Chương 104 - Hận Sinh 21 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 104 - Hận sinh 21 - 7

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

--------------------------

Tô Thiệp lúc này mới nhận ra có gì đó bất ổn, lập tức kéo áo lại che ngực. Có điều, mấy người đối mặt với hắn vừa rồi đã nhìn được rõ ràng chỗ ngực bị lộ. Trên một mảng da gần tim hắn, có chi chít mấy cái lỗ đen dầy đặc, lớn nhỏ không đều, nhìn rất dữ tợn.

Dấu vết của chú "Thiên sang bách khổng"! (Lời nguyền bị lở loét lỗ chỗ giống tổ ong)

Hơn nữa, đây cũng không phải vết ác trớ sau khi bị người khác hạ chú. Bởi nếu bị như vậy, xem mấy cái lỗ thủng khuếch tán đến trình độ này, thì nội tạng thậm chí Kim Đan của Tô Thiệp lúc này hẳn đã mọc ra đầy lỗ đen, tuyệt đối không thể sử dụng linh lực. Có điều, hắn vẫn có thể liên tục sử dụng Truyền Tống phù, cái tiêu ngốn biết bao linh lực. Vậy thì dấu tích kia liền chỉ có một giải thích - nhất định là hắn đi hạ chú người khác, bị lời nguyền phản phệ mới lưu lại dấu vết!

Năm đó, Ngụy Vô Tiện không phải không cố gắng đi tìm người hạ chú, vì thanh danh của chính mình. Nhưng chung quy biển người mênh mông tìm không được, về sau sự việc lại phát sinh đi quá xa, tìm được người hạ chú cũng chưa chắc chuyện được giải quyết, hắn không ôm hy vọng nữa. Ai ngờ tối nay, lại là đi mòn gót tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!

Kim Lăng không hiểu, Nhiếp Hoài Tang đại khái cũng không hiểu, nhưng Lam Hi Thần lại nhìn Kim Quang Dao, nói: "Kim tông chủ, đây không phải liên quan tới trận tận giệt ở Cùng Kỳ Đạo sao?"

Kim Quang Dao hỏi: "Ngươi vì cái nghĩ như vậy?"

Giang Trừng lạnh lùng: "Việc này còn phải hỏi sao? Kim Tử Huân nếu không bị nguyền rủa, những chuyện sau đó cơ bản sẽ không phát sinh! Một lần tận giệt, giúp ngươi giải quyết hai người ngang vị là Kim Tử Hiên cùng Kim Tử Huân, ngươi muốn kế thừa Lan Lăng Kim thị nên dọn sạch tất cả chướng ngại. Việc Tô Thiệp hạ chú, hắn là thân tín của ngươi, hắn là do ai sai sử, còn phải hỏi?!"

Kim Quang Dao không cho ý kiến, vẫn đang chuyên tâm điều tức độc tố. Ngụy Vô Tiện giận quá thành cười, nhìn chằm chằm Tô Thiệp nói: "Ta đắc tội gì với ngươi? Ta cùng ngươi không oán không thù, thậm chí căn bản còn không quen!"

Kim Quang Dao: "Ngụy công tử, ngươi không phải là rõ ràng nhất sao? Không oán không thù là có thể bình an vô sự được à? Sao có thể, trên đời này nguyên bản ai chẳng không oán không thù, nhưng kiểu gì cũng sẽ có người gây chuyện trước."

Giang Trừng căm hận: "Âm độc tiểu nhân!!!"

Ai ngờ, Tô Thiệp lại cười lạnh: "Ngươi đừng tự cho mình đúng, ai nói ta là vì hãm hại ngươi mới hạ chú Kim Tử Huân? Ta lúc ấy căn bản cũng chưa quy về dưới trướng tông chủ, ta hạ chú chẳng qua bởi vì ta muốn làm như vậy!"

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vậy ngươi cùng Kim Tử Huân có thù oán gì?"

Tô Thiệp: "Loại người không coi ai ra gì như hắn, ta gặp tên nào giết tên đó!"

Ngụy Vô Tiện nghĩ cũng biết, người "Không coi ai ra gì" mà hắn thống hận nhất khẳng định chính là Lam Vong Cơ, nhịn không được: "Ngươi rốt cuộc cùng Hàm Quang Quân có cái gì khúc mắc? Hắn đến cùng ở chỗ nào không coi ai ra gì?"

Tô Thiệp: "Chẳng lẽ không phải sao? Lam Vong Cơ nếu không phải được đầu thai vào nơi gia thế tốt, hắn có tư cách gì mà không coi ai ra gì như vậy? Dựa vào cái gì luôn nói ta bắt chước hắn?! Thế nhân đều khen hắn phẩm cách thanh cao, tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân phẩm cách thanh cao mà lại đi cùng Di Lăng lão tổ tội ác tày trời vạn người thóa mạ làm chuyện bẩn thỉu xấu xa? Đúng là trò cười!"

Ngụy Vô Tiện đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên cảm thấy thần sắc oán giận đến u ám này có chút quen mắt, tựa hồ hắn đã thấy ở đâu rồi.

Hắn đột nhiên nghĩ tới: "Là ngươi!"

Thải Y Trấn, Bích Linh hồ, Thủy hành uyên, kiếm rơi xuống nước, đồ lục Huyền Vũ, môn sinh đem Miên Miên đẩy ra - Tô Thiệp!

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cất tiếng cười to.

Hắn nói: "Ta hiểu được."

Lam Vong Cơ: "Hiểu được cái gì?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu.

Kim Tử Huân làm người thế nào Ngụy Vô Tiện hiểu rõ. Hắn chẳng bao giờ để vào mắt những gia tộc phụ thuộc, cho rằng bọn họ cùng gia bộc giống nhau, ngay cả cùng bọn họ nhập yến (dự tiệc) cũng cảm thấy mất mặt. Mà Tô Thiệp thuộc gia tộc phụ thuộc của Lan Lăng Kim thị, không tránh được việc thường xuyên phải đi Kim Lân đài dự tiệc, không ít lần đụng phải Kim Tử Huân. Một gã lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li, một kẻ kiêu ngạo ngang ngược tự cao tự đại, nếu giữa hai người từng có phát sinh chuyện bất hảo, Tô Thiệp ghi hận Kim Tử Huân, nửa điểm cũng không kỳ quái.

Nếu thật là như vậy, việc Kim Tử Huân bị hạ chú 'thiên sang bách khổng', căn bản không liên quan đến Ngụy Vô Tiện. Nhưng cuối cùng, tội danh này lại đổ lên đầu hắn.

Nguyên nhân tận giệt Cùng Kỳ đạo là bởi vì Kim Tử Huân bị hạ chú 'thiên sang bách khổng'. Nếu không có việc này, Lan Lăng Kim thị không có tư cách chặn giết hắn, Ôn Ninh cũng sẽ không mất kiểm soát mà đại khai sát giới, Ngụy Vô Tiện cũng sẽ không nặng nề gánh cái mạng của Kim Tử Hiên, cũng sẽ không có nhiều sự tình phát sinh như vậy.

Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện hiện tại mới biết được, mục đích của hung thủ hạ chú không phải để mưu hại hắn, nguyên nhân mọi chuyện căn bản không ở chỗ hắn!

— việc này quả nhiên càng khó chấp nhận.

Miệng cười nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, Ngụy Vô Tiện vừa như chế nhạo lại như tự giễu: "Thế mà lại do loại người như ngươi... Thế mà lại bởi vì cái nguyên nhân nhàm chán như vậy!"

Kim Quang Dao giống như nhìn thấu tâm tư của hắn: "Ngụy công tử, ngươi cũng không thể nghĩ vậy được."

Ngụy Vô Tiện: "Ồ? Ngươi biết ta nghĩ gì?"

Kim Quang Dao: "Đương nhiên, cái này không dễ đoán sao. Ngươi đơn giản là đang nghĩ, ngươi bị oan. Kỳ thật, ngươi không oan. Giả như Tô Thiệp không hạ chú Kim Tử Huân, Ngụy tiên sinh ngươi cũng sẽ sớm hay muộn bị bao vây tiễu trừ bởi nguyên nhân khác."

Hắn mỉm cười nói tiếp: "Bởi vì người như ngươi chính là như vậy, nói dễ nghe một chút thì là hào hiệp trượng nghĩa phóng lãng bất kham, còn nói khó nghe, chính là nơi nơi đắc tội. Trừ phi những người mà ngươi đắc tội cả đời bình an, nếu không chỉ cần bọn họ gặp bất trắc, hoặc bị người khác ngáng chân, đối tượng hoài nghi đầu tiên nhất định sẽ là ngươi, đối tượng trả thù đầu tiên nghĩ tới cũng nhất định sẽ là ngươi. Mà điểm này, ngươi là vô pháp khống chế."

Ngụy Vô Tiện thế nhưng lại cười: "Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý."

Kim Quang Dao tiếp: "Hơn nữa nếu ở Cùng Kỳ đạo mà ngươi không mất kiểm soát, ngươi có dám chắc cả đời sẽ không mất kiểm soát hay không? Cho nên, loại người như ngươi nhất định đoản mệnh. Ngươi xem, nghĩ như vậy có phải dễ chịu đi nhiều hay không?"

Giang Trừng liền tức giận: "Ngươi con mẹ nó mới đoản mệnh!"

Hắn không quan tâm đến vết thương trên người, nắm lấy Tam Độc muốn nhào lên, tức khắc máu tươi điên cuồng tuôn ra, Kim Lăng vội ấn hắn trở về. Giang Trừng không thể nhúc nhích, trong lòng oán hận, hét lên: "Ngươi cái đồ "con trai kỹ nữ", vì muốn trèo cao không màng tới cái gì liêm sỉ, còn không phải ngươi sai Tô Thiệp làm?! Ngươi muốn lừa ai!"

Nghe được bốn chữ "Con tri kỹ nữ", vẻ tươi cười của Kim Quang Dao liền ngưng trệ.

Hắn nhìn Giang Trừng, suy tư một lát rồi nhàn nhạt mở miệng: "Giang tông chủ, bình tĩnh một chút đi, ta hiểu tâm tình của ngươi lúc này. Ngươi hiện tại hỏa khí lớn như vậy, đơn giản là đã biết chân tướng chuyện Kim Đan, nghĩ lại hành động nhiều năm qua, bản tính kiêu ngạo của ngươi cảm thấy một chút áy náy, cho nên nóng lòng tìm một tên hung thủ cho kiếp trước của Ngụy công tử, một kẻ giúp hắn thoái thác tất cả trách nhiệm, sau đó quất roi thảo phạt, coi như hả giận báo thù cho Ngụy công tử, thuận tiện giảm bớt một chút gánh nặng cho chính mình."

"Nếu ngươi cảm thấy việc từ "thiên sang bách khổng" đến tận giệt Cùng Kỳ đạo, tất cả đều là do ta một tay mưu đồ có thể giảm bớt được phiền não của ngươi, như vậy cũng không vấn đề, thỉnh tùy ý. Nhưng ngươi phải hiểu là, Ngụy công tử rơi vào kết cục như vậy, ngươi cũng có trách nhiệm, hơn nữa là trách nhiệm rất lớn. Vì cái gì dẫn nhiều người như vậy cực lực thảo phạt Di Lăng lão tổ? Vì cái gì hô hào kêu gọi người khác đi cùng, dù có liên quan tới họ hay không? Vì cái gì hắn thân cô thế cô bị người người đuổi đánh? Thật sự chỉ có tinh thần trượng nghĩa giệt trừ tà ác sao? Đương nhiên không phải. Một phần nguyên nhân, chính là do ngươi."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao lại đang muốn gây bất hòa, thấp giọng quát: "Kim tông chủ!"

Kim Quang Dao bất vi sở động (không dao động), tiếp tục mỉm cười đĩnh đạc: "... Lúc ấy Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị tam gia tranh chấp, giành hết những phần lớn, những người khác chỉ có thể ăn chút tép riu. Mà ngươi, vừa mới gây dựng lại Liên Hoa Ổ, nếu phía sau lưng còn có một Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện nguy hiểm vô hạn, ngươi cảm thấy những gia tộc khác sẽ vui vẻ chấp nhận một gia chủ trẻ tuổi được trời ưu ái như vậy sao? May mắn thay, quan hệ của ngươi cùng sư huynh ngươi có vẻ không tốt lắm, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, đương nhiên sẽ tận lực quạt gió thêm củi cho các ngươi trở mặt phản bội. Bất kể nói như thế nào, việc không để Vân Mộng Giang thị thêm cường đại, chính là giúp chính mình thêm cường đại. Giang tông chủ, trước đây biểu hiện thái độ của ngươi đối với sư huynh ngươi luôn tốt, các ngươi lập thành một cái liên minh kiên cố khiến người khác không phá vỡ nổi, khiến người khác biết khó mà lui không thử châm ngòi ly gián, chuyện xảy ra về sau nếu ngươi có một tia khoan dung, sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy. A, lại nói tiếp, chủ lực bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương cũng có phần của ngươi..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Xem ra 'Con trai kỹ nữ' thật sự là điểm yếu của Kim tông chủ a? Cũng khó trách ngươi lại giết chết Xích Phong Tôn."

Đề cập tới Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần thần sắc thay đổi. Vẻ tươi cười của Kim Quang Dao cũng ngưng lại, sau đó hắn liền đứng lên.

Hắn điều tức, thử thử ngón tay trái, năm ngón tay rốt cuộc có thể chuyển động linh hoạt, lập tức hô: "Điểm người xuất phát."

Tô Thiệp nói: "Vâng!"

Hai gã tăng nhân một tả một hữu bắt trụ Lam Hi Thần, đang muốn mở đại môn, Kim Quang Dao bỗng nhiên nói: "Ta thế mà quên mất."

Hắn chuyển hướng Lam Hi Thần: "Tính ra, Trạch Vu Quân bị phong bế linh mạch cũng sớm giải khai được huyệt đạo rồi đi."

Tu vi của Lam Hi Thần so với hắn cao hơn quá nhiều, Kim Quang Dao nếu muốn phong bế linh mạch Lam Hi Thần, cần phải mỗi canh giờ phong một lần, nếu không, Lam Hi Thần sẽ tự mình giải thoát. Hắn đi đến trước người Lam Hi Thần, nói: "Đắc tội."

Kim Quang Dao đang muốn vươn tay, bỗng nhiên trước mặt rớt xuống một thứ. Hắn cảnh giác mở mắt, tập trung nhìn, này lại là một khối thân thể vặn vẹo!

Một cái nữ nhân trần trụi toàn thân màu đỏ nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi úp sấp, vặn vẹo thân thể cùng tứ chi, muốn bò về phía Kim Quang Dao. Tô Thiệp cầm kiếm đâm tới, nữ nhân kia hét lên một tiếng, bỗng nhiên quanh thân bốc cháy. Nàng lại đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo tiếp tục vươn tay về phía Kim Quang Dao. Thân thể cùng mặt mũi trong đám lửa bị thiêu đến cháy đen, cặp mắt toát ra cừu hận cực hạn. Tô Thiệp nhấc kiếm chém nàng tan thành mây khói. Kim Quang Dao lui về phía sau vài bước, đạp phải một vật, quay đầu nhìn lại, là hai cỗ thân thể khác đang dây dưa, một người duỗi tay bắt được mắt cá chân hắn.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng huýt sáo, Tô Thiệp oán hận: "Ngụy Vô Tiện!"

Không biết khi nào, tượng Quan Âm trong miếu lại bị người lấy máu tươi vẽ mấy đường phù chú cuồng loạn.

Trận nhãn trong miếu Quân Âm chính là bức tượng Quan Âm này. Nhưng hiện tại trận nhãn này đã bị Ngụy Vô Tiện nhân lúc không ai để ý phá bỏ, mấy thứ bị trấn bên trong đang liên tục lao ra bên ngoài!

Bỗng nhiên, Kim Lăng la hoảng lên: "Chuyện gì thế này?"

Giang Trừng chợt lấy tay phủi mạnh trên người hắn, nguyên lai vạt áo hắn tự nhiên bốc cháy. Kim Lăng vẫn còn tốt, có vài tên tăng nhân toàn thân như cái đuốc sống, lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết. Tô Thiệp cùng Kim Quang Dao trong lòng biết không thể không lau đi vết máu Ngụy Vô Tiện vẽ trên tượng Quân Âm, nhưng lại bị vướng víu bởi mấy tên tu sĩ đang lăn lộn cùng với mấy tà túy trần truồng không ngừng xuất hiện. Hung thi trần trụi cả nam lẫn nữ đều nghe theo mệnh lệnh của Ngụy Vô Tiện, không công kích đám người Giang Trừng cùng Kim Lăng, nhưng Kim Lăng vẫn đem Tuế Hoa dựng trước người: "Đến tột cùng là thứ gì, ta chưa từng gặp qua tà túy như vậy..."

...như vậy dâm đãng, không biết liêm sỉ!

Kim Quang Dao trong mắt bốc hỏa, một chưởng đánh ra, hỏa quang bùng nổ. Hắn rốt cuộc xông được lên phía trước tượng Quan Âm, đang muốn lau đi phù chú của Ngụy Vô Tiện, đột nhiên sau lưng phát lạnh.

Lam Hi Thần thanh âm trầm thấp truyền đến: "Đừng nhúc nhích."

Kim Quang Dao còn muốn phản kích, Lam Hi Thần đánh một chưởng lên lưng hắn. Kim Quang Dao nói: "Trạch Vu Quân... Ngươi... khôi phục linh lực."

Lam Hi Thần còn chưa trả lời, bên kia bội kiếm Nan Bình của Tô Thiệp hướng Ngụy Vô Tiện đâm tới, ai ngờ đánh lên phải một thanh kiếm khác, trên thanh trường kiếm này linh quang lưu chuyển trong suốt.

Tị Trần!

Hai kiếm tương kích, Nan Bình thế mà lại bị chẻ làm hai!

Trong phút chốc, bàn tay Tô Thiệp nứt toạc làm máu tươi giàn giụa, cánh tay cũng bị ảnh hưởng khiến xương cốt gãy rắc. Chuôi kiếm rơi xuống đất, hắn dùng tay trái ôm lấy tay phải, sắc mặt như tro tàn. Lam Vong Cơ một tay cầm Tị Trần, một tay kia ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, đem hắn chuyển tới phía sau bảo vệ. Ngụy Vô Tiện kỳ thật không cần y bảo vệ, nhưng vẫn rất hưởng thụ phối hợp dựa vào người y.

Một loạt biến cố liên tiếp phát sinh trong điện, mất một lúc, mấy tên tu sĩ Lan Lăng Kim thị mới kịp phản ứng. Có điều trong lúc Tô Thiệp bưng lấy tay phải đầy máu, vết thương trước ngực hắn nứt toạc, mũi nhọn Tị Trần đã kề trên cổ họng Kim Quang Dao.

Người chủ chốt bị quản chế, tất cả bọn hắn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lam Hi Thần đang muốn nói gì đó, thấy trong điện Quan Âm lúc này mặt ai cũng biến sắc, liền nói: "Ngụy công tử, ngươi... ngươi trước thu mấy thứ này đi đã."

Mấy tà túy này không những trần truồng lở loét thương tích, còn phát tiếng rên rỉ làm người khác cực kỳ khó chịu, vừa nghe liền biết là tiếng gì. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua hung linh dâm uế bất đến kham như vậy. Lam Hi Thần nghiêng mặt tránh nhìn, Giang Trừng sắc mặt xanh mét, Kim Lăng trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Ngụy Vô Tiện nhìn qua Lam Vong Cơ bên cạnh, nghĩ thầm, để cái tên hồi niên thiếu lỡ xem phải xuân cung đồ đã thẹn quá hóa giận này nhìn phải mấy thứ như vậy cũng thật quá đáng, vội giải thích: "Ta vốn dĩ chỉ muốn thả ra tà túy bị trấn trong miếu Quan Âm, kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc ấy, ta biết đâu được sẽ thả ra cái loại này..."

Lúc này, Lam Vong Cơ chỉ mới nhìn thoáng qua mấy cái oán linh kia, ngay lập tức giống như Lam Hi Thần thu hồi ánh mắt, nhìn ra chỗ khác nói hai chữ: "Đại hỏa." (Hỏa hoạn lớn)

Ngụy Vô Tiện lập tức gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng. Oán linh này đều là bị thiêu chết. Xem ra ở đây đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, thiêu chết không ít người, sau đó Kim tông chủ vì muốn che giấu tai mắt kẻ khác, nên mới trấn áp những người bị thiêu chết này, khiến họ ác hóa thành hung linh, ở chỗ này tự mình xây cất một tòa miếu Quan Âm."

Lam Hi Thần: "Kim tông chủ, trận hỏa hoạn này cũng liên quan tới ngươi sao."

Giang Trừng thanh âm lạnh lùng: "Những oán linh đó đối hắn hận thấu xương, còn có thể không liên quan sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro