Repost #4:Anh ở đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Covid thật đáng sợ,nó có thể cướp đi một mạng người không thương tiếc,và chính nó cũng đã cướp đi người mà em yêu nhất"
"Em nhớ anh lắm,nhưng biết phải làm sao?"
"Anh là cánh chim bay trên bầu trời,em chẳng thể nào với được dù chỉ một lần...mãi mãi...không bao giờ"
"Hãy yên nghỉ nhé,đôi cánh của đời em!"
×××
"Mọi người hãy bảo vệ an toàn cho mình nhé!"
"Luôn tuân thủ thông điệp 5K,văc-xin sẽ giúp chúng ta vượt qua dịch bệnh"
Với tình thế hỗn loạn thế này,với tư cách là một nhân viên y tế đứng đầu chiến tuyến phòng chống Covid19,anh đã cùng các đồng nghiệp của mình chữa trị và cứu sống các bệnh nhân có triệu chứng nặng tưởng chừng như không thể hồi phục được nữa.Vì thường xuyên tiếp xúc với môi trường đầy rủi ro và nguy hiểm,nên hằng ngày các cán bộ y tế được test Covid19 và được ưu tiên tiêm 2 mũi vắc xin để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.Dù được hưởng những đặc quyền đó nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc mắc Covid khi đã tiêm đủ 2 mũi,y chính là một trong số đó.Vào một ngày nọ,lúc có kết quả xét nghiệm,mọi người đã vô cùng bất ngờ khi trong đó có 1 tờ cho kết quả dương tính với Covid19,và người bị không ai khác chính là y
"Xin lỗi mọi người,tôi đã trở thành bệnh nhân mắc covid19 rồi"
Ngay lập tức bệnh viện cho toàn bộ những người đã từng tiếp xúc với anh đi cách ly,còn y thì được đưa đến phòng riêng để điều trị các bệnh nhân mắc Covid19.Cứ nghĩ là nhẹ thôi nhưng không ngờ được là y lại bị nặng đến như thế.Người phải thở bằng máy,sức khỏe chuyển biến xấu,không có nhận thức.
Dù đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật,đau đớn như thế nhưng y vẫn rất lạc quan và tự tin rằng mình sẽ khỏe sớm thôi
Nhưng may mắn đã không mỉm cười với anh,bệnh ngày càng diễn biến nặng,tưởng chừng như không thể cứu vãn được nữa.Vào một ngày,y bất chợt mở mắt ra,trước mặt là những y bác sĩ đang ngày đêm chữa trị cho người.Nhận thấy mình không thể trụ được nữa rồi,y cố gắng với lấy cổ áo cậu y tá nhằm có ý định bảo điều gì đó:
"AlmondP,cậu còn nhớ người yêu của tôi không?"
"Cậu đã nói được rồi sao?Chứng tỏ sức khỏe đang tiến triển tốt đó.Tớ nhớ chứ,là chàng trai hay nói nhiều và luôn đùn đẩy hết trách nhiệm cho cậu- Markky chứ gì?"
"Phải,là em ấy đó.Cậu có thể giúp tớ ghi lại những lời nói dành cho người ấy từ tớ được không?"
"Được chứ,tớ rất sẵn lòng"
Tuy không dài,nhưng những lời nói đó đã khiến cho AlmondP và những người ở đó rơi lệ từ lúc nào không hay.Đừng nói là...anh ấy sắp ra đi rồi sao?
"Moowan,Taox,Buffet,những đồng nghiệp thân thiết của tôi.Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong suốt khoảng thời gian vừa qua,tấm lòng đó thực sự quá lớn đến mức tôi không thể nhận hết được.Thực sự...tôi không thể cùng các cậu đi tiếp trên con đường chống dịch được nữa rồi.Dù ra đi,nhưng trong lòng vẫn mãn nguyện vì đã được làm việc mọi người,giúp đất nước đẩy lùi dịch bệnh,chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi vui rồi.Đoạn video vừa rồi,hãy gửi cho người mà tôi yêu nhất nhé.Tạm biệt và chúc mọi người sống tốt nhé!"
Và rồi anh trút hơi thở cuối cùng trong sự chứng kiến của những người có mặt ở đây.Những giọt lệ không ngừng rơi ra,thương tiếc cho một mạng người bị covid đưa đi mãi mãi.Rồi khi người thân biết chuyện,họ sẽ còn sốc đến nhường nào nữa đây?
"Cậu là Markky đúng không?"
"Phải,là tôi đây.Tình hình Kim thế nào rồi?Nghe nói anh ấy đang tiến triển tốt lắm"
"Xin lỗi cậu,anh ấy...đã ra đi mãi mãi rồi"
Đầu dây bên kia sốc đến mức suýt đánh rơi điện thoại trên tay.Hai hàng nước mắt cứ thế rơi dài trên khuôn mặt của cậu.Anh đi thật rồi sao,Zata?
"Trước khi đi,anh ấy có để lại lời nhắn bằng video cho cậu,tôi sẽ gửi vào số máy này ngay bây giờ.Mong cậu đừng buồn nhé"
Nói rồi người cúp máy,và chỉ một lát sau,video đó đã được gửi đến điện thoại của cậu,người mở nó lên,và đập vào mắt y là hình ảnh anh đang nằm đó,giọng yếu ớt nói những lời cuối cùng dành cho người yêu của mình.Lòng người đau lắm,nhưng biết phải làm sao?
ối với thế giới này, có lẽ chúng ta cũng chỉ là những tế bào da nhỏ bé. Nếu đúng vậy, chẳng có gì lạ khi một hôm có người bỗng nhiên biến mất

Ngày trước khi ai đó mất đi, hương khói đầy trời, vòng hoa giăng lối, người khóc tiễn đưa. Thời đại của bệnh dịch đã khác, nước mắt chưa kịp rơi thì người bên cạnh đã rời; đôi khi chỉ kịp cúi lạy quan tài 3 lần là đội y tế đã mang đi; bao nhiêu ngày ngóng chờ cuối cùng
nhận lại một hũ linh cửu. Có người tận nơi đất Nhật chỉ có thể bất lực nhìn người mình yêu rời đi trong nước mắt ở quê nhà...

Sinh li tử biệt là chuyện thường tình dễ hiểu, nhưng vốn là người phàm tục nên khó mà chấp nhận. Chỉ hi vọng giọt nước mắt rơi ra kiếp này, sẽ lại được lau cho nhau vào kiếp sau...

Xin lỗi em vì không thể cùng nhau đi đến cuối con đường.Mọi dự định tương lai của chúng ta,mãi mãi không thể nào thực hiện được nữa

Khi nói lên những lời này,trong lòng anh thực sự nhớ em nhiều lắm,Markky à!

Cuộc đời của anh,niềm an ủi của anh,hãy sống thật tốt nhé!Anh tuy xa nơi phương trời nhưng trong lòng vẫn chỉ mãi hướng về em mà thôi!Anh yêu em,Markky"

Nghe đến đây,cậu lại càng muốn khóc nhiều hơn,tại sao ông trời lại cướp đi anh ấy,anh ấy có tội tình gì đâu....
Bản thân cậu đã lường trước những rủi ro mà anh sẽ gặp phải khi tham gia phòng chống dịch bệnh,nhưng người vẫn không thể kìm được cảm xúc của mình khi nhận được tin xấu từ bệnh viện.Còn ai quan tâm y ngoài anh nữa không?
Sau khi anh mất,cả ngày của cậu chỉ xoay quanh nước mắt và kỷ niệm.Những bức hình,những video mà cả hai đã cùng nhau làm nên,giờ chỉ còn là một ký ức chẳng bao giờ phai nhòa trong tâm trí người mà thôi...
Linh cữu của anh đã bị thiêu đốt,tất cả những gì còn lại chỉ là đống tro tàn được đựng trong hũ thủy tinh và để trang trọng trên ngôi mộ của người mà thôi
"Người ra đi mãi mãi,nhưng thâm tâm vẫn luôn hướng về phía mặt đất,hy vọng đất nước sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh,cuộc sống người dân quay trở lại bình thường,và không có ai phải ra đi vì căn bệnh quái ác này nữa"
"Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi một giấc mơ
Anh ở đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro