31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 - Chương 31

Cảm giác thấy hắc báo tuyệt không có dấu hiệu quay đầu lại, sắc mặt Trương Thư Hạc càng ngày càng không dễ nhìn. Sau khi chèn nát mấy con tang thi, xốc mũ bảo hiểm dính máu lên ném ra cửa sổ, tóc đen mất trật tự cũng không chải lại, dùng sức vỗ tay lái, nhanh chóng chuyển xe ở giao lộ, sau đó quay đầu xe chạy tới phương hướng hắc báo.

Lúc này Trương Thư Hạc lo lắng không phải việc hắc báo muốn chạy đi đâu, mà là hiệu dụng thương tổn của tấm phù cưỡng chế quay về ban nãy mình đốt đối với nó. Không ai rõ ràng hơn y, hậu quả khi phó thú phản kháng cấm phù, khi nó nổi lên ý nghĩ phản kháng, sẽ lập tức bị cấm thuật trói buộc, thừa nhận nỗi khổ hồn phi phách tán.

Nếu thời gian kéo dài lâu, cũng sẽ có tổn thương rất lớn đối với thân thể được tạo lại do sử dụng cấm thuật thượng cổ. Trương Thư Hạc phát ra tấm phù kia vốn là muốn kêu nó quay về bên cạnh mình, mà không phải muốn nó hồn phi phách tán, khiến cho bầu tâm huyết của mình mất sạch.

Trương Thư Hạc một bên đẩy nhanh tốc độ xe, một bên trầm ổn sắc mặt lo nghĩ trong lòng. Bởi vì thời gian làm lỡ càng lâu, sợ rằng hồn phách của hắc báo sẽ bị thương càng nghiêm trọng, giờ này khắc này y đã có chút hối hận khi mình dùng phù cưỡng chế, bởi vì phù được trộn vào tinh huyết thì lực trói buộc cho mệnh lệnh sẽ càng mạnh hơn gấp mấy lần, hậu quả phản kháng cũng có thể càng nghiêm trọng.

Đồng thời khiến Trương Thư Hạc nghi hoặc chính là, trước kia chỉ cần một đạo phù, không quá năm phút đồng hồ hắc báo sẽ quay về. Tới cùng trên đường nó đã gặp cái gì, thế mà bằng lòng chịu đựng thống khổ cực lớn, vẫn một đường đi về phía đông.

Trương Thư Hạc vừa nhìn đường phía trước, vừa đánh bay hoạt tử nhân chặn đường hai bên, vẻ lo lắng trên mặt càng thêm rõ ràng. Cách lúc phù phát công hiệu đã qua hơn mười phút, nếu chạy tới trễ, không dùng tinh huyết cho ăn, chỉ sợ lần này hắc báo sẽ thực sự khó bảo toàn.

Chẳng qua ban nãy khi phù quay về vừa được đốt, tốc độ của hắc báo không giảm ngược lại nhanh hơn. Trương Thư Hạc đuổi theo hơn mười phút, rẽ qua hơn mười giao lộ, mới mơ hồ theo kịp được sau đuôi nó.

Lúc này, khí trời đã rậm rạp mây đen, gió thổi cây lay, đuổi theo tới nửa đường đã có giọt mưa rơi xuống, tuy rằng tạm thời không lớn, nhưng khiến tâm tình người ta cực kỳ áp lực. Theo cần gạt nước không ngừng quét xuống tầng tầng giọt mưa trước cửa sổ, Trương Thư Hạc thấy hắc báo lưu lại một vệt bóng đen nơi con đường phía trước, đang kiên nhẫn chạy qua lại giữa những giao lộ, dường như dùng hết mọi sức lực, không ngừng đuổi theo mấy chiếc xe phía trước nó.

Thẳng đến khi Trương Thư Hạc chạy tới đích cuối cùng, trong bất tri bất giác đã tới con phố nơi cha mẹ cư trú trước đây, mà mấy chiếc xe hắc báo vẫn luôn đuổi theo lại dừng dưới tòa chung cư nhà dì nhỏ.

Lúc này ở dưới chung cư có hơn mười chiếc xe quân dụng, chở trên xe là mấy trăm binh sĩ vũ trang hạng nặng, một tiếng lệnh xuống, binh sĩ nhất thời lần lượt nhảy xuống xe, xếp thành đội ngũ nửa hình quạt, trong tay mỗi người đều có thanh súng máy hạng nặng, phía sau còn có lượng lớn lựu đạn, một khi bị vây công, có thể trực tiếp dùng lựu đạn để đột phá vòng vây.

Mà trong vòng bảo vệ của xe quân dụng là mấy chiếc Mercedes S500 thuần một kiểu, hiển nhiên ngồi bên trong chính là nhân sĩ tầng lớp trên có quyền thế. Trương Thư Hạc dừng xe ở một góc không thu hút, ánh mắt quét một vòng không phát hiện hành tung của hắc báo, thế nhưng tâm thần cảm ứng biết nó chắc hẳn ẩn nấp ở phụ cận.

Hắc báo kỳ thực là một loài động vật có tính cảnh giác rất mạnh, trời sinh tốc độ nhanh, thích ẩn giấu bản thân, cũng theo sự tăng trưởng của trí lực, một khi nó muốn giấu kín mình, gần như không ai có thể tìm được nó, cho dù là Trương Thư Hạc cũng không ngoại lệ.

Nó sẽ giấu đi phần đuôi màu vàng kim, che móng vuốt dưới bụng, lật hai vành tai qua, lúc đó nó chính là một bóng đen, có thể nấp trong bóng râm của bất kỳ vật thể nào, nó là một cao thủ trời sinh thích hợp đánh lén trong bóng đêm, điểm này ai cũng không cách nào phủ nhận.

Trương Thư Hạc giương mắt nhìn địa hình, hơi có chút kinh ngạc. Đại ẩn ẩn vu thị*, vậy mà cũng dùng ở chỗ này. Phụ cận nhà dì nhỏ bất quá chỉ là một tiểu khu bình thường, không ngờ trong chung cư thế mà có gia quyến của lãnh đạo cao tầng, hiển nhiên là thân thích trực hệ, nếu không sẽ không vào lúc tang thi mới bắt đầu bùng nổ, đã mang binh mạo hiểm lao sư động chúng xuất động nhiều người như vậy tới đón. Thế nhưng nhìn nhân số ngồi bên trong mấy chiếc Mercedes S500 kia, đón người dọc đường hẳn không chỉ có gia quyến của một lãnh đạo. (*Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị = Tiểu ẩn ở núi rừng, đại ẩn ở thành thị: những người gọi là ẩn sĩ khám phá hồng trần, hiểu rõ sự ảo huyền của cuộc đời ẩn cư trong núi rừng chẳng qua chỉ là Ẩn trên hình thức mà thôi. Chân chính đạt được tâm tình quên hết cả chính bản thân lẫn hoàn cảnh, trái lại có thể bài trừ được sự ầm ĩ quấy rầy trong chốn hồng trần thế tục, tự sống vui vẻ, đó mới là nơi tâm hồn thăng hoa chân chính.)

Lúc này Trương Thư Hạc ngồi trong xe, cho dù trong lòng lo lắng, thế nhưng đối mặt với áp lực của mấy trăm thanh súng máy hạng nặng quân đội, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc này, người của mấy tiểu khu xung quanh đột nhiên tuôn ào xuống, nhao nhao chen chúc dưới lầu, thậm chí có người còn đeo túi du lịch với quần áo đệm chăn, trong tay mang khẩu phần lương thực, kéo người nhà ôm con nít, trong đó còn có mấy người phụ nữ mang thai, đều mang vẻ mặt khẩn cầu hy vọng quân đội và chính ủy có thể dẫn bọn họ cùng đi.

Đích thực là một cơ hội khó có được, y có thể thừa dịp loạn lẫn vào trong đám người. Trương Thư Hạc hơi chút do dự, rồi cởi áo dính máu tang thi trên người, lại nhanh chóng cởi quần xuống, cuốn quần áo thành một cục nhét vào một túi đóng gói, ném trong xe, sau đó lấy ra quần áo sạch sẽ từ không gian, thay lên. Nếu tiếp tục mặc quần áo dính máu tang thi, sợ rằng mình vừa xuống xe, sẽ bị người quân đội chú ý, khống chế thì quá phiền phức, phỏng đoán sẽ bị xem như tang thi, quét thành than tổ ong.

Kế đó mở cửa từ bên kia, nhẹ tay nhẹ chân xuống xe.

Quần chúng trong mấy chung cư phụ cận nhao nhao tới, cầu xin quân đội cứu bọn họ, cứ không gạo không dầu bị vây trong chung cư như hiện tại chỉ có thể chờ chết. Thế nhưng người phụ trách ra mặt của quân đội lại vẫn luôn giải thích với bọn họ lần này chỉ là tiện đường, đồng thời xe xuất động không nhiều, mang người có hạn. Bất quá kêu bọn họ không nên gấp gáp, mấy ngày kế tiếp sẽ có đại bộ đội đến đây nghĩ cách cứu viện, khẳng định sẽ không để sót một người...

Tuy rằng quần chúng là quần thể nhược thế, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, thấy thái độ quân nhân cương quyết, lại thấy mấy chiếc xe tư nhân đều là xe sa hoa mấy trăm vạn, nhất thời có người nổi trận lôi đình lớn tiếng mắng: Cái đồ chó nuôi, bọn tôi dùng tiền nuôi các người, kết quả lúc cần dùng đến, các người lại xem bọn tôi là c*t nói vứt liền vứt...

Phải đó, có tiền đều được đón đi rồi, còn lại đám dân chúng bọn tôi thì không ai quản...

Nói cái gì mà qua hai ngày sẽ nghĩ cách cứu viện, ai biết các người có phải nói suông không, đến lúc đó các người không tới cứu bọn tôi, không phải bọn tôi ở chỗ này chờ chết sao?

... Quân đội là phải làm gì? Không phải bảo hộ nhân dân vào lúc nguy nan sao? Kết quả các người chạy trốn trước, ném dân chúng bọn tôi mặc kệ, các người mà là quân nhân cái gì!

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, vốn cho rằng bọn họ là cứu tinh, kết quả lại kêu mọi người tiếp tục chờ, hiển nhiên quần chúng càng tụ càng nhiều dưới lầu đều đã bị kích động, ông một lời tôi một chữ bắt đầu trách cứ.

Sau đó khi nhìn thấy binh sĩ quân đội mang súng che chở mấy gia quyến lãnh đạo vội vã đi xuống từ chung cư, tâm tình bất mãn rất nhanh đạt đến đỉnh điểm, thậm chí có khuynh hướng bạo động.

Quân đội không ngờ quần chúng sẽ phản ứng lớn như vậy, tiếng mắng càng ngày càng cao, rốt cuộc có mấy nam nhân huyết khí tràn đầy xông lên muốn động thủ với binh sĩ ngăn cản bọn họ, tràng diện gần như có chút không khống chế được.

Mấy gia quyến được hộ tống, có hai hộ gia đình, một nhà trong đó còn dẫn theo một đứa bé trai hơn mười tuổi. Lúc này quần chúng xung quanh thấy mấy người phụ nữ đó đều hận thấu xương, mỗi người chửi ầm lên, thậm chí còn kích động cầm đồ ném lên mấy người đó.

Gia quyến quan quân mấy cô là người, còn bọn tôi thì không phải người sao?

Đồ cháu rùa, cầu cho mấy cô nửa đường bị xe tông không chết tử tế được...

Mọi người đừng để mấy cô ả đi...

Nhanh, ngăn mấy cô ả lại, đừng để bọn họ rời đi, có bọn họ, chúng ta mới có bùa bảo mệnh...

Đúng đúng, chúng ta đi không được, mấy cô ả cũng đừng hòng rời đi...

Trong đám người không biết ai hô một câu, nhất thời tất cả mọi người tuôn về phía trước, như chảo dầu nổ tung, có một người thậm chí thừa dịp binh sĩ không chú ý, ngáng chân đẩy ngã đứa bé trai kia.

Đứa bé trai nhất thời ngã chổng vó, nếu không phải binh sĩ bên cạnh che chắn, chỉ sợ sẽ bị đoàn người tuôn lên từ phía sau giẫm chết. Lúc này tình hình đã có chút không khống chế được nữa.

Mà bên này bởi vì quá nhiều người sống tụ tập lại, hấp dẫn lượng lớn tang thi trên đường cái, cuối cùng vây lấy xe quân đội, tình thế khẩn cấp, không ít binh sĩ ở ngoại vi đã nổ súng vào tang thi.

Tiếng súng vừa vang lên, đoàn người hỗn loạn ban nãy nhất thời hòa hoãn xuống, không ít người cũng bị số lượng tang thi đông đảo làm kinh hách, có một số đã bắt đầu xoay mình chạy vào trong chung cư, còn một bộ phận vẫn hy vọng xa vời quân đội sẽ mang bọn họ cùng đi.

Trương Thư Hạc thừa dịp loạn đã xâm nhập vào giữa đoàn người, tận lực tới gần mấy chiếc Mercedes S500 kia, bởi vì chiếc xe mà hắc báo vẫn luôn đuổi theo ở trong đó. Lúc này, mấy gia quyến được hộ tống ra từ trong chung cư rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp loạn nhanh chóng chạy về phía mấy chiếc xe tư nhân kia.

Ngay khi một người phụ nữ ôm đứa bé trai ngã sấp xuống trước đó, chạy về phía xe, chỉ thấy trong xe có người mở cửa ra, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vươn tay về phía các cô. Đứa bé trai kia vào một khắc sau cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua đoàn người, trong mắt rõ ràng có sự oán độc đối với người ban nãy ngáng chân nó ngã, mà khuôn mặt đó lại khiến Trương Thư Hạc cách đó không xa sửng sốt. ?

Chỉ cảm thấy trông rất quen mắt, nhưng nhất thời lại nhớ không ra đã từng thấy ở đâu. Khi ánh mắt y rơi lên điểm vàng óng ánh phía dưới chiếc xe đối diện, trong lòng khẽ động, đột nhiên nhớ tới đứa bé trai ngược đãi hắc báo trong căn hộ đối diện nhà dì nhỏ trước kia.

Trong nháy mắt, Trương Thư Hạc có chút hiểu rõ ý đồ thà rằng kháng cự cấm thuật, chết cũng phải đuổi theo xe không bỏ của hắc báo. Nó muốn báo thù, vẫn luôn bám theo nam chủ nhân của nhà kia, mục tiêu có thể chính là đứa bé trai trước mắt.

Sau khi ý thức được điểm này, vẻ mặt Trương Thư Hạc ngẩn ra, kế đó sắc mặt đại biến, xung quanh chiếc xe đó đều là binh sĩ cầm súng máy, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào, đều sẽ không chút do dự nổ súng.

Mà hắc báo vẫn luôn ẩn núp dưới xe, đã lộ ra nửa đầu, toàn bộ thân thể kề sát mặt đất, con ngươi màu tím có chút dữ tợn nhìn chằm chằm đứa bé trai kia, thậm chí lộ ra răng nanh, tùy thời đều có thể tiến hành công kích.

Trương Thư Hạc trong lúc cả kinh, quay đầu thấy bên cạnh có một cụ ông đang lôi kéo súng trong tay một binh sĩ, mà hiển nhiên binh sĩ đó không kiên nhẫn, đẩy cụ ông vướng bận ra, thế nhưng cụ ông lại cầm chặt lấy súng của gã không buông. Trương Thư Hạc khẽ động linh cơ, qua tay thừa dịp khoảng thời gian binh sĩ kéo súng trở về, tay trái trượt ra một cây kiếm sắt dài nhỏ mua trên mạng từ không gian, thừa dịp người khác không chú ý cắm kiếm xuống chân trái binh sĩ đó, kế đó thu vào trong tay. Mũi kiếm cực kỳ sắc bén, binh sĩ đó bị đau trong lúc không phòng bị nhất thời buông tay.

Binh sĩ bên cạnh thấy đồng bạn kêu thảm một tiếng, súng tuột tay, cho rằng bị công kích, lập tức nổ súng chỉ thiên cảnh cáo, cả đám người xung quanh lập tức kinh hách mờ mịt, Trương Thư Hạc thừa dịp loạn rống lớn một tiếng trong đám người: Quân nhân nổ súng với dân chúng, tính là quân nhân gì, có bản lĩnh đi giết tang thi đi!

Một câu nói như sấm rền nổ vang, đoàn người nhất thời lại bắt đầu bạo động, rất nhiều người chửi ầm lên khiển trách quân đội đầu tiên là vứt bỏ bách tính, sau lại nổ súng với bách tính, hành vi ti tiện táng tận thiên lương.

Một số người lập tức phụ họa theo.

Nói rất đúng, có bản lĩnh thì dùng lên đám quái vật đi, đánh dân chúng thì tính là bản lĩnh gì! Bên trên đã mặc kệ sự chết sống của nhân dân chúng ta, hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, dù sao cùng lắm thì chết, chúng ta cướp sạch toàn bộ xe súng của bọn họ đi...

Đúng, cướp súng của bọn họ, chúng ta có thể bảo vệ bản thân, không cần sợ tang thi.

Con tôi chồng tôi đều bị tang thi cắn chết, tôi cũng không muốn sống nữa, có bản lĩnh các người bắn chết tôi đi... Một phụ nữ tóc tai bù xù xông lên, hiển nhiên binh sĩ nổ súng kia đã kinh hách nhảy dựng, giơ súng lên lui một bước.

Mẹ nó, liều mạng với bọn họ, cùng lắm thì bắn chết chúng ta, cũng tốt hơn bị tang thi cắn chết...

Nhanh cướp súng...

Đoàn người đã như nước sôi sùng sục, binh sĩ gần như chống đỡ không được, lần lượt có người nổ súng đả thương vài người, nhất thời trong đám người vang lên một mảng tiếng kêu sợ hãi gào khóc than trời.

Không hay a, giết người rồi, quân nhân nổ súng với dân chúng a...

Ông xã tôi sắp chết, ai cứu anh ấy a...

Lũ cháu rùa, trả con cho tao, tao liều mạng với bọn mày!

Sự bạo động của quần chúng đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của quân đội, người trong chiếc xe kia thấy thế biết không hay, lập tức giục gia quyến của mình lên xe, người phụ nữ đã ngồi vào xe, mà đứa bé trai kia lại chậm chạp không lên, hiển nhiên tiếng súng ban nãy dẫn tới sự chú ý của nó, khi thấy có người nằm trên đất không ngừng đổ máu, vậy mà khiến cho nó có chút hưng phấn.

Ngay khi người đàn ông đưa tay muốn kéo con mình lên xe.

Đột nhiên, một bóng đen như tia chớp xông ra từ dưới đáy xe đối diện. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người xung quanh chỉ cảm thấy hoa mắt, khi nhìn rõ lại, một móng vuốt đã rạch về phía đứa bé trai cạnh cửa.

Hiển nhiên biến cố này khiến cho người trong xe đều không kịp phản ứng lại.

Mà hơn phân nửa lực chú ý của người cầm súng xung quanh đều bị dời đi, chỉ có binh sĩ cầm súng sát gần cửa xe vẫn luôn tập trung tinh thần, không ngừng cảnh giác nhìn về xung quanh. Trước đó gã cũng đã phát giác chút sát khí, vì vậy, khi bóng đen đó tập kích qua, gã là người phản ứng lại trước hết, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, lúc này trở tay bắn qua một súng.

Bóng đen đó nhất thời thoáng đình trệ giữa không trung, kế đó bị bắn bay ra ba mét có thừa, rơi xuống cạnh đoàn người.

Tên binh sĩ đó sau khi bắn xong toát mồ hôi lạnh toàn thân, có chút nghĩ mà sợ. Một súng ban nãy đúng là may mắn, nếu không phải khi còn bé học qua hai chiêu với ông nội, sợ rằng ngay cả cái bóng cũng không chạm được.

Còn chưa chờ binh sĩ thở ra một hơi, khi muốn nhìn rõ bóng đen kia là thứ gì, lỗ tai lập tức nghe thấy một tiếng kêu to tê tâm liệt phế của đứa bé trai, thoáng quay đầu lại, lập tức kinh ngạc ngây người.

Phân nửa mặt của đứa bé trai không biết bị thứ gì đốt, cháy đỏ một mảng, nhưng lúc này người trong xe đã bắt đầu không kiên nhẫn, người phụ nữ cũng bất chấp thương thế của đứa bé trai, vội vàng che miệng nó kéo vào cửa xe.

Theo một tiếng Rút lui, nhất thời lửa đạn đối mặt tang thi càng thêm mãnh liệt hơn, binh sĩ dưới tầng tầng yểm hộ thối lui lên xe quân dụng, sau khi nhóm cuối cùng ném hơn mười trái lựu đạn vào đống tang thi xong mới toàn bộ lên xe.

Người thường dù kêu gào lợi hại thế nào đi nữa, thì sao có thể so sánh cùng bộ đội, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ lái xe rời đi, mỗi người ngoại trừ mắng to thì đều kiệt sức tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất.

Mà lúc này, Trương Thư Hạc lại sớm đã thừa dịp không ai để ý, ôm hắc báo vẫn không nhúc nhích trên mặt đất vào lòng, sau đó gạt đoàn người ra, vừa đi vừa lấy ra một tấm phù vàng dán lên trán hắc báo để bảo vệ hồn phách nó không tiêu tan, lại lấy mấy giọt tinh huyết của mình, nhỏ vào trong miệng nó giải hiệu dụng của cấm phù, tiếp theo lấy tay chặn lỗ máu nơi bụng nó, phòng ngừa máu chảy quá nhiều nhanh chóng tử vong.

Bất quá so với vết thương bị súng bắn, Trương Thư Hạc càng lo lắng hơn chính là không biết hồn phách của nó phải chăng đã bị thương, bởi vì hiện tại giải xong cấm thuật nó vẫn không chuyển tỉnh.

Trương Thư Hạc tiện tay sờ lưng hắc báo, chỉ cảm thấy cả tay dính dấp, bộ lông của hắc báo là màu đen vì vậy mắt nhìn không ra, trên thực tế trên người nó đều là máu, nếu chậm một chút nữa, sợ rằng khối thân thể này sẽ trực tiếp giải thể.

Mặc dù lúc này trong lòng Trương Thư Hạc không thể nói là vừa yêu vừa hận, nhưng cũng hỗn tạp trăm vị. Y không ngờ một con báo cũng sẽ có lòng báo thù mãnh liệt như thế, loại tâm tình dù cho chịu đựng thống khổ thiên đao vạn quả, cũng phải đưa đối phương vào chỗ chết, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm đó, ở trong lòng Trương Thư Hạc trước đây, là vừa ngốc lại ngu.

Nhưng lúc này, Trương Thư Hạc lại sờ sờ thân hình hắc báo được y dùng mấy tầng vải bông bao, trong lúc nhất thời lại có chút kinh ngạc cùng ngây người. Ngẫm nghĩ, loại hành vi vì một mục tiêu, kiên nhẫn, nhẫn nại, tìm kiếm cơ hội, không đạt mục đích không bỏ qua này, cũng khiến người ta cảm thấy kính nể.

Một tay Trương Thư Hạc ôm lấy hắc báo được bao vải trắng, một đường né qua đoàn người nhanh chóng đi qua chỗ xe vận tải. Lúc này có một người đàn ông hiển nhiên đã phát hiện xe vận tải không người nơi góc tường, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, ném bao quần áo vào bên trong, chuẩn bị lái rời đi.

Kết quả lên đến phân nửa, lại bị Trương Thư Hạc đạp một cước xuống. Người đó ngã trên mặt đất, chột dạ quay người lại, thấy chỉ là một người tuổi trẻ thon gầy, nhất thời sinh lòng ác độc, chuẩn bị lấy mạnh hiếp yếu dùng võ lực cướp xe, dù sao ở mạt thế, có thể lấy được chiếc xe không tồi, kiếm thêm chút xăng, coi như đã có được sự bảo đảm chạy thoát thân.

Kết quả một giây trước nắm chắc nắm tay, giây tiếp theo lại bủn rủn tay chân. Chỉ thấy không biết khi nào trong tay Trương Thư Hạc đã có một thanh lưỡi lê dữ tợn, mũi dao sắc bén đang đặt trên cổ gã.

Người đàn ông đó cảm thấy chỗ trên cổ bị mũi dao chỉ vào có chút đau đớn, hiển nhiên đã bị đâm rách da, thanh âm không khỏi mềm xuống, run rẩy nói: Tha mạng a, đại hiệp...

Trương Thư Hạc không bị tiếng đại hiệp sợ hãi đến mức sắp tiểu ra quần của gã chọc cười, trái lại khuôn mặt trầm ổn thu mũi dao thấp giọng mắng: Cút!

Nhất thời người đàn ông đó liền đứng dậy, tè ra quần không quay đầu lại chạy mất.

Lúc này Trương Thư Hạc mới thu dao, mở cửa xe nhảy lên, đặt hắc báo qua chỗ phó lái, vừa muốn đóng cửa, cửa đột nhiên bị người kéo. Lúc này tâm tình Trương Thư Hạc tuyệt đối không được coi là tốt, nếu cứ tiếp tục nán lại, cho dù trong tay y có thuật chữa trị cấm thuật, chỉ sợ cũng không thể giữ được hắc báo.

Vì vậy ánh mắt y cực kỳ sắc bén nhìn về phía người kéo cửa xe, nếu có ý đồ khiêu khích cướp xe... Y không chút nào che giấu lộ ra vẻ mặt sát ý, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy dì nhỏ với nhóc mập.

Quyển 1 - Chương 32

Trên lưng dì nhỏ đeo một cái túi phình bự, một tay dắt nhóc mập, một tay túm cửa xe Trương Thư Hạc, nhìn nhìn trong xe vội nói: Đợi một chút đợi một chút, Thư Hạc a, dượng cháu còn ở phía sau, chân ông ấy bị thương, cháu nhanh xuống giúp ông ấy... Vừa nói vừa khom lưng nâng nhóc mập nói: Nhanh lên xe anh họ, trong xe có ghế...

Không đợi Trương Thư Hạc phản ứng, dì nhỏ đã nhét nhóc mập vào trong xe. Trương Thư Hạc vốn muốn nói gì, sắc mặt nhất thời trầm xuống, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Tiếp theo dì nhỏ nắm chặt cửa xe, lớn tiếng nói với dượng ở phía sau: Cái ông này, có thể đi nhanh lên không, Thư Hạc đang lái xe chờ chúng ta kìa.

Có thể là ban nãy dượng bị súng đạn quét tới chân, trên quần có chút vết máu, bất quá trông ông ta khập khiễng chạy nhanh tới sau khi nghe tiếng, hẳn là thương thế không nặng, chạy mấy bước đã tới bên xe, mở cửa ra liền leo lên.

Lúc này dì nhỏ cũng leo lên từ bên kia, chiếc xe vận tải này chỉ có hai vị trí, nếu cố nhét bốn người cũng không phải là không thể được, nhưng ghế còn lại hắc báo đã chiếm vị trí, nên có vẻ có chút chật chội.

Dượng leo lên hiển nhiên không thích cái thứ dính máu dùng vải bông bọc lấy đó, phàn nàn một câu: Hiện tại đều phải chạy thoát thân, còn mang theo thú nuôi. Nhóc mập thì lại dùng cả tay lẫn chân bò qua người Trương Thư Hạc, cực kỳ cảm thấy hứng thú lấy tay chọc hắc báo, hỏi ba nó: Báo... Có phải nó chết rồi không?

Tiếp theo dì nhỏ chen lên, không gian đã rất chật chội, dì nhỏ thấy hắc báo chiếm chỗ, bản thân thì không có chỗ ngồi liền tức giận nói: Mỗi ngày báo báo, ngày nào đó thực gặp phải báo thì chờ bị ăn luôn đi. Ba nó, nhanh ném cái thứ đó xuống, để chỗ cho tôi ngồi, thực là mệt chết tôi rồi...

Dượng cũng không thực sự ném xuống, đương nhiên đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, ông cố kỵ Trương Thư Hạc, chỉ xê dịch qua bên cạnh, kế đó nói: Thư Hạc a, nhanh lái xe, đi theo đại bộ đội ban nãy, khẳng định có đường sống...

Dì nhỏ ở bên cạnh lau lau mồ hôi trên mặt phụ họa: Dượng cháu nói rất đúng, nhanh đuổi theo bộ đội phía trước, khẳng định bọn họ sẽ đến nơi an toàn, chúng ta chỉ cần theo sau là được.

Hai người nói xong thấy Trương Thư Hạc không động, nhóc mập bên cạnh đẩy y một cái: Anh họ là tên ngốc, không biết lái xe!

Dì nhỏ sau khi nghe xong lập tức nói: Đúng đúng, Thư Hạc cũng chưa lấy bằng lái thế nào biết lái xe, ba nhóc mập, ông qua lái đi. Thư Hạc mau đưa tay lái cho dượng cháu, để dượng cháu lái, trước đây ông ấy từng lái xe hai năm cho lãnh đạo thị ủy, lái rất quen. Ba nó nhanh đổi cho Thư Hạc.

Lúc này dượng đã tức giận đứng dậy chuẩn bị cướp tay lái, miệng nói: Cháu xuống trước, xe để dượng lái, nán lại nữa sẽ không theo kịp.

Nếu không phải nhìn trên việc dì nhỏ là em gái của mẹ lúc còn sống, lúc này Trương Thư Hạc tuyệt đối sẽ một cước đạp mỗi người tiễn bọn họ vào đống hoạt tử nhân. Cho dù Trương Thư Hạc luôn lạnh mặt, lúc này cũng phải cưỡng chế lửa giận tỉnh táo lại chặn tay dượng, nói: Xe này là của cháu, nếu hai người muốn lái thì tự mình đi cướp một chiếc, tùy tiện đi bất cứ đâu.

Lời này vừa nói ra, dì nhỏ với dượng nhìn nhau, nhất thời thay đổi sắc mặt. Dượng trầm mặt xuống, dì nhỏ thì ở phía sau chanh chua nói: Ai dô, thực là đứa cháu ngoan của tôi a, lúc cần thì ba hai ngày chạy qua nhà dì nhỏ, lúc không cần thì muốn đuổi dì nhỏ đi, mày xem dì nhỏ với dượng mày là ai a? Hiện tại có chiếc xe thì hay lắm sao? Mày coi dì nhỏ không biết a, xe này căn bản không phải của mày, là của người vừa rồi, bị mày cướp, còn giả bộ đại gia cái gì!

Khẩu khí của dượng cũng nghiêm khắc: Dì nhỏ mày là chị em ruột của mẹ mày, sau khi mẹ mày qua đời, dì nhỏ mày quan tâm mày bao nhiêu, tục ngữ nói, dì lớn như mẹ, mày đuổi dượng thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn đuổi dì nhỏ mày đi, tao thực sự quá thất vọng cho đời mày, đọc nhiều sách như vậy, giáo dục của thầy cô xã hội đều uổng phí! Mày thực khiến bọn tao thất vọng!

Dì nhỏ lập tức kéo nhóc mập cũng mang vẻ căm thù qua, nhất thời một phen nước mũi một phen nước mắt nói: Nói như thế nào nhóc mập cũng là em họ ruột của mày, có liên hệ huyết mạch với mày, mày thế mà còn muốn đuổi hai mẹ con dì mày đi, bức cả nhà dì mày đi chết, đây là chuyện mà người làm cháu làm anh họ như mày nên làm sao? Cho dù là một người xa lạ cũng sẽ không thấy chết không cứu...

Dượng lập tức nói tiếp: Bà xã bà đừng nói nữa, nơi đây nói đến nói đi chỉ có mình tôi là người ngoài, tôi... Nói xong làm bộ muốn xuống xe.

Dù Trương Thư Hạc tự cho mình là lãnh tĩnh, nghe thấy cũng xanh cả mặt không thể nhịn được, nói: Câm miệng!

Câm miệng? Dì nhỏ sau khi nghe xong thét to: Mày cái đồ lòng lang dạ thú, thế mà dám nói dượng mày như vậy, năm đó mẹ mày sinh non nếu không phải dượng mày lái xe đưa đi bệnh viện, mày với mẹ mày đã sớm chết rồi. Hôm nay mày muốn đuổi dượng mày xuống xe, tao cũng không muốn sống nữa, chết cũng phải chết trên chiếc xe này của mày...

Đủ chưa? Sắc mặt Trương Thư Hạc cực kém rống lên một tiếng, nhóc mập sợ đến mức chui vào trong lòng mẹ nó, y nhìn chằm chằm dì nhỏ nói: Đừng lấy mẹ tôi ra làm cớ, đây là lần cuối cùng!

Nói xong y vươn tay ôm lấy hắc báo, xoay người mở cửa xe nhảy xuống, không hề quay đầu lại. Dì nhỏ thấy thế lập tức nháy mắt với dượng: Nhanh cướp tay lái, đóng cửa xe lại...

Dượng phản ứng lại, lập tức tay chân lanh lẹ chui qua đóng cửa, khởi động xe, nhóc mập chạy đến sau xe thấy có cái ba lô, Mẹ, cái này của anh họ phải không? Anh ta quên mang đi...

Dì nhỏ cầm qua, mở ra coi, bên trong đều là một số quần áo nam với chiếc laptop và một số tiền mặt, phía dưới còn có một số hoa quả với lương khô, và túi chứa thực phẩm nhỏ, nhét đầy ắp, để nhóc mập ăn vặt cũng đủ rồi. Lập tức giấu túi đi, nói với dượng: Nhanh lái xe.

Không đợi dì nhỏ phân phó, dượng liền chuyển xe lái về con đường ban nãy bộ đội đi.

Bởi vì trước đó bị mười mấy trái lựu đạn oanh tạc, tang thi đã chết hơn phân nửa, vì vậy tạm thời dưới chung cư tuyệt không có tang thi tới gần. Có một số người đã bắt đầu cướp đoạt đồ vật ở siêu thị xung quanh, thậm chí còn vì cướp đồ ăn mà mấy người đàn ông vung tay đánh nhau, người tìm kiếm xe lại càng vô số kể. Trương Thư Hạc ôm hắc báo không quay đầu lại chạy vội tới con đường đối diện, vung tay lên nơi đất trống không người không xe, chiếc Hummer cải tạo liền xuất hiện ở ven đường.

Trương Thư Hạc mở cửa, để hắc báo vào trong, sau khi ngồi lên khởi động xe một lát rồi chạy đi như bay. Bởi vì đường gần, vì vậy không đến nửa giờ đã về tới dưới chung cư Ngụy lão đầu. Chỉ thấy dưới lầu xuất hiện không ít cư dân đang tìm kiếm đồ ăn trên con phố đối diện, có một nhóm ba người, một nhóm hai người cầm búa gậy sắt giết tang thi. Vì không khiến người khác chú ý, Trương Thư Hạc sau khi đánh ngã mấy con tang thi, dừng xe nơi góc không thu hút dưới chung cư, sau đó mở cửa xuống xe, vội vã thu xe vào không gian, lúc này mới mang hắc báo lên lầu.

May mà hoạt tử nhân trong chung cư tuyệt không nhiều như trong tưởng tượng của y. Sau khi chém đầu mấy con hoạt tử nhân ngoài cửa, nhanh chóng lách vào, bên trong chỉ có hai con một nam một nữ, dường như không biết leo lên lầu, đang lắc lư chỗ cầu thang. Vì hiệu dụng của phù ẩn nấp trên người Trương Thư Hạc vẫn còn, vì vậy sau khi tới gần, vài kiếm đã giải quyết nhẹ nhàng.

Trên lầu hai có ba con tang thi già, hai cụ ông một cụ bà, e rằng là hộ gia đình ở lầu hai, bị Trương Thư Hạc đạp mỗi con một cước xuống cầu thang, xoay người vội vàng lên lầu ba.

Vốn y cho rằng hoạt tử nhân ở lầu ba sẽ nhiều hơn, kết quả không thấy thân ảnh hoạt tử nhân lai vãng, lại phát hiện có hai người đang đứng ở cửa nhà Ngụy lão đầu.

Cửa nhà Ngụy lão đầu đóng, Trương Thư Hạc vừa lên, hai người kia lập tức nắm chặt ống thép trong tay. Bởi vì Trương Thư Hạc ôm hắc báo, vì vậy, trên người cũng dính chút vết máu, hai người cho rằng y bị lây nhiễm, khẩn trương làm ra tư thế phòng bị.

Đối với hành vi của dì nhỏ mình, Trương Thư Hạc nhìn trên mặt mũi của người mẹ đã mất nên còn có thể dễ dàng tha thứ một chút, thế nhưng đối với người xa lạ, không cần nói nhiều, lập tức cầm kiếm gỗ đào lạnh lùng chỉ thẳng bọn họ.

Lúc này cửa nhà Ngụy lão đầu đột nhiên mở ra, Mọi người đừng động thủ đừng động thủ... Ngụy lão đầu vội vàng đi ra, nói với hai người kia: Đây là con trai bạn tốt của ông, sống ở sát vách nhà ông. Sau đó xua tay với Trương Thư Hạc nói: Hai người này là con trai của lão Vương và con gái của lão Vu lầu trên, lão Vương và lão Vu đều là hàng xóm cũ hơn mười năm với ông, vì vậy... Nói xong hắc hắc cười với Trương Thư Hạc, chà chà tay.

Hai người kia nghe thấy lời Ngụy lão đầu nói, lúc này mới thu binh khí trong tay, bất quá vẫn cảnh giác nhìn máu trên người Trương Thư Hạc. Trương Thư Hạc thì một câu cũng không nói, ngay cả lời Ngụy lão đầu cũng không đáp nửa câu, chỉ mang vẻ mặt không biểu cảm đi qua, lấy chìa khoá mở cửa ra.

Thẳng đến khi Trương Thư Hạc đóng sập cửa lại, Ngụy lão đầu mới thở phào nhẹ nhõm, ông thật đúng là sợ Trương Thư Hạc không nể mặt già của ông, tuy rằng Ngụy lão đầu không cần mặt mũi gì, thế nhưng nhìn trên mặt mũi hàng xóm cũ qua lại thân thiết nhiều năm, ông không xé rách mặt được.

Vì vậy quay đầu kêu hai người ngoài cửa nói: Hai người các cháu cũng vào uống miếng nước đi.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia lại nói: Bác Ngụy, trên thân người kia có máu, có thể đã bị lây nhiễm rồi không?

Cậu trai cũng lo lắng nói: Nếu không thì khóa kín cánh cửa thông với sát vách trong nhà bác đi, nếu không một khi hắn biến thành tang thi phá cửa, hậu quả không thể tưởng tượng a...

Ngụy lão đầu vốn đang cười, vừa nghe lời này, nhất thời trầm mặt xuống: Nhà này là của già đây, khóa hay không khóa còn chưa đến phiên cô cậu khoa tay múa chân!

Nữ kia vội vàng nói: Bác Ngụy, bác đừng nóng giận, chúng cháu cũng là suy nghĩ cho bác, cháu với Tiểu Vu cũng chỉ nói giả như, nếu một khi người kia thành tang thi, vậy chúng ta đều có nguy hiểm, trong nhà thêm chúng cháu tổng cộng mới chỉ có ba người, tang thi lợi hại bao nhiêu bác cũng biết, bác cũng không muốn bị lây nhiễm thành tang thi đúng không...

Tính tình Ngụy lão đầu cổ quái ngay ở chỗ, ông có thể vì một chút việc nhỏ mà đi cứu người, cũng có thể vì một câu nói liền liệt mi vào sổ đen vĩnh viễn cự tuyệt lui tới.

Lão đầu ban nãy còn mỉm cười đầy mặt kêu đi uống nước, nhất thời trừng bọn họ một cái, xoay người quay về phòng ném hành lý của một nam một nữ đó ra ngoài cửa lớn, không để ý đến mặt mũi hàng xóm cũ mà ban nãy nói nữa, lớn tiếng chỉ vào bọn họ mắng: Nếu không có nó, sợ là hai cô cậu sớm đã bị tang thi ăn cả xương cũng không còn rồi, hiện tại nhanh chóng mang hành lý cút khỏi đây cho ông, Ngụy lão đầu ông đây không thu lưu nổi hạng người vong ân phụ nghĩa như cô cậu! Nói xong sập mạnh cửa.

Một nam một nữ bên ngoài còn chưa kịp giải thích liền ngây dại.

Lúc này, Trương Thư Hạc đã trở lại phòng, bước chân không ngừng, ôm hắc báo vào phòng ngủ, đặt lên chiếc giường đơn, cũng dời phần lớn vật đi, lấy ra chu sa với bút ngọc từ không gian, lại lấy tinh huyết của mình điều chế, vẽ một đạo khóa hồn phù trên mặt đất.

Nguồn:

Thuật chữa trị trong cấm thuật trên tơ lụa, kỳ thực chính là một trận pháp luyện hóa nhỏ, chẳng qua thời gian cần ít hơn nhiều, bốn mươi chín giờ là được. Phù chủ yếu của trận pháp này là cố hồn và nặn thân, bốn mươi chín giờ chỉ là phỏng đoán sơ bộ, cũng phải xem trạng thái khôi phục của hắc báo, có thể sớm, cũng có thể kéo dài.

Trương Thư Hạc không dám trì hoãn, đặt hắc báo vào chính giữa, sau đó dán phù phụ trợ lên những vị trí đối lập nhau xung quanh khóa hồn phù, thẳng đến khi y bận bịu đến tối muộn, mới lập xong được toàn bộ trận pháp.

Chu sa dùng hết ba hộp, giấy phù hơn mười tấm, tinh huyết của Trương Thư Hạc đại khái có hơn nửa bát, khi đi ra từ phòng ngủ, trên mặt y đã tái nhợt không còn huyết sắc.

Hơn nữa thời gian cả ngày ngoại trừ giết tang thi lấy thức ăn, thì là chuyên chú vẽ khóa hồn trận, hao hết một thân tinh khí lại không thu vào được chút gì, cũng may mấy ngày nay chuyên cần tu luyện công pháp Thổ Nạp, bước chân cũng coi như ổn định.

Trở lại sô pha, lười đi nhà bếp làm thức ăn, trực tiếp lấy ra từ trong không gian mấy miếng bánh điểm tâm ăn điền bụng, cũng không thay quần áo, trực tiếp nằm lên sô pha ngủ.

Mà Ngụy lão đầu sau khi đuổi người đi, quay về phòng thấy bên Trương Thư Hạc không có động tĩnh gì, cũng không dám quấy rầy, trực tiếp mở TV xem. Lúc này tất cả các đài đã không còn tiết mục, chỉ có nước ngoài còn mấy đài phát tin tức về tang thi, thế nhưng Ngụy lão đầu xem không hiểu gì, trừ phi gián tiếp nghe thấy mấy từ tiếng Anh thông dụng, thì không còn lấy được bất kỳ tin tức hữu dụng nào, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng những tang thi nước ngoài giống như bên Trung Quốc, người không ra người quỷ không ra quỷ, gặp người liền cắn.

Thẳng đến khi tối muộn, Ngụy lão đầu mới vào phòng bếp dự định làm chút đồ ăn, trong tủ lạnh còn có chút thịt, đợi lát nữa xào đĩa khoai tây xắt sợi cũng không tồi, bất quá nghĩ đến Trương Thư Hạc, xoay người lại lật lật tủ lạnh, tìm ra một túi miến, làm một món khoai tây xào thịt, với một món salad dưa leo trộn miến, cơm có sẵn, dùng nồi cơm điện hâm nóng là được. Trước đây Trương Thư Hạc chuẩn bị cho ông không ít gạo, nếu như bảo quản tốt, đủ cho một mình ông ăn được mấy năm.

Đối với điều này Ngụy lão đầu cảm kích Trương Thư Hạc từ tận đáy lòng, nếu không phải trước kia y thay cửa cũ trong nhà, lại chuẩn bị lượng lớn thức ăn, mình cũng sẽ không nhàn nhã làm đồ ăn giống như bây giờ, có lẽ sẽ giống như lão Vương lão Vu trên lầu, đi ra ngoài kiếm đồ ăn bị tang thi cắn chết.

Chờ chuẩn bị món ăn xong, Ngụy lão dán tai lên cánh cửa thông nhau ở đại sảnh nghe ngóng nửa ngày, đối diện lại một chút động tĩnh cũng không có, vốn muốn gọi Trương Thư Hạc ăn cơm, bất quá ngẫm lại vẫn nhẹ tay nhẹ chân rời đi. Trông sắc mặt khi trở về của Trương Thư Hạc, hẳn là mệt chết rồi, e rằng lúc này đang ngủ, nếu là như thế, ông không quấy rầy thì tốt hơn, hiện tại tính nóng nảy khi rời giường của người tuổi trẻ đều rất lớn, Ngụy lão đầu cũng biết tốt xấu. Kế đó lại đến cạnh cửa nhìn thoáng qua, một nam một nữ ở cửa kia còn chưa đi, đang dựa bên tường, đứng trong phạm vi dây đỏ nghỉ ngơi, còn thường thường châu đầu nghị luận.

Trước đó khi hai người đến gõ cửa xin giúp đỡ, Ngụy lão đầu thấy là nhà hàng xóm lầu trên, cũng cho chút mặt mũi, bất quá lúc này ngược lại phát giác mình sơ xuất, hiện tại tâm tư người tuổi trẻ khó đoán, nếu có ác ý, cái mạng già của mình thì cũng thôi đi, nếu bất lợi cho Trương Thư Hạc, ông thà rằng đắc tội hàng xóm, cũng không thu lưu một người.

Mà bên này Trương Thư Hạc lại ngủ thẳng đến hừng đông, một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, hôm sau thức dậy tinh thần cũng không tệ lắm, trước tiên đứng dậy đi phòng ngủ xem. Hôm qua trong lúc vội vàng bố trận pháp, hiếm thấy không xảy ra sai lầm nào, mà hắc báo đang nằm chính giữa trận pháp ngủ say.

Trận pháp chủ yếu chữa trị hồn phách, thương tổn đối với hắc báo tuyệt không lớn, đồng thời tâm thần nó rất ổn định. Kế đó Trương Thư Hạc yên tâm đóng cửa phòng ngủ, đi phòng tắm, cởi quần áo dính vết máu, dùng nửa thau nước nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ corton thoải mái đi ra.

Tiện tay lấy khăn mặt từ không gian ra lau lau tóc, sau đó tiến hành phân loại vật phẩm trong không gian. Ăn, dùng, mặc chia làm ba khu vực lớn, đồng thời sắp hàng dựa theo trình tự từ cần gấp đến không vội cần, cũng may y có thể tùy tâm tiến hành di chuyển đồ trong không gian, bớt được không ít thời gian.

Cuối cùng để những thứ y không cần lại cùng một chỗ, sau đó phát hiện chiếc nhẫn ngọc xanh biếc kia, tâm niệm khẽ động, kế đó lấy nó ra từ không gian, cầm trong tay nhìn kỹ.

Khối ngọc này là y lấy được từ trong tay tên giết người cướp của ở siêu thị, là một khối phỉ thúy Dương Lục loại pha lê*. Nhìn dưới ánh nắng, bên trên không có một chút tì vết, gần như hoàn mỹ, một khối phỉ thúy loại Nước đỉnh cực như thế, giá cả là gần với Đế Vương Lục**. Nếu là trước đây phỏng đoán mấy trăm vạn cũng mua không được, nhưng trong mạt thế sợ rằng ngay cả một cân gạo cũng không đổi nổi.

Bất quá, nếu bên trong đó có một không gian, vậy giá trị liền khác biệt. Trương Thư Hạc dò xét một lúc lâu, muốn dò xét tâm thần vào trong đó, nhưng đều bị một tầng gì đó không biết tên ngăn cản, sau khi thử vài lần đều không có kết quả.

Trương Thư Hạc nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ hai người kia đều sai rồi? Đây chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn bình thường hay sao? Trong lúc suy nghĩ, trở tay đeo nó vào ngón giữa tay trái, nhất thời y cảm thấy tinh thần rung chuyển một trận.

Khi y dò xét vào lại trong nhẫn, lập tức tiến vào một không gian, diện tích trong không gian rõ ràng nhỏ hơn không gian hạt đào, chỉ cỡ mấy chục mét vuông. Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng tạm thời dùng để chứa chút đồ linh tinh ít cần đến vẫn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro