Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe nhanh chóng về đến căn nhà nhỏ của Tử Du. Và đúng như Tử Du đoán, hai cô chị kia rốt cuộc ngồi lì trên xe không chịu xuống cho đến khi đến nhà cô. Thật là, không biết là giúp hay phá đây.

_ Sana à, bữa trưa cứ để chị và Mina nấu cho. Em xem lưng cho Tử Du đi.

Tự nhiên như nhà của mình, Nayeon dắt tay Mina vào bếp bới cả tủ lạnh ra chuẩn bị nấu ăn rồi cười cười giao nhiệm vụ cho Sana.

_ Em thấy hai chị nên vào xem cho cậu ấy, cứ để em nấu cho ạ.

Sana nhanh chóng từ chối lời đề nghị kia, mắt lén liếc nhìn người cao cao đang thản nhiên lên cầu thang chuẩn bị vào phòng. Xem lưng? Vậy đồ đáng sợ phải cởi áo rồi. Không phải sẽ rất ngại sao. Aigoo, phải làm sao đây?

_ Không phải em đã đồng ý lúc ở căn tin rồi sao? Em cứ lên xem thử nào, không sao đâu.

Mina sau khi nhận được tín hiệu cần sự trợ giúp của Nayeon thì lên tiếng để trấn an Sana.

_ Vậy ... em lên nha.

_ Ở đây cứ để chị và Mina là được, em lên đi.

_____________________________

Cốc cốc

Sau khi gõ cửa, Sana lo lắng thở dài. Rốt cuộc cũng không thể tránh được mà.

_ Cậu lên đây làm gì?

Tử Du đứng tựa vào cạnh cửa khoanh tay nhìn người đối diện. Không phải khi nãy đã từ chối rồi sao lại lên đây? Tuy có chút mong chờ nhưng thật sự chính cô cũng rất ngượng. Không biết nên cám ơn bà chị răng thỏ hay trách chị ấy đây.

_ Để tôi xem lưng cho cậu.

_ Vào đi.

Tử Du nép qua để Sana bước vào. Sóc nhỏ thích thú ngắm nhìn căn phòng gọn gàng. Tuy đơn giản nhưng từng chi tiết được sắp xếp rất hợp mắt, gam màu nâu gỗ và trắng trông cũng vô cùng hòa hợp. Nhưng có gì đó trống trải và cô đơn nhỉ?

_ Lưng tôi không sao.

_ Tôi thấy trái bóng va rất mạnh vào. Cậu cứ để tôi xem.

Thấy Tử Du từ chối. Tuy trong lòng cũng rất nhẹ nhõm nhưng Sana vẫn thấy rất áy náy.

_ Thật sự không sao.

Bước đến ngồi dựa vào thành giường, Tử Du nhìn khuôn mặt đang bối rối thì mỉm cười. Đồ ngốc này chắc chắn trong lòng đang thở phào khi cô từ chối rồi, lại còn ráng bướng.

_ Vậy tôi ra ngoài.

_ Ở lại đi.

Vừa muốn bước ra ngoài, thì một bàn tay vươn tới nắm lấy bàn tay Sana kéo lại. Ngây người ngạc nhiên trước hành động của Tử Du, Sana trong phút chốc quên mất phải rút tay lại.

Tử Du nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia. Trong lòng lại dâng lên một hồi ấm áp, thầm thấy may mắn vì bảo bối đã không vội vàng rút tay lại như hôm qua. Cô hít sâu, tiếc nuối buông bàn tay của Sana ra để tránh làm không khí trở nên ngại ngùng.

_ Cậu ở đây đi. Để hai chị ấy làm. Đến đây ăn phải tự lăn vào bếp chứ.

_ Nhưng đó là việc của tôi mà.

_ Tôi nói thì cậu nghe đi.

Quên mất việc vừa mới xảy ra. Sana bĩu môi trước câu nói của Tử Du. Lời nói của đồ đáng sợ lúc nào cũng như ra lệnh. Không gian hai người ngột ngạt này làm cô chỉ muốn ra khỏi đây ngay thôi nhưng cuối cùng đành phải ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ được đặt trong phòng.

_ Tử Du này.

_ Nói đi.

Bước xuống giường đến ngồi cạnh Sana, Tử Du đen mặt khi thấy bảo bối muốn nhấc mông đi chỗ khác. Gì đây? Chỉ ngồi cạnh thôi mà.

_ Tại sao cậu lại đỡ cho tôi?

Dù không thoải mái với vị trí hiện tại nhưng Sana vẫn quyết định ngồi lại rồi nhìn thẳng vào mắt người ngồi cạnh mà hỏi ra điều thắc mắc. Sana không biết rằng ánh nhìn của mình có bao nhiêu câu người, khiến Tử Du trong chốc lát bị mê hoặc không dứt ra được.

_ Này. Cậu sao vậy?

_ À, không sao. Cậu hỏi gì?

Bừng tỉnh khi thấy khuôn mặt của Sana đang áp sát vào lo lắng nhìn mình. Tử Du đỏ mặt, hắng giọng quay sang hướng khác để kiềm lại ham muốn được hôn lên đôi môi nhỏ đang gần trong gang tấc kia.

''Em cứ như thế, tôi không biết sẽ làm gì em đâu''

_ Tôi hỏi cậu sao lại đỡ quả bóng kia cho tôi?

_ Cậu nghĩ thế nào?

Sana chớp chớp mắt nhìn cô gái cao cao ngồi cạnh. Đây là loại người gì đây? Nếu cô biết thì hỏi làm gì?

_ Nếu lúc đó quả bóng bay vào cậu. Tôi nghĩ tôi còn đau hơn khi hưởng trọn quả bóng đó.

_ Hả?

_ Hả cái gì? Ngồi đó đi, tôi vào tắm.

Đứng lên bỏ lại khuôn mặt ngơ ngác đáng yêu trên ghế, Tử Du nhanh chóng ngồi dậy đi vào phòng tắm để trốn đi bầu không khí ngại ngùng do chính mình tạo ra.

Vừa đóng cửa, Tử Du ngồi xụp xuống úp mặt vào đầu gối.

''Argg ~ Mình vừa nói cái gì thế này? Vậy thì khác gì bày tỏ cơ chứ''

Trong khi người ở phòng tắm đang tự vấn bản thân thì người ngồi ngoài đã tỉnh táo lấy lại bình tĩnh. Sau một hồi suy nghĩ câu nói kia nhưng vẫn chưa hiểu thì Sana quyết định không nghĩ nữa. Cô đã muốn tự vả vào mặt mình khi suy luận ra đồ đáng sợ kia ... yêu mình. Vốn là không thể nào, chỉ mới gặp nhau hai ngày, chắc chắn là cậu ấy lại trêu chọc cô rồi.

_ Căn phòng này đúng là hợp với Chu Tử Du mà.

Khi đã ngồi đến mòn mông trên sofa, Sana chán nản đi vòng quanh căn phòng ngắm ngía. Cô chợt nhớ đến căn phòng ở Nhật, tuy không đủ tiện nghi thế này nhưng lại tạo cảm giác ấm cúng. Bước đến kệ sách thì một chiếc hộp nhỏ tinh xảo thu hút sự chú ý của Sana, chìa khóa vẫn được cắm trong ổ nhưng chiếc hộp lại đang hé mở làm cô tò mò. Nhưng tôn trọng quyền riêng tư của Tử Du nên Sana quyết định bỏ qua chiếc hộp mà vươn tay lấy một quyển sách trên kệ xuống đọc.

_ AI CHO CẬU ĐỘNG VÀO !!!

Tiếng hét làm Sana giật mình hoảng sợ làm rơi quyển sách xuống đất.

Tử Du vừa từ phòng tắm bước ra, thấy Sana đang với tay lấy gì đó ở chỗ chiếc hộp thì hoảng hốt trong vô thức hét lớn mà không thấy quyển sách trong tay Sana. Khi nãy vừa về, như thói quen cô đã lấy bức hình chụp lén Sana ra ngắm. Lúc nghe tiếng gõ cửa, cô đã vội để chiếc hộp lên kệ mà quên khóa lại.

Bước nhanh đến chỗ Sana, Tử Du đứng che đi chiếc hộp kia.

_ Tôi .. xin lỗi. Tôi chỉ định xem một chút.

Hành động của Tử Du khiến Sana nghĩ mình đúng đã quá tự tiện khi động vào đồ của người khác mà không hỏi ý kiến, cô cúi đầu rụt rè nhận lỗi, đôi mắt long lanh một tầng nước vì sợ hãi trước khuôn mặt tức giận và tiếng hét khi nãy.

_ Hai đứa xuống ăn cơm đi chị nấu rồi. Ủa? Sana, em sao thế?

Sau khi tàn phá căn bếp nhà Tử Du và bị Mina đuổi đi. Nayeon mò lên rình, thấy không khí có phần căng thẳng thì liền vào. Nhìn Sana mắt ngấn nước, Nayeon cảm thấy xót xa nên đến ôm hậu bối vào lòng hỏi han. Đứa nhỏ này khi mếu máo cũng đáng yêu muốn chết, hèn chi cục băng kia lại mê mẩn.

Tử Du lúc này mới nhận ra phản ứng của mình đã làm bảo bối sợ. Thật ra cô không hề tức giận, chỉ là lo lắng sẽ bị phát hiện bí mật kia. Nhìn xuống thấy quyển sách đang nằm dưới đất thì liền hiểu ra. Vậy là Sana chỉ định đọc sách? Chết tiệt, cô lại làm hỏng mọi thứ rồi.

_ Là người này chọc em phải không? Để chị xử cho.

Thấy Nayeon hùng hổ lấy chân vờ đạp đạp Tử Du, Sana lắc lắc đầu, đôi mắt cụp xuống. Đây đúng là lỗi của cô, sau này hẳn là nên tránh xa mọi thứ của người này, cứ làm tốt nhiệm vụ trong một tháng là được.

_ Nayeon, kêu em lên gọi hai đứa xuống ăn cơm mà em ở hẳn trên đấy luôn à?

Mina đeo tạp dề bận rộn dưới bếp dọn đồ ăn ra bàn, dùng hết tông giọng rống lên để kêu cô người yêu nhiều chuyện.

_ Được rồi, xuống ăn cơm thôi. Tí chị kêu Mina xử Du đen này cho em.

Nayeon nhẹ nhàng dỗ dành Sana. Cô thật sự muốn thân thiết với đứa nhỏ này. Mina đã thu thập rất nhiều thông tin về Sana khi em ấy còn ở Nhật, một cô bé được dạy dỗ rất tốt, lại đáng yêu và tốt bụng. Mọi thứ ở Sana làm cô cảm thấy em ấy như một tiểu thiên thần. Tử Du à Tử Du, em để vuột mất Sana thì chị không tha cho em đâu.

Tử Du muốn bước tới nói gì đó nhưng đôi chân vẫn cứ như đông cứng tại chỗ. Nayeon lườm Tử Du rồi kéo Sana ra ngoài. Trước khi đi ra, Sana quay lại nhặt quyển sách để lại lên kệ rồi gật đầu nhận lỗi với Tử Du lần nữa, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ làm Tử Du cương cứng cả người. Điều cô sợ đã xảy ra rồi sao? 

_ Chuyện gì đây? Là em phá phải không?

Thấy Sana mắt ửng đỏ, Tử Du bước xuống nhưng nét mặt cũng ảm đạm. Mina liền nghĩ ngay đến cô người yêu bày trò nên tra hỏi. Nayeon lắc lắc đầu tỏ vẻ vô tội, tay chỉ chỉ đứa em thân thiết.

_ Thôi, ăn đã. Lấp đầy bụng rồi tính tiếp.

Mina lên tiếng giảng hòa.

_ Tiền bối, em vẫn chưa đói. Mọi người cứ ăn trước đi. Tí em sẽ dọn dẹp sau.

Lễ phép gật đầu với Nayeon và Mina, Sana buồn bã cúi đầu bước ra ngoài khu vườn. Lúc này cô muốn gặp Momo ngay, chỉ có cậu ấy mới hiểu cô. Đây là lần đầu tiên từ khi đến Hàn Sana thấy tủi thân đến thế.

Mina và Nayeon lắc lắc đầu ngồi vào bàn ăn bơ đứa em đang đứng tần ngần nhìn theo bóng ai kia. Khó ở đến thế thì hai cô cho ế luôn.

_ Mina này, khi nãy vừa mới ăn lúc giờ nghỉ mà em thấy đói rồi. Chắc Sana đang đói lắm.

Nayeon vừa ngồi vào bàn ăn vừa nói to để Tử Du nghe. Xem kìa, mắt thì nhìn ra ngoài mà mông thì đặt vào ghế chuẩn bị ăn. Đúng là ngố hết sức. Theo những bộ phim cô xem thì bây giờ đáng lẽ em ấy nên chạy theo Sana mới đúng chứ. 

_ Mà chuyện gì vậy?

_ Em cũng không biết, vừa vào thì một người khóc, một người lúc đầu trưng bộ mặt như băng ra xong chuyển qua áy náy đau lòng.

Tử Du bỏ mặc lời hai cô chị, đặt chén xuống bàn rồi bước nhanh ra ngoài.

______________________________

Ngồi trên chiếc xích đu trắng, Sana yêu thương xoa bộ lông mượt mà của Minjoongie. Hình như chú cún có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô nên nãy giờ quấn quít dưới chân suốt cho đến khi được cô bế lên. Cầm điện thoại nhỏ trong tay, Sana muốn gọi cho Momo nhưng lại sợ làm phiền cô bạn thân làm việc. Nhưng trùng hợp thay, điện thoại rung lên hiện lên tên của Momo, Sana vui mừng nhanh chóng bắt máy.

_ Momo

_ [Hết hồn à, cậu làm gì kêu tên tớ lớn thế? Có chuyện gì à?]

_ Không có, cậu đang làm việc sao lại gọi cho tớ?

Sana quyết định giấu Momo vì sợ cô bạn lo lắng. Dạo gần đây Sana cảm thấy Momo cũng rất mệt mỏi.

_ [Quán vắng rồi, cậu có gì không ổn phải không? Giọng cậu lạ lắm]

_ Cậu nhạy cảm quá rồi. Tớ vẫn ổn mà.

_ [Tạm tin cậu. Tớ muốn hỏi cậu muốn ăn bánh kem vị gì, khi về tớ sẽ ghé mua]

_ Sao hôm nay lại mua bánh?

_ [Thì không phải cậu đã đồng ý khi nào tớ vào Đại học M chúng ta sẽ cùng ăn mừng rồi sao? Không được cằn nhằn]

Nghe lời Momo nói, Sana chợt nhớ tới ngày được nhận vào Đại học M. Đúng là cô đã đồng ý với Momo, nhưng thật tốn kém mà.

_ Nhưng mà...

_ [Tớ sẽ giận đó nha ~ ]

Bên kia Momo dùng giọng aegyo để kéo dài câu nói làm Sana bật cười.

_ Được rồi, cậu biết tớ thích ăn vị gì mà.

_ [Quyết định vậy nha. Mà Sóc nhỏ này]

_ Hả?

_ [Có chuyện gì phải nói với tớ ngay đó]

_ Tớ biết rồi. Đồ chân giò lắm lời.

_ [Hừ. Tớ cúp máy đây]

_ Momo làm việc chăm chỉ nha.

Tiếng tút tút vang lên, Sana cầm điện thoại mỉm cười. Tâm trạng tốt lên hẳn, Sana cúi đầu tiếp tục vuốt bộ lông của Minjoongie đang lười biếng nằm trong lòng cô. Bỗng một chiếc máy bay giấy bay thẳng vào lòng làm Sana ngạc nhiên nhìn lên thì thấy Tử Du đang đứng ở cửa, trên tay là cây bút.

Thấy Sana đang nhìn mình, Tử Du đưa tay ra hiệu chỉ chỉ vào chiếc máy bay ý bảo Sana đọc.

From Chu Tử Du
To Minatozaki Sana

[Tôi xin lỗi]

Vừa mở chiếc máy bay ra, Sana mở to mắt bất ngờ khi dòng chữ ngắn ngủn nhỏ xíu được viết giữa mảnh giấy. Chữ của đồ đáng sợ cũng đẹp nhỉ? Xếp mảnh giấy lại, Sana nhìn Tử Du ở đằng xa, cô muốn viết lại gì đó nhưng nhận ra là không có bút. Đang loay hoay thì một cây bút đưa đến trước mặt cô. Sana ngước lên nhận lấy từ tay từ Tử Du rồi cúi đầu viết vào mảnh giấy.

From Minatozaki Sana
To Chu Tử Du

[Lỗi của tôi]

Viết xong, đưa mảnh giấy và bút lại cho người đối diện. Tử Du nhận lấy rồi đến ngồi cạnh Sana trên chiếc xích đu.

From Chu Tử Du
To Minatozaki Sana

[Cậu đang dỗi?]

Đưa qua

From Minatozaki Sana
To Chu Tử Du

[Không dỗi. Nhưng sợ]

From Chu Tử Du
To Minatozaki Sana

[Nên tôi mới xin lỗi]

From Minatozaki Sana
To Chu Tử Du

[Tôi nhận lời, nhưng có một điều kiện]

Nhận lấy mảnh giấy, Tử Du nhướng mày. Lại còn ra điều kiện. Không sợ cô nữa sao?

From Chu Tử Du
To Minatozaki Sana

[Ừ]

From Minatozaki Sana
To Chu Tử Du

[Tôi muốn gọi cậu là Chu Đáng Sợ]

Không chỉ tờ giấy và cây bút, Sana còn bonus thêm khuôn mặt Sóc nhỏ xin hạt dẻ rất đáng yêu làm Tử Du đọc xong liền ngơ người.

From Chu Tử Du
To Minatozaki Sana

[Vậy tôi sẽ gọi cậu là Sóc Hậu Đậu. Hòa nhé]

From Sóc Hậu Đậu
To Chu Đáng Sợ

[Giao dịch thành. Nhưng tôi không có hậu đậu lắm đâu nha]

Dù không hài lòng với biệt danh mới lắm nhưng Sana vẫn chấp nhận. Miễn được gọi người kia là Chu Đáng Sợ cho thỏa nỗi bức xúc là được rồi. Sana đưa lại tờ giấy cho Tử Du, môi nở nụ cười như ánh mặt trời. Đồ đáng sợ này có cách xin lỗi đáng yêu nhỉ? Lại còn rất dễ đàm phán.

_ Vào ăn cùng tôi. Tôi chưa ăn.

_ Tôi không đói.

Sana liếc nhìn cái bụng rỗng. Khi nãy đã nói không đói rồi giờ lại vào ăn thì không ổn cho lắm.

_ Ăn chút đi. Không thì Mina unnie và Nayeon unnie lại cằn nhằn tôi ức hiếp cậu

Nghĩ một đường, nói một nẻo. Tử Du tìm cớ để bảo bối ngoan ngoãn vào ăn.

Sana nhíu nhíu mày suy nghĩ, thấy Tử Du trừng mắt nhìn thì liền ôm Minjoongie cong chân chạy vào nhà.

Tử Du nhìn theo dáng chạy cực đáng yêu kia thì bật cười. Nụ cười mà cả Nayeon và Mina cũng chưa từng được thấy. Nhẹ nhàng xếp mảnh giấy một cách cẩn thận nhất, Tử Du đặt mảnh giấy vào túi áo khoác.

''Chu Đáng Sợ sao? Chỉ có em mới dám gọi tôi như thế. Chỉ một mình em''
_____________________________

Mina và Nayeon thấy mọi thứ đã ổn thì gọi tài xế đến đón, nhường không gian lại cho Tử Du thể hiện. Đứa em này cũng được phết, chưa gì đã dỗ dành được người ta rồi.

_ Chu Đáng Sợ, đây là hai tiền bối nấu sao? Rất ngon nha.

_ Là Mina unnie nấu, Nayeon unnie chỉ biết ăn và quậy thôi.

Gắp một ít thức ăn vào chén cho Sana, Tử Du nhẹ giọng trả lời thắc mắc của người ngồi cạnh. Được ngồi cùng bàn ăn thế này, trong lòng Tử Du cứ lâng lâng hạnh phúc. Cũng giống ... vợ chồng nhỉ? Cô là chồng, Sana là vợ. Khẽ liếc nhìn bảo bối. Tử Du tự cười chính mình, cô nghĩ xa quá rồi thì phải.

_ Sao cậu không ăn mà cứ gắp cho tôi thế? Ahhh nào ~

Đưa một đũa đồ ăn đến tận miệng Tử Du. Sana trong vô thức dùng aegyo. Cô không có ý gì đâu, đối với Sana đây là hành động hết sức bình thường. Lần trước Tử Du cũng từng đút cô ăn mà, tuy thái độ hơi hằn hộc một chút.

_ A ~ cậu có hai má lúm nè

Ngại ngùng hé miệng ăn đũa thức ăn kia, Tử Du không biết mình đã cười hạnh phúc đến thế nào và nụ cười đó đã lọt vào mắt người đối diện. Sana phấn khích hét lên như vừa phát hiện ra điều gì đó kì bí lắm.

_ Lắm chuyện, cậu mau ăn đi.

_ Mau cười lại tôi xem đi.

Sana dừng đũa nài nỉ người ngồi cạnh. Tay nắm lấy cánh tay của Tử Du để làm nũng. Hình như sau chuyện lúc nãy Sana đã thấy được một mặt khác mềm mỏng của Tử Du nên thái độ cũng thân thiết hơn hẳn.

Sự ồn ào của bảo bối làm Tử Du bất đắc dĩ buông đũa nhìn sang. Dù ngoài mặt hiện ra sự bực dọc vì bị làm phiền nhưng trong lòng thì đang lại đang nở hoa vì khuôn mặt làm nũng kia. Tử Du cúi đầu hướng môi Sana mà hôn lên.

To be continued






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro