Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn muốn đi dạo một mình ngoài đường một lúc, Lia lại sống chết đòi theo, mãi cho đến khi tôi về đến cửa nhà, cô ấy còn chưa an tâm, dặn dò Soo young này nọ cả nửa ngày mới đi.

“Mẹ!” Tiểu Chu nhào tới, thừa lúc tôi đang cởi giày, hôn lên mặt tôi một cái.

“Đói bụng chưa?” đã hơn 7 giờ rồi. Mùi hương nhẹ nhàng trong phòng làm tôi cảm thấy an tâm.

“Rồi ạ. Dì Soo làm điểm tâm, là bánh ngọt củ ấu. Con để phần cho mẹ đó, dì Mộc nói mẹ cũng thích ăn.” Tiểu Chu mới 5 tuổi, chỉ cao đến eo của tôi, nhưng đã sớm trưởng thành. Có lẽ trong một gia đình không hoàn chỉnh, đứa bé cũng sớm trưởng thành hơn!

Bữa tối, Tiểu Chu ăn không được nhiều như bình thường, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết cơm và thức ăn tôi quy định. Đứa bé này làm việc gì cũng rất chuyên chú, giống hệt ba của nó. Tôi nhìn nó nghiêm túc xúc từng muỗng cơm cho vào miệng, chậm rãi nhai, suy nghĩ lại bay đi.

Cảnh tượng này không bao lâu nữa tôi sẽ chẳng được thấy nữa rồi, tôi bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ lúc lớn của nó, trong đầu lại hiện lên một hình bóng: Kim Jisoo.

Jisoo, tại sao lúc nào tôi cũng thua chị.Chị sắp đặt hết thảy, sau đó bắt tôi phải lựa chọn giữa con và Jen Thị. Chị biết, tôi chỉ có thể.... buông tha tình thân!

“Mẹ, ăn trái cây!” Tiểu Chu đẩy dĩa trái cây tới. Ngẩng đầu, bàn ăn đã dọn xong, Tiểu Chu vừa nhìn tôi, vừa dùng nĩa xiên một miếng dưa bỏ vào miệng, hai má phình lên.

“Bà chủ, pha cà phê ạ?” Soo young cung kính đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Nhất định là Lia đã kể cho Soo young nghe chuyện hôm nay ở phòng làm việc, khiến Soo young khẩn trương.

“Ừ.” trước mặt Tiểu Chu, tôi không muốn luống cuống, cũng không thể luống cuống.

“Con cũng muốn.....” Tiểu Chu len lén nhìn, vừa chạm ánh mắt tôi, “Con muốn nước trái cây.”

“Pha cho Tiểu Chu một ly luôn đi, nhiều sữa một chút!” tôi biết đứa nhỏ này muốn uống cà phê từ lâu rồi.

“Bà chủ?” Soo young có chút ngạc nhiên. Bình thường tôi chỉ uống cà phê đen, hơn nữa cũng không cho Tiểu Chu uống loại thức uống dành cho người lớn này.

“Mẹ, không phải mẹ nói, trẻ con không thể uống cà phê sao?” Tiểu Chu nghi ngờ hỏi, nhưng mặt lại đầy vẻ mong chờ.

“Tiểu Chu của chúng ta đã trưởng thành, là người lớn rồi!” tôi khẽ vuốt khuôn mặt trơn mịn của Tiểu Chu, tim nhói đau. Con, con phải rời xa mẹ thật sao?

Mùi sữa tươi và cà phê hòa quyện vào nhau, Tiểu Chu hưng phấn đưa mũi lại gần ngửi.

Chichu, mẹ muốn con nhớ kỹ mùi cà phê hôm nay, nhớ kỹ mẹ! Mãi mãi....

Hai mẹ con lẳng lặng ngồi hơn một giờ,Tiểu Chu cứ quậy cà phê phát ra tiếng “Đinh đinh...”

“Tiểu Chu.”

“Dạ.”

Tôi không biết phải nói với Tiêu Chu thế nào đây. Tôi không thể cho Tiểu Chu một gia đình hoàn chỉnh, tôi đã cho rằng, chỉ cần tôi cho nó học trường tốt nhất, vật chất đầy đủ, yêu thương nó nhiều hơn là có thể bù đắp. Nhưng giờ..... Dường như tôi xem nó như vật gán nợ.

Tôi biết Tiểu Chu rất độc lập, so với những đứa trẻ khác rất có chủ kiến, nó có thể trong hoàn cảnh mới tự chăm sóc tốt mình, nhưng.... Dù sao nó vẫn là một đứa bé, trong một môi trường như vậy, tương lai Tiểu Chu sẽ trở thành một người thế nào?

“Mẹ, mẹ nói Tiểu Chu đã trưởng thành, vậy có phải từ này về sau Tiểu Chu không thể sống cùng mẹ nữa?” tôi không ngờ, nó lại hỏi trước.

“Tiểu Chu?”

Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa chị và cô chỉ là mối hận tận xương tủy

“Mẹ, xin lỗi! Con đọc lén thư của mẹ, chính là... bức thư mẹ để trên bàn.”

Trời ơi! Đó là bức thư Kim Jisoo yêu cầu quyền giám hộ Tiểu Chu! Ngày hôm qua tôi xem xong đã để quên trên bàn.

Tiểu Chu cực kỳ thông minh, ba tuổi đã biết chữ, nên bức thư thế này nó có thể đọc hiểu được.

“Mẹ, mẹ giận sao?” nó nhảy xuống ghế, tới bên cạnh tôi, “Từ nay về sau con không bao giờ dám đọc lén thư của mẹ nữa đâu.”

“Mẹ không có giận.” tôi ôm nó đặt lên đầu gối, nó dựa sát vào tôi, rất ấm áp.

“Vậy con biết gì rồi?”

“Ba và mẹ ly hôn.” đứa nhỏ bình tĩnh nói, làm tôi chấn động cả người. Hai năm trước, lúc Jisoo đi, tôi giống như những bà mẹ độc thân khác, nói với nó, ba con đã đi đến một nơi rất xa rồi. Mặc dù biết lời nói dối này cuối cùng cũng có một ngày bị lộ, nhưng tôi vẫn hi vọng nó có thể vui vẻ mà trưởng thành.

“Con biết mẹ gạt con, nhưng Tiểu Chu không trách mẹ, trong lớp cũng có rất nhiều bạn ba mẹ đi xa.”

“Con còn biết gì nữa?”

“Ba không cho con  ở với mẹ....”

“Vậy con muốn ở với mẹ, hay với ba?” hiện giờ tôi rất hi vọng, tòa án có thể xem trọng lựa chọn của đứa nhỏ, để Tiểu Chu có thể tiếp tục sống với tôi.

“Con đồng ý đi theo ba.” nó  đột nhiên gằn từng tiếng một.

“Tại sao?” tiếng của tôi cao vút lên, ngay cả tôi cũng giật mình.

“Oa....” Tiểu Chu khóc nói, “Trong thư nói, hiện giờ mẹ không có tiền. Mà nuôi Tiểu Chu lại tốn rất nhiều tiền, nếu như Tiểu Chu đi theo ba, mẹ có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền để....để bỏ vào công ty.”

“Chichu....” tôi ôm chặt Tiểu Chu đang khóc không ra hơi, phòng tuyến trong lòng sụp đổ, “Mẹ sao lại thiếu tiền nuôi con chứ?”

Đêm đó tôi ôm Tiểu Chu khóc thật lâu, cho đến lúc Tiểu Chu ngủ mất. Sau đó tôi giao đứa bé cho Sooyoung, về phòng gọi điện cho Kim Jisoo.

Ba ngày sau Tiểu Chu bị mang đi. Jisoo không tới, chỉ có thư ký của chị Min Jung

Trong ba ngày này, tôi như nổi điên, chuẩn bị đồ cho Tiểu Chu, quần áo, đồ chơi, sách vở, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt, nhiều đến nỗi chật hết nửa cái phòng. Tôi biết chắc chắn chị sẽ không bạc đãi con, chỉ là tôi không kiềm chế được. Tôi và Sooyoung viết hết những thói quen, sở thích của Tiểu Chu ra giấy, giao cho Min Jung

Tôi vốn định cho Sooyoung đi theo, dù sao Tiểu Chu là do  Soo young chăm từ nhỏ đến giờ, như vậy tôi cũng yên tâm. Nhưng Tiểu Chu lại không chịu, còn làm bộ người lớn, dặn dò dì  phải chăm sóc mẹ. Thằng bé này!

Trước khi lên xe, Tiểu Chu đột nhiên nói muốn chào tạm biệt ông bà ngoại, cả tôi và Min Jung đều sửng sốt, nhưng vẫn dẫn nó lên lầu.
Tiểu Chu nhận ba nén nhang từ Sooyoung, đốt lên, sau đó quỳ lạy trước di ảnh của hai người một lúc lâu không động.

“Con à, đi thôi, khi nào có thời gian thì về thăm ông bà ngoại sau.” tôi an ủi.

“Cậu chủ....” Min Jung cũng nói.

“Ông ngoại, bà ngoại, cháu thề, bất luận là họ Kim hay họ Jen , con nhất định sẽ có một công ty mạnh nhất!”

........................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#jensoo