Chương 33: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang trong nháy mắt an tĩnh như gà, Tề Sở cổ cứng đờ mà nhìn người tràn đầy khí đen Tần Tứ ở trước mặt tức khắc cả người tê rần.

"Ta đi mua cơm cho ngươi, đi trước một bước đây, không tiễn!"

Muốn bị đánh thì hai người bọn họ bị đánh trước đi, không thể trêu vào không thể trêu vào.

Chu Hân Hân đang muốn giải thích, Thời Nhiên rất lớn mà hừ một tiếng, đem cửa đóng lại.

"Đều lại ngươi, nói nhao nhao cái gì a, chọc giận người ta rồi a!" Chu Hân Hân nổi trận lôi đình, đệ đệ bị chọc giận rồi làm sao dỗ đây a?!

Tô Cận Ngôn liếc liếc mắt Chu Hân Hân: "Đừng chối bỏ sạch sẽ như vậy." Nói xong liền đi nhanh rời đi.

Thời Nhiên trở lại trên chỗ ngồi, phát hiện Tần Tứ đang gắt gao mà nhìn chằm chằm chính mình.

Tiểu ca ca mau ngủ đi, đám chuột nhắt xấu xí kia đã bị Nhiên Nhiên cưỡng chế di dời!" Thời Nhiên ngồi ở bàn ghế trên xoay người, hai tay tay chống cằm lộ ra khuôn mặt nhỏ mang nét trẻ con, mắt to liên tục chớp chớp mà nhìn Tần Tứ ngoan ngoãn chờ đợi được khen ngợi.

"Tần Tứ xoa xoa đầu rồi khẽ hôn tay Thời Nhiên: "Ngoan nhãi con, giỏi quá."

Thời Nhiên cười lại thẹn lại ngọt, sờ sờ mí mắt Tần Tứ: "Tiểu ca ca mau ngủ đi, Nhiên Nhiên ca hát cho ngươi nha ~"

Tần Tứ nhắm mắt lại bắt đầu tiến vào giấc ngủ.

Thời Nhiên nhớ lại bà nội đã từng đã dạy cho hát nhạc thiếu nhi, mở miệng ra, tiếng ca mềm mại nhu nhu quanh quẩn ở lớp học.

Chân mày nhíu chặt của Tần Tứ chậm rãi thả lỏng, cuối cùng khuôn mặt tinh xảo rốt cuộc bỏ ra âm trầm vốn có, bình thản mà ngủ.

............

Tề Sở nhìn nhà ăn mênh mông cuồn cuộn đội ngũ người mà trực tiếp trợn tròn mắt.

"Ta dựa, giữa trưa nhiều người ăn cơm như vậy? Sớm biết rằng sớm một chút tới."

Tô Cận Ngôn nhìn đầu hồng nhỏ các mình không xa, không biết vì cái gì cư nhiên lại cảm thấy... Có chút muốn chọc.

"Không xếp hàng là ngươi chuẩn bị gặm mâm đồ ăn sao?" Tô Cận Ngôn nhướng mày, trên mặt mang theo trêu chọc.

Tề Sở nhìn mặt Tô Cận Ngôn mà yên lặng hít vào một hơi.

Thấy thế nào đều là thiếu đánh đâu!

"Liên quan rắm gì đến ngươi, xếp hàng của ngươi đi.

   " Tề Sở bĩu môi, đi đến cuối hàng đứng xếp hàng

Mắt thấy dòng người càng ngày càng ngắn, liền ở Tề Sở cho rằng thắng lợi đang đến thì phía trước đột nhiên chen qua tới một cái thân ảnh cao lớn.

"Này bạn học, có thể làm ơn ngươi giúp ta gọi hai phần cơm không? Để cảm ơn thì phần cơm của ngươi ta tới mời." Tô Cận Ngôn cười đến phúc hậu và vô hại, trực tiếp đem cô nương nhỏ phía trước hống đến mặt đỏ tai hồng mà gật đầu.

"Ngươi còn biết xấu hổ hay không a!" Tề Sở không dám tin tưởng mà nhìn quang minh chính đại Tô Cận Ngôn chen lên phía trước mình.

Tô Cận Ngôn mắt điếc tai ngơ, lập tức muốn ba phần cơm, lấy sau cơm liền quay người lại hướng Tề Sở híp mắt cười, hơi hơi cúi đầu: "Chúc ngươi vận may, bảo bối nhi."

Tề Sở nổi da gà run lên, ghét bỏ đẩy ra: "Ngươi cũng thật ghê tởm,cách xa ta một chút."

Tô Cận Ngôn lắc đầu, không nói nữa xoay người rời đi.

Thật vất vả mà đến phần mình, bác gái nhà ăn lại lắc lắc đầu: "Bạn học này,cơm hôm nay đã hết, ngươi đi siêu thị mua chút gì ăn đi."

"Gì???" Tề Sở như bị sét đánh, lúc này mới phản ứng lại câu nói mà Tô Cận Ngôn nói cho hắn có nghĩa gì.

Không nói hai lời, xoay người liền ngồi sát với Tô Cận Ngôn.

Tề Sở một phen đoạt qua đôi đũa của Tô Cận Ngôn, đối với xúc xích nướng liền cắn một ngụm, thậm chí còn đem xúc xích nướng ngậm ở trong miệng, khiêu khích nhìn Tô Cận Ngôn, mồm miệng không rõ nói: "Tới đoạt a, đệ đệ."

Tô Cận Ngôn chống cằm ưu nhã mà nhìn hắn: "Phải không? Vậy ta đây liền không khách khí."

Nói xong hắn liền trực tiếp bình tĩnh đem mặt thò lại gần, môi xoa Tề Sở cắn xuống xúc xích nướng.

"Hương vị không tồi a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro