Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MeanChan

Beta: kimaan

Sở Tranh trực tiếp neo chiếc máy bay vận tải ở khoảng trời trên đống phế tích của khách sạn, sau đó nhảy từ trên cao xuống.

Đứng trên tảng đá của phế tích, hắn nhìn xuống mặt đất với vẻ mặt khó lường.

Quanh đó là máy bay trinh sát đang dò tìm sự sống nhưng lạ là không thể phát hiện ra chút manh mối nào.

Trong thị trấn này không có sự sống, giống như tất cả người thằn lằn đã biến mất chỉ trong một đêm.

Lâm Vi cầm báo cáo, bước lên nói: "Cả trong thị trấn và trong rừng đều không phát hiện dấu vết người thằn lằn, nhưng nhận thấy trong đầm lầy có thi thể người thằn lằn. Ước tính thời gian tử vong của các thi thể là từ một tháng trước đến ba ngày gần đây đều có."

"Chết thế nào?"

"Chết chìm."

Nói cách khác, người thằn lằn chết chìm trong đầm lầy.

"Có biểu hiện giãy giụa mạnh với mong muốn thoát thân, người thằn lằn sống ở đây lâu như vậy, không thể không biết rằng tốt nhất đừng cử động khi bị rơi vào đầm lầy." Lâm Vi tiếp tục bổ sung: "Cho nên, là bị giết."

Sở Tranh vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, không mảy may động đậy. Một lúc lâu sau mới nói: "Đào phế tích."

Lâm Vi: "Đã tra xét, không phát hiện dấu hiệu sự sống."

Sở Tranh: "Đã có công cụ phát hiện sự sống thì cũng có công cụ ngăn chặn sóng từ cơ thể sống. Nếu đào không ra thì cho nổ."

Xoay người trở lại tàu vận chuyển, cúi đầu nhìn tấm ảnh chụp phế tích lại đổi ý: "Không cần đào, cho nổ đi."

Lâm Vi: "... Rõ."

Năm trong số mấy chục chiếc máy bay vận tải tiến lên bắt đầu thả pháo làm phế tích nổ tung, mặt đất rung lắc và từ từ nứt ra.

Cho đến khi lớp bụi mù tan đi, dấu hiệu sự sống đã được phát hiện.

Lâm Vi: "Sếp, dưới phế tích có một chiếc phi thuyền."

Sở Tranh: "Tôi thấy rồi. Tiếp tục nổ."

Vụ nổ liên tục xảy ra khiến cả phi thuyền hỗn loạn, còi báo động vang lên, bầu không khí căng thẳng. Nhân viên trong tàu bắt đầu loạn như cào cào do lãnh đạo Moss muốn chạy, chỉ còn Lục Loan im như hũ nút.

Còn cả Vua người cá, không chỉ không nghe lệnh Moss mà còn chặn đường trốn chạy của lão.

"Mở khóa điện tử sinh học ra."

Đây là yêu cầu duy nhất của Vua người cá.

Moss từ chối, nếu mở khóa sinh học, lão không thể khống chế Vua người cá được nữa.

Lúc trước không biết Lục Loan sử dụng cách nào để lợi dụng tộc người cá, cứu Vua người cá từ ngục Xanh Thẳm ra. Đồng thời cấy khóa sinh học vào trong đuôi gã, trói chặt Vua người cá trộm đưa đến hành tinh Thằn lằn.

"Ông không thể trốn thoát nếu không có sự giúp đỡ của tôi."

Trợ lý bên cạnh Moss ngơ ra do giọng nói của người cá có khả năng quyến rũ rất mạnh.

Phi thuyền chốc chốc lại rung chuyển, lửa đạn tấn công bên ngoài vẫn không chịu ngừng. Các học viên trong tàu cũng chạy ùa ra, do trạm không gian bên ngoài tầng khí quyển hành tinh Thằn lằn canh giữ quá nghiêm, Moss chỉ có thể đưa một lượng nhân số hữu hạn vào trong.

Phe lão chỉ có mười mấy người, ít đến thảm thương. Chỉ sợ người của quân đội chưa tràn vào, phe lão ta đã bị đám học viên giết hết.

Người thằn lằn là thứ duy nhất Moss có thể trông cậy vào, nhưng chúng lại bị Vua người cá khống chế.

Cho nên lão không thể giải khóa sinh học trong đuôi của Vua người cá.

Ánh mắt Moss như đóng băng, không biết làm gì mà cái đuôi to rộng xinh đẹp của Vua người cá lập tức cuộn lại trong cơn đau đớn đến co giật. Cơn đau kinh khủng đến mức nửa người trên của gã cũng phải co cụm lại.

Phải biết rằng, khả năng chịu đau của người cá rất đáng nể phục. Họ là chiến binh của đại dương, chịu đựng áp lực đến đáng sợ của nước và sự tấn công của đám sinh vật hung ác trong biển. Miệng vết thương bị nước biển ngâm đến trắng bệch rồi tự khỏi hẳn, cơn đau đớn đó là thứ sinh vật trên đất liền không thể nào tưởng tượng được.

Moss: "Ra lệnh cho tất cả người thằn lằn ở xung quanh, ra ngoài giết chết đám chó săn của thiên hà. Nếu không, cậu sẽ phải chết trong đau đớn."

Nhưng mà ngay sau đó, chân tay Moss đã bị túm chặt, hóa ra là người thằn lằn hóa trong suốt tiếp cận lão từ lúc nào.

Vua người cá cười lạnh.

Sự cảnh giác của lão già chết tiệt khác hẳn với người thường, cũng không biết lão làm cách nào mà lại dễ dàng nhận thấy được sự tồn tại của người thằn lằn. Lúc trước không thể đắc thủ, may mà đợt tấn công bất ngờ này khiến tâm trí lão hoảng loạn.

Moss chỉ hoảng sợ trong một chớp mắt, mau chóng bình tĩnh lại: "Mày không tìm được chương trình điều khiển."

Vua người cá: "Móc mắt lão ra."

Moss vẫn dửng dưng như thể đó không phải hai mắt của mình.

Vua người cá: "Mổ đầu ra."

Cơ mặt Moss hơi động đậy, không dễ phát hiện nhưng Vua người cá luôn nhìn lão chằm chằm đã nhận ra.

"Chương trình điều khiển nằm trong đầu ông."

Đúng là đồ điên.

Anh Hoan nằm trong khoang năng lượng cảm nhận được mọi biến động xảy ra ở thế giới bên ngoài. Nhưng dần dần, cậu nhận ra ý thức của mình đang tan rã.

Đây không phải chuyện tốt.

Anh Hoan có thể cảm nhận được nguy hiểm, vì vậy cậu cố gắng cử động cơ thể mềm nhũn của mình, cố lắm mới nhúc nhích được chân ngắn nhỏ, duỗi ra đá về trước mấy cái.

Không xi nhê.

Cậu cứ đá tới đá lui, mãi mới có thể khống chế được một nửa cơ thể của mình.

Dùng toàn bộ sức lực đập khoang năng lượng, mà ở bên ngoài, khoang năng lượng chỉ rung lên rất khẽ. Trợ lý bê khoang năng lượng tưởng là do phi thuyền bị tấn công nên bản thân đứng không vững.

"Cho dù mày có mổ tao ra, mày cũng không thể tìm được chuỗi chương trình điều khiển. Ngược lại chương trình sẽ bị phá hủy do xử lý không đúng cách, khiến cho khóa sinh học trên người mày nổ tung, khiến nửa người dưới của mày nát bét. Vua người cá, mày nghĩ kỹ vào nhé, nếu không có nửa người dưới, bên ngoài lại có tàu chiến vây quanh, hành tinh này lại lạc hậu như vậy, chỉ sợ không cứu nổi mày thôi."

Vua người cá: "Cứ thử xem là sẽ biết thôi?"

Moss: "Mày dám cược hả? Vậy để mạng lên bàn cược đi."

Vua người cá im lặng.

Gã không dám cược, nếu không gã đã tự đưa mình lên máy chém từ lúc bị nhốt ở ngục Xanh Thẳm rồi.

Moss bắt chẹt được gã, bắt đầu cười khặc khặc đầy quái dị.

Nhưng ngay sau đó lão cười không nổi nữa, thậm chí là rống lên như phát dại: "Trả khoang năng lượng cho tao!"

Vua người cá: "Nếu ông muốn lấy khoang năng lượng thì mở khóa sinh học ra cho tôi."

Khoang năng lượng rung lên, anh Hoan bên trong dùng hết sức bình sinh đoạt lại quyền khống chế ý thức.

Nhưng bên ngoài không hề biết anh Hoan đang trải qua chuyện gì, vẫn tranh thủ từng giây cướp lấy phần lợi cho mình.

"Giờ không có dụng cụ, tao không thể phá hỏng chương trình điều khiển."

"Vậy chờ đến khi ông phá được, tôi sẽ trả khoang năng lượng lại cho ông.'

Vua người cá ấn nút điều khiển xe lăn, nhanh chóng đi đến boong phi thuyền. Sau lưng gã là tầng tầng lớp lớp người thằn lằn trong trạng thái trong suốt.

Bao phủ ngoài chiếc phi thuyền là một lớp phòng vệ, rất mỏng yếu, đang chặn sự tấn công của lửa đạn. Nhưng nhìn bộ dạng lúc ẩn lúc hiện, chắc hẳn cũng chẳng trụ được bao lâu.

Sở Tranh: "Dừng tấn công."

Để thể hiện sự chân thành của mình, Vua người cá cũng dừng tấn công.

Sở Tranh: "Các học viên quân sự đâu hết rồi?"

Vua người cá cúi đầu, hơi mỉm cười: "Chúng ta thương lượng đi."

Sở Tranh: "Thương lượng thế nào?"

Vua người cá: "Tàu chiến của thiên hà rời khỏi bầu khí quyển hành tinh Thằn lằn, để chúng tôi rời đi. Tôi đảm bảo, 59 học viên quân sự đều bình yên vô sự."

Sở Tranh lừ mắt nhìn gã: "60."

Vua người cá: "Chỉ có 59."

Vừa dứt lời, Sở Tranh điều khiển Sở Tam đang ngụy trang thành máy bay vận tải bắn pháo về phía Vua người cá.

Nhưng lửa đạn đã bị chặn lại trước mặt Vua người cá, một vật thể bị đánh bay, ngã vào boong tàu lộ ra nguyên hình màu xanh lục.

Người thằn lằn.

Vua người cá phẫn nộ: "Các người không cần sự an toàn của 59 học viên quân sự à?"

Sở Tranh không nói nửa câu, miệng pháo tối om nhắm vào Vua người cá.

Mấy người thằn lằn ẩn thân chắn trước mặt Vua người cá.

Sở Tranh nhởn nhơ nhấn mạnh, qua loa phóng thanh truyền khắp phi thuyền: "60 học viên quân sự, không được thiếu một ai hết."

59 học viên trong phi thuyền nghe thấy thế thì lòng chợt ngổn ngang, có hơi cảm động. Nhưng anh Hoan nằm trong khoang năng lượng nghe thấy âm thanh quen thuộc, lửa giận liền bùng lên dữ dội.

Dù ý thức cậu đã dần mơ hồ, nhưng khát vọng muốn đánh chết chủ của giọng nói này vẫn khiến cậu đứng trên bờ vực bùng nổ.

Thật ra Vua người cá có chút kính nể Sở Tranh, nhưng cũng thấy hắn bướng bỉnh ngu đần.

Vì một đứa mà không màng tính mạng của 59 học viên khác, không phải bướng bỉnh ngu đần thì là gì?

"Trong phi thuyền chỉ có 59 người. Chẳng lẽ anh phải vì một học viên mà mặc kệ an nguy của 59 người khác sao?"

Gã cho rằng lời này sẽ làm Sở Tranh giác ngộ, nhưng gã không biết tư duy của một tên dẩm tất nhiên không thể giống với người thường.

Sở Tranh im lặng một chốc, giả vờ nghiêm trang nói: "Người một nhà, quan trọng nhất là đầy đủ đoàn viên."

Vua người cá: Là sao má?

59 học viên quân sự: Nói qq gì vậy?

Sở Tranh: "À, không đủ 60 đứa thì gom cho đủ 60. Gom thiếu, sót một đứa, nhét người vào giả mạo, tôi nổ chết anh. Nguồn năng lượng của các anh không nhiều lắm phải không? Không sao, bên tôi thừa mứa lắm. Nổ chết cả lò nhà anh đó nha."

Nha con mẹ mày cái thằng điên này!

Vua người cá siết chặt tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên. Gã nén giận nói: "Tôi bảo không có 60, 59 học viên đều ở trong phi thuyền, anh nổ chết tôi tôi nổ chết bọn nó."

Sở Tranh: "Nếu thiếu một đứa thì đành thôi vậy. Tôi cho rằng bọn nó hẳn sẽ phải vui lắm, được đoàn tụ đông đủ với nhau mà."

Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ Vua người cá hạn hán lời, mà 59 học viên trong phi thuyền nghe ra Sở Tranh có ý gì cũng ngớ hết cả người. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Thằng điên này chui từ đâu ra? Đánh chết được không?

Quân nhân đi theo Sở Tranh xuống từ trạm không gian: Hình như không phải cái người luôn mồm uy hiếp La Đại tướng không chịu nổi trách nhiệm tính mạng của 60 học viên quân sự.

Nhóm Lâm Vi lại khá bình tĩnh, họ đã sớm quen với cái kiểu lên cơn bất thình lình của sếp.

Vua người cá rất muốn nhảy lên túm thằng điên này đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.

Nhưng gã còn chưa nhúc nhích, khẩu pháo của mấy chục chiếc máy bay vận tải đã đồng loạt chuyển động, nhắm thẳng vào gã.

Tuy biết rằng có người thằn lằn che trước mặt mình nhưng Vua người cá vẫn thấy bế tắc.

Gã lẩm bẩm: "Muốn trực tiếp khai chiến sao? Cũng tốt, dù sao cũng nhịn bọn cuồng thú nhân này đủ lắm rồi."

Nói xong, cổ họng gã hơi rung lên, người thằn lằn phía sau nhanh chóng lộ nguyên hình, chen lúc nhúc trên boong tàu nhưng vẫn có hàng có lối.

Quân nhân trên tàu vận tải trông thấy vậy thì không khỏi hít sâu một hơi.

Họ cũng không hiểu rõ về năng lực của người thằn lằn cho nên mới không thấy sợ hãi. Chỉ là có hơi giật mình khi bỗng nhìn thấy nhiều người thằn lằn đột ngột xuất hiện phía dưới.

Nhưng giây tiếp theo, họ choáng váng.

Một phần thân thể người thằn lằn bắt đầu tái cấu trúc thành máy móc, trong số đó có hai người thằn lằn đứng sát vào nhau, tổ hợp thành một chiếc xe cơ giáp hạng nặng.

Mấy ngàn họng súng đối đầu với mấy chục khẩu pháo của máy bay vận tải, tình hình trở nên căng thẳng.

Sở Tranh gõ gõ ngón tay, cười sâu xa: "Hóa ra bí mật của người thằn lằn là phục chế."

Lắc đầu chép miệng, tuy miệng cười nhưng đáy mắt vẫn lạnh như băng.

59 người?

Hắn không biết người biến mất là ai, nhưng không thể chịu đựng được khả năng đó là em bé của hắn.

Huống chi với tính cách háo thắng ưa gây chuyện, suốt ngày đậu trời chịt đất của em bé, tuyệt đối sẽ không trốn đi. Hơn cả là giờ hai phe ầm ĩ đến mức này, đáng nhẽ cậu ấy đã sớm nhảy ra, phấn khích vọt vào chiến trường, hận không thể đánh đủ ba ngày ba đêm.

Mà kể cả không thì vừa nhìn thấy hắn, ẻm cũng nên phấn khởi chạy ra chào mới đúng.

Sở Tranh vừa lạnh lùng vừa tự tin nghĩ vậy, chính vì thế càng không thể chấp nhận điều kiện của Vua người cá, chỉ có 59 học viên.

Nếu Vua người cá mạnh miệng thì lấy pháo bắn gã, bắn đến bao giờ nhả ra mới thôi.

Dù gì hắn cũng tâm thần, làm việc không có logic, vui thì làm không vui thì nghỉ khỏe đấy.

"Bắn."

Không ai cãi lời, phục tùng là nghĩa vụ cao nhất của người lính.

Sau một đợt pháo, thân phi thuyền xuất hiện những vết lồi lõm gồ ghề. Nhưng Vua người cá vẫn không sứt mẻ gì, xem ra được bảo vệ rất tốt.

Số lượng người thằn lằn ngã xuống không ít, nhưng lại thu được rất nhiều năng lượng.

Sở Tranh hỏi lại: "59, hay là 60?"

Cổ họng Vua người cá lại rung lên rất nhẹ, người thằn lằn ngã xuống bị kéo về sau, đội đã tái tổ hợp thành vũ khí xếp hàng ngay ngắn ở phía trước, giơ súng năng lượng hạt nhân lên.

Một giây sau, đồng loạt phát động công kích.

Tàu vận tải lập tức mở khiên phòng hộ, chặn đứng mọi đòn tấn công.

Dùng cơ thể của người thằn lằn vô tội để thu thập tàn dư năng lượng còn sót lại, cung cấp cho các người thằn lằn khác sử dụng. Khó khăn lắm mới có khả năng phát động một đợt tấn công mà cả khiên phòng hộ của người ta cũng không phá được.

Sắc mặt của Vua người cá rất tệ.

Gã không có cách nào.

Thị trấn nhỏ xung quanh đây có quá ít người thằn lằn, điều đáng sợ hơn cả là họ gần như không có nguồn năng lượng.

Như lời Sở Tranh, nguồn năng lượng của phe thiên hà rất dư dả, cho dù là đánh chơi, không có bất kỳ xe quân sự súng ngắm khẩu pháo nào, bắt sống bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Không có nguồn năng lượng, người thằn lằn chỉ có thể cận chiến. Nhưng quân đội thiên hà dừng lại giữa không trung, căn bản không cho bọn họ cơ hội cận chiến.

Cổ họng Vua người cá khẽ nhúc nhích, sóng âm lặng lặng len lỏi vào phi thuyền, biết được tình hình bên trong.

Vốn tính bắt 59 học viên trong phi thuyền ra uy hiếp quân đội. Nhưng hiện tại, xem ra là không khả thi.

---

Vương Thịnh: "Vị này là tướng sĩ nào nhỉ? Tôi thấy hơi quen quen."

A Á và Ngụy Chương đều lắc đầu.

Có lẽ họ đã quên mất thằng dẩm dít đeo mặt nạ bắt chước ở bệnh viện.

Vương Thịnh: "Hứa Duy Nhất, họ hàng nhà cậu chứ gì?"

Hứa Duy Nhất nhấc súng mới lắp xong lên, họng súng chỉ vào Vương Thịnh: "Cho nói lại."

Vương Thịnh lập tức quay đầu: "Ngụy Chương, người nhà cậu hả?"

"Éc?" Ngụy Chương không hiểu tại sao, nhưng cậu ta chỉ muốn biết một chuyện: "Anh Hoan bị đưa đi đâu rồi?"

"Chia nhau ra tìm. Chú ý người thằn lằn biết tàng hình biết phục chế đấy."

Ở một đầu khác, Vương Trừng cũng hỏi giống như Vương Thịnh: "La Tường, anh em nhà cậu hả?"

La Tường: "Cút mẹ cậu đi, tôi con một."

Vương Trừng ra chiều suy tư: "... Chẳng lẽ là con riêng của La Đại tướng?"

La Tường sờ cằm: "Nếu là thật thì tốt rồi."

Vợ của La Đại tướng mất vì khó sinh, cho nên ông cũng chỉ có một đứa con gái là La Tường.

Vỗ đùi cái "đét", La Tường thở dài: "Bạn hiền hết ăn lại uống của tôi, quay đầu lại ra ngoài nhận họ nhận hàng."

Cứ thế tùy tiện giúp ba ruột nhận một đứa con trai về.

---

Anh Hoan nghe được cả hai đợt sóng âm quái dị.

Lần đầu làm ham muốn giết chóc nổi lên mãnh liệt, nhưng do chỉ cử động được nửa người dưới mà không thể phá vỡ khoang năng lượng.

Lần thứ hai nghe được sóng âm kỳ lạ, sau đó lại nghe thấy cái giọng rất hãm rất muốn xông ra đánh gãy chân, anh Hoan liền không nhịn được nữa.

Như đổ dầu vào lửa, tiếng nổ rung trời, ngọn lửa phừng phừng không thể dập tắt.

Đôi mắt anh Hoan đen như đổ mực, mất hết lý trí chỉ còn lại bản năng thú vật. Miệng há rộng để lộ hàm răng sắc nhọn có khả năng xé xác bất kỳ loài mãnh thú nào.

Một nắm đấm lao về phía khoang năng lượng, phát ra tiếng vang lớn.

Người thằn lằn trông coi đột nhiên quay ra nhìn, khoang năng lượng không động đậy.

Yên tĩnh được vài giây, hết nắm đấm này đến nắm đấm khác, phát ra tiếng động dữ dội, khoang năng lượng đã bị phá hỏng từ bên trong.

Người thằn lằn lập tức chạy tới, đặt khoang năng lượng vào trong một khoang năng lượng khác rồi vội vàng khóa chặt.

Khoang năng lượng yên lặng.

Người thằn lằn nhẹ nhàng thở phào.

Rầm!

Giây tiếp theo, hai tầng khoang năng lượng bị thủng một lỗ, một cái nắm đấm thò ra ngoài.

Rất rõ ràng, khoang năng lượng đã bị học viên bên trong đấm đến thủng toác ra.

Vua người cá bên ngoài biết chuyện, khó lòng tin nổi.

Người thằn lằn đang định trói cậu lại cất vào khoang năng lượng, nhưng anh Hoan lại đá bay hai lớp cửa khoang, đè người thằn lằn lại khiến chúng không nhúc nhích nổi.

Anh Hoan đứng lên từ trong khoang, bễ nghễ nhìn xuống người thằn lằn canh giữ cậu.

Hai tròng mắt cậu đen nhánh như mực, không còn tròng trắng. Lạnh lẽo như máy móc.

Lửng mật nhỏ biến thành hình người, chân tay mảnh khảnh, ẩn chứa sức mạnh vô biên. Cậu cũng đã cao hơn trước rất nhiều.

Lúc chưa tiến hóa trông như một cậu thiếu niên, nhưng bây giờ lại giống thanh niên.

Đi chân trần, lòng bàn chân giống như lửng mật, mọc ra móng vuốt đen và cứng. Cái đuôi lửng mật ve vẩy sau lưng.

Hình thái nhân thú.

Người thằn lằn nhận thấy được nguy hiểm, nhanh chóng tự tái tổ hợp bản thân, phục chế thành cửa khoang năng lượng.

Anh Hoan đứng yên bên cạnh mấy tấm cửa khoang, dùng sức giẫm xuống.

Cửa khoang xuất hiện mấy cái hố.

Người thằn lằn biến về hình thái sinh vật của mình, rên xiết trong im lặng.

Gãy xương.

Anh Hoan đá văng cửa khoang ra, hằm hằm đi tìm cái thằng già đầu trọc nọ mà không bị ai cản trở.

Chưa từng có con thú nào dám giẫm đạp anh Hoan như vậy!

Anh Hoan sẽ biến tất cả những kẻ rác rưởi dám giẫm anh Hoan đây thành bùn loãng!

---

Hành tinh thủ đô.

Qua 22 tiếng đồng hồ không ngừng điều tra và sửa chữa, Viện trưởng Dean Rhodes và mẹ Diệp cuối cùng cũng đã kết nối khoang thực tế ảo với hành tinh Thằn lằn một lần nữa.

Cả ba hệ thiên hà trung tâm hết sức chú ý và quan tâm đến chuyện này, lập tức chuyển tiếp tin tức, đồng thời tìm cách đăng nhập vào trang web chính thức để xem thi đấu.

"Vinh Quang Thiên Hà" vốn là sự kiện lớn, nhưng kiểu gì cũng có người không thích không quan tâm. Chỉ riêng "Vinh Quang Thiên Hà" năm nay, vì một vụ tai nạn bị nghi là do gián điệp quân đội đã khiến cho tất cả cư dân và truyền thông thiên hà hết sức chú tâm.

Chính vì thế, khi đường liên lạc được nối lại, số người xem tràn vào trang web chính thức còn đông gấp bốn năm lần ban đầu.

Gần như có thể nói là toàn dân cùng dõi theo.

Màn hình thực tế ảo bắt đầu đếm ngược, khởi động.

Một hình ảnh gần như chân thực xuất hiện trước mặt cư dân ba hệ thiên hà trung tâm ——

Vua người cá, người thằn lằn và quân đội thiên hà.

Mọi người bàn luận sôi nổi.

【 Không phải là cuộc tranh tài giữa các học viên quân sự sao? Vì sao lại có người cá, người thằn lằn với quân thiên hà ở đây? 】

【 Chuyện gì đây? Chẳng lẽ đây là một phần thi được dự liệu trước hả? 】

【 Wow, "Vinh Quang Thiên Hà" hoành tráng quá trời. 】

【 Học viên quân sự đâu? 】

【 Đúng vậy, vốn là cuộc thi của học viên quân sự, sao không thấy họ đâu? 】

【 Thật sự đã xảy ra chuyện gì sao? 】

...

Trong phòng giám sát.

Có người trong quân đội hỏi Diệp Đại Nguyên soái có nên tắt phát sóng trực tiếp thực tế ảo đi để tránh gây hoảng loạn cho dân chúng hay không.

Diệp Đại Nguyên soái từ chối: "Cuộc thi bị tấn công, phát sóng trực tiếp thực tế ảo đột nhiên tắt, vốn đã khiến dân chúng bất mãn. Nếu giờ đóng phát sóng trực tiếp mà lại không đứng ra giải thích, dân chúng còn tin phục quân đội làm sao được?"

"Vậy nên làm gì đây?"

"Không sao đâu." Bàn tay Diệp Đại Nguyên soái vung lên: "Bất kỳ quân nhân thiên hà nào cũng sẽ không làm dân chúng thất vọng!"

Trang web chính thức thực tế ảo.

【 Quân đội chưa ra giải thích đi à? 】

【 Nếu đúng là một phần cuộc thi thì không cần gì phải giải thích. Quân đội không có động thái gì, chính phủ cũng không thì chúng ta cứ yên lặng xem. Dù gì, nếu xảy ra chuyện người nên sốt ruột cũng là họ. 】

【 Phát sóng trực tiếp không bị tắt đi, vậy chứng tỏ là sắp xếp của cuộc thi. 】

【 Nếu thật xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chờ bên chính phủ giải thích. Còn không thì tôi vẫn tin đây là một phần của cuộc thi thôi. 】

...

---

Nguồn năng lượng bên người thằn lằn đã hết, nhưng ngay cả một chiếc máy bay vận tải một thiết bị động năng cũng không bắn hạ được.

Nguồn năng lượng không đủ.

Vua người cá ý thức rất rõ điều này, người thằn lằn đã không còn là người thằn lằn trong thời đại chiến tranh thiên hà và nội loạn trước đó.

Người thằn lằn bị lưu đày đến hành tinh Thằn lằn, lạc hậu ngu dốt, không được tiếp xúc bất kỳ loại trang bị công nghệ cao nào. Nguồn năng lượng của hành tinh này lại cằn cỗi, ngay cả nguồn năng lượng trên phi thuyền cũng đã bị Moss chiếm hết, để lại làm nguồn năng lượng dự phòng cho phi thuyền.

Giờ người thằn lằn chỉ biết phục chế súng năng lượng hạt nhân đơn giản nhất, mà còn là phục chế được khi chiến đấu với các học viên quân sự.

Quan trọng nhất là, đám người thằn lằn này đang kháng cự sự khống chế của gã.

Ngu xuẩn!

Gã đang cứu vớt bọn chúng, nếu không phản kháng, không đi ra ngoài hành tinh Thằn lằn, chúng sẽ mãi mãi lạc hậu với thiên hà. Mãi mãi trở thành hòn đá bị đạp dưới chân lợi dụng.

Âm thanh vận hành máy móc vang lên trên đỉnh đầu, Vua người cá ngẩng lên ——

Một khẩu pháo ion đã nhắm ngay gã.

Lúc này, ngay cả Arthur cũng cảm nhận được tâm trạng Sở Tranh không tốt.

Pháo ion là vũ khí tấn công hành tinh, tuy chỉ có một quả pháo ion, nhưng bắn vào phi thuyền là muốn nổ cả phi thuyền thành mạt sắt sao?

Chẳng lẽ thật sự không quan tâm đến 59 học viên bên trong.

Sở Tranh: "60 học viên quân sự, có giao ra đây chưa?"

Vua người cá không đáp lời.

Sở Tranh ấn nút tích tụ nguồn năng lượng, khẩu pháo ion bắt đầu tích lũy năng lượng với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy. Chờ đến khi đầy năng lượng rồi mới phóng ra, cả con tàu vũ trụ dưới đất sẽ bị nổ thành đống cặn bã.

Arthur và Lâm Lập khuyên mấy câu, không được đáp lại.

Địt! Điên con mẹ nó rồi!

---

【 Các cậu nghe thấy chưa? Giao 60 học viên quân sự ra đây? Còn cả pháo ion, không phải vũ khí tấn công hành tinh hả? 】

【 Tôi sắp xếp lại chút, không phải trước đó hình ảnh ba chiều đột ngột mất liên lạc sao? Hẳn là bị tập kích bất ngờ, 60 học viên quân sự bị bắt cóc, quân đội xuất quân nghĩ cách cứu viện. Kẻ địch không chịu giao 60 học viên, nên mới lấy pháo ion ra uy hiếp. 】

【 Cho cậu bút, giải thưởng văn học thiên hà cũng của cậu, cho thêm 100 điểm, một tràng pháo tay cũng cho nốt. 】

【 Ặc... Đối phó với một con tàu vũ trụ mà lôi cả pháo ion tấn công hành tinh ra, diễn đúng lố. Mặt khác, trên tàu vũ trụ còn rất nhiều người thằn lằn, chẳng lẽ tính giết tất cả họ sao? Quá tàn nhẫn. 】

【 Ối dồi ôi, thánh mẫu tái thế, thánh quang tỏa sáng. 】

【 Chỉ có tôi nghi ngờ thôi sao? Ờm, không phải chỉ là thực tế ảo thôi à? Sao lại chân thật vậy... Còn xuất quân nữa... 】

【 Ơ hình như là thế. 】

【 Mấy người làm ơn đừng thất học thế được không? Cho các cậu tọa đàm của Viện trưởng Dean Rhodes về lý thuyết của khu vực thực tế ảo quyền hạn cao nhất, tự xem đi. 】

---

Vua người cá cong môi cười: "Được."

Sở Tranh dừng tích tụ năng lượng, ngoáy ngoáy tai: "Ngay lập tức, đưa 60 học viên quân sự ra."

Vua người cá gõ tay vịn, cổ họng hơi động đậy.

Sóng âm lẳng lặng lan tỏa như sóng thủy triều.

Hình như quá trình tiến hóa đã hoàn thành, không biết hiệu quả ra sao?

Trong những chất lỏng thực nghiệm đó, đều có thành phần gen của người thằn lằn.

---

Tai anh Hoan giật giật, nghe thấy sóng âm đáng ghét nọ.

Dừng lại vài giây, túm lão đầu trọc chết tiệt đá bay cửa phi thuyền, nhảy lên boong tàu.

Ném Moss xuống sau đó giẫm chân lên, giẫm gãy xương tay chân lão. Ngay khi lão gào mồm lên liền đá vào cằm lão, làm cổ lão gãy đôi.

Vua người cá mỉm cười, thì thầm: "Đứa bé ngoan..."

Anh Hoan chẳng buồn chia cho Vua người cá nửa phần chú ý, ánh mắt cậu đã hoàn toàn bị chiếc máy bay vận tải ngụy trang bay chính giữa kia.

Cậu nhớ rõ cái thứ âm thanh đáng ghét phát ra hướng này.

Sở Tranh vừa thấy anh Hoan đã sướng đến nhũn tim.

Quả nhiên em bé ngoan vừa nghe tiếng hắn đã nhiệt tình chạy ra tiếp đón.

"Em bé ơi, hun hun :33"

Anh Hoan nắm chặt tay, hơi thở bạo ngược quẩn quanh.

Chính là thanh âm này.

Đánh cho tàn phế!

Sở Tranh nhìn thấy anh Hoan nhào lên thì e thẹn lắm.

Quả là rất nhiệt tình.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Hoan phát cuồng: Giẫm tất cả thành đống rác!

--- Hết chương 56 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro