã cướp lấy hết mười viên đá quý, ở chỗ cô, màn hình điện thoại hiện lên hai chữ [Thất bại].

Cô ngẩng đầu lên, thấy trên tay Tuỳ Tự có cầm một tập văn kiện, nhìn ra được là đi ngang qua, rồi dừng lại xem cô chơi game.

"Vừa rồi không kịp phản ứng." Giản Tinh Nhiên giải thích một câu, bắt đầu chơi một ván mới.

Tuỳ Tự nhướng mày, bước chân vốn định rời đi, lại vẫn dừng lại ở chỗ cũ, "Cô thích chơi nhân vật này sao?"

Một nhân vật cơ bắp lực lưỡng, có chút giống với Superman, là hình thức cận chiến, bởi vì ngoại hình to lớn, nên đa phần con trai sẽ chọn nhân vật này.

Giản Tinh Nhiên 'Ừ' một tiếng, "Cái này chơi hay nhất." Về cơ bản mà nói là như vậy.

"Một người bạn của tôi cũng thích chơi, trình độ tương đương với cô," Tuỳ Tự giống như thuận tiện nhắc đến, rất nhanh nhắc nhở cô, "Bắt đầu rồi."

Giản Tinh Nhiên đem sự chú ý đặt lên màn hình điện thoại.

Anh lại không rời khỏi, giống như rảnh rỗi không việc gì làm vậy, cứ như vậy dựa người vào sô pha, thỉnh thoảng lại nhắc cô một hai câu.

Bùi Hề Nhược không chơi tiếp ván thứ hay, cô cảm thấy mình vẫn thích hợp chơi pikachu hơn, từng ô hình ảnh đầy màu sắc biến mất khỏi màn hình, nhìn rất thích

Phó Triển Hành nới lỏng cà vạt, nhìn cô chơi.

Cô nhét điện thoại vào tay anh, muốn anh chơi thử xem.

Vốn tưởng người không có kinh nghiệm chơi game như Phó Triển Hành, sẽ không biết cách chơi.

Không ngờ, sau khi anh nhận lấy điện thoại, tiếng vỗ tay, hoan hô, hét hò của hệ thống liên tục vang lên, đại diện cho việc đạt được điểm số cao, càng ngày càng cao.

Cô mở to mắt, "Có phải anh từng chơi trộm rồi không?"

"Có thể tính toán được" Phó Triển Hành nói cho cô nghe.

Cô nghe qua một lượt, đến phía sau thì không nhớ được nữa, lại lười biếng nói, "Anh trực tiếp chơi giúp em đi."

Anh liếc nhìn cô, ngón tay thon dài tiếp tục lướt trên màn hình.

—-

Giản Tinh Nhiên lại kết thúc một ván nữa, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn chưa rời đi, có chút bối rối đưa điện thoại về phía anh, "Có muốn cùng chơi không?"

Trò chơi này không phổ biến lắm, có thể tìm được một người cũng thích chơi như mình, là rất khó.

"Được." Thực ra Tuỳ Tự cũng không nghiện game, chỉ là mùi yêu đương ở phía kia quá nồng nặc, chi bằng ở bên này thì hơn.

Hai người thêm bạn tốt.

ID của anh rất đơn giản, "SXII".

Giản Tinh Nhiên thầm đoán theo bản năng, nhưng cũng không đoán ra được là ý tứ gì.

"Là hai chữ đầu của tên tôi, nhưng có người trùng tên từ trước, nên thêm hai chữ cái kia vào phía sau." Tuỳ Tự tiện tay mở trang cá nhân của cô ra, mới biết là một tài khoản được lập cách đây không lâu.

Tài khoản của cô tên là "Sau đó sao đâu rồi", ảnh đại diện là hình thiếu nữ đầy sức sống, trông khá giống với người trong danh sách bạn của Tuỳ Trừng, vô duyên vô cớ biệt tăm kia.



Tối nay, Bùi Hề Nhược tắm xong, muốn bò lên giường thật sớm.

Vốn dĩ cô còn lo lắng một hồi, có bị người đàn ông kia làm này làm kia, cuối cùng lại không.

Nhưng hôm nay không cần phải lo lắng rồi.

"Hôm nay là ngày nghỉ ngơi!" Khoé mắt cô ngập tràn ý cười, thật không dễ dàng gì mới đấu tranh giành lại được một ngày để sống khoa học, đương nhiên phải đắc ý một chút.

Sắc mặt của Phó Triển Hành lại trái ngược với cô.

Cô cong cong môi, cố ý đi trêu chọc anh, rúc rúc vào lòng anh, hai tay ôm lấy bờ vai rắn chắc, "Chao ôi, thật vui mà."

Bàn tay ôm eo cô của người đàn ông siết chặt hơn.

Cô lập tức cảnh giác, "Không cho phép anh làm loạn. Hôm nay mới là ngày nghỉ ngơi đầu tiên, phải tạo cho nhau chút lòng tin chứ."

Anh "Ừm" một tiếng, giọng điệu đã có chút trầm xuống.

Anh ôm cô thẳng đến trên giường.


Bùi Hề Nhược thấy chuyển biến tốt nên cũng thu liễm lại, ngoan ngoãn rúc vào chăn. Cô không muốn châm lửa đâu.

Cô xoay người, rúc vào lòng anh, lúc này cô thấy vẫn còn sớm, nên đã mở Weibo lên, lướt khá vui vẻ.

Đã lâu rồi phòng ngủ chưa từng yên tĩnh như vậy, bầu không khí khiến người ta thật yên lòng.

Phó Triển Hành đọc sách của anh, cô hóng dưa của cô, thỉnh thoảng đọc được mấy tin tức cẩu huyết, cô lại vỗ vỗ tay anh, muốn anh cùng xem.

Kết quả vui quá sinh chuyện.

Khi người đàn ông nhìn qua điện thoại của cô, màn hình đột nhiên hiện lên một dòng tin nhắn.

Tống Bát*: [Cô Bùi, ngày mai có thể gặp nhau không?"]

*Tống Bát: Đối tượng xem mắt số tám của Bùi Hề Nhược, họ Tống.


Chương 62: Hoàn chính văn- Hạnh phúc

Người gửi tin nhắn đến là đối tượng xem mắt thứ tám, tên là Tống Hoằng Thâm, khi Bùi Hề Nhược lưu tên, đã tham khảo cách của Giản Tinh Nhiên, nên chỉ viết mỗi 'Tống Bát'.

Hai người được bố mẹ hai bên giới thiệu, cô thấy anh ta nhã nhặn lịch thiệp, giống người biết nói đạo lý, nên đã chọn cách nói thẳng.

Anh ta cũng hiểu được.

Vậy là, buổi xem mắt hôm ấy kéo dài chưa đến nửa tiếng đồng hồ, về sau đã báo cho phụ huynh rằng không phù hợp, khiến hai nhà đều ngập tràn tiếc nuối.

Vì để khiến cho quyết định này không bị người lớn xem là đột ngột, hai người đã giấu một khoảng thời gian. Tháng mười một xem mắt, tháng hai năm sau mới nói cho người trong nhà biết, giả vờ rằng trong khoảng thời gian đó hai người có qua lại tìm hiểu.

Khoảng thời gian này, Tống Hoành Thâm dạy học tại một trường đại học. Nhà anh ta học bác uyên thâm, trai gái đều anh tuấn đoan trang, nên rất nhanh đã gặp được người trong lòng, là một nhà thiết kế thời trang.

Bùi Hề Nhược đã gặp bọn họ vài lần trong những lần tham dự triển lãm.

Vì vậy, mặc dù trên danh nghĩa là 'người yêu cũ', mối quan hệ của hai người cũng không gượng gạo lắm.

Lúc này, nhìn thấy tên người gửi hiện lên trên màn hình, Bùi Hề Nhược tiện tay nhấn mở.

May là đột nhiên nhớ ra, vị đang ôm mình ở đằng sau, là một tên biến thái trăm phần trăm, không chừng mùi dấm chua lại nồng nặc rồi. Vậy thì ngày nghỉ ngơi của cô cũng toang luôn mất.

Thế là cô vội vàng ném điện thoại ra phía xa xa, coi như là một tin nhắn không quan trọng.

Sau đó, nở ra một nụ cười, quay đầu nhìn anh.

Kết quả người đàn ông giọng đã trầm xuống, ánh mắt nhìn cô, chất đầy dục vọng.

Trái tim mong manh yếu đuối của cô khẽ đập thật nhanh.

Ngay sau đó, điện thoại lại vang lên một âm thanh nhắc nhở.

Bùi Hề Nhược lúc này mới phát hiện bản thân mình vừa rồi quá bất cẩn, có khi tạo thành hiểu lầm mất, vội vàng bò qua muốn lấy điện thoại lên, "Em cho anh xem này, bọn em chẳng có gì cả."

Cô quỳ trên giường, lui dần về phía sau.

Kết quả, còn chưa cầm lấy được điện thoại, đã bị người đàn ông ôm eo kéo lại.

Cô không kịp phản kháng, ngẩng mặt lên, đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông.

Lúc này, ánh mắt anh trầm xuống, say đắm nhìn cô.

"Ngày nghỉ ngơi mà....." Cô biết rằng hôm nay sẽ không thoát được, nhưng vẫn kêu ca một chút, hy vọng anh có chút lương tâm.

Yết hầu người đàn ông khẽ cuộn, sát lại bên tai cô, nói ra ba chữ trong lời cô nói vừa rồi.

Rõ ràng từng chữ một.

Học sinh dốt như cô, căn bản không ngờ còn có cách ngắt câu như vậy, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng tất cả những lời phàn nàn còn chưa kịp thốt lên, đã bị những tiếng thở dốc thay thế.

—-

Tin nhắn mà Tống Hoành Thâm gửi đến, đằng sau còn kèm theo cả một dòng: [Là như thế này, bạn gái tôi có một ý tưởng về việc làm áo T-shirt theo phong cách thời trang đường phố, muốn hỏi xem cô có hứng thú cùng hợp tác hay không?]

"Anh nhìn đi, đã nói là bọn em không có gì cả rồi mà." Sáng ngày hôm sau, Bùi Hề Nhược dựa vào trong lòng Phó Triển Hành, khẽ lườm anh một cái.

Người đàn ông này quả thực rất đáng sợ, tối qua đã biến ngày nghỉ ngơi của cô thành ngày phải tăng ca đến đêm khuya.

Cô có lý do để hoài nghi, rằng anh đang cố ý làm vậy.

"Anh đi cùng em." Anh phớt lờ lời phàn nàn của cô.

"Được thôi," Cô nghịch nghịch lọn tóc của mình, "Nhưng mà, anh không bận sao?"

"Hôm nay không bận." Anh cúi xuống hôn cô.

"Phó tổng, em phát hiện anh trở nên lười biếng rồi, hồi em mới quen anh, ngày nào anh cũng bận đến nỗi không thấy mặt đâu, cũng chẳng có thời gian hẹn hò." Cô lập tức chuyển chủ đề, mắt khẽ sáng lên, "Hay là nói.......Lúc đó anh không muốn hẹn hò, nên mới viện cớ là bận?"

Phó Triển Hành véo véo ngón tay cô, "Lúc đó anh thực sự khá bận."

Công việc từng là cách để anh giết thời gian.

Mà hiện tại, mỗi giây mỗi phút ở cạnh cô, đều vô cùng hạnh phúc.

—-

Bọn họ hẹn nhau tại một nhà hàng.

Khi nhìn thấy Phó Triển Hành, Tống Hoành Thâm vô cùng ngạc nhiên.

Người đàn ông trong bộ tây trang sang trọng, ngoại hình anh tuấn, hoàn toàn giống với người trên tạp chí tài chính, là vị thương nhân tài giỏi, thực sự khó mà tưởng tượng được lại có thời gian cùng vợ đi đến cuộc hẹn như thế này.

Hơn nữa anh đến đây cùng Bùi Hề Nhược, không có chút mất kiên nhẫn nào. Có những lúc, những động tác, hành động nhỏ giữa hai người họ lại vô cùng thú vị.

Xem ra những lời đồn đoán ở trên mạng kia, cũng không phải là giả. Chỉ là, nhân vật chính đều không để ý quá nhiều đến chuyện này, nên những tin tức ấy ít dần đi theo thời gian.

Khi gặp mặt, Tống Hoành Thâm lập tức đưa tay về phía Phó Triển Hành, "Phó tổng, nghe danh đã lâu."

Phó Triển Hành cùng anh ta bắt tay, nhẹ gật đầu, "Hân hạnh." Sắc mặt không có lấy chút không tự nhiên nào.

Bùi Hề Nhược thấy vậy, thực muốn lườm anh một cái.

Người đàn ông này ở bên ngoài, che đậy cũng thật tốt, cũng không biết là ai tối hôm qua đem cô lật đi lật lại, giày vò không thôi, còn một hai bắt cô phải nhìn anh.



Thương hiệu mà bạn gái Tống Hoành Thâm thành lập tên là 'WINK', cũng khá nổi tiếng trong nước, thâm nhập vào khắp những khu đô thị phồn vinh.

Cô muốn hợp tác với Bùi Hề Nhược để sản xuất một mẫu áo T-shirt trắng.

Khi chính thức ký xong hợp đồng, đã bước vào tháng bảy.

Trong trung tâm Bình Thành, ban ngày nhiệt độ có thể lên tới ba sáu, ba bảy độ, vô cùng oi bức, cho dù có hệ thống điều hoà làm mát, cũng khó mà dễ chịu được như ở biệt thự Minh Sơn.

Hơn nữa lúc trời tối, khi không khí oi bức tan đi, cô còn có thể cùng Phó Triển Hành ngồi ở ban công ngắm trăng, chuyện trò.

Thế là, khoảng thời gian này Bùi Hề Nhược vô cùng can tâm tình nguyện ở lại biệt thự Minh Sơn. Khi trời vào hạ, khẩu vị của Bùi Hề Nhược không được tốt lắm, nên dì trong nhà thường nấu nước ô mai cho cô uống.

Mơ Nhật, sơn trà, cam thảm, hoa bụp giấm, lấy một ít lên ngửi đã cảm thấy muốn ăn gì đó hơn nhiều, thêm một chút đường nữa, mùi vị chua chua ngọt ngọt.

Cô uống liên tiếp ba ngày liền.

Dì giúp việc trong nhà muốn nói gì đó lại thôi.

Có một hôm bác dâu ghé thăm, trực tiếp phá vỡ bức tường giấy ấy, kéo cô qua một bên hỏi, "Nhược Nhược, có phải con "có" rồi không?"

Bùi Hề Nhược còn chưa kịp đáp, Phó Triển Hành đi qua liền nắm lấy tay cô, kéo người lại gần mình hơn một chút, "Là do gần đây thời tiết nóng nực, nên khẩu bị của cô ấy không tốt lắm."

"Yên tâm đi, bác không có giục hai đứa." Ánh mắt bà vô cùng rõ ràng, lại giống như chất chứa ý cười trong đó, "Chỉ cần hai con vui vẻ hạnh phúc, là được rồi."

Sau khi bà mất đi đứa con đầu tiên, vì quá đau đớn tuyệt vọng, nên không muốn tiếp tục sinh con nữa.

Những năm đó, suy nghĩ của bà có chút cực đoan, đợi đến khi tư tưởng thông suốt, đã đến tuổi sản phụ nguy hiểm, nên Phó Châu kiên quyết không đồng ý.

Sau đó nữa, nhà Phó Uyên xảy ra chuyện, bọn họ đón Phó Triển Hành qua, coi anh như con ruột mà nuôi dưỡng.

Phó Triển Hành cái gì cũng tốt, gần như không có gì khiến người lớn phải bận tâm, chỉ có điều tính cách quá lạnh nhạt, khiến người ta cảm thấy, anh đối với thế giới này, vô cùng xa lạ.

Bác dâu lo lắng anh sẽ thực sự vô cảm với thế sự.

Còn từng nghĩ rằng, có thêm một đứa con, một nhà ba người, náo nhiệt hơn sẽ tốt hơn một chút.

Bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần đến nữa.

Có Nhược Nhược ở đây, Phó Triển Hành sẽ ngày càng chìm đắm ở dưới phàm trần này.



Một ngày nào đó của tháng mười, Phó Triển Hành đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Là trụ trì trong chùa, nói là có một khu nhà được xây lại, trong lúc dọn dẹp, có tìm được một đồ vật của bà nội Phó.

Cuối tuần, Phó Triển Hành liền đưa Bùi Hề Nhược qua đó.

Gần đây Bùi Hề Nhược đang bận rộn suy nghĩ ý tưởng cho thiết kế hợp tác với WINK, quá trình sáng tác tác phẩm không được thuận lợi cho lắm, đang buồn rầu mà không được giải toả, nghe anh nói mắt liền sáng lên.

Hai người không gọi tài xế đến, lần này do Phó Triển Hành lái xe.

Thời tiết có chút mát mẻ hơn rồi, Bùi Hề Nhược khoác một chiếc áo khoác màu xanh mực, vùi vào ghế lái phụ.

Con đường dẫn vào núi rất đẹp, không biết qua bao lâu, đi qua một khu rừng, còn có vài cây hồng.

Cô từ trạng thái mơ ngủ bừng tỉnh lại, "Cây hồng kìa anh!"

Cũng không biết tại sao lại ngạc nhiên như vậy, rõ ràng cây hồng cũng không phải là loại cây hiếm gặp, cô cũng không thích ăn cho lắm.

Có lẽ là do, trong cánh rừng phảng phất hơi sương, có điểm xuyết màu vàng cam của quả hồng, khung cảnh trở nên thật đẹp.

Phó Triển Hành dừng xe lại ở bên đường.

Đi đến dưới gốc cây, Bùi Hề Nhược ngẩng đầu lên.

Những cành cây trơ trọc đem bầu trời xanh chia cắt thành từng mảnh lớn nhỏ, điểm lên những điểm màu vàng cam, cũng không biết là có ngon hay không nữa.

Anh giơ tay lên hái cho cô một trái.

"Có phủ qua hơi sương, sẽ rất ngọt."

Cô nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay, lại ngẩng đầu, vô cùng căng thẳng, "Mau chạy đi, cẩn thận người dân đến bắt chúng ta mất."

Phó Triển Hành bật cười xoa xoa đầu cô, "Không có ai đến bắt cả, mấy cây này là do anh trồng."

Vậy ư?

Vậy thì không phải lo lắng rồi.

"Vậy thì em không khách sáo mà ăn đây." Cô như sắc nữ nhìn anh chằm chằm, lời đầy ẩn ý.

Phó Triển Hành bóc vỏ hồng, đưa đến bên miệng cô, nhàn nhạt đáp, "Tối nay đừng có mà chạy."

Bây giờ anh càng ngày càng khó đối phó rồi, Bùi Hề Nhược thở dài một hơi, chỉ có thể thu lại ý cười câu dẫn anh, thành khẩn ước nguyện, "Hy vọng em ăn trái hồng này rồi, tối nay sẽ chạy càng nhanh hơn."

Anh bật cười, cái ước nguyện không sát với thực tế này, tuỳ cô ước.

Cô cắn một miếng, vừa mềm vừa ngọt, "Ngọt quá, anh cũng ăn thử đi."

Người đàn ông cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô.

Anh thấp giọng nói, "Ăn thử rồi."

Bùi Hề Nhược sững sờ một hồi, sau đó mới kịp phản ứng lại, đột nhiên cảm thấy.....

Thật muốn mạng mà, bị hoà thượng chọc ghẹo rồi.



Anh lái thêm vài phút nữa, đã đến được dưới chân núi.

Vừa nhìn thấy ngọn núi cao như vậy, cũng chẳng thấy bóng dáng ngôi chùa đâu, Bùi Hề Nhược muốn bỏ cuộc, "Phải đi xa vậy hả anh?"

"Không đi được nữa thì anh cõng em." Phó Triển Hành lời ít ý nhiều.

Hơn mười phút sau, Bùi Hề Nhược đã không muốn leo núi nữa, "Phó Triển Hành, cứu em với, hay là em xuống dưới núi đợi anh nha."

Anh liếc nhìn cô, nửa quỳ xuống, "Lên đi."

"Còn xa như vậy." Cô nhìn về còn đường phía trước, có chút do dự.

Anh khẽ ôm lấy hai chân cô.

Cô thuận thế leo lên lưng anh, nhỏ giọng nói, "Nếu không đi được nữa thì anh đặt em xuống nha."

Anh đáp, "Trên núi có rắn."

"....." Bùi Hề Nhược lập tức thay đổi suy nghĩ, vô cùng lo lắng bóp chặt vai anh, lại sờ sờ cơ lưng của người đàn ông, "Vậy vất vả cho Phó Tổng rồi."

Phó Triển Hành mỉm cười, nhấc chân bước lên bậc cầu thang, "Không vất vả, em đừng có sờ lung tung."

"Anh trong sáng một chút đi." Hai tay cô ôm cổ anh, cười hì hì nói.

"....."
Ngôi chùa nằm tại một nơi thanh tịnh đẹp đẽ, chỉ là đã qua mùng một, khách đến đây cũng rất ít. Ngôi chùa ẩn mình sau rừng sâu, vô cùng yên tĩnh.

Khi hai người đến nơi, trùng hợp gặp được tiểu ni cô đang ra ngoài gánh nước.

Quả nhiên trụ trì trong chùa và Phó Triển Hành đã quen biết từ rất lâu, khi hai người nói chuyện, vô cùng tự nhiên.

Bước đến nơi như vậy, Bùi Hề Nhược cũng đoan chính hơn vài phần, cô nhìn khắp bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người Phó Triển Hành và trụ trì.

Mặc dù diện mạo của hai người khác biệt một cách rõ ràng, nhưng khí chất thanh định kia, lại giống như đúc.

Cũng phải thừa nhận, Phó Triển Hành có một loại khí chất để.....xuất gia đấy.

Nghĩ đến đây, Bùi Hề Nhược thật muốn nhanh nhanh kéo anh dậy.

Nhỡ đâu anh đột nhiên thay đổi tư tưởng, muốn ở lại đây thì cô phải làm sao.



Đồ của bà nội Phó để lại, là một cuốn nhật kí du lịch.

Khi xuống núi, Bùi Hề Nhược đã biết tại sao bà nội lại muốn ở đây ăn chay niệm phật, mà không muốn ở trong hào môn.

Khi bà còn trẻ, ông cụ Phó có người khác ở bên ngoài.

Kỳ thực loại chuyện này, ở trong giới nhà giàu cũng không phải là gì mới lạ, đại đa phần các phu nhân nhà giàu đều lựa chọn cách lờ đi, coi như chưa biết gì.

Hơn nữa, ông cụ Phó còn tính toán ổn thoả hết, chỉ là gặp dịp mà chơi, cũng không định cưới người kia.

Sau khi bà nội Phó biết được chuyện này, lập tức muốn ly hôn.

Tất nhiên là ông cụ Phó không đồng ý. Dù là vì về mặt lợi ích gia tộc, hay là do tình cảm hơn hai mươi năm của hai người.

Bà cũng không cùng ông dây dưa nhiều, lập tức thu dọn hành lý, ra nước ngoài du lịch vài năm liền.

Cuối cùng bà nội Phó đến đây thanh tu, nhưng không phải vì chuyện hôn nhân có vấn đề mà do sau nhiều năm du lịch khắp nơi bà phát hiện, thứ mà bà theo đuổi, là một cuộc sống tu tâm, yên định.

Sau đó Phó Triển Hành thôi học, bà nội Phó cũng tạm thời kết thúc nhiều năm tu hành, đem anh xuống núi thuê một căn nhà, dạy anh những đạo lý làm người. Mỗi ngày trong cuộc sống của anh, cũng không khác gì lắm so với những tiểu sư phụ trong chùa, một cuộc sống khô khan lặp lại ngày này qua ngày nọ, dần dần tạo nên một kiểu tính cách trong anh.

Sau khi Bùi Hề Nhược nghe xong, nghĩ lại mà sợ, "Vẫn may, vẫn may."

Anh đan tay cô, "Sao vậy?"

Con đường xuống núi không còn gian khổ nữa, cô không cần anh cõng, nắm lấy tay anh đung đưa, "Anh cứ nghĩ đi, nhỡ đâu khi đó anh tu tâm dưỡng tính lại thay đổi suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy làm hoà thượng cũng không tồi, không phải là sẽ lên chùa thành nhà sư sao? Vậy thì sao mà tìm được em chứ?"

Phó Triển Hành sững sờ trong giây lát, cười đáp, "Cũng đúng."

Khi anh nói những điều này với cô, đem theo cả những mờ mịt tận sâu trong đáy lòng. Nhưng trên thực đến, cho đến khi động lòng với cô, anh với thế giới tình cảm của con người, vẫn cách một tầng hơi sương.

Tất cả những gì anh đã trải qua, giả dối, phi lý, nhẫn tâm, đều xuất phát từ tình cảm. Tự nhiên anh cũng không có hảo cảm với nó.

Đến cả những người bạn thân thiết nhất cũng nói, trên người anh có một loại khí chất của người tu hành. Cho dù những năm nay tranh quyền đoạt vị, cũng chỉ khiến người ta ngờ vực rằng, điều này xuất phát từ dục vọng chiến thắng của anh, một ngày nào đó không lâu sau, cảm thấy không bận tâm nữa, cũng sẽ từ bỏ nó.

Tuy nhiên, bây giờ không từ bỏ được rồi, anh phải nuôi cô nữa.

"May sao gặp được em." Anh véo véo má cô.

"May gì vậy anh?" Ban đầu Bùi Hề Nhược có chút không hiểu, mà sau đó, rất nhanh đã tìm được đáp án nằm trong ánh mắt anh.

Đôi môi đỏ của cô cong lên, mắt tràn ngập ý cười, lại là bộ dáng hồ ly quen thuộc, "Đương nhiên rôi, nếu như không phải anh gặp được nữ yêu tinh là em đây, anh đã xuất gia rồi." Lần đầu tiên cô gặp anh, đã thấy người đàn ông này thật thanh tịnh.

"Ừ." Bàn tay anh đan lấy tay cô, kéo cô vào lòng.

Khi nhắm mắt, cả thế giới giường như bé lại, được anh ôm trong lòng.

—- Em chính là hạnh phúc của anh giữa cuộc đời đầy tăm tối này.—-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro