Điểm mù [Thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:
1. Truyện có bug, tui biết điều này và đang cố sửa lại để tình tiết hợp lý nhất có thể trong khả năng của mình.
2. Đoản văn này để tên cô bé mù là A Thiến đều có lý do liên quan đến tình tiết truyện, tui vẫn còn đang có chút phân vân, èmmmmm, chỉ có vậy thôi ┐('∇`)┌

__________

Hiểu Tinh Trần nhìn bóng đạo nhân áo trắng đứng giữa trời đất tuyết phủ bạt ngàn. Chẳng ai hay, trong thân xác y giờ phút này lại là linh hồn của một thiếu niên hoạt bát. Mà thân thể nguyên bản của hắn, vào lúc này lại đang dung chứa linh hồn của y.

Bản thân Hiểu Tinh Trần cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt, đây rốt cuộc là hệ quả sót lại từ một vụ săn đêm hay chỉ là giấc mơ hoang đường của riêng y mà thôi?

.

Thời điểm Hiểu Tinh Trần mở mắt nhìn thấy ánh sáng, vẫn luôn cho rằng mình còn đang nằm mơ. Trong những giấc mộng của mình, y vẫn âm thầm tưởng tượng ra một mái nhà tranh đơn bạc nằm giữa nghĩa trang, ở một nơi sương giá nặng nề bao phủ. Có tiếng gắt gỏng của một bé gái, cùng với giọng cười đùa của một thiếu niên lanh lợi.

Thế nhưng bên tai y lại là giọng nói của chính mình, vẻ như lấy làm kỳ quái, hỏi: "Đạo trưởng, trời đã tối rồi ư? Sao ngươi không thắp đèn lên nữa?"

Hiểu Tinh Trần quay đầu lại, thấy một đạo nhân vải trắng che mắt cũng đang bày ra một vẻ ngạc nhiên hướng về phía y. Trăm ngàn suy tưởng xoay vần trong một khoảnh khắc ấy. Y rốt cuộc cũng hiểu ra, giữ vẻ bình tình nói với người kia:

"Chúng ta trúng hoán linh chú mất rồi."

Hoán linh chú, giống như tên gọi, là một loại chú thuật tráo hồn cấp thấp nhưng hiếm gặp, lại cũng không dễ phát hiện ra. Thường phải đến khi nó phát huy tác dụng người ta mới biết là đã dính phải. Kẻ đang ở trong thân xác của Hiểu Tinh Trần nghe y nói vậy chỉ gật đầu phát ra một tiếng ậm ừ đáp lại. Phản ứng quá đỗi thản nhiên của hắn lại khiến tâm tình bối rối của y chợt dậy sóng. Người thiếu niên kia dẫu trải đời thế nào, dù sao cũng chỉ là một người thường mà thôi. Việc tráo hồn hỗn loạn nhường này, ngay cả đạo nhân như y cũng cảm thấy hoang mang, cớ gì hắn lại có thể bình tĩnh đến thế.

"Ngươi đừng lo, thứ này qua vài ngày sẽ tự động hóa giải. Chỉ là phiền ngươi phải chịu khổ vài hôm..."

Tiết Dương đáp gọn lỏn một câu: "Ta biết rồi."

Bộ dáng ngả ngớn, bất cần đời của hắn thể hiện trên thân xác của y quả thật khó mà có thể tả thành lời. Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp hưởng thụ trọn một khắc khi thấy lại được ánh sáng, bất giác đã nghĩ, vẫn là nên mau mau hoán đổi lại đi thôi.

Tiết Dương đứng dậy chỉnh đốn lại y phục, dường như biết rõ lòng y đang nghĩ gì, dài giọng nói: "Đạo trưởng, ngươi đâu cần phải sốt vó lên thế? Cho dù thân xác của ngươi mù, ta vẫn có thể nhảy nhót tung tă-"

Lời còn chưa dứt, hắn đã vấp phải chân bàn, ngã lăn quay ra đất. Hiểu Tinh Trần vội vã tới đỡ hắn dậy, gấp gáp hỏi hắn có sao không.

Tiết Dương cười ha hả, bản tính khó đổi lại mở miệng buông lời chọc ghẹo: "Xem ra mấy ngày tới đây phải nhờ đạo trưởng quan tâm chăm sóc nhiều rồi. Bằng không, chờ tới khi hoán đổi lại, không biết ta đã biến thân thể ngươi thành cái dạng gì nữa."

Hiểu Tinh Trần hiếm có khi không bật cười, cau mày nghiêm túc đáp lời: "Được, mấy ngày này ngươi hãy cứ ở trong nhà, mọi việc để ta lo. Ngươi bỗng dưng phải chịu cảnh mù lòa, nhất thời chưa thích ứng được, ta cũng có trách nhiệm, sẽ không để ngươi gặp phải bất trắc."

Tiết Dương cười xòa: "Còn chưa lên giường đã đòi chịu trách nhiệm gì chứ?"

Không ngoài dự đoán liền nghe được tiếng Hiểu Tinh Trần nửa ngượng nửa giận, quở trách: "Đừng nói linh tinh."

Nổi danh ác bá Quỳ Châu nức tiếng một vùng bấy lâu, nếu Tiết Dương có thể trông thấy dáng vẻ luống cuống trên thân xác của mình lúc bấy giờ, có lẽ nửa đời sau sẽ không còn mặt mũi nào nhìn đời nữa. Nhưng cũng may là Hiểu Tinh Trần mù, nên hắn tạm thời không nhìn thấy được.

Bên vành tai là giọng nói của hắn, người cạnh bên cũng là thân xác của chính hắn. Tồn tại của Hiểu Tinh Trần chỉ còn là một sự phân định mịt mờ bởi dịu dàng hắn không bao giờ có được.

Đây là thế giới của Hiểu Tinh Trần. Là thế giới mà chính tay hắn ban tặng.

.

Ngày hôm ấy, hiếm có được khi nắng sớm vén ra màn sương dày đặc ở Nghĩa thành, chiếu xuống khung cửa gỗ mục nát nơi nghĩa trang. Trên lớp rêu xanh cùng những ngọn cỏ ngày đông úa tàn còn đọng lại một lớp tuyết mỏng. Hiểu Tinh Trần trong thân xác của Tiết Dương vô cùng tự giác cầm giỏ đi chợ. Y bước ra ngoài, mắt nheo lại, vẫn có chút chưa kịp thích ứng với ánh sáng.

Vừa tới đầu đường, tiếng ồn ào của những sạp hàng gần nhất bỗng nín bặt, rồi lao nhao xì xào truyền tai nhau điều gì. Trên mặt ai cũng một vẻ e sợ.

Hiểu Tinh Trần vẫn biết Tiết Dương đi chợ trả giá rất quá đáng, nhưng không hề biết những thương nhân kia lại sợ hắn tới nhường này. Khóe môi phải kiềm chế vô cùng vất vả mới có thể không kéo lên. Nếu như hiện giờ Tiết Dương ở đây, y chắc chắn sẽ không cố kỵ gì mà cười rộ lên rồi nói với hắn: "Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì rồi kìa?"

Dừng chân ở sạp hàng đầu tiên, Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp mở lời, thương nhân áo vải đã gấp gáp đặt bó rau to nhất, xanh nhất vào chiếc giỏ của y, run giọng lắp bắp: "Một...một đồng."

Hiểu Tinh Trần mỉm cười đưa tiền ra trả. Cứ như vậy, y cuối cùng cũng có một lần đi chợ thuận lợi đến bất ngờ. Khu chợ nhỏ vì thế cũng được tận hưởng một ngày dị thường bình yên.

Chỉ là bình yên ấy có lẽ chưa kịp lan được đến căn nghĩa trang nơi cuối thành.

Chưa bước vào đến cửa, Hiểu Tinh Trần đã nghe tiếng loảng xoảng vọng tới từ buồng trong. "Bản thân" y bằng một tư thế bất nhã đang ngã lăn trên một đống thứ đồ bày la liệt trên mặt đất.

Hiểu Tinh Trần lại tất tả chạy tới đỡ hắn, vừa phủi đi bụi đất, kiểm tra xem hắn có bị thương không, vừa cằn nhằn: "Ta đã bảo ngươi ở nhà ngồi yên đừng lộn xộn, sao lại cứ không nghe lời như thế? Chẳng may-"

"Hiểu Tinh Trần!"

Tiết Dương cao giọng gọi tên y. Hiểu Tinh Trần lập tức im lặng.

Tiết Dương cứ luôn yêu đến chết đi được bộ dáng này của y. Không cần mắt nhìn hắn cũng có thể biết được, Hiểu Tinh Trần ngay lúc này đang hướng vẻ mặt chờ đợi hắn tiếp lời như thế nào, ngoan ngoãn như một hậu bối chờ nghe chỉ dạy.

Hắn rũ xuống vẻ nghiêm túc, cười xòa một tiếng.

"Cũng không có gì, chẳng qua hiếm có dịp đạo trưởng ngươi có thể nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, lẽ nào không định ra ngoài thưởng ngoạn một chuyến?"

Hiểu Tinh Trần hơi ngạc nhiên nhìn hắn, lắc đầu. Rồi mới nhớ ra rằng hắn đang ở trong thân xác mù lòa của y, không nhìn thấy được, mới đáp: "Không cần đâu, giờ ngươi thế này, ta phải chiếu cố ngươi, ra ngoài thật không tiện lắm."

Hiểu Tinh Trần nào còn mong gì hơn có thể nhìn thấy Nghĩa thành nơi y đã dừng chân coi là nhà này.「Nếu như phải nói còn tâm nguyện gì khác...」

Tiết Dương tựa như chủ ý đã quyết, ngoan cố không buông tha, "Đừng coi thường ta thế chứ, cũng không bảo ngươi đi một mình. Nếu đã lo lắng, thì đưa ta đi cùng. Vả lại, nhỏ mù kia ngày ngày ra vào, thế nào cũng phát hiện, giải thích lại càm ràm phiền chết đi được, chẳng bằng tranh thủ ra ngoài dạo vài hôm."

Vừa lải nhải, hắn vừa lọ mọ phủi chiếc đấu lạp vừa bới ra được trong tay, nửa như đùa cợt nói: "Ta ở bên ngoài đắc tội vô số người. Giờ lại không nhìn thấy, không trông chừng ngươi được. Ra tới ngoài thành, ta sẽ thi chú che mặt cho ngươi, nhưng ngươi vẫn không được bỏ nó xuống, kẻo lỡ bị đánh chết, chúng ta không hoán đổi lại được đâu."

Hiểu Tinh Trần nhìn hắn đội đấu lạp lên đầu mình, biết rằng sở dĩ hắn mạo hiểm tới vậy, đều là vì y. Trái tim không thuộc về y bất chợt nhộn nhạo rung động, chẳng hay biết nhịp đập thất lạc ấy thuộc về ai.

Y khẽ đáp một tiếng: "Được.", bèn đỡ hắn từ trên mặt đất dậy.

Hai người qua loa sắp xếp một ít đồ đạc. Đương lúc Hiểu Tinh Trần triệu Sương Hoa, thanh kiếm được dựng ở góc tường bay tới, đến nửa đường bỗng run rẩy rồi rơi xuống đất. Tiết Dương vốn rất giảo hoạt, nghe tiếng là đã đoán ngay được xảy ra chuyện gì, không chút khách khí cười to: "Ha ha ha, Hiểu đạo trưởng à, có phải Sương Hoa không nhận ngươi nữa rồi không?"

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ ừ một tiếng. Tiết Dương lấy làm vui, bèn thử triệu Sương Hoa mấy lần. Nhưng chỉ có thân xác là của Hiểu Tinh Trần, linh hồn vẫn là Tiết Dương hắn, thanh kiếm khắc hoa sương đẹp đẽ chỉ loạng choạng run lên một chốc rồi nằm im trên đất. Phải tới khi Hiểu Tinh Trần triệu đến lần thứ hai, Sương Hoa mới chậm chạp bay vào tay y.

Sắp xếp xong xuôi, Tiết Dương thản nhiên lần mò bước ra ngoài. Hiểu Tinh Trần nhìn bóng bạch y vừa bước ra khỏi phòng, lại nhìn xuống Sương Hoa trên tay mình, như có điều nghĩ ngợi. Chuyến này ra ngoài hoàn toàn khác với mọi lần, khiến y khó tránh khỏi kích động chờ mong, cũng nhiều thêm không ít mối bận lòng lo lắng. Sương Hoa lại hoang mang không kịp phản ứng với mệnh lệnh của y, chỉ e nếu gặp chuyện bất trắc sẽ nguy hiểm khôn cùng.

「Chẳng bằng, mượn luôn cơ hội trước mắt,...」

Lúc Hiểu Tinh Trần bước tới gian ngoài, Tiết Dương còn đang bắt chước dáng vẻ của y dặn dò A Thiến ở nhà. Cô bé mù bày ra một vẻ vừa nghe lời vừa mờ mịt, răm rắp ứng lời hắn.

Hiểu Tinh Trần mím môi nhịn cười, hiếm có khi thấy được bọn họ hòa thuận đến tự nhiên như vậy.

A Thiến nghe tiếng người từ buồng trong, quay mặt về hướng ấy, thấy "Tiết Dương" đội một chiếc đấu lạp phủ vải đen bước ra ngoài. Còn chưa kịp chuẩn bị đối phó với những lời mỉa mai công kích của hắn, đã thấy hắn mỉm cười nhìn bọn họ, nụ cười gần như có thể dùng "dịu dàng" để hình dung, khiến sống lưng nó bỗng chốc lạnh toát.

Đợi tới khi bóng lưng của hắn và đạo trưởng đã khuất xa, A Thiến hồi tưởng lại. Đạo trưởng nhà nó hôm nay cũng có vẻ gì đó rất kỳ lạ, ôn hòa nhưng lại mơ hồ có chút cao ngạo, tựa như ở chỗ thẳm sâu ẩn chứa một mũi đao sắc bén.

Người ta không phải thường nói, vợ chồng ở chung lâu ngày sẽ bị lây nhiễm đó sao, bọn họ-

Phỉ phui, đạo trưởng với tên xấu xa mới không phải như thế!

.

Hai người một đường xuôi về phương Bắc, tới điểm dừng chân đã là khi chạng vạng. Đó là một thị trấn địa thế vô cùng cát lợi, nằm dưới chân một ngọn núi nhỏ, sông lớn bao bọc chảy quanh, tạo thành một chốn thế ngoại đào viên tách biệt với hồng trần hỗn tạp. Trấn này có thể coi là một thắng điểm trứ danh, phong cảnh bốn mùa rung động lòng người. Cho dù đất trời bao phủ bởi tuyết trắng cũng không che lấp được sự xinh đẹp của nó. Đêm vừa buông, lồng đèn giăng trên phố cũng lần lượt được thắp lên. Giữa cái lạnh giá đến ngộp thở của đêm đông, thứ ánh sáng ấm áp kia dường như có thể vươn tay là chạm vào được.

Bọn họ tìm một gian ở một khách trạm bình thường nhất trong trấn nghỉ lại. Nổi danh là thế, nhưng đương lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, trong trấn cũng không có quá nhiều người lui tới du ngoạn, sinh ý của các hộ quanh đây cũng ảm đạm ít nhiều. Hai người không thể tìm khách trạm tốt nhất, đơn giản chỉ vì không có tiền. Mà Tiết Dương hiện giờ lại đang tạm trú trong thân xác của đạo trưởng mù, không tiện giở trò lưu manh ép giá. Còn về việc tại sao lại chỉ trọ một gian, thì bởi vốn ở nghĩa trang hai người cũng thường xuyên chen một chiếc giường duy nhất ở buồng trong, Hiểu Tinh Trần đã sớm chẳng bận tâm vấn đề này nữa.

Điều kiện của khách trạm này không tốt lắm. Lúc gió thổi qua, ván cửa sổ rung lên bần bật, như tiếng ai đang rít gào. Trên trà kỷ phủ một lớp bụi mỏng, khẽ thổi một chút liền tản lên bay tán loạn khắp phòng.

Một đường đi tới, hai người đều đã có chút uể oải, cũng không để ý nhiều. Hiểu Tinh Trần đặt chậu nước ấm rửa mặt lên trà kỷ, lại quay người phân phó tiểu nhị mang thêm một chiếc chăn đến. Lúc quay đầu lại, thấy Tiết Dương vẫn ngồi thừ người ở đó không nhúc nhích. Hiểu Tinh Trần tưởng rằng hắn không nhìn thấy nên chưa thích ứng được sinh hoạt, bèn bước tới định giúp hắn.

Tiết Dương nghe tiếng bước chân y tiến lại gần, mở miệng gọi: "Hiểu Tinh Trần."

Hiểu Tinh Trần đáp lại một tiếng.

Tiết Dương nói: "Hôm nay ngươi vẫn chưa cho ta kẹo."

Hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ. Hiểu Tinh Trần nói: "Không phải hiện giờ kẹo đã ở trên người ngươi rồi đó sao? Ngươi muốn ta phải làm sao cho ngươi nữa đây?"

Tiết Dương vẫn cố chấp không buông, nói: "Ngươi cất kẹo ở đâu, làm sao ta biết được? Ngươi phải tự mình lấy ra cho ta."

Hắn cả ngày chí chóe với A Thiến vì mấy viên kẹo này, làm sao có thể không biết chỗ y cất kẹo? Hiểu Tinh Trần tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn thuận theo Tiết Dương, lấy một viên kẹo từ chiếc túi dắt bên hông ra đưa cho hắn. Tiết Dương nhận lấy kẹo, dò dẫm tìm tới chiếc túi đem theo trên thân thể nguyên bản của mình, bỏ vào trong đó, bấy giờ mới tỏ vẻ hài lòng.

"Bữa tối nay cũng no nê rồi, giờ ta không muốn ăn thêm kẹo nữa, tạm cất đi. Ngươi phải giúp ta bảo quản cẩn thận đấy."

Hiểu Tinh Trần nhìn một loạt động tác của hắn, không nhịn được cười rộ lên: "Ngươi đó, sao lúc nào cũng ấu trĩ như vậy cơ chứ?"

Cũng chỉ có ngươi mới vì mấy chuyện ấu trĩ này mà cười vui vẻ đến thế.

Tiết Dương nghĩ.

Mà hắn, cũng chỉ nguyện vì y, trải qua một đời ngây ngốc ấu trĩ như vậy.

.

Sáng hôm sau, hai người ăn một chút điểm tâm ở dưới sảnh rồi chuẩn bị lên núi thưởng ngoạn. Tiết Dương tuy không nhìn thấy nhưng nhân duyên vẫn không suy giảm chút nào. Chẳng mấy chốc hắn đã kịp bắt chuyện với bà chủ quán trọ. Thuận miệng hỏi thăm một chút, bà chủ liền cao hứng chỉ cho hắn biết chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui, chỗ nào cảnh đẹp, nhất thời liên miên không dứt. Hiểu Tinh Trần ngồi không cảm thấy cũng hơi ngại, bèn đứng dậy ra ngoài trước.

Hàn khí buổi sáng đem theo sự ẩm ướt của sương sớm, có cảm giác như cắt vào da thịt, thấm vào tủy cốt. Bên ngoài cửa tiệm, một thương nhân đang bận rộn bày biện sạp hàng nhỏ. Hiểu Tinh Trần nhìn động tác luôn tay chân không ngừng nghỉ của người nọ, đột nhiên một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu.

Y bước lại gần phía sạp hàng kia.

Một tay giải đi chú che mắt trên mặt mình.

Một tay cầm lên chiếc gương nhỏ vừa được bày lên sạp hàng.

Vào khoảnh khắc y nhìn vào mặt gương, trước mắt đột nhiên như hiện lên một tầng sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Hiểu Tinh Trần bàng hoàng cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay, lại nhìn xuống thân thể của mình, phát hiện vẫn là một màn sương mờ ảo không chân thực. Ngày hôm qua, phần do bất ngờ chưa kịp thích ứng, một phần vì truân chuyển đường xa, y vẫn không quá chú ý đến việc này. Hốt hoảng ngẩng đầu lên, thấy chủ sạp tỏ vẻ đon đả mời chào nhìn y:

"Khách quan, đây là hàng thủ công gia truyền, chế tác tinh xảo vô cùng. Mua tặng người trong lòng, cô nương chắc chắn sẽ rất vừa ý."

Kẻ khác vẫn có thể nhìn thấy y một cách rất đỗi bình thường. Vậy mà Hiểu Tinh Trần lại thấy chính mình giống như thể một linh hồn, hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của bản thân. Một thoáng chốc chưa thể lý giải được ngay, khiến y có chút mờ mịt, thất thần.

Đúng lúc này, Tiết Dương đã bước ra từ khách trạm, lên tiếng tìm y: "Hiểu Tinh Trần?"
Hiểu Tinh Trần bỗng như thể lén lút làm việc xấu bị phát hiện, giật mình đặt chiếc gương trả về sạp, thi lại chú che mặt rồi quay đầu bước nhanh về phía hắn.

"Ta... ta ở đây."

"Ngươi làm gì ở đó vậy?" Tiết Dương hỏi.

"Không, không có gì." Hiểu Tinh Trần tuy đã cố gắng kìm lại nhịp tim dồn dập như trống đánh, lại vẫn không ngăn được giọng nói mang theo mấy phần run rẩy.

Tiết Dương cũng chẳng buồn gặng hỏi gì thêm. Hai người liền bắt đầu tìm đường lên núi.

.

Ngọn núi này là một cảnh điểm không thể không kể tới ở nơi đây. Đường lên núi cây leo cuốn thành vòm, hè tới lá xanh tươi tốt, che đi ánh nắng gay gắt, không nghi ngờ nhất định là một cảnh đẹp hiếm thấy. Mùa đông tuyết đọng trắng xóa, lại phảng phất như thể vòm trời cao kia đã bị kéo xuống ngay trước mắt. Càng là lên tới đỉnh núi, đất trời trắng xóa, không phân biệt được đâu là chân mây, đâu là tuyết trần gian. Thoáng không tự chủ được, sẽ ngỡ rằng đã đặt chân tới chốn của tiên nhân.

Hiểu Tinh Trần bằng thân xác của Tiết Dương, thu lại tất cả cảnh sắc này vào đáy mắt. Y không có vẻ gì là kinh diễm, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn. Trên khuôn mặt thuộc về Tiết Dương lộ ra một vẻ dịu dàng chưa từng có, trong ánh nhìn lại ẩn chứa ba phần ưu thương.

Tiết Dương không thấy y nói gì. Bị bóng tối vây hãm trong im lặng quả thực không phải cảm giác dễ chịu gì cho lắm. Ngoại trừ cô quạnh và lạnh lẽo, thứ gì cũng không tồn tại. Hắn như mơ hồ có thể hiểu ra, Hiểu Tinh Trần cớ gì thích cùng hắn gần gũi, thích nghe hắn kể những câu chuyện vô vị không đâu. Tiết Dương chẳng có gì ngoài may mắn chiếm được phần cảm tình mềm yếu của Hiểu Tinh Trần, để y giữa hoang hoải biết rằng bên cạnh mình vẫn còn có người sống, đủ thân cận để khỏa lấp sự bất an trống vắng trong tận cùng của bóng đen hư vô.

Hắn lên tiếng: "Ngươi sao vậy? Sao không nói gì?"

Hiểu Tinh Trần lúc này mới hồi thần, đáp lại: "Xin lỗi, chỉ là ta không ngờ còn có thể lại nhìn thấy phong cảnh này, nhất thời có chút xúc động."

Rồi có chút ái ngại tiếp lời: "Phong cảnh nơi này quả thực rất đẹp, chỉ tiếc rằng ngươi lại phải thay ta chịu cực, không nhìn thấy được."

Tiết Dương phất tay, một bộ dáng tiêu sái ung dung: "Đâu đâu chẳng là tuyết, ta mới chẳng hiếm lạ. Hơn nữa, lão tử còn không phải muốn nhìn lúc nào cũng được." Sau lại học giọng phú hào ác bá ngang ngược nói: "Ngược lại là ngươi, không phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy. Còn nguyện vọng gì cứ việc nói, gia ta sẽ nhất mực đáp ứng hết."

Tuyết nơi nào không phải là tuyết. Tuyết lớn nơi Bão Sơn cũng như vậy phủ kín đất trời, y đã ngắm nhìn đằng đẵng mười bảy năm, chưa năm nào cảm thấy đặc biệt đẹp đẽ. Nơi này chẳng có gì khác biệt ngoài việc cạnh bên là người thân cận nhất với y, lại khiến lòng y rung động không dứt. Không biết là do mải chìm đắm trong suy tưởng hay là do tình tự khó nén, trước khi kịp cẩn thận ngẫm nghĩ, Hiểu Tinh Trần đã vô thức đem tiếng lòng nói ra mất.

"Nếu như phải nói còn tâm nguyện gì khác, thì ta chỉ còn mong có thể một lần nhìn thấy ngươi."

Nói xong, y mới chợt cảm thấy bản thân có phần hơi đường đột. Chỉ là chưa kịp phân giải, Tiết Dương đã chất vấn lại:

"Vậy sao đạo trưởng không nhìn thử xem?"

Hiểu Tinh Trần nghĩ, có lẽ y gặp ảo giác rồi, bỗng nhiên cảm thấy trong giọng điệu kia mang theo vài phần mỉa mai lạnh nhạt, khiến y bất giác sinh lòng mặc cảm tội lỗi, bèn thành thực thuật lại chuyện nhìn gương lúc ban sáng cho hắn.

Tiết Dương nghe xong chẳng có lấy nửa điểm kinh ngạc, ác ý chờ Hiểu Tinh Trần xoắn xuýt chán chê mới thong dong mở miệng:

"Đạo trưởng, ngươi có biết thứ gọi là điểm mù không?"

Tiết Dương không chờ y đáp lại đã tiếp tục nói, "Con người có thể dùng hai mắt của mình nhìn khắp vạn vật trên thế gian, chỉ duy nhất không thể trực tiếp nhìn thấy dung mạo của bản thân. Ngươi sở dĩ biết được tướng mạo của mình, đều là nhờ thông qua hình ảnh phản chiếu. Chú thuật này cũng có một điểm mù như vậy, chính là thân xác mà ngươi đang tạm thời sở hữu. Hơn nữa bởi vì thân xác này không thuộc về ngươi, vậy nên điểm mù này càng lớn, ngay cả đến hình ảnh phản chiếu cũng không thấy được."

Tiết Dương nói đến trôi chảy nhẹ nhàng, tựa như mây bay gió thoảng. Thêm vào lúc này đang mang ngoại hình của Hiểu Tinh Trần, nghe ra mười phần chân thực thành khẩn. Đạo lý hắn nói, Hiểu Tinh Trần đều hiểu, nhưng lại vẫn tựa hồ mông lung chưa tỏ. Y nhìn xuống hai bàn tay mình. Chẳng lẽ điểm mù của hoán linh chú thật sự lớn tới vậy, khiến sự tồn tại của hắn, của chính thân xác y đang sở hữu, lại mờ mịt đến thế hay sao?

"Điều này ta quả thực chưa từng nghe qua, làm sao ngươi lại biết được?" Hiểu Tinh Trần hỏi hắn.

"Tình cờ nghe chút chuyện trà dư tửu hậu mà thôi. Chú thuật này ít người gặp phải, lại cũng không đáng lưu tâm cho lắm, trừ bỏ nghe giang hồ đồn đãi ra, làm sao có thể tìm được trong sách vở của đám tiên nhân các ngươi?"

Ý trào phúng trong lời nói chẳng chút nào che giấu. Bóng đạo nhân không nhiễm khói lửa trần gian kia, thoạt nhìn chẳng chút nào phù hợp thốt ra những lời phảng phất như đã trải qua hết nhân tình thế thái đến vậy. Hắn ở ngay trong thân xác của y, lại chợt như quá xa xôi cách trở.

Hắn nói:

"Hiểu Tinh Trần, chuyện ngươi không biết trên thế gian này còn rất rất nhiều."

Ngữ điệu tựa như trong lòng có uẩn khúc nào đang cuộn trào, nghe qua lại chỉ như một tiếng thở dài hờ hững. Hiểu Tinh Trần quay đầu lại, muốn nói với hắn rằng y thực ra biết nhiều hơn hắn nghĩ. Biết rằng hắn thông qua thủ đoạn nào đó để bảo vệ y khỏi bị kẻ khác bắt chẹt ở chợ, biết những đụng chạm âm thầm và hơi thở ấm áp kề cận bên môi y đều đến từ hắn. Hiểu Tinh Trần rất muốn hắn biết, những quyến luyến, vấn vương trong lòng hắn rất có thể cũng đều giống như của y. Nhưng cuối cùng, y lại chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói:

"Phàm là chuyện liên quan đến ngươi, ta đều hy vọng rằng ngươi sẽ tự mình nói cho ta biết."

Một lời này của Hiểu Tinh Trần, quanh quẩn ngổn ngang trong lòng Tiết Dương cho đến mãi rất lâu về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#tiethieu