Chương 16: Nghiệp thành tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì chính mình?" Tố Nghiên không hiểu ý của Tôn Ninh.

Mi tâm Tôn Ninh nhíu một cái, buông lỏng cổ tay Tố Nghiên ra, "Nơi này bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, ta liền hỏi cô nương một câu, nếu như ngươi đã lạc vào hiểm địa, ngươi nên làm thế nào cho phải?"

"Hiểm địa?" Mặt mũi Tố Nghiên tràn đầy nghi hoặc, "Ngươi đừng nói với ta văn ngôn cổ ngữ nữa, hảo hảo nói, đến cùng có ý tứ gì?" động tác này làm động tới bụng dưới, khiến nàng đau nhức kịch liệt, không khỏi đau nhức đến trợn mắt, nhưng vẫn cắn răng nhịn đau.

Tôn Ninh đứng dậy bưng lên chén thuốc, cẩn thận đút cho Tố Nghiên, "Chỗ Tôn mỗ có một con đường sống cho cô nương, bất quá hôm nay thực sự không phải lúc thích hợp để nói, vẫn nên chờ thân thể cô nương đỡ hơn, ta sẽ giải thích tường tận cho ngươi."

Tố Nghiên chần chờ nhìn thoáng qua chén thuốc gần môi, nói: "Đây là thuốc gì?"

"Cầm máu giảm đau." Tôn Ninh nhàn nhạt cười một tiếng, "Ngươi nếu không uống, cứ để máu lưu thông như thế, chỉ sợ chưa quá mấy canh giờ, ngươi sẽ chết."

Tố Nghiên hít sâu một hơi, nhíu mày há miệng, nuốt hết cả thang thuốc "Thế nhưng thân phận của ta. . ."

"Ngươi có thể yên tâm, Tôn mỗ sẽ không tùy ý nói, việc này, ta thay ngươi giấu, phủ Thừa tướng, tuyệt đối sẽ không có người biết." Tôn Ninh cười xong, lại mang bưng một chén thuốc khác lên đưa cho Tố Nghiên, "Chỉ cần ta nói một câu, thân thể ngươi suy yếu, không thể tuỳ tiện động tới ngươi, không có nha nha hoàn nào dám đến thay mền gối,, đến lúc đó, ta lại an bài thời cơ, để ngươi tắm rửa thay quần áo."

Nói xong lại nghiêm mặt nhìn Tố Nghiên, "Chuyện này, chỉ có ngươi biết, ta biết, ngươi có thể yên tâm."
Thoải mái thở một hơi thật dài, Tố Nghiên nhẹ gật đầu, nhận lấy chén thuốc trong tay Tôn Ninh, một hơi uống cạn thuốc đắng.

Tôn Ninh nhìn Tố Nghiên cười tràn đầy thâm ý, nói thầm: " Lý Cư Lệ lựa chọn người, quả nhiên bất phàm, quân cờ này, nếu là có thể quay giáo, chủ nhân nhất định có thể lại có thêm cơ hội thắng." Vừa nghĩ đến đây, Tôn Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Cô nương nên nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày này ta sẽ tận tâm vì cô nương điều trị, ta cam đoan sau mười ngày, cô nương liền có thể khôi phục như trước."

Tố Nghiên suy yếu nhẹ gật đầu, cầm chén không trong tay không đưa cho Tôn Ninh, mệt mỏi khép hai mắt lại.

Vô luận như thế nào, phải sống sót, Phác Hiếu Mẫn, không biết giờ phút này cô có sống tốt hay không?
Ngoài cửa sổ, tuyết lại không ngừng tung bay giữa bầu trời, mùa đông này tựa hồ dài dằng dặc.

Cùng lúc đó, Hiếu Mẫn đang dạo bước đi loanh quanh trong tiểu viện ở Tân Lan Lăng Vương phu tại Nghiệp Thành, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì?
Bông tuyết bay thấp, tạo thành một tầng tuyết trắng phủ lên mái hiên, giống như lụa mỏng, ở trong màn đêm nhàn nhạt tản ra tuyết sắc.

Bên tai chỉ có âm thanh, bông tuyết rối rít tuôn rơi, hết thảy đều yên tĩnh trong màn đêm.

Hiếu Mẫn kéo áo lông tím,, ngừng chân ở trong viện, đưa tay ra, lòng bàn tay tiếp được một bông tuyết, im lặng tường tận xem xét, thẳng đến khi mảnh bông tuyết này tan ra trong lòng bàn tay, những bông tuyết khác lại rơi xuống.

"Khách qua đường, chung quy vẫn là khách qua đường. . ." Hiếu Mẫn nhàn nhạt mở miệng, trong mắt lưu động một loại cảm giác vắng lặng.

Nhàn nhạt cười một tiếng, Hiếu Mẫn ngửa mặt nhìn bông tuyết tuôn rơi trong màn đêm "Tiểu Nghiên, cô đến tột cùng đi nơi nào vậy? Nơi này, có lẽ thật không thuộc về chúng ta, chúng ta cần phải trở về." Nặng nề thở dài,  Hiếu Mẫn cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc màu đen còn đeo trên ngón vô danh ở tay trái, "Chừng nào mày mới đưa tao quay về đây? Nơi này thật vô cùng quạnh quẽ a. . ."

Từ lần trước cùng Trí Nghiên chơi đùa một phen, Trí Nghiên tựa hồ luôn cố ý trốn tránh nàng, mặc dù gặp mặt nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, lại luôn bình thản như thế, trong mấy ngày, nàng cùng nàng chẳng khác gì người xa lạ biết tên nhau mà thôi.

Trong lòng không khỏi cảm thấy một trận thất lạc, lúc nào cũng đâm vào tim nàng muốn trốn cũng không được, Hiếu Mẫn nhịn không được ở trong dạ tuyết phát ra một tiếng hô thật dài, " Phác Trí Nghiên —— cô thật nhỏ mọn!"

Ở một góc của tiểu viện, Trí Nghiên vẫn an tĩnh nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng, khi nghe thấy một câu nói như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, cười nhàn nhạt.

"Vương gia. . ." Tứ nhi vội vàng mang dù đến cho Trí Nghiên, "Nơi này tuyết lớn, coi chừng lạnh."

"Xuỵt. . ." Trí Nghiên ra hiệu Tứ nhi nhỏ giọng, xa xa nhìn Hiếu Mẫn, nói khẽ, "Người ta phái đi tìm đã trở lại chưa?"

"Hồi vương gia, theo thám tử hồi bào, sau nửa tháng ở Trường An Đại Chu sẽ có anh hùng hội." Tứ nhi nghiêm mặt nói.

"Anh hùng hội?"

"Vâng, nghe đồn rằng giang hồ hào kiệt nào luận võ đạt hạng nhất, sẽ được ban cho binh quyền đại tướng quân của ba vạn hộ thành quân bên ngoài thành Trường An."

"Điều này có liên quan gì tới Tố Nghiên cô nương?" Trí Nghiên nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ trong lòng: "Đại Chu thật sự là tặc tâm bất tử a, mời chào tướng tài như vậy, xem ra tương lai đại Tề ta cũng chẳng còn bao ngày thái bình."

Tứ nhi nói tiếp: "Nghe nói gần đây phủ Thừa tướng bí mật đưa một công tử thần bí tới, được thừa tướng thu làm nghĩa tử, mà vị công tử thần bí này, theo thám tử hồi báo, so với những gì Hiếu Mẫn cô nương miêu tả rất giống nhau."

" Tố Nghiên cô nương nữ giả nam trang tiến vào phủ Thừa tướng Đại Chu Lý Minh ?" Ánh mắt Trí Nghiên đầy kinh ngạc, nhíu mày tỉ mỉ nghĩ lại, hôm đó thấy, đúng là có sự bố trí đánh lén của Khác Sát Vệ nước Đại Chu, Tố Nghiên có khả năng đã trở thành thủ hạ của Lý Minh, trở thành một quân cờ, đi đoạt ba vạn binh quyền này.

Trí Nghiên nhẹ nhàng thở một hơi, "Biết người sống..."

"Thám tử kia phải chăng nên trở về?"

"Phải về vương phủ." Trí Nghiên nói bốn chữ này một cách đơn giản, phất phất tay, nói: "Ta biết mấy ngày nữa Vương phi Chức Cẩm sẽ từ Tịnh châu trở về phủ, ngươi nhớ nghênh đón ngoài mười dặm, sau khi nàng vào phủ cũng phải cực kỳ hầu hạ."

"Dạ rõ." Tứ nhi gật đầu, lúc này nhìn không thấu trong lòng Trí Nghiên đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì?

Trí Nghiên khóe môi có chút giương lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó lại gọi Tứ nhi lại, "Đưa dù cho ta.

"Dạ" Tứ nhi cung kính đưa dù cho Trí Nghiên, rồi cúi đầu lui xuống.Trí Nghiên tay trái thả lỏng phía sau, tay phải chấp dù chậm rãi mỉm cười đi vào trong viện nơi Hiếu Mẫn đang chinh nhiên tự nói.

"Thật nhàm chán a. . ." Hiếu Mẫn vô lực hô một tiếng, rồi lại thở dài một hơi,, dường như cảm giác được sau lưng có âm thanh đạp tuyết, bỗng nhiên xoay người lại, hét lớn một tiếng, "Ai đó?"

Cây dù vì nàng che khuất tuyết bay trên đỉnh đầu, Trí Nghiên chỉ ôn nhuận cười một tiếng, "Nếu như thật sự cảm thấy nhàm chán, không bằng để ta mang ngươi ra ngoài dạo chơi đi?"

"Ngươi rốt cục chịu tới rồi à?" Hiếu Mẫn lạnh lùng trừng nàng một chút, "Đáng tiếc ta không muốn đi nữa!"

Trí Nghiên cười nhạt một tiếng, nói: "Vậy ta đi một mình." Nói xong Trí Nghiên toan xoay người lại bước đi, không tự chủ được cười một tiếng, ngươi mất mát, là bởi vì gần đây ta xa lánh ngươi sao?

" Phác Trí Nghiên !" Hiếu Mẫn hoảng sợ chặn trước người Trí Nghiên, "Một mình ngươi đi thì có gì vui, ngươi nói nghe xem thử, chơi vui ta liền đi!"

"Ừm. . . Ta lại không muốn nói." Trí Nghiên học dáng vẻ của Hiếu Mẫn, rồi cười nhẹ vươn tay giúp nàng phủi đi lạc tuyết nơi vai, "Tuyết rơi lớn như vậy, còn đứng ở nơi này, không sợ bị cảm lạnh?"

Lời nói ân cần khiến thân thể Hiếu Mẫn khẽ run lên, nhìn Trí Nghiên một chút, "Ta thích ngắm tuyết."

"Ha ha, ta cũng thích." Trí Nghiên vẫn như cũ giúp nàng che dù, dù chỉ thấy mặt nhau lờ mờ,, lại rõ ràng nhìn thấy đỏ ửng đột nhiên xuất hiện trên mặt nhau, "Nếu ngươi thích, ta dẫn ngươi tới một nơi để ngắm."

"Ta không muốn đi." Hiếu Mẫn trầm giọng cúi đầu xuống, "Ta hiện tại chỉ muốn mau mau đi tìm Tiểu Nghiên, rồi về sớm một chút."

"Về đâu?" Trí Nghiên nhịn không được mở miệng nói.

"Ta đến từ đâu thì về đó!" Hiếu Mẫn bắt được vẻ lo lắng trên mặt Trí Nghiên, ranh mãnh cười một tiếng, "Nơi này có người rất nhỏ mọn, bất quá là chỉ đùa một chút lại ghi thù,, tuyệt không chơi vui, vẫn là trở về, tiếp tục tới hộp đêm..."

"Thật muốn đi?" Thanh âm Trí Nghiên bỗng nhiên trầm xuống, nghiêm mặt hỏi một câu, cắt ngang Hiếu Mẫn .

Hiếu Mẫn ngửa đầu nhìn vào mắt Trí Nghiên, đôi mắt kia rõ ràng vẫn là một mảnh thanh tịnh, nhưng lại chẳng thể che giấu được quyến luyến, "Cái này. . ." Vốn là muốn mở miệng nói nhất định phải đi, thế nhưng là lời đến khóe miệng, nhưng lại không nói ra được .

Trí Nghiên ảm đạm cười một tiếng, đưa tay ra, đặt lên vai nàng, "Ta biết cuối cùng ta cũng không lưu được ngươi, cho nên, ngươi muốn đi, ta không ngăn cản chỉ là. . . Ta vẫn là muốn dẫn ngươi tới một chỗ."

"Ta. . ." Hiếu Mẫn nén lời nói lại, "Rốt cuộc muốn đi nơi nào?"

Trí Nghiên gật đầu cười một tiếng, "Ngươi đi theo ta." Nói xong, Trí Nghiên khiêm nhường cùng Hiếu Mẫn đứng sóng vai, liếc mắt nhìn gò má của nàng thật sâu, chỉ hướng phía trước, "đi bên này."

Khi Hiếu Mẫn quay đầu nhìn nàng, Trí Nghiên đã nghiêm mặt nhìn phía trước, bỏ lỡ ánh mắt kia, khiến tâm Hiếu Mẫn không khỏi vì đó mà cảm thấy có chút mất mát.

"Mình sao vậy?" Hiếu Mẫn âm thầm nghĩ lại, "Nàng là nữ tử, thế nhưng là. . ." Hiếu Mẫn bỗng nhiên nhếch miệng lên, cười đến có mấy phần khen ngợi, "Nhưng cũng là một cô gái ôn tồn lễ độ, người như vậy mà bỏ có chút tiếc, cũng là chuyện thường thôi. Nhất định la mình nghĩ nhiều rồi, ở chỗ này, bất quá là khách qua đường mà thôi, có thể nào lưu tình đây?" Hút một hơi Thật sâu, Hiếu Mẫn cúi đầu, ngơ ngác nhìn một bước lại một bước giẫm lên trên mặt tuyết.

Mỗi dấu chân là một bước đi, Tương lai, ai sẽ cùng ngươi đi cả đời này? Và ai sẽ theo giúp tôi đi cả đời này đây?

Đáy lòng đột nhiên dâng lên một sự ghen tuông khó hiểu, Hiếu Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu, muốn loại bỏ những ý nghĩ khác thường này, nhấc mặt bỡn cợt mà nhìn Trí Nghiên, " Phác Trí Nghiên!"

" Hiếu Mẫn?" Trí Nghiên có chút kinh ngạc quay đầu không nhúc nhích nhìn nàng, "Thế nào?"

Hiếu Mẫn đột nhiên chạy nhanh tới in lên trên mặt Trí Nghiên một nụ hôn, "Không có việc gì, chỉ đột nhiên muốn hôn ngươi."

Trí Nghiên kinh ngạc mà nhìn nàng, vẻ mặt đỏ ửng ở trong tuyết quang hiện ra rõ ràng, "Ngươi. . ."

Hiếu Mẫn đắc ý hai tay chắp sau lưng, cười nói: "Chỗ của tôi, hôn chẳng là gì hết, cho dù là bạn bè cũng có thể ôm hôn, ta cảm thấy ngươi không tệ, có thể làm bằng hữu, nên cũng hôn ngươi một cái."

"Chỉ là. . . Bằng hữu?" Vui vẻ trong mắt Trí Nghiên dần dần ảm đạm, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ha ha, vậy Trí Nghiên thật sự là vạn hạnh, gặp được tri kỷ như Hiếu Mẫn ngươi, xác thực đời này không tiếc ."

Hiếu Mẫn trông thấy sự ảm đạm trong mắt nàng, không nghĩ tới chỉ đùa mà lại khiến cảm giác trong lòng mỗi lúc một tuông trào, hoảng sợ tránh đi ánh mắt của Trí Nghiên, cố ý phóng đại thanh âm, nói: "Cho nên, mặc dù mấy ngày trước đây ngươi hôn ta, chúng ta cũng chỉ là bằng hữu!"

"Ừm, Trí Nghiên minh bạch." Trí Nghiên lặng yên thở dài, cuối cùng ngươi vẫn không tiếp thụ được , ha ha.

"Vậy làm bằng hữu có phải nên thẳng thắn hay không?"

"Đương nhiên phải thẳng thắn."

"Vậy nếu ngươi thật sự không nói muốn dẫn ta đi nơi nào, ta sẽ không đi!" Nói xong, Hiếu Mẫn ngừng lại.

Trí Nghiên cười nhìn nàng, "Đi gặp người ngươi muốn gặp, sau đó... Thanh âm trầm xuống, trong thanh âm Trí Nghiên tựa hồ mang theo một chút rung động, "Đưa ngươi trở về."

Hiếu Mẫn thân thể run lên, "Gặp ai?"

"Tố Nghiên cô nương."

"Ngươi đã tìm được nàng?"

"Ừm."

"Nàng ở đâu?" Hiếu Mẫn muốn dùng sự kích động này che giấu sự mất mát trong lòng.

Trí Nghiên gật đầu nói: "Trường An, cách nơi này ngàn dặm."

"Xa như vậy!" Hiếu Mẫn không khỏi hít vào một hơi. Trí Nghiên tay giơ lên, chỉ hướng Trường An, "Mặc kệ bao xa,, ta cũng sẽ bình yên đem ngươi đến bên nàng ."

Thân thể Hiếu Mẫn lần nữa run nhè nhẹ, chinh nhiên nhìn thấy  Trí Nghiên, "Có lẽ ta không đáng. . ."

"Chư pháp nhân duyên sinh, chư pháp nhân duyên diệt. (các pháp do nhân duyên mà sinh khởi, các pháp cũng do nhân duyên mà biến diệt)" Trí Nghiên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, giống như nắng ấm, "Ta chỉ biết là, tùy duyên." Ta tin tưởng, số mệnh đã định ngươi là cứu tinh của ta, thì sẽ không để ngươi rời đi dễ dàng như vậy.

Lần đầu tiên Hiếu Mẫn cảm thấy phật kinh nói rất có đạo lý, chỉ là không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười một tiếng, tiếp tục đi theo Trí Nghiên về phía cổng Lan Lăng Vương phủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro