Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ủy thác Lương Khê hỗ trợ, Nguyễn Ngải trong lòng yên ổn một chút.


Buổi tối cô rửa mặt xong đã nằm xuống, cửa lại truyền đến một trận tiếng gõ cửa.


Nguyễn Ngải do dự trong chớp mắt liền khoác áo khoác xuống giường, mang vẻ mặt cảnh giác đi đến bên cửa, từ mắt mèo nhìn thoáng qua.


Chỉ thấy trên hành lang tối tăm, một bóng người màu đen lặng lẽ đứng bên ngoài, nụ cười quỷ dị của hắn phản chiếu .


Ánh mắt Nguyễn Ngải lạnh lùng, trước tiên nghĩ đến người đàn ông ban ngày huýt sáo với cô.Lão ta từng chút từng chút gõ cửa gỗ, hồi lâu không nhận được phản hồi, bắt đầu không kiên nhẫn mà đấm lên.


Tiếng gõ cửa nặng nề trải qua phóng đại vô hạn trong đêm yên tĩnh, tựa như sấm sét gõ vào màng nhĩ người.


Lúc này, chậu hoa biến dị trên bệ cửa sổ bỗng nhiên run rẩy cành lá, dùng tốc độ kinh người phát triển ra vô số dây leo tráng kiện, giống như một tấm lưới lớn trải trong căn phòng chật hẹp.


Nguyễn Ngải bất động thanh sắc đặt tay lên tay nắm cửa, nháy mắt với dây leo phía sau.


Nó hiểu ý, lập tức mọc ra hơn mười cây gai gỗ bén nhọn treo ở khe cửa, chỉ cần cửa vừa mở ra, nam nhân bên ngoài sẽ lập tức bị đâm thành tổ ong.


Lúc Nguyễn Ngải đang định vặn tay nắm cửa, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thật lớn cùng với tiếng mắng chửi giận dữ của Lương Khê.


"Lấy đâu ra người điên hơn nửa đêm vẫn gõ cửa, còn không cho người ta ngủ! Có thể cho lão nương ngủ hay không!"


Tiếng gõ cửa bên ngoài im lặng.


Lương Khê là dị năng giả đẳng cấp cao nhất trong khu vực này, cơ bản không ai dám chọc cô, người đàn ông ngoài cửa không dám gõ cửa nữa, hoảng hốt chạy lên lầu.


Sau khi tiếng bước chân đi xa, bên ngoài truyền đến tiếng trấn an dịu dàng của Lương Khê: "Cậu đừng sợ, anh ấy đã đi rồi, khóa cửa sổ đi ngủ sớm đi."


Nguyễn Ngải im lặng, giơ tay lên để cho thực vật biến dị trở lại chậu hoa.


Bóng đêm lại khôi phục yên tĩnh, Nguyễn Ngải lấy lại tinh thần rồi tiếp tục trở về đi ngủ.


Nhưng mà buổi tối hôm đó bỗng nhiên nhiệt độ giảm, gió luồn qua khe cửa sổ cũ kỹ thổi vào. Vì vậy mà buổi tối Nguyễn Ngải ngủ không được tốt, cho dù thực vật biến dị đắp cho cô năm sáu lớp chăn, cô vẫn không tránh khỏi bị cảm.


Nguyễn Ngải không nghĩ tới mình mới trở lại sống cùng con người ngày hôm sau liền bị cảm như vậy.


Hoắc Ngôn Trăn tạm thời chưa tìm thấy. Vì không muốn bệnh tình nặng thêm, Nguyễn Ngải quyết định đi vào khu rừng bên ngoài Bắc thành xem có thực vật biến dị chữa bệnh hay không, để nó hỗ trợ xem bệnh.


Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, cô đã gặp Lương Khê đang chuẩn bị ra ngoài.


Đối phương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận ra có gì đó không đúng: "Sao mặt cậu lại đỏ như vậy, sinh bệnh sao?"


Nói xong liền đặt tay lên trán nàng.


"Sao lại sốt dữ dội như vậy?"


Nguyễn Ngải cảm nhận được sự lạnh lẽo của mi tâm, phản xạ có điều kiện muốn né tránh, lại bị đối phương nắm chặt vai: "Mau mau mau, tôi dẫn cô đến bệnh viện xem một chút. "


"Không cần..."


Cô vừa nói ra, đã bị Lương Khê không nói lời nào kéo xuống lầu: "Đừng tưởng rằng cảm mạo sốt là bệnh nhỏ, trong mạt thế anh chỉ cần có một chút không thoải mái thì phải nhanh chóng chữa trị, bằng không miễn dịch quá kém rất dễ bị nhiễm virus."


Lương Khê có một chiếc xe máy cũ, sau khi cô cắm chìa khóa xong giúp Nguyễn Ngải đội mũ bảo hiểm, liền đưa cô đến bệnh viện thành phố duy nhất của Bắc thành.


Nguyễn Ngải ngồi ở phía sau bởi vì sốt mê man, nửa đường liền tựa đầu nặng nề vào vai Lương Khê ngủ thϊếp đi.


Giấc ngủ ngắn ngủi mười mấy phút này giống như là trôi qua mấy tiếng đồng hồ, lúc Nguyễn Ngải tỉnh lại, cảm giác cả người có cảm giác choáng váng như mộng cảnh.


Lương Khê một đường đỡ cô đi khám ngoại trú.


Người đến khám bệnh mỗi ngày đều rất nhiều, bác sĩ kê đơn thuốc và bảo y tá treo nước muối cho cô, liền vội vàng tiếp đãi người phía sau.


Đúng lúc này, một vị lão nhân tóc bạc trắng gõ cửa tiến vào: "Bác sĩ Chu gần đây đã trở thành người bận rộn a."


Bác sĩ Chu kinh ngạc, "Giáo sư Hoắc? Sao ông lại ở đây? "


"Lần trước cậu làm nghiên cứu kia, tôi có chút vấn đề muốn nói, nghe nói cậu chuyển đến phòng khám rất bận rộn, đành phải tự mình tới tìm."


Bác sĩ Chu vội vàng mang theo một cái ghế: "Thế nhưng làm phiền ngài tự mình chạy một chuyến, xin lỗi xin lỗi. "


"Không sao, dù sao bình thường ta cũng không có chuyện gì, vừa vặn đi ra ngoài hít thở không khí."


Hoắc Chính Tung ngồi xuống, không tự chủ được đem ánh mắt rơi xuống trên người Nguyễn Ngải đang treo nước muối: "Tiểu Chu, đây là bệnh nhân của cậu à? Bệnh nặng có nghiêm trọng không?"


Bác sĩ Chu: "Chỉ là bị cảm lạnh, đã kê đơn thuốc rồi. "


"Vậy là tốt rồi."


Nguyễn Ngải mơ mơ màng màng nhìn hai người một cái, được Lương Khê đỡ đi ra ngoài.Ánh mắt Hoắc Chính Tung một đường đuổi theo cô rời khỏi phòng khám.


Nguyễn Ngải rời đi, bác sĩ Chu nói: "Giáo sư, nghiên cứu cuối cùng của tôi trong bước chuyển nhiễm virus có khiếm khuyết, cho nên xét nghiệm axit nucleic không đạt được hiệu quả mong muốn, ông đã đọc báo cáo có đề xuất cải tiến gì không?"


Hoắc Chính Tung cúi đầu trầm tư.


Đã lâu không nhận được câu trả lời, bác sĩ Chu: "Giáo sư?"


Hoắc Chính Tung khẽ thở dài, "Tiểu cô nương vừa rồi bộ dạng thật tốt, tiểu tử thúi nhà ta nếu sinh muộn vài năm thì tốt rồi, tìm một cô bạn gái xinh đẹp như vậy trở về, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. "


Bác sĩ Chu:"?"


Lương Khê canh giữ Nguyễn Ngải sau khi truyền nước muối xong liền về nhà, nhưng khi bọn họ đi đến trước cửa căn hộ 202 thì bất ngờ phát hiện khóa cửa không biết khi nào đã bị cạy mở.

Ánh mắt Nguyễn Ngải lạnh lẽo, đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng bài trí hoàn hảo không tổn hao gì, chậu hoa biến dị cũng yên lặng đứng ở trên ban công, không có bất kỳ dấu vết nào bị người ta động qua.


Lương Khê đi theo, "Ai thiếu đạo đức như vậy a, ban ngày cạy khóa, muốn trộm cắp?"


Lúc này lão thái thái chủ nhà từ dưới lầu đi lên:"Vừa rồi lúc hai người đi vắng, hình như tôi nhìn thấy Tưởng Thiệu lén lút trước cửa phòng, sau đó không biết tại sao bỗng nhiên bị hoảng sợ, gào thét liền trở về phòng mình."


Tưởng Thiệu là người đàn ông mặc đồ đen ở tầng ba, hôm qua cũng là nửa đêm hắn đến gõ cửa phòng Nguyễn Ngải.


Ánh mắt Nguyễn Ngải vừa động, ý vị không rõ nhìn về phía chậu hoa biến dị trên bệ cửa sổ.Lương Khê nhíu mày trầm tư một lát sau liền hiểu ra.


"Mẹ nó, tưởng Thiệu đồ rác rưởi này, tối hôm qua bị tôi dọa chạy còn không hết hy vọng, thừa dịp ban ngày tôi không ở nhà muốn xuống tay với cậu. May mắn tôi đưa cậu đi bệnh viện, nếu không sẽ bị anh ta thực hiện ý đồ xấu, tên tạp chủng này xem tôi có gϊếŧ chết anh ta không..."


Lương Khê nghiến răng nghiến lợi nói xong, nhanh chóng chạy tới cửa nhà Tưởng Thiệu trên tầng ba.


"Phanh" một tiếng nổ lớn, là tiếng cô đập mạnh cửa phòng đối phương.


"Tưởng Thiệu, anh đặc biệt cạy khóa nhà tiểu cô nương nhà người ta là có ý gì! Anh nhanh chóng ra đây cho tôi, bình thường cùng những nữ nhân lộn xộn kia làm loạn thì thôi, còn dám động đến bạn của tôi, có tin lão nương một cước đá anh nửa người không còn khả năng sinh con không hả!"


Nguyễn Ngải:"..."


Cô đã trở thành bạn của cô ấy từ khi nào.


Tưởng Thiệu bị dọa đến thần trí hỗn loạn trốn trong phòng run rẩy nói: "Cô ấy, trong phòng cô ấy, có quái vật..."


Nguyễn Ngải lạnh lùng nâng mắt lên.


Lương Khê hung hăng đạp cửa: "Còn có quái vật ghê tởm hơn anh sao? Hôm nay anh chỉ cần dám bước ra khỏi cửa lão nương không chỉ gϊếŧ chết anh, còn lấy gậy phơi quần áo đem anh ném ra khỏi địa cầu đυ.ng phải sao chổi ngàn năm khó gặp nổ tung không còn tro cốt!"


Nguyễn Ngải:"..."


Thật quá nóng nảy.


Mặc cho Lương Khê giận dữ mắng như thế nào, Tưởng Thiệu chính là chui vào trong phòng không ra. Đến khi cô thật sự mắng không nổi, liền mang theo một cái ghế nhỏ ngồi ở cầu thang lầu hai, cẩn thận, cố gắng không làm thêm phiền đến Nguyễn Ngải.


Nguyễn Ngải uống thuốc hạ sốt căn bản không rảnh bận tâm, vén chăn lêи đỉиɦ đầu, ngủ say trời đất.


Đến buổi tối, trăng đen gió lặng.Tthực vật biến dị trên bệ cửa sổ vẫn chưa từng có động tĩnh bỗng nhiên mọc ra một cây dây leo thật dài, theo vách tường một đường leo lên, chui vào trong cửa sổ lầu ba.


Trong căn phòng vừa bẩn vừa lộn xộn, Tưởng Thiệu nằm trên giường ngủ cực kỳ bất an. Anh ta mơ thấy một gốc cây có diện mạo quỷ dị vung dây leo đầy gai bò về phía anh ta, cắt đứt làn da, rút khô máu tươi của anh ta, cho đến khi anh ta từ từ chết đi trong đau đớn và dày vò.


Trong nháy mắt, Tưởng Thiệu bị cảnh tượng trong mộng dọa tỉnh, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy một cây gai gỗ bén nhọn vô cùng treo ở phía trước mi tâm anh ta, dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra hàn ý lạnh như băng thấu xương.


Tưởng Thiệu kinh hãi mở to hai mắt, còn chưa thét chói tai ra tiếng đã bị một sợi dây leo gắt gao quấn quanh miệng mũi cùng cổ, trơ mắt nhìn cây gai gỗ kia đâm vào mi tâm, sau đó từng chút từng chút ăn tủy não của anh ta...


Bóng đêm như nước, có người ngủ say có người mất ngủ, còn có người lặng yên không một tiếng động chết trong bóng đêm...


Sáng sớm hôm sau Nguyễn Ngải bị tiếng ồn ào trên lầu đánh thức.


Cô cất bước đi tới cửa, liền nhìn thấy Lương Khê vẻ mặt ngưng trọng từ trên lầu đi xuống.


"Nguyễn Ngải, nói cho cậu biết chuyện này cậu đừng sợ, tưởng Thiệu ở lầu ba tối hôm qua đã chết, tướng chết đặc biệt khó coi."


Sáng sớm chủ nhà đi thúc giục hắn trả tiền thuê nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy thân hình hắn vặn vẹo chết trên giường, lão thái thái tại chỗ bị dọa đến thiếu chút nữa co giật.


Nguyễn Ngải Vi giật mình trong chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh: "Đã biết rồi."


Sau khi cô đóng cửa lại, liền nhìn thấy chậu hoa biến dị trên bệ cửa sổ kết đầy trái cây tươi, dưới ánh mặt trời buổi sáng lộ ra màu sắc tanh hồng tựa như máu tươi.


Sáng sớm, Tống Dương vẻ mặt buồn ngủ liền bị thủ hạ Tiểu Trương gọi tới một tòa cư dân cũ kỹ dưới lầu.


"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sáng sớm bảo tôi chạy đường xa như vậy đến nơi này làm gì."


"Tống đội trưởng, anh mau lấy lại tinh thần đi, trong căn hộ bên này đã xảy ra một vụ án mạng đặc biệt khủng bố, người chết đặc biệt kỳ lạ."


Tống Dương lười biếng ngáp một cái: "Biết rồi, đến hiện trường xem một chút đi."


Bây giờ anh đã là đội phó của bộ phận trị an căn cứ Bắc Thành, bình thường ngoại trừ đi làm nhiệm vụ quản lý trật tự căn cứ ra, chính là nhìn qua một ít thi thể không rõ nguyên nhân chết một chút rồi lập hồ sơ.


Lần này cũng vậy.


Tống Dương ngồi xổm trước giường Tưởng Thiệu, mặt không đổi sắc quan sát cái chết của thi thể.


Tư thế thi thể vặn vẹo, sắc mặt tím tái, gây ra tử vong là lỗ máu trước mi tâm, mặt và cổ của anh ta bị siết chặt, quá trình chết chắc hẳn thập phần thống khổ.


Tống Dương trầm ngâm nói: "Giống dây leo biến dị gây ra, cái chết có thể do tự nhiên, nhưng cũng không loại trừ Mộc hệ dị năng giả hành hung. Bất quá cả căn cứ có thể đạt tới trình độ này mộc hệ sợ là chỉ có tên ngốc Thẩm Lê Xuyên kia."


"Hàng xóm và chủ nhà đã hỏi chưa?"


"Ngoại trừ phòng 202 bị bệnh đang ngủ, những thứ khác đều hỏi, bọn họ nói từ chiều hôm qua đến lúc phát hiện thi thể, phòng này không có ai ra vào."


Tống Dương giương mắt: "Đã xảy ra án mạng đẫm máu còn ngủ? Đi, xuống xem ai có trái tim lớn như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro