Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Ngọc Tuệ tính toán vài thứ, cả đêm ngồi ở nhà giáo viên Điền Nguyên Vũ. Rất nhanh, hôm sau giáo viên đã đổi cho một cô bé điềm đạm, ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu. Ban đầu cô bé cũng không đồng ý, bởi lẽ suốt thời gian qua Điền Nguyên Vũ và Kim Mẫn Khuê thân thiết nhau như hình với bóng, hai đứa trẻ đã sớm bị bạn đồng trang lứa cho ra rìa; hơn thế, Điền Nguyên Vũ đã bị dán mác là 'Trẻ hư.'

Nhưng muốn ăn phải lăn vào bếp, cô giáo cũng đã làm 'công tác tư tưởng' cho cô bé ấy. Lời của giáo viên rất quyền lực, hơn nữa trước kia Điền Nguyên Vũ là một bé trai được thầy yêu bạn mến nên cô bé cũng thút thít đồng ý.

Ngược lại Kim Mẫn Khuê không tán thành, hắn vừa thấy cô giáo chuyển Điền Nguyên Vũ đi chỗ khác thì vội vàng nắm chặt tay Điền Nguyên Vũ, không để cậu rời khỏi.

Cô giáo dỗ dành nói: "Nguyên Nguyên đã ngồi với em một khoảng thời gian rồi, giờ em ấy nên ngồi cạnh bạn khác, sau này lại đổi về chỗ của em." Lời này rõ ràng dùng để lừa gạt con nít.

"Không được! Nguyên Nguyên chỉ có thể là bạn cùng bàn của em!" Hắn trừng to đôi mắt biếc xanh chằm chặp nhìn cô giáo.

Mà giờ phút này trong lòng Điền Nguyên Vũ đã có quyết định. Tối qua mẹ cậu đã nói sự việc cho cậu nghe, mẹ nói rằng: "Nguyên Nguyên, không phải mẹ cấm con chơi với Tiểu Kim. Mẹ cũng rất thích nhóc tì ấy, nhưng gia cảnh nó thế nào con cũng hiểu mà. Mẹ nó không nên động chạm, cô ta có thể cầm dao đâm con trai, cũng có thể cầm dao đâm người ngoài. Nguyên Nguyên, con biết mà đúng không?" Nghe mẹ mềm dịu giảng giải như thế, Điền Nguyên Vũ đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì đã từng ương bướng với mẹ.

Kiếp trước cậu còn chưa kịp trả hiếu thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nay sống lại một lần lại càng không hiểu chuyện, đáng lẽ cậu phải nên yêu thương mẹ hơn. Cho nên cậu cầm tay Tô Ngọc Tuệ, nói: "Mẹ, con xin lỗi."

Máu mủ tình thâm, rốt cuộc ơn sinh thành là nhờ cha mẹ. Kim Mẫn Khuê chỉ là một đứa trẻ được cậu tiếc thương, nhưng cậu không thể vì hắn mà khiến mẹ buồn phiền.

Điền Nguyên Vũ lặng lẽ thở dài trong lòng, rồi bảo: "Kim Mẫn Khuê nghe lời cô đi, sau này chúng ta sẽ ngồi cùng nhau." Điền Nguyên Vũ rút tay khỏi tay hắn, tiếp theo chuẩn bị chuyển đến chỗ mới.

Kim Mẫn Khuê lần nữa giữ chặt tay Điền Nguyên Vũ: "Nguyên Nguyên cũng ghét mình?" Giọng hắn đầy bất an, hắn bất giác bỏ thêm từ 'cũng'. Sâu trong tim hắn, hắn đã tin rằng nhiều người ghét mình, ngay lúc này kể cả Nguyên Nguyên, hắn đều không thể xác định.

Điền Nguyên Vũ muốn nói: Thích, tại sao lại không thích cậu. Nhưng khi đối diện đôi mắt xanh ngập nước kia, lời ra khỏi miệng lại thành: "Mình muốn đổi chỗ." Nếu cậu nói: Mình không ghét Kim Mẫn Khuê, như vậy một Kim Mẫn Khuê cứng đầu tuyệt đối sẽ không để cậu rời khỏi.

Điền Nguyên Vũ quay mặt, không nhìn thần sắc của Kim Mẫn Khuê. Nếu nhìn nữa sẽ vừa xót xa, vừa không đành lòng.

Quả nhiên nghe xong lời đó, Kim Mẫn Khuê buông tay. Hắn không nói không rằng chỉ ngồi yên tại chỗ, ngoan ngoãn tựa như búp bê Tây Dương.

Việc đổi chỗ đã êm ái trôi qua, còn Kim Mẫn Khuê vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm: "Nói yêu tôi cái gì, đều gạt tôi. Mẹ cũng thế, cha cũng thế, Nguyên Nguyên cũng thế."

Bởi vì đổi chỗ ngồi nên hai đứa bé không nói chuyện một ngày. Điền Nguyên Vũ chính là điển hình của tính cách đà điểu, đối với người nan giải và chuyện nan giải, cậu không dám đối mặt lần nào. Tựa như cậu đang nhủ thầm với bản thân, chờ Kim Mẫn Khuê nguôi giận, cậu sẽ đến an ủi hắn vào ngày mai.

Tuy rằng Điền Nguyên Vũ đã 26 tuổi, nếu đối diện với mấy đứa trẻ lên năm khác thì cậu đã chọc cười chúng, vỗ về chúng rồi thôi. Ấy mà, Điền Nguyên Vũ thừa biết Kim Mẫn Khuê không phải một đứa nhóc bình thường, có nhiều lúc hắn ngây thơ, hồn nhiên; nhưng khi càng thân cận với hắn, hắn lại là một kẻ rất khó nắm bắt...

Chiều tan học, Điền Nguyên Vũ và Tô Ngọc Tuệ nắm tay đi lên lầu hai. Lần nữa cô thấy một người đàn ông lạ mặt gõ cửa nhà Kim Hoài An. Chỉ gõ vài tiếng thì Kim Hoài An đã khoác áo vào, vội vàng chạy ra mở cửa.

Tô Ngọc Tuệ sa sầm khi thấy cảnh tượng đó. Cô nhanh chóng kéo Điền Nguyên Vũ đi vào nhà, kia chính là một bầu không khí đầy ô nhiễm! Nếu là ngày xưa thì Kim Hoài An sẽ phải tròng lồng heo, mẹ tồi tệ sao có thể giáo dục con cái nên người? Đứa trẻ tóc vàng kia sợ là cũng xấu xa như mẹ nó! Vì vậy lần nữa cô kiên định tin rằng, mình không nên để Nguyên Nguyên và nó chơi cùng nhau, vàng thau lẫn lộn.

8 giờ tối, mái hiên càng thêm âm u. Kim Mẫn Khuê xốc cặp sách trên vai, bấy giờ mới chậm rãi đi về nhà. Bạn bè khác đều có mẹ cha tới đón, nhưng hắn chỉ có thể về nhà một mình.

Hắn không sợ bóng đêm. Hắn trở về muộn như thế là bởi hắn bắt gặp một chú chim nhỏ nằm bị thương ven đường. Không biết vì sao hắn nhặt chú chim đang thoi thóp lên. Nó nhỏ bé, lông xù xù, cũng rất yếu ớt. Nó sẽ chết đi bất cứ lúc nào, nó là thứ bị vứt bỏ ngoài đường, nó sẽ không được một ai thương xót. Chẳng biết Kim Mẫn Khuê nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên tươi cười rạng rỡ. Sau đó, hắn siết chặt tay, chỉ nghe chim kêu một tiếng thảm thiết, trong tay hắn chảy ra một dòng đỏ thắm.

"Đẹp đẽ." Hắn nhẹ than một tiếng, vui vẻ ném xác con chim rách nát xuống đường. Tâm trạng hắn trở nên tốt hơn, tiếp tục về nhà.

Kim Mẫn Khuê đứng trước nhà gõ cửa, không ai trả lời. Hắn gõ thêm vài lần, nhưng mọi thứ vẫn im lìm như vậy. Hắn tựa vào hành lang, vươn tay mình, trong tay đầy máu. Hắn không thể nhìn chú chim nhỏ bị thương, hắn phải làm sao đây?

Điền Quan Sơn đi lên cầu thang. Mai là ngày nghỉ nên tối nay y trở về. Thời điểm y vừa lên lầu hai đã trông thấy một bé trai đẹp tựa búp bê Tây Dương - hắn cô độc ngồi dưới ánh đèn tăm tối, khó hiểu nhìn bàn tay của mình.

Lúc Kim Mẫn Khuê giương mắt vô tình bắt gặp Điền Quan Sơn, dường như hắn đã nghĩ đến chuyện gì. Một lưỡi dao thật nhọn lướt qua tâm khảm Kim Mẫn Khuê, ngập tràn máu tươi. Giả dụ, giả dụ không có chim bị thương, cũng có thể... Cũng có thể giết người... Giống mẹ mình ấy, đối xử như mẹ đối xử với cha, chặt bỏ đầu của cha..

Điền Quan Sơn cảm thấy sợ hãi khi vô tình lọt vào đôi con ngươi xanh biếc của Kim Mẫn Khuê. Y khó mà lý giải được, một cảnh sát ngoài 30 lại đi sợ sệt một đứa trẻ? Y ho khan một tiếng, toan hỏi 'Muộn rồi, sao cháu chưa vào nhà?' Nhưng nghĩ đến Kim Hoài An điên loạn kia, cũng đành từ bỏ.

Y quay lưng gõ cửa nhà, chốc sau cửa mở, là Điền Nguyên Vũ ra đón. "Cha, cha về rồi!" Cậu vui sướng reo lên, Điền Quan Sơn cũng ôm Điền Nguyên Vũ nhấc bổng. "Cha đây, cha có đem cho con loại kẹo mà con thích nhất."

Điền Nguyên Vũ vui vẻ cảm ơn y. Thành thật mà nói, cậu đã 26 tuổi, đã sớm qua tuổi thích ăn quà bánh, nhưng trước mặt cha mẹ thì cậu nguyện ý làm một bé con ấu trĩ.

Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn ra xa. Dưới ánh đèn tối tăm, Kim Mẫn Khuê ngồi trước hiên nhà, lẳng lặng nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau, Điền Nguyên Vũ vừa định gọi 'Kim Mẫn Khuê' thì hắn đã cong môi mỉm cười, dáng vẻ dường như bị bóng đêm bao phủ. Đứa bé trai năm tuổi, vừa đẹp đẽ, vừa huyền bí, vừa quá đỗi lạnh lùng; cảm giác trước khi bị giết lại ập tới lần nữa - thời khắc mà người đàn ông cởi chiếc mũ đen xuống, tươi cười vung dao lên.

Điền Nguyên Vũ sửng sốt. Cơn sợ hãi quen thuộc bỗng tràn lan, bao lời cũng nghẹn ứ nơi cổ họng. 'Cạch' một tiếng, Điền Quan Sơn bế Điền Nguyên Vũ vào nhà, đóng cửa. Kim Mẫn Khuê lặng lẽ đứng trong bóng tối, thẳng đến khi tia ánh sáng cuối cùng từ khe cửa vụt tắt, bóng dáng hắn hoàn toàn bị đêm đen nuốt chửng.

Bên này ngập tràn ánh sáng, tiếng cười nói râm ran; bên kia một kẻ côi cút, chìm trong mù mịt.

"Nguyên Nguyên, hãy chờ mình lớn lên." Có thể cầm dao, có thể giết những ai cản đường hắn, có thể hủy diệt hết thảy, có thể lừa gạt dối gian, "Cậu sẽ không chạy thoát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro