11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon unnie

Shuhua a! Về nhà nhanh đi!

Lập tức mua vé bay về ngay đi!!!

Unnie...kí túc có chuyện gì sao?


Miyeon...nó...

Miyeon?! Chị ấy làm sao vậy?

Shuhua à, không còn nhiều thời gian đâu.

Em về đi, giải quyết xong mọi việc, chị lập tức kể em nghe rõ ngọn ngành.

________________________________________

Cho Miyeon cúi gập người xuống, hai tay liên tục đưa lên xoa mạnh mắt của mình. Làm sao đây, phía trước chị còn có các thành viên của (G)-Idle đang luyện tập. Điều duy nhất chị còn làm được bây giờ chỉ có thể là lừa dối mọi người. Đúng vậy, chỉ còn biết lừa dối... Chị vẫn không có dũng khí nói ra sự thật này, họ chắn chắn sẽ lo lắng cho chị.

Miyeon đi đến bên tủ cất đồ, lấy ra cái áo khoác cùng mũ với khẩu trang, có chút khẩn trương đeo ngay vào để che giấu khuôn mặt đã tái nhợt không còn sức sống. Cố làm cho giọng của mình trở nên tự nhiên hơn, chị vừa đi hướng về phía cửa vừa quay đầu lại:

"Mọi người, chị muốn nghỉ sớm,... Cứ tập đi, mai chị sẽ tập sau!"

Tất cả đều không hẹn mà cùng cảm thấy thắc mắc, Cho Miyeon bình thường tập luyện hăng say như vậy, hôm nay lại là người nghỉ sớm nhất, có gì đó không đúng. Nhưng cũng chẳng ai nói gì chị, Jeon Soyeon cũng chỉ dặn dò chị mấy câu rồi lại quay vào tập luyện tiếp.

Yeh Shuhua nhìn theo bóng dáng của Cho Miyeon phản chiếu qua tấm gương trước mặt mình, đôi mắt cụp xuống, lững thững đi về một góc phòng tập, ngồi khom người lại, mặt vùi vào đầu gối. Một lúc sau, cả miệng em đều là tư vị mặn chát.

Tâm tình của Yeh Shuhua gần đây tụt dốc không phanh, dường như có 'một chút' thay đổi mà ai cũng có thể nhìn thấu. Em đã ít nói hơn, ít cười hơn, không hay còn cái bộ đanh đá như ngày thường nữa. Trước mặt người hâm mộ, em vẫn giữ được dáng vẻ của một 'nhân gian tiên tử' nhưng đến khi rời khỏi ánh mắt của mọi người xung quanh, thì sẽ là tình trạng như lúc này đây, phi thường tệ hại.

Cũng không hiểu sao, mỗi buổi tối, em đều lén lút đến phòng Miyeon, nằm cạnh chị, ôm chị thật chặt, rồi khóc. Khóc rất nực ngạt, nhưng lại cứ cắn chặt răng không cho tiếng nấc thoát ra ngoài, có khi còn cắn đến mức môi dưới bật máu. Điều quan trọng là em-Yeh Shuhua, chỉ dám lén lút ở cạnh chị-Cho Miyeon. Điều này được Soyeon, bạn cùng phòng của chị phát hiện. Nhiều lần mấy người trong nhóm cũng đã cả gan hỏi Shuhua, nhưng cùng lắm em cũng chỉ nói là "Không sao, vẫn rất bình thường... " rồi thôi.

Kết thúc buổi luyện tập, Yeh Shuhua là người cuối cùng ở lại phòng. Nặng nề đứng dậy, đưa tay tắt đèn đi, em lại đi về chỗ cũ, ngồi đó. Tay cầm điện thoại cứ lướt qua lướt lại những hình ảnh xuất hiện trên màn hình. Cuối cùng, dừng lại ở một tấm ảnh rất đẹp. Một người con gái đứng trên bãi biển, dưới ánh nắng của mặt trời lúc hoàng hôn buông xuống. Người đó nở một nụ cười rất tươi, tay đưa về phía trước như muốn đón lấy bàn tay của em vậy. Một giọt, hai giọt, nước mắt nóng hổi tràn ngập trong mắt, rơi nặng trĩu xuống tấm ảnh phía dưới, làm nhòe đi gương mặt xinh đẹp của người trong hình.

Bất chợt, một vòng tay ôm lấy em, khiến em sực tỉnh, theo phản xạ mà hơi giãy dụa khỏi cái ôm của người bên cạnh mình.

"Shuhua... Là chị..."

Ngay lúc âm thanh trầm ấm, quen thuộc kia phát ra, cũng là lúc Yeh Shuhua không còn quẫy đạp. Em chỉ còn có thể ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của người bên cạnh. Cách gọi này, giọng điệu này, còn ai vào đây nữa.

Cho Miyeon nhẹ nhàng giữ chặt người trong lòng, tay đưa lên xoa lấy tấm lưng gầy của người nọ. Chua xót....!

"Miyeon..."_Shuhua nhẹ gọi.

"Chị thật sự...không giấu em chuyện gì, có đúng không?"

Em nhận thấy người chị có chút cứng lại.

Em mong chị sẽ không nói dối em.

Em cầu xin chị đừng nói dối em...

"Bảo bối, chị... chị có điều giấu em, nhưng chị..."

Bàn tay Yeh Shuhua không biết từ lúc nào mà nắm chặt lại, em đang chờ đợi câu nói kia của chị, em vẫn luôn chờ đợi suốt thời gian qua. Nhưng...chị không nói.

Không khí ngày càng ngột ngạt, hai người không ai nói lấy một lời, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng thở nhẹ của đối phương.

Mãi một lúc sau, Miyeon mới mở miệng, cổ họng chị dường như đã muốn nghẹn ứ.

"Shuhua...sinh nhật của em, chị sợ là sẽ không thể đón nó được... chị thật sự sợ lắm...em biết không?"

Đứa trẻ trong lòng chị lại khóc rồi, lần này lại khóc nữa rồi. Ông trời có phải là quá bất công với em, với chúng ta hay không, ông trời có phải là muốn trừng phạt em hay không, mà sao lại muốn đưa chị đi sớm đến vậy. Từ khi biết chuyện kia, em luôn cảm thấy rất hối hận trong lòng.

Ngày ấy, khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ, chị nói lời yêu em, với một ánh mắt chân thành, ôn nhu, và trên tay là một bông hoa nhỏ - em nhìn chị, sau đó bĩu môi, từ chối. Dù cho lúc đó chị bảo chỉ là đùa, em hãy chấp nhận đi, em cũng KHÔNG LÀM. Bây giờ thì tất cả đều đã qua, và thời gian thì chẳng thể 'ở lại' chờ một ai cả.

Em ghét thời gian...vì thời gian sắp cướp đi chị...

Em ghét thời gian....vì thời gian không cho em cơ hội sửa sai.

Nếu như được trở về quá khứ một lần,  em nhất định mạnh dạn đáp trả, mặc kệ là đùa hay thật.

Nếu em không ngu ngốc để mà nhận ra sớm hơn...thì thời gian đã không lãng phí.

Nếu những tháng ngày trước kia, em không vô tâm bỏ mặc chị, thì phải chăng thời gian dành cho em và chị có thể được cứu vãn vài phần.

Em hối hận rồi...Miyeon...em thật sự...hối hận đến muốn chết rồi...

Không có chị...em biết phải làm sao?

Yeh Shuhua ngày càng khóc lớn, cả mặt đều ra sức vùi sâu vào hõm cổ người kia. Càng ôm chị chặt hơn, em lại càng nghĩ đến những tháng ngày sau này sẽ không còn có chị bên cạnh như hiện tại nữa. Làm sao đây? Em không muốn chị đi, em không muốn chị đi.

Cố gắng tìm kiếm đôi môi của chị, em vội vàng hôn lấy nó, bao nhiêu nỗi uất nghẹn, nỗi xót xa cứ thế dâng trào. Môi em run, chị cảm nhận được. Bế em ngồi lên trên đùi mình, chị chỉ có thể đáp lại em, chị không biết nói thêm gì nữa.

Đã đến đường cùng rồi, còn nói được gì nữa sao?

Lẳng lặng để thứ chất lỏng ấm nóng lăn dài trên má. Không biết là của ai, không ai biết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Miyeon...Miyeon...xin chị..."

Hai người vừa bước vào trong phòng của em. Shuhua còn chẳng buồn đóng lấy cửa đã vội vã ôm cổ Miyeon, môi lại lần nữa tìm đến môi chị. Em hôn thật cuồng nhiệt, nụ hôn của em chẳng còn chút ngây ngô, ngại ngùng như ngày thường mà bây giờ đã tiến sâu vào trong khoang miệng chị, lưỡi cùng lưỡi chị dây dưa. Tay đem cả người mình dính càng chặt vào người chị.

Miyeon đứng bất động mặc em hôn. Mắt mở ra liền gặp phải một giọt lệ từ đôi mắt sưng đỏ của bảo bối đang chảy xuống. Tim chị như có cái gì đó bóp chặt lại, tựa hồ cả hô hấp đều không thông nổi. Em ấy...chính là đang mang trong mình cảm giác không an toàn, cảm giác khẩn trương, sợ nếu bỏ Miyeon ra thì ngay tức khắc người em yêu nhất sẽ biến mất.

"Yeon...hôn em đi...muốn em..."

Shuhua khẽ thì thầm trong nụ hôn cuồng nhiệt của bản thân, tay từ sau gáy chị chuyển sang vuốt ve hai bên xương quai xanh tinh xảo. Miyeon ngay khi bị chạm thì tỉnh táo lại, đem tay cùng người em nhẹ nhàng đẩy ra.

"Shuhua...Shuhua....em bình tĩnh...bình tĩnh lại...Shuhua à..."

Miyeon cố giữ lấy cổ tay em, bắt em phải mở mắt ra nhìn mình.

"Shuhua...chúng ta...không thể..."

"Không! Không... Chúng ta có thể mà...em là của chị...em chỉ muốn được thuộc về chị...em yêu chị...Miyeon à...chúng ta t..."

"YEH SHUHUA!!!"- Cho Miyeon đem hai bả vai em lắc mạnh, nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, tâm thật đau, người cũng thật đau, môi run lẩy bẩy.

"Đừng giao tương lai của em cho một người sắp chết như chị... Chị không xứng ..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Kể từ hôm đó, Yeh Shuhua thui thủi trong phòng ngồi ngẩn ngơ. Còn Cho Miyeon, cả người đều mang trong mình cảm giác muốn đi tự tử. Chị hiện tại sống không bằng chết, mỗi đêm đều phải giấu mình trong phòng tắm mà gào thét lên vì cơn đau hành hạ.

"Chị đã nói rồi, Soojin, chị không ăn!!!" _ Cho Miyeon có đôi chút gắt lên, ngồi trên bàn ăn cùng Seo Soojin đối thoại. Đến Shuhua cũng phải ngỡ ngàng, chị đối với mọi người xung quanh chưa bao giờ thế cả. Bị sự cáu gắt của chị dọa sợ, em lắp bắp:

"M...Miyeon, chị làm sao vậy?"

"Không sao hết."_Miyeon đơn giản nói, mặt vẫn cúi gằm xuống bàn ăn, tay cầm đũa cứ lùa đi lùa lại vào bát cơm phía đối diện. Chị đang rất cố gắng.

"Nhưng chẳng phải chị rất thích ăn thịt này sao? Sao hôm nay lại..."

"CHỊ ĐÃ NÓI RỒI, CHỊ KHÔNG ĂN. MẤY NGƯỜI BỊ ĐIẾC SAO?!!!"

Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, chị ngay lập tức đứng phắt dậy, mạnh mẽ cắt ngang lời nói của Soojin.

Đây không phải Cho Miyeon, chắc chắn không phải Cho Miyeon, chị cả dịu dàng ôn nhu của họ. Tất cả đều đang tự nói với bản thân như vậy.

Miyeon cố giữ thăng bằng đứng dậy,  trực tiếp bỏ bữa cơm tối, dù sao ăn hay không ăn thì chị cũng phải chết, vậy thì ăn làm gì. Trong đầu chị vừa nghĩ, tay đã cọ xát vào nhau đến tấy đỏ. Rửa tay xong, chị đi hướng về phía ngoài phòng bếp.

"Chị ấy sao vậy...?"

"À, còn nữa!"_Miyeon đột ngột dừng lại, quay vào bên trong, mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Miệng nở nhẹ một nụ cười, nói tiếp: "Chị đã trao đổi với quản lý cùng chủ tịch của chúng ta rồi, chị sẽ rời khỏi nhóm!"

"Cái gì?!"_Yeon Soyeon nheo mắt lại. Cô đang nghe cái quái gì thế này.

"Miyeon..."_ Yeh Shuhua lắc đầu "...chị bị điên rồi sao?".

Nét cười trên gương mặt xinh đẹp kia thu lại.

"Không hề! Còn nữa, chờ tới khi có kết quả cuối cùng, chị trước mặt fan vẫn sẽ trên danh nghĩa là thành viên của nhóm, còn lại chị sẽ chỉ là người bình thường. Cũng không tiếp tục ca hát nữa."

Dừng một chút, chị nói tiếp: "Chị không muốn người hâm mộ sẽ thất vọng..."

Song Yuqi nghe đến đây thì đã không thể chịu nổi nữa, đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Cho Miyeon.

"Không muốn cho người hâm mộ thất vọng?! Thế còn tụi em thì sao? Từng ấy thời gian sáu người chúng ta ở cạnh nhau thì sao? Yeh Shuhua của chị thì sao?! Người hâm mộ chị sẽ phản ứng như nào?!!! Chị con mẹ nó có nghĩ tới không?!"

"Dù gì thì cũng phải chia tách, không phải lúc này thì cũng là lúc khác, không sớm thì muộn, vậy nên đừng canh cánh trong lòng làm gì!" _ Cái sự 'chia tách' mà Cho Miyeon nói đến không phải là thời gian hoạt động của họ, mà là một cái khác, sâu xa hơn, chua chát hơn.

Cả năm người sau khi nghe chị nói xong đều lặng người đi, phải rồi, thì ra với chị tất cả mọi người chỉ ở cùng nhau bởi trách nhiệm của một nhóm nhạc, đâu thể ở bên nhau lâu dài được.

"Chị coi tụi này là gì?"-Yuqi nghiến chặt răng, cay đắng...nói không nên lời.

"Chúng ta...là đồng nghiệp..."

Nước mắt của Cho Miyeon sớm đã rơi xuống từ lâu, nhưng là...đâm lao thì phải theo lao, chị chỉ còn cách quay mặt lại với họ.

"Chị có thể nói lí do?"

Lần này thì đến lượt Miyeon câm nín, chị không nói gì thêm, nhanh chóng đưa bước chân trở về phòng ngủ. Trước khi đi, chị còn nhìn thấy khuôn mặt của Yeh Shuhua, đau khổ có, tức giận có, bất lực có. Còn cả nước mắt của em nữa.

"Shuhua, mọi người, chị xin lỗi! Chị không muốn mọi người phải chịu khổ đâu. Hãy hiểu cho chị..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cho Miyeon...liệu đôi ta có thể ngừng đau thương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro