Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rừng rậm ngày đêm chênh lệch nhiệt độ cũng lớn, ban ngày nhiệt độ nóng bức có thể cao tới ba mươi bảy ba mươi tám độ, sau khi màn đêm buông xuống mặt đất từ từ hạ nhiệt độ.

Lộ Bạch tham mát mẻ, sau khi trở lại không mặc quần áo, sau khi bị Samuel nhắc nhở, xác thực cảm thấy có chút lạnh.

Nội thất trong điểm cứu trợ tự động điều tiết nhiệt độ, có lẽ đối với người Thần Vương Tinh mà nói thì vừa vặn, bất quá đối với Lộ Bạch mà nói hơi thấp.

"A... Vâng." Nhận được nhắc nhở, Lộ Bạch nhớ tới việc giám sát, nói cách khác hiện tại có người đang nhìn cậu, điều này làm cho cậu mặt đỏ hồng.

Lộ Bạch thả xuống bộ đồ ăn, đứng dậy vào trong phòng ngủ mặc quần áo.

Một đám người vây xem cậu đột nhiên hít vào một hơi, bởi vì bọn họ nhìn thấy Lộ Bạch đi rồi, Adonis tướng quân cùng Hạ Tá điện hạ mỗi người một miếng, đưa đầu đem bữa tối Lộ Bạch chế ra trong chậu ăn sạch.

Vừa nãy bọn họ đều nhìn thấy, Lộ Bạch mới ăn mấy miếng, không cần nghĩ cũng biết hoàn không ăn no. Vừa nãy trước khi Lộ Bạch làm bữa tối, sợ làm hai con mèo lớn đói bụng, trước tiên chặt hai chậu thịt tươi đút no chúng.

Thân ảnh khập khễnh qua lại dằn vặt, nào là cho ăn thịt nào là nước uống, xem đến mức trái tim của bọn họ có chút xót xót thương thương.

"..." Hiện tại đến cơm tối cũng bị mất.

Bầu không khí trong trạm giám sát trở nên rất quỷ dị, toàn bộ mọi người lần thứ đầu tiên dùng biểu tình trách cứ đối với mèo lớn bên kia, không còn hữu hảo như dĩ vãng.

"Bọn họ làm sao có thể như vậy?" Có người không nhịn được làm người đầu tiên mở miệng.

"Đó là cơm tối của Lộ Bạch." Có cái thứ nhất sẽ có cái thứ hai.

Bữa tối bị báo đen cùng sư tử ăn đi, lại như cọng cỏ cuối cùng của con lạc đà, đám đồng sự vẫn luôn xem trong trung tâm giám sát tâm tình đại bạo phát, vi Lộ Bạch bất bình dùm: "Lộ Bạch thật đáng thương, ngày hôm nay tới tới lui lui mà bị thương, người tinh cầu bọn họ cũng không muốn đi trợ giúp, chỉ có thể tự mình giải quyết hết thảy phiền phức, trở lại điểm cứu trợ còn phải hầu hạ này hai con mãnh thú khỏe mạnh, chân của cậu ấy còn cần hay không?"

"Được rồi." Việc hài hòa quan hệ giữa đồng nghiệp, Diff đánh gãy tên tổ viên đang đau lòng Lộ Bạch, phân phó nói: "Từng người về vị trí của chính mình đi, đừng tụ tập thảo luận thị phi, chúng ta sẽ coi trọng vấn đề của Lộ Bạch."

Vị điện hạ vẫn luôn dùng lý niệm quân sự thống lĩnh trạm cứu trợ còn đang ở bên cạnh, nói câu như thế không phải muốn hại chết Lộ Bạch sao?

Bên trong trạm cứu trợ bên không sùng bái cá nhân, cũng không cho kết bè kết đảng phân biệt, mỗi người chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình.

Cho dù Diff đúng lúc ngừng mọi người lên tiếng, mà Samuel như trước ý thức được, Lộ Bạch tiểu công nhân địa cầu mới gia nhập trạm cứu trợ mới ngắn ngủi hơn tháng rất được mọi người yêu thích.

Anh liếc mắt nhìn Diff, không biết Diff đang sợ cái gì, công tác nghiêm túc tâm địa thiện lương, tính cách cũng tươi sáng, ai sẽ không thích.

Samuel đang theo dõi thanh âm trầm ổn bỗng vang lên, truyền tới trong lỗ tai của mỗi người: "Lộ Bạch xác thực cần được coi trọng nhưng cũng không thể bởi vì cậu ấy có năng lực liền đem toàn bộ hi vọng đặt lên cậu ấy." Anh nói cũng tận lực liếc nhìn Diff: "Chuyện như ngày hôm nay tôi không hy vọng nhìn thấy lần thứ hai."

Chỉ kém không bị Diff điểm danh, cảm giác đuôi mình hết lực lập tức kẹp chặt, biểu tình trở nên thập phần đắng chát, điện hạ nhất định cho rằng là hắn tâm địa sắt đá mới để cho Lộ Bạch khổ cực như vậy, mà không phải sự thật có được không?

Thời điểm hắn định giải thích, Lộ Bạch đi ra, trên người đã mặc quần áo, là một cái T shirt rộng rãi, chính diện in ký tự bọn họ xem không hiểu, hẳn là văn tự trái đất.

Lại khiến bọn họ đau lòng, bởi vì Lộ Bạch đã phát hiện bữa tối của mình bị ăn mất rồi, chỉ thấy tiểu thanh niên gãi đầu một cái, sau đó cho sư tử cùng báo đen một cái vỗ.

"..." Đánh đập mãnh thú! Mọi người vì Lộ Bạch toát mồ hôi lạnh, sợ sệt mãnh thú bạo động.

Nhưng mà cũng không có, Adonis tướng quân cùng Hạ Tá điện hạ trong trạng thái thú bị đánh đến hơi co đầu lại, cuối cùng lại mặt dày mày dạn đuổi theo bàn tay Lộ Bạch liếm, càng là bộ dáng vô lại bọn hắn chưa từng gặp.

Lộ Bạch phát hiện bữa tối của mình không cẩn thận lại bị bọn họ ăn mất rồi, vừa ảo não vừa tức giận, vừa nãy làm sao lại quên mất che lại?

Đánh bọn chúng một chút, Lộ Bạch lại tự thân thu thập bộ đồ ăn, lại lấy ra nguyên liệu mới nấu ăn, lần thứ hai tự mình làm bữa tối đơn giản.

Lần này làm chính là mì sợi, thả một chút nấm cùng miếng thịt, hai con mèo lớn đối với cái mùi này không hứng thú lắm, liếm liếm miệng đi ra ngoài.

Mặt đất nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài cũng không oi bức nữa, sư tử cùng báo đen đều là động vật quen sống tại đồng cỏ bao la, đồng thời không thích mặt trời.

Báo đen sau khi ra ngoài, nhảy một cái thân lên một thân cậy cạnh điểm cứu trợ, trên nhánh cây nằm xuống.

Cành cây miễn cưỡng có thể chịu đựng trọng lượng của nó, bị nó ép tới lảo đà lảo đảo, một đôi phát sáng đôi mắt, bên trong cây lá rậm rạp như ẩn như hiện, thân ảnh đen thùi càng là biến mất ở trong bóng tối, khiến cho nó càng thêm thần bí.

Hùng sư không hợp với cây, cách đó không xa nằm úp sấp ở trước cửa nhắm mắt buồn ngủ, đuôi tình cờ động đậy, xua đuổi muỗi trên người.

Lộ Bạch một người hưởng dụng xong một mì bát lớn, nhớ tới chính mình còn chưa viết báo cáo công việc, liền dọn dẹp một chút bắt đầu công tác.

Cậu thích cùng nhóm mèo lớn sống cùng nhau, cho nên cầm một cái bàn nhỏ và ghế đi ra ngoài viết.

Đi ra ngoài liền thấy cái mông to của đại sư tử, biết cậu đi ra chỉ lung lay đuôi một chút cũng không quay đầu lại, không nhìn thấy báo đen, hay đã đi rồi?

Sàn sạt sa...

Trên một cái cây phụ cận phát ra âm thanh vang sào sạt, Lộ Bạch nhìn sang, mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đang phát sáng, ngoài ra cái gì cũng không nhìn thấy.

Là báo đen.

Lộ Bạch an tâm mà cười cười, tâm tình bình tĩnh lại bắt đầu viết báo cáo công tác, nội dung muốn viết ngày hôm nay còn nhiều hơn.

Chủ yếu là báo cáo liên quan tới báo đen, thông tin Lộ Bạch thuộc nằm lòng, bởi vậy viết đến nhanh xuất thần, trước mười giờ trước cũng coi như xong mà gửi hai vị lãnh đạo.

Samuel cho là Lộ Bạch rảnh rỗi sẽ dành thời gian nghỉ ngơi, không nghĩ tới tiểu công nhân gian khổ một ngày vẫn như trước kiên trì công tác, thái độ nghiêm túc làm người cảm thấy có chút không vui.

"Lộ Bạch, nghỉ sớm một chút." Samuel nhớ tới nhân viên công tác trong trung tâm giám sát nói này đó, tâm tình khó giải thích được cảm thấy ngột ngạt.

"Vâng, ngài cũng vậy." Lộ Bạch đánh chữ trả lời, thêm biểu tượng mặt vàng nhỏ mỉm cười bày tỏ hữu hảo.

Ngày hôm nay xác thực mệt đến ngất ngư, Lộ Bạch thu hồi bàn, ghế, đi tới dưới tàng cây báo đen trốn, cười híp mắt giơ tay đi tóm đuôi báo đen, nhưng đáng tiếc cậu quá lùn, nhón chân lên cũng không có đụng tới.

"..." Báo đen trên cây yên tĩnh nhìn Lộ Bạch, một đôi móng vuốt lớn ưu nhã đặt tại trước ngực, lỗ tai có quy luật mà chậm rãi động.

"Không sờ tới ngươi, ai nha, thôi..." Lộ Bạch chuẩn bị từ bỏ, quay về ngủ.

Ngay tại thời điểm cậu muốn từ bỏ, lại phát hiện cái đuôi thon dài kia buông ra một chút.

Lộ Bạch vui vẻ, lần thứ hai nhón chân lên, đem bàn tay hướng lên: "Này..." Cậu bắt được.

Báo đen linh hoạt khống chế đuôi, từ trong bàn tay tiểu thanh niên địa cầu rút ra, đánh một cái quyền, cuốn lấy bàn tay trắng nõn củ tiểu thanh niên.

"..." Lộ Bạch tâm lý đắc ý, trở tay liền nắm chặt cái chóp đuôi kia, rất khoái lại bị báo đen cuốn lấy tay, loại qua lại tẻ nhạt này, bọn họ chơi đầy đủ mười mấy hiệp.

Báo đen kiên nhẫn cực kỳ giống một nam thần cao lãnh sủng nịch đối tượng, Lộ Bạch không biết mình vì sao lại có loại ảo giác này, chẳng qua cảm thấy đối phương đối với mình rất có kiên nhẫn.

"Rống..." Hùng sư nằm úp sấp ở phía xa thật giống cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu lên nhìn ngó phương hướng Lộ Bạch, bên trong tiếng gào mang theo nghi hoặc nồng đậm.

Mắt thấy hùng sư từ bỏ lười biếng bò dậy, Lộ Bạch nhanh chóng phất tay một cái cùng báo đen tạm biệt: "Ta muốn về nghỉ ngơi, ngày mai gặp... Ngày mai còn có thể nhìn thấy ngươi sao?"

Hẳn là sẽ không đi.

Báo đen ban ngày yêu thích trốn đi ngủ ở nơi sâu hút của rừng rậm, không chừng sau khi Lộ Bạch đi về nghỉ, báo đen sẽ rời đi.

Tuy rằng rất không muốn, nhưng Lộ Bạch vẫn xoay người lại.

Đại sư tử dùng thân thể cọ một chút chân của cậu, làm bộ hé miệng cắn tay cậu, giả bộ hung ác, thoạt nhìn là một cái tín hiệu cầu chơi đùa, nhưng thật ra là tiêu trừ mùi vị của báo đen trên người cậu.

Mãnh thú đối với địa bàn cùng hết thảy vật của mình có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, địa vị bá chủ không thể xâm phạm.

Hùng sư vừa mới thành niên không lâu tính khí không có lớn như vậy, con sư tử này thể trạng phát triển, nhưng thực ra mới ba tuổi, phát hiện trên người Lộ Bạch có mùi của báo đen, cũng chỉ là hơi bất mãn.

Thông qua Lộ Bạch kiên trì bồi chơi, đem nó từ đầu đến chân vuốt một lần, vuốt cho nó buồn ngủ, việc này liền tính qua.

"Ngủ ngon..." Lộ Bạch nắm nắm chân trước của sư tử, đột nhiên nhớ tới trước đây chính mình nói qua, nếu như lần thứ hai gặp phải con sư tử này, liền lấy cho nó một cái tên.

Cổ nhân đều nói tên xấu dễ nuôi, Lộ Bạch nghĩ tới nghĩ lui, sờ sờ chân sau từng chịu qua thương tổn của sư tử: "Hùng sư lạc đàn sinh tồn gian nan, ta hi vọng ngươi khỏe mạnh Trường Thọ, vậy gọi ngươi là Trường Thọ được không?"

Đối với tên mình đặt thật hài lòng, Lộ Bạch cúi người hôn nhẹ mặt đại sư tử: "Ngủ ngon, Trường Thọ."

Biết đại sư tử hội luôn luôn ở bên ngoài trong coi, Lộ Bạch buổi tối ngủ cũng sẽ không đóng cửa lớn trạm cứu trợ, trước khi ngủ cổ chân của cậu đã đỡ đau, đêm nay lại xử lý tiếp một chút, phỏng chừng ngày mai có thể sẽ tốt.

Cửa điểm cứu trợ có lắp đặt trang bị phòng rắn chuột con muỗi, Lộ Bạch đóng lại cửa phòng ngủ, vừa nằm liền ngủ tới hừng đông, không, phải nói là mặt trời lên cao.

Khi tỉnh lại đường truyền thu được rất nhiều tin nhắn, đều là quan tâm tình huống của cậu, trong đó không chỉ có đang hợp tác - Max, còn có trưởng trạm cùng Samuel điện hạ.

Vì không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tất cả mọi người rất tri kỷ mà không có trực tiếp bấm số truyền tin.

Lộ Bạch từng cái từng cái phản hồi, sau khi trả lời Samuel điện, đối phương trực tiếp gọi video.

Xét thấy đã không phải lần đầu tiên cùng đối phương rối bù gọi video, Lộ Bạch lần này cũng không có chú ý, trực tiếp mở ra cùng đối phương nói một chút: "Samuel điện hạ, chào buổi sáng."

Tiểu thanh niên thanh sáng sớm giọng có vẻ hơi khàn khàn.

"Chào buổi sáng, thương thế của cậu hiện tại thế nào?" Samuel hỏi, sĩ quan nghiêm khắc luôn luôn đối với thuộc hạ yêu cầu rất cao lại trực tiếp xem nhẹ đầu tóc rối bời kia của Lộ Bạch, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Đúng rồi, chân.

Lộ Bạch lập tức giật giật cổ chân bị thương, phát hiện dĩ nhiên không đau, chỉ có một chút chút xót, cậu cười vui vẻ: "Đã hết đau, cảm tạ sự quan tâm của ngài."

Vì chia sẻ niềm vui, Lộ Bạch đặc biệt điều chỉnh góc độ quay phim, để cho đối phương nhìn thấy chân của mình.

Sau đó cảm thấy như vậy không quá tốt, liền nhanh chóng chuyển trở về, để lãnh đạo xem chân cũng không có gì quá không tôn trọng.

Mắt cá chân tinh tế trắng nõn chợt lóe lên, bất quá Samuel vẫn nhìn thấy, anh nhỏ giọng:

"Vết thương trên tay đâu?"

"Uhm, cũng ổn rồi." Lộ Bạch giơ tay lên, lộ ra mu bàn tay đã kết vảy.

Samuel gật gật đầu: "Cần vật tư vảy, camera?"

"Không..." Lộ Bạch lắc đầu: "Camera đã tìm trở về, báo đen giúp tôi tìm trở về, người xem báo cáo công tác tối hôm qua tôi viết không?" Nói tới công tác, tiểu công nhân trái đất lập tức mặt mày hớn hở: "Báo đen này tính cách thật là ôn nhu, tôi quên hỏi, chúng ta có từng kiểm tra qua trí thông minh của báo đen sao?"

"Không có." Adonis trong trạng thái thú không xảy ra vấn đề gì, liên quan đến thông tin của hắn ở trạm giám sát đã ít lại càng ít, càng sẽ không cố ý đi kiểm tra sự thông minh của hắn, dù sao đây chỉ là một kỳ quá độ ngắn ngủi, tất cả những thứ này sẽ không nói cho cậu người địa cầu trước mặt này, Samuel nghĩ tới đây, lạnh giọng cho tiểu thanh niên đang hưng phấn một lời khuyên: "Cậu có thể lại gần bọn chúng, nhưng không cần quá tập trung tình cảm vào, các cậu chung quy sẽ có thời điểm tách biệt."

Ba năm sau Adonis liền vĩnh viễn sẽ không lại rừng rậm, thoát ly chu kỳ ở trạng thái thú, hắn cũng sẽ không nhớ tới Lộ Bạch.

Khoảng thời gian này cùng Lộ Bạch tiếp xúc , Samuel đối với tính cách cậu tiểu công nhân địa cầu cơ hồ có chút nhìn thấu, chính là một người rất trọng tình cảm, nếu như tách ra sẽ khóc nhè đi.

Tác giả có lời muốn nói: ~

Báo Báo cao lãnh thật yêu, Đại Mao cũng thật yêu

Đại Mao: Dành tình cảm cho bọn họ có cái rắm dùng được, ta liền không giống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro