Chap 47: Sao bác cắn môi appa cháu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người y tá vội bước vào phòng, trong thấy cảnh tượng hai người đàn ông ôm ấp ngọt ngào thì giật mình kinh ngạc. Một người ra dáng  lịch lãm, đỉnh đạc ôn hòa, một người vẫn còn là thanh niên non nớt, rụt rè thanh tuấn. Cả hai ở cùng một chỗ thật khiến người ta chói mắt, khao khát tiếp cận. Nhưng cả hai cùng ôm nhau thể hiện tình cảm đôi lứa thì khiến cho phái nữ tiếc nuối đến muốn điên lên.

Người y tá lặng lẽ bước ra ngoài để ổnđịnh lại nhịp thở, dù sao cô cũng không quen nhìn cảnh tượng thân mật giữa nam với nam. Xong, lúc quay trở lại phòng, cô cố gắng không quan tâm đến mối quan hệ giữa họ, nét mặt âu sầu nói:

– Xin lỗi, cậu là con trai của ông LeeSeung?

SeungRi giật mình buông vội JiYong ra, hai má đỏ ửng xấu hổ. JiYong vẫn thản nhiên như đó là chuyện bình thường, hồi đáp người ý tá:

– Xin hỏi, ca phẫu thuật của ông ấy thế nào?

Người y tá thở ra một hơi, thẩn trọng thông báo:

– Các bác sĩ đã gắng hết sức... hai người cũng biết vết thương của ông ấy quá nặng.

Hơi thở SeungRi nặng nề lên, mắt chăm chăm nhìn xuống đất, giấu đi gương mặt đau đớn của mình.

JiYong liền nắm chặt tay cậu, truyền thêm sức mạnh cho cậu tiếp nhận một sự thật.

Người y tá đã quen với cảnh tượng này, hàng ngày cô phải đối mặt với rất nhiều sự mất mát trong nước mắt bi thương. Cho nên, cô mỉm cười buồn vỗ nhẹ vào vai SeungRi.

– Cậu có thể đến gặp ông ấy lần cuối.

SeungRi nấc lên một tiếng, dùng hai tay cố ngăn thêm tiếng nghẹn ngào. Là cậu đã đẩy ông ấy xuống lầu, là cậu đã giết cha của mình. Bi kịch này rốt cuộc cũng xảy ra, định mệnh của cậu là mãi mãi bị ông LeeSeung giam cầm trong khổ sở.

JiYong vuốt nhẹ mái đầu SeungRi, hạ giọng:

– Chú đi với con.

Thân người ông LeeSeung nằm bất động trên bàn mổ, được phủ lên một tầng khăn trắng. SeungRi đau đớn không dám bước đến gần ông. Người đó từ đây sẽ không bao giờ mắng cậu được nữa, không đòn roi cũng chẳng vòi vĩnh bạc tiền. Người ấy đã ra đi vĩnh viễn, đã phải trút hơi thở cuối cùng bởi chính bàn tay cậu.

Nếu ông đừng dồn cậu vào đường cùng, đừng tàn nhẫn muốn giết Haru, SeungRi đã không phải vướng vào tội lỗi này.

Bàn tay SeungRi run run vươn ra, chạm khẽ vào mảnh khăn trắng. Làm con, cậu nên nhìn ông lần cuối, đưa tiễn ông về nơi vĩnh hằng. Nhưng SeungRi không dám, cậu sợ đối mặt với ông, sợ nửa quảng đời còn lại của mình phải chôn vùi trong dằn vặt vì ông.

Khi SeungRi hít thở thật sâu, lấy hết can đảm để giở mảnh khăn lên, JiYong bất chợt giữ chặt tay cậu.

– Không cần thiết, SeungRi.

SeungRi ngạc nhiên nhìn JiYong, hắn chậm rãi tháo mảnh khăn ra khỏi tay cậu, rồi để lại thật ngay ngắn như ban đầu.

– Con không nợ ông ta. Là ông ta đã nợ con. – JiYong ôn tồn nói.

SeungRi vẫn trong ngỡ ngàng, JiYong nói tiếp:

– Ông ta nợ con một gia đình, nợ con trách nhiệm một người cha, nợ con ngày tháng tuổi thơ đơn thuần như bao đứa trẻ khác.

Sau phút giây sững sờ, SeungRi nghẹn ngào nuốt xuống dòng lệ, nhớ về tuổi thơ bất hạnh của mình. Khi những đứa trẻ nhà người ta vẫn còn vô tư nô đùa nghịch ngợm, cậu đã dùng đôi tay bé nhỏ của mình lao động kiếm tiền. Rồi tháng lương đầu tiên, cha cậu lạnh lùng cướp lấy, mua rượu uống, đánh bạc thâu đêm và cuối cùng quay về nhà với thân người nồng nặc mùi cồn. Ngày đó ông còn đánh cậu vì bất mãn tiền lương sao lại ít đến thế.

Lúc ấy SeungRi còn quá non nớt để biết hận, biết oán hờn. Ông LeeSeung đã gieo vào đầu cậu tư tưởng mang nợ ông, rằng cậu phải vì ông mà cung phụng, rằng cậu đã hại chết mẫu thân như thế nào. Cho đến khi SeungRi bắt đầu làm cha, bắt đầu cảm nhận được kẻ làm cha phải đùm bọc che chở cho con thơ của mình, cậu mới nhận ra mối quan hệ mà ông LeeSeung dành cho cậu, đó là bạc tiền vụ lợi, không phải phụ tử tình thâm.

JiYong để SeungRi dựa vào vai mình, tay xoa xoa lưng cậu an ủi.

– Con đã cho ông ta tất cả những gì mình có. Là ông ta đã cướp mọi thứ của con. Thậm chí ông ta còn muốn cướp sinh mạng con của con. Cho nên SeungRi, con không mang nợ người cha này. Con không có lỗi.

SeungRi nức nở:

– Có thể sao chú JiYong? Con có thể tiếp tục sống mà quên đi ông ấy?

– Có thể chứ. – JiYong ghì lấy vai SeungRi, để cậu đối diện với hắn – Chú sẽ không để ông ấy quấy nhiễu con. Chú sẽ truyền sức mạnh cho con.

SeungRi xúc động gục đầu xuống. JiYong liền ôm cậu vào lòng. Cội nguồn bi khổ trong cuộc đời SeungRi chính là người cha vô lương tâm này. Cậu đã làm tất cả để cung phụng cho ông. Nhưng lòng người tham lam không đáy, ông đã đòi hỏi quá mức những gì đáng được nhận. Chỉ vì lợi ích bản thân, ông có thể nhẫn tâm đẩy một đứa trẻ vô tội xuống lầu. Kết cục này âu cũng là sự giải thoát cho ông. Một người loạn trí chỉ chìm trong rượu và bài bạc thì tồn tại cũng chẳng có niềm vui, chẳng có ý nghĩa trong cuộc sống.

***

Buổi sáng mùa thu gió se lạnh, ánh nắng dịu dàng óng ánh ánh sương tan.

SeungRi nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, trông xuống thành phố náo nhiệt bên dưới. Bất giác môi cậu hé ra nụ cười, sáng nay mọi thứ thật êm đềm yên ả.

Xoay người vào phòng, nhìn đứa bé nằm im trên giường bệnh, tâm SeungRi không chút muộn phiền, ngược lại còn hân hoan kì vọng. Ca phẫu thuật rất thành công, chân của Haru cũng sẽ đi lại bình thường được. Chỉ cần tan đi thuốc mê, cậu bé sẽ tỉnh. Cho nên SeungRi suốt cả đêm ở lại đây, chăm lo cho thằng bé.

– Haru, nhìn xem appa có gì nè? – SeungRi tựa một tay lên giường, tay còn lại lúc lắc chiếc chìa khóa.

– Là chìa khóa ô tô nha, appa có một chiếc ô tô đó. Con tỉnh dậy mau đi, appa sẽ đưa con dạo quanh khắp thành phố. Không phải con thích đi ô tô lắm ư?

Vừa lúc lắc chìa khóa, tâm SeungRi vừa xao động. Tối qua lúc đến thăm Haru, JiYong đã đưa cho cậu. Hắn lo Haru sẽ phải nằm viện lâu, SeungRi muốn đi đây đi đó mua đồ ăn không tiện nên đã đưa chiếc xe lúc trước hắn mua đến đây cho cậu.

Nhận lại chiếc chìa khóa quen thuộc, SeungRi vẫn mặt tỉnh không biểu hiện gì. Nhưng khi JiYong vừa rời đi, cậu không khỏi vui mừng bật người dậy, liên lục khoe khoang với Haru. Có thể được trở về sống cạnh JiYong, với SeungRi đây là giấc mơ ở thiên đường. Mặc dù vẫn còn bóng ma ở trong lòng, về quá khứ của cậu, về sự ra đi của ông LeeSeung, tuy nhiên chỉ cần có JiYong, cậu sẽ vượt qua tất cả. Hơn nữa, cậu không thể lúc nào cũng trưng ra bộ mặt dày vò tội lỗi với JiYong. Người đi thì đã đi, chuyện không nên xảy ra đã xảy ra, SeungRi không phải chịu tội trước pháp luật thì lí ra cũng không nên chịu tội với lương tâm mình. Vết sẹo mà ông LeeSeung để lại, SeungRi chỉ có thể lặng lẽ khắc vào tim, không để cho những người xung quanh của mình phải vì điều đó mà không vui vẻ.

Xế trưa SeungRi ra ngoài mua về rất nhiều đồ ăn. Haru có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cậu muốn thằng bé sẽ được ăn món mà nó thích nhất. Vừa gọt trái cây SeungRi vừa nhìn đồng đồ, đã mười hai giờ trưa. Bình thường thời gian này JiYong sẽ dùng cơm, không biết hắn có ghé bệnh viện dùng cơm với cậu không, hay là ở công ty ăn luôn.

SeungRi lặng lẽ liếc qua bữa trưa đã được bày biện sẵn trên bàn, rồi bồn chồn chờ đợi. Hôm qua JiYong không nói hôm nay sẽ tới, dạo này công ty có nhiều việc. Nhưng SeungRi vẫn nuôi hy vọng.

Chờ đợi, mang theo cái bụng đói meo, SeungRi mơ màng ngủ gục.

Cậu ngủ không say, nên khi tiếng chén đũa chạm khẽ vào nhau, cậu liền bừng tỉnh.

SeungRi ngồi bật dậy, ngạc nhiên nhìn JiYong đang dùng bữa ngon lành. Hắn còn không câu nệ uống hết tách trà đã nguội lạnh từ lâu.

-  Thấy con ngủ say quá nên chú dùng trước – Đặt tách trà xuống, JiYong mỉm cười.

SeungRi nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ chiều.

– Chú chưa ăn gì ư?

JiYong gật đầu: – Có cuộc họp đột xuất. – Rồi hắn nhấn giọng – Con chưa ăn phải không? Khi chú đến thức ăn vẫn còn nguyên.

SeungRi cười ngượng không đáp. JiYong có đến là tốt rồi.

– Là chờ chú sao? – JiYong bất chợt hỏi.

SeungRi mỉm cười rộng hơn, càng xấu hổ hơn, khe khẽ gật đầu.

JiYong cũng không trêu ghẹo cậu, liền với tay xới cơm, gấp đồ ăn vào chén cho cậu. SeungRi đón nhận, im lặng cùng JiYong thưởng thức bữa trưa muộn với cơm canh lạnh ngắt. Thế nhưng, thật ngon. Ngon như bữa cơm lề đường hai người dùng sau chuyến đi bộ vì xe lao xuống vực vậy.

Xong, SeungRi nhanh chóng thu dọn mọi thứ. Từ tủ lạnh lấy ra dĩa trái cây cho JiYong. Đây là phòng bệnh dịch vụ, rất tiện nghi. Là JiYong thuê cho Haru, cũng để cậu có chỗ nghỉ ngơi riêng biệt.

Cả hai cùng ăn trái cây, lại không nói gì. Trải qua nhiều chuyện, có tranh luận, có ghen tuông, còn có nài nỉ, đối diện nhau có chút ngượng ngùng. Cả hai chẳng hẹn nhưng lại ngầm thống nhất, không bao giờ đề cập về ông LeeSeung trước mặt đối phương.

Đột nhiên JiYong lấy ra tờ giấy, đặt lên bàn, rồi đẩy nhẹ qua chỗ SeungRi. Hắn trao cho cậu ánh mắt, ý chỉ mở ra xem.

SeungRi tò mò đón lấy, lập tức xem xét.

Là kết quả xét nghiệm ADN.

Hai mắt SeungRi mở tròn lên, trân trân nhìn JiYong rồi nhìn vào bảng nhận xét của người giám định. Sau phút ngỡ ngàng, cậu không kiềm nén được xúc động, bật cười trong chua xót.

– Thật sự là con của chú...

JiYong không có biểu hiện kích động như SeungRi, nhưng tâm hắn không hề tỉnh như bên ngoài. Hơn ba mươi tuổi đời cô đơn, thình lình phát hiện mình có một đứa con ruột, có người thân, có huyết thống, niềm vui đó quá lớn, như đặc ân được thượng đế ban cho.

Chấp nhận yêu thương đồng tính là chấp nhận từ bỏ lưu truyền hậu thế, tuy nhiên ai lại không muốn có con của riêng mình? Gia đình phải có tiếng trẻ thơ, có con nhỏ, đó mới là gia đình trọn vẹn. Cho nên, JiYong và Victory mới tìm kiếm con nuôi. Nhưng hiện tại không phải con nuôi, mà là con ruột. JiYong dù có trầm ổn đến đâu cũng vì quá vui mừng mà không nói được nên lời.

SeungRi nắm chặt tờ xét nghiệm trong tay, cậu phải hít thở thật sâu để ngăn dòng nước mắt. Vất vả không hoài công, khổ cực không uổng phí. Cậu thật sự đã lưu giữ giọt máu của JiYong, đã không để nó bơ vơ ở cô nhi viện, bị trôi dạt giữa dòng đời.

Cả hai không hẹn mà đưa ánh mắt nhìn vào nhau, trao nhau thật nhiều tình cảm không lời nói. Bất chợt, JiYong ôm chầm lấy SeungRi, siết tay thật mạnh.

– Cảm ơn con.

SeungRi rất thỏa nguyện, hạnh phúc đáp lại cái ôm của JiYong. Cậu biết, cho dù Haru không có quan hệ với JiYong, dù nó là con của bọn khảo cấu giang hồ, hắn cũng sẽ vì cậu mà tiếp nhận thằng bé. Hoặc giả dụ Haru là con riêng của cậu với người phụ nữ khác, JiYong cũng vì cậu mà yêu thương nó như con ruột của mình. Nhưng mọi thứ tốt đẹp hơn rất nhiều, Haru là món quà thượng đế ban tặng cho cả hai. Thật mỹ mãn.

Trước hạnh phúc này, siết mạnh vòng tay là không đủ. JiYong khao khát nâng cằm của SeungRi lên, cuồng nhiệt trao nụ hôn nồng thắm. Hôn mạnh, càng quét, khuấy đảo, hút cạn sinh khí của cậu. Hắn thậm chí mong muốn cậu cứ mãi như thế bị hắn hôn, mãi mãi không tách rời.

SeungRi tê dại trước âu yếm mãnh liệt, hoàn toàn không kịp hòa nhịp theo nụ hôn của JiYong. Cậu bỏ mặc cho xúc cảm dẫn dắt, để đôi môi sưng mọng của mình trong vòm miệng JiYong. Ướt át và ngọt ngào, ngất ngây.

Nụ hôn kéo dài như vô tận, khiến hơi thở SeungRi ngày một gắt gao. JiYong vẫn không buông tha cậu, vẫn cắn mút điên cuồng. Tình yêu này đã dồn nén quá lâu, một khi được thưởng thức lại hương vị mê đắm thì dục vọng chiếm hữu cuộn trào.

Nhưng đột nhiên, JiYong tức thì ngừng lại nụ hôn.

SeungRi lạ lẫm hé mở hàng mi, nhìn về hướng JiYong đang nhìn.

Trên giường bệnh, có đôi mắt thơ ngây tròn xoe đang ngơ ngác nhìn vào hai người.

SeungRi không có thời gian để xấu hổ, cậu quá vui mừng vụt người tới.

– Haru! Con tỉnh lại rồi, thật tốt quá!

Haru bị SeungRi ôm chấm lấy, vẫn ngơ ngác nhìn nhìn JiYong. Hồi lâu, nó mở miệng.

– Tại sao bác JiYong lại cắn appa?

JiYong khụ một tiếng, còn SeungRi thì trơ người. Đôi tay cậu cứng nhắc buông Haru ra, nụ cười méo xẹo.

JiYong liền lên tiếng giải cứu:

– Vì bác JiYong rất yêu appa của con.

Haru càng chớp mắt không hiểu, chất vấn:

– Appa chưa bao giờ cắn Haru cả, appa không yêu Haru ư?

– Nói bậy! – SeungRi lúng túng giải thích – Người lớn sẽ không cắn con nít!

– Tại sao? – Haru vẫn kiên trì.

JiYong bật cười, bước đến gần bẹo má Haru:

– Chỉ có người lớn mới cắn môi khi yêu thương nhau. Khi nào Haru lớn thì sẽ được người mình yêu thương cắn.

Haru nghiêng nghiêng đầu không hiểu, mắt vẫn mở tròn. Bị cắn đau muốn chết, sao lại yêu thương nhau?

SeungRi hơi động tâm, liền hỏi:

– Con thấy trong người thế nào? Chân có bị đau không?

Haru lắc lắc đầu, có lẽ thuốc tê vẫn còn nên nó không có cảm giác.

– Appa à, ông nội... – Haru nói giữa chừng rồi sợ hãi, rút vào lòng SeungRi.

SeungRi ôm thằng bé chặt hơn, kề mặt vào đỉnh đầu nó. Đây là điều mà SeungRi lo sợ nhất. Bóng ma của ông LeeSeung không chỉ tồn tại trong cậu, mà còn đeo bám vào tâm trí trẻ thơ của Haru. Nó còn quá nhỏ để tiếp nhận sự thật bản thân bị ông nội nhẫn tâm vứt từ sân thượng xuống.

– Không sao đâu Haru, sau này ông nội sẽ không làm như vậy nữa. – SeungRi thì thào quả quyết, lòng đau như cắt. Cậu chỉ có hơi ấm này để truyền sức mạnh cho Haru, để nó quên đi sự việc vừa xảy ra như một cơn ác mộng.

Trái với sự lo lắng của SeungRi, Haru dường như không bị ám ảnh quá nhiều về nỗi sợ hãi. Nó lặng yên ngồi trong lòng cậu mà không hỏi gì thêm. Con trẻ lúc nào cũng đặt niềm tin vào cha mẹ mình. Có SeungRi cạnh bên, nó cảm thấy an toàn.

Nhìn SeungRi cố gắng an ủi Haru, JiYong bất giác bước chân đến, quàng vòng tay ôm cả hai vào lòng. Đây là gia đình của hắn, là tình yêu mà hắn tìm kiếm và chờ đợi bấy lâu nay.

Cả ba tựu thành một chỗ trên giường, cận kề hơi ấm lẫn nhau. Haru dựa vào SeungRi, SeungRi dựa vào JiYong, JiYong bao bọc tất cả.

Ôm nhau như thế, ở nơi mà Haru không nhìn thấy, tay JiYong chạm nhẹ vào tay SeungRi, chuyển chuyển xoay xoay. SeungRi cảm giác lành lạnh, liền rụt bàn tay lại. Nhưng trên ngón giữa đã rõ ràng được vòng quanh bởi chiếc nhẫn.

SeungRi ngơ ngác nhìn JiYong, cậu nhận ra chiếc nhẫn này vì kiểu dáng của nó hoàn toàn giống hệt chiếc mà cậu tặng cho JiYong. Nhưng nó nhỏ hơn rất nhiều.

JiYong mỉm cười cầm lấy tay SeungRi, để hai chiếc nhẫn giống hệt nhau chạm khẽ vào nhau. Ánh mắt hắn đầy kỳ vọng.

Này là cầu hôn? Nhưng SeungRi chưa nói sẽ đồng ý nha, sao tự tiện đeo nhẫn vào tay cậu?

Quá bàng hoàng ngượng ngùng, SeungRi không thể thốt lên lời nào. JiYong càng siết tay cậu chặt hơn, như lời khẳng định hắn sẽ không bao giờ đánh mất cậu nữa.

– Về với chú, được không?

Giọng JiYong ngọt ngào tha thiết, vừa nài nỉ vừa hứa hẹn.

SeungRi chỉ có thể cúi đầu, hai mắt lại đỏ lên. Hóa ra khi được cầu hôn, không phải chỉ có con gái mới khóc. Vẻ trốn tránh của SeungRi hiện tại còn xấu hổ hơn các cô gái mấy vạn lần. Thì cậu là thế, bao giờ cũng tạo ra cảm giác mỏng manh. Nhưng trong sự trốn tránh đó, SeungRi khe khẽ gật đầu...

***

Chiếc ô tô bóng bẩy dừng lại trước ngôi biệt thự sang trọng, cậu bé chân còn khập khiễng nhưng rất phấn khích lao ra khỏi xe, nhảy cẩn lên.

– Mình sẽ dọn về đây ở thật hả appa? Thật hả appa?

Trước đây mỗi lần JiYong đón Haru, trong lúc chờ SeungRi tăng ca hắn thường đưa thằng bé đến công ty, thỉnh thoảng thì dẫn về nhà. Cho nên Haru chẳng xa lạ gì với ngôi biệt thự này. Tính trẻ thơ luôn thích hào nhoáng, so với căn nhà trọ trong góc thành phố thì ngôi biệt thự xa hoa này tốt hơn rất rất nhiều lần.

Bà giúp việc SunMi đã biết tin, từ sáng bà luôn chờ đợi JiYong đón SeungRi về. Vừa nghe tiếng động, bà đã vội vàng ra mở cổng.

Trong lúc JiYong giúp SeungRi lấy hành lí xuống xe, Haru đã vụt chạy vào trong, xoắn xít không ngừng về hạnh phúc được ở nhà mới.

SeungRi không thể tự nhiên như Haru, cậu liếc nhìn bà SunMi với vẻ ngượng ngùng. Câu chuyện giả danh con trai JiYong có lẽ bà SunMi cũng biết. Quá khứ của SeungRi thật ra có vài chấm đen.

Ngược lại, bà SunMi chủ động nắm tay SeungRi, dịu dàng.

– Về là tốt rồi. Cậu chủ không phải ở một mình nữa.

SeungRi mỉm cười, liếc nhìn JiYong. Hy vọng từ đây sẽ không còn rắc rối nào nữa. Cậu sẽ vì hạnh phúc lớn lao này mà không che giấu bất cứ điều gì với JiYong. Trải qua nhiều chuyện, SeungRi biết đôi vai của mình nhỏ bé lắm, nên san sẻ mọi khó khăn để JiYong gánh cùng.

Bốn năm ra đi, hôm nay bước chân về nơi trong mơ bản thân cũng khao khát, SeungRi đưa ánh mắt thương cảm đến từng chi tiết trong gian nhà. Không thay đổi là mấy, vẫn bộ salon đó, vẫn ấm trà ly tách này, vẫn chiếc thảm màu lam quen thuộc.

SeungRi đứng tầng ngần giữa phòng khách thật lâu, cho đến khi tiếng reo thích thú của Haru réo gọi trên lầu.

Tầng trên có ba phòng, phòng đầu tiên là của JiYong, sau đó SeungRi đã chọn ở gian phòng kế bên hắn, cho nên, hiện vẫn còn dư một phòng ở cuối dãy hành lang. Và hiện tại, Haru đang sung sướng chạy quanh căn phòng đó.

– Đây là phòng riêng của con thật sao? Là thật sao?

– Omona!! nội nhà vệ sinh cũng to hơn căn nhà trước đây của appa SeungRi.

– Oái! Vòi hoa sen thật tuyệt!! A aaa!!

JiYong đứng tựa vào thành cửa nhìn con trai mừng vui chạm tay vào mọi thứ trong phòng, lòng hắn nôn nao nhiều cảm xúc. Đứa trẻ đó chảy trong người dòng máu của hắn, mang ngoại hình nhiều nét tương đồng với hắn. Một đứa con ruột, thật sự JiYong chưa bao giờ mơ đến. Vì hắn tôn thờ sự thủy chung, dù là luyến ái, hắn cũng không muốn sự gần gũi với bất kì ai ngoài người tình.

Khi JiYong còn mãi nhìn ngắm Haru thì SeungRi cũng đã lên đến. Dáng vẻ vừa sủng nịnh vừa yêu chiều Haru của JiYong khiến cậu có chút ngậm ngùi. Do cậu rụt rè không tự tin, do cậu nhút nhát khép kín, đã khiến JiYong và Haru phải sống trong khổ sở nhiều năm dài. Nếu không phải cuộc đời đưa đẩy JiYong tìm gặp cậu, không biết cậu sẽ trượt dài với cách sống cam chịu đến bao giờ.

SeungRi lặng lẽ đến bên cạnh JiYong, không nói gì cũng không gây ra tiếng động, như một khán giả âm thầm dõi theo niềm hạnh phúc của cha con họ. Bàn tay phải của cậu khẽ chạm nhẹ vào chiếc nhẫn nơi ngón áp út, tâm tình bất chợt xốn xang xao động. Đúng là không ai đoán biết được tương lai. Ngày "SeungRi thật sự" ra đi, SeungRi tưởng cuộc đời mình coi như sụp đổ. Cậu quay trở về đây gặp JiYong chỉ để hoàn thành ước nguyện của người bạn. Thật không ngờ sự việc đẩy đưa, cậu trở thành con nuôi của JiYong, rồi hiện tại, là người yêu thương chung một nhà với hắn.

Phải, vai trò của cậu quay lại ngôi nhà này chính là cùng chung sống như vợ chồng yêu thương với JiYong.

Hai má SeungRi bất chợt đỏ ửng lên, có chút lung túng. Sự việc vừa qua quá kinh động, Haru bị thương, ông LeeSeung mất, SeungRi chìm đắm trong tội lỗi, cậu không có chút thời gian để suy nghĩ đến việc về ở cùng JiYong. Bây giờ cậu ở đây đâu còn là con nuôi của hắn nữa. Hắn nói yêu thương cậu, hắn ôm hôn cậu, còn âm thầm trao cho cậu chiếc nhẫn này. Thế nên, ở chung một nhà sẽ có nhiều thứ phát sinh.

Chẳng hạn, là chuyện gần gũi hoan ái.

SeungRi giật mình, tim đập rộn ràng. Đúng là trước đây cậu có bồng bột, nhất quyết muốn cùng JiYong phát sinh quan hệ chăn gối. Nhưng từ khi lời nói dối bị phát hiện, SeungRi đã tỉnh mộng và không dám trèo cao, cậu không còn cái can đảm ngông cuồng chủ động chiêu dụ JiYong gần gũi.

SeungRi mỗi lúc một bối rối trong suy nghĩ của mình. Khi ánh mắt cậu nhìn dáng người cường tráng hoàn hảo của JiYong, cậu càng thêm xấu hổ. Có thật con người ngoài tầm với này đã thuộc về cậu không? Có thật chú ấy đối với cậu là tình cảm yêu thương đôi lứa? Có thật cậu đã trở thành một nửa chủ nhân của cơ ngơi đồ sộ này? Mọi thứ trước mắt nói cho SeungRi biết: là thật! Nhưng cậu lại quá lúng túng không dám tiếp nhận hạnh phúc lớn lao. Cho nên thay vì hòa chung niềm hạnh phúc với JiYong và Haru, SeungRi lặng lẽ rút lui xuống lầu. Cậu không biết làm thế nào để đối diện với JiYong.

SeungRi vừa xuống bếp cũng là lúc bà SunMi chuẩn bị ra về. Bà chỉ tới dọn dẹp trong ngoài cho JiYong ba ngày một lần. Sau khi hỏi thăm và trò chuyện hồi lâu, dặn dò đủ chuyện là SeungRi đừng bỏ đi nữa, bà SunMi mới lưu luyến ra về.

SeungRi biết vì sao bà SunMi không ở lại. Lúc đón Haru ở bệnh viện, JiYong có nói là muốn dùng bữa cơm chiều do cậu nấu, có lẽ hắn cũng đã nói với bà SunMi như vậy. Mà SeungRi thật sự cũng rất nhớ bầu không khí ấm nồng xa xưa khi đứng trong gian bếp này, nấu những món thật tâm đắc cho JiYong.

Nghĩ là làm, SeungRi bước ngay vào bếp, dùng những vật liệu mà bà SunMi đi chợ sẵn để nấu bữa cơm chiều cho "gia đình bé nhỏ" của cậu. Mọi thứ như chẳng hề thay đổi sau khi cậu rời đi, từng vị trí vật dụng đều không khác biệt trong trí nhớ của SeungRi. Thân thương quá, đứng tại nơi này, chạm vào mọi thứ ở đây, SeungRi mới biết bốn năm qua không giây phút nào là cậu không khao khát được quay trở về với JiYong, sống những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh hắn.

JiYong sau khi sắp xếp mọi thứ thì nghe mùi thơm ngào ngạt từ gian bếp, hắn không kiềm lòng được mà khẽ cười, bước về nơi ấy.

SeungRi vốn đã nhỏ người, đứng trong phòng bếp rộng lớn trông càng nhỏ hơn. Nhìn cậu tỉ mỉ chăm chút cho món ăn, JiYong chỉ muốn bước đến ôm chầm lấy cậu, hôn thật nhiều. Nhưng bản tính hắn luôn trầm lặng, tình cảm thể hiện chẳng thể cuồng nhiệt như đám trẻ mới lớn, thế nên thay vì bất ngờ chọc ghẹo SeungRi, JiYong lựa chọn cách lịch sự nhất cho sự xuất hiện của mình: gõ cửa.

– Chú có thể giúp gì không?

SeungRi xoay người, một chút ngơ ngẩn nhìn JiYong đứng khoanh tay tựa lưng vào thành cửa, rồi bật cười hoài nghi:

– Chú có thể nấu ăn sao?

JiYong nhướng mày không đáp, sự thật thì hắn rất hiếm khi vào bếp.

– Vì con, chú sẽ thử.

SeungRi nghe lời yêu thương mà xấu hổ, vội vàng xoay người làm tiếp món ăn, nói lái sang chuyện khác.

– Haru đâu chú?

– Vẫn đang ở trên phòng. – Vừa đáp JiYong vừa bước đến gần SeungRi hơn.

SeungRi cảm nhận được hơn ấm lan tỏa từ sau lưng, nhận biết được được hương thơm dịu nhẹ mà JiYong thường dùng, tay chân liền không được tự nhiên nữa. Cậu đang nấu ăn nha, JiYong đừng đứng gần như vậy, thiếu chút nữa là áp sát vào người cậu. Nếu như hắn bất chợt ôm lấy cậu ngay lúc nào thì sao? SeungRi sẽ vì ngượng mà đánh rơi mọi thứ mất.

JiYong không hề biết mình đang bị nghĩ xấu, hắn thật lòng muốn giúp SeungRi gì đó nên chỉ chuyên tâm quan sát.

Ngay lúc SeungRi đang lo nghĩ, JiYong lại tiến gần thêm một bước, bàn tay hắn vươn ra, len qua ngang hông cậu.

Này này, cậu đang nấu ăn, hành động như thế sẽ bị phỏng đấy. Muốn ôm ấp gì cũng... để tối đi. Hơn nữa, trong lòng cậu đang có suy nghĩ đen tối, JiYong nhất thời lại chạy vào đây thực nghiệm đúng "cái đen tối" mà cậu nghĩ, nên SeungRi liền giật người một cái, xoay đầu trừng mắt nhìn JiYong.

Vừa lúc đó bàn tay vô tội của JiYong cũng chạm vào giỏ trái cây để tận phía trong nơi SeungRi đứng. Thấy phản ứng ngây ngốc của SeungRi, JiYong cũng khựng người.

– Chuyện gì thế?

SeungRi liếc nhìn giỏ trái cây, liếc nhìn thái độ chẳng hề có ý ôm ấp cậu của JiYong, liền tự xấu hổ mà cúi đầu. Cậu đúng là tưởng bở, nghĩ rằng bản thân hấp dẫn đến mức JiYong gặp ở đâu là phải ôm ở đó sao? Đúng là hồ đồ.

– Chú... muốn gọt trái cây? – SeungRi lí nhí hỏi.

JiYong cầm giỏ trái cây lên, gật đầu, vẫn ngơ ngác trước phản ứng lạ lùng của SeungRi.

– Sao thế?

SeungRi nhướng mày, không quan tâm:

– Thì chú gọt đi.

JiYong nhíu đôi mày chẳng phỏng đoán ra SeungRi nghĩ gì, hắn đành mang giỏ trái cây đến góc bếp bên kia, chuyên tâm gọt gọt.

SeungRi thở dài một hơi, lắc đầu chịu thua bản thân suy nghĩ quá nhiều. JiYong là người đạm mạc thái quá, lúc nào cũng kiểu cách chuẩn mực, làm gì có chuyện sổ sàng thể hiện tình cảm.

Thế cho nên trong gian bếp rộng, mỗi người đứng một góc, không ai nói lời nào.

SeungRi sau khi nấu xong canh, rim thịt thì thở nhẹ một hơi. Một bữa ăn đơn giản nhưng tràn ngập ấm áp gia đình.

JiYong đang đứng ở phía bên kia ngọt trái cây. Đối với người chẳng bao giờ vào bếp như hắn thì công việc này trong tầm xử lý được, mặc dù lớp vỏ gọt ra không biết là phạm bao nhiêu vào phần thịt trái cây. Nhưng hắn hài lòng với thành quả đó và rất tập trung gọt hết rỗ trái cây mà bà SunMi mua về.

JiYong hăng say gọt gọt, cắt cắt nên không hay biết SeungRi mãi từ xa ngắm nhìn mình. Bờ vai hắn rộng ẩn sau áo sơ mi trắng, thân người cường tráng theo quần tây đóng thùng càng tôn lên nét lịch lãm, khoan dung nhã nhặn mà đỉnh đạt trầm ổn, quả là vật phẩm trân quí thế gian, bao nhiêu người ước mong được dựa dẫm.

Được rồi, SeungRi thừa nhận, kẻ có tâm tư mờ ám là cậu, không phải JiYong. Cậu bị dáng hình đó làm cho say đắm, tấm lưng kia như gọi như mời khát khao của cậu. SeungRi nhẹ nhàng bước đến, đứng thật gần sau lưng JiYong. Thời gian dù có trôi qua bao lâu đi nữa, cảm xúc được dựa vào tấm lưng này vẫn cháy bỏng như ngày nào. SeungRi muốn cảm nhận thật rõ hai người đã trở về tình cảm gắn bó lúc xưa ấy, thời điểm mà cậu có thể nhẹ nhàng ôm chặt JiYong, nói tiếng yêu thiết tha.

Lần đầu tiên được dựa vào lưng JiYong, cho tới giờ SeungRi vẫn không quên khoảnh khắc đó. Có rừng núi, có ánh hoàng hôn, có gió vi vu thoảng. SeungRi không dám tin hiện tại mình đã có thể tự do làm điều đó, không phải lo sợ lẫn bất an. Hẳn với quan hệ này, JiYong sẽ không từ chối cậu.

Hơi ngập ngừng, SeungRi từ từ nâng lên vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy JiYong từ phía sau, áp một bên má lên phần lưng rộng, lắng nghe hơi ấm lan tỏa vào tim.

JiYong có chút bất ngờ, tay gọt trái cây cũng ngừng lại. SeungRi hoàn toàn dựa vào người hắn, hai tay còn vươn ra phía trước giữ chặt vai hắn, triệt để khóa trọn cơ thể hắn trong vòng tay của cậu.

SeungRi hưởng thụ lắm, vùi vùi mặt vào lưng JiYong, như kiểu làm nũng với thú cưng vậy. Trước đây cậu rất ao ước được ôm JiYong như thế này, do quá nhiều nỗi ám ảnh mà cậu chỉ có thể rụt rè xin phép. Nay giữa cậu và hắn xem như đã chính thức thiết lập mối quan hệ, còn cùng nuôi một đứa con, cho nên SeungRi tự cho phép mình được tự do làm điều mà bấy lâu nay luôn khao khát, là giữ trọn bờ vai của JiYong.

JiYong bị SeungRi ôm thật lâu, hơi thở cậu khiến cho phần lưng hắn nóng rực, cơ thể cũng mỏi nhừ vì sức nặng của cậu. Nhưng JiYong vẫn kiên trì để SeungRi làm điều cậu muốn. Được ôm từ phía sau, cảm giác không tồi nha.

Ngay lúc SeungRi tỉnh khỏi giấc mộng, cũng ôm ấp dựa dẫm đến thỏa nguyện tâm tư, cậu mới phát hiện JiYong vẫn rất tĩnh lặng gọt trái cây. SeungRi chỉ buông nhẹ lực ôm chứ không rời khỏi hắn, từ phía sau vươn cằm tựa lên vai JiYong, thì thầm:

– Con nấu cơm xong rồi.

JiYong mỉm cười, không gọt trái cây nữa mà nắm lấy một tay SeungRi, đưa lên miệng mình, tạo một nụ hôn nhẹ. Hơi thở của hắn phà vào lòng bàn tay làm trái tim SeungRi rộn rạo, cảm giác sóng điện từ nơi ấy dạo quanh khắp cơ thể, phiêu du.

JiYong không biết hành động của mình đang khuấy đảo dục vọng ngây ngô của SeungRi, hắn tiếp tục tạo một nụ hôn sâu hơn vào tay cậu, tiếng hít hà hương thơm da thịt thật rõ ràng. Cử chỉ âu yếm quá đổi tha thiết, cũng vô cùng trân trọng, nâng niu. Thoang thoảng trong hơi thở, JiYong thì thầm:

– Tối nay... ngủ cạnh chú nhé?

SeungRi sững sờ mở tròn hai mắt, trân người nhìn JiYong. Những lời hắn vừa nói, có ý gì? JiYong trầm tĩnh của cậu, sẽ không yêu cầu trực tiếp đến vậy chứ?

JiYong chậm rãi ngoái đầu ra sau, ánh mắt nhu hòa chú mục vào SeungRi. Nhìn gương mặt trắng hồng ngỡ ngàng của cậu, hắn không khỏi bật cười. Chẳng phải trước đây SeungRi luôn đòi hỏi hắn điều đó ư? Cậu muốn dâng hiến tất cả mà bất chấp mối quan hệ lúc đó của hai người. Còn bây giờ, do đã trưởng thành mà trở nên kín kẽ, hay cậu vẫn chưa sẵn sàng hòa hợp cùng hắn?

JiYong xoay người lại đối diện với SeungRi, để hai gương mặt thật gần nhau. Hai má SeungRi bắt đầu đỏ bừng lên, đôi ngươi nhanh chóng tránh ánh nhìn của JiYong, hoàn toàn chăm chăm hướng xuống đất.

JiYong tựa người vào thành bếp, một tay ôm ngang hông SeungRi kéo cậu sát lại, tay kia nâng cằm SeungRi lên buộc cậu phải nhìn hắn. Tư thế dụ dỗ vô cùng ám muội.

– Không thể sao? – Giọng hắn đây luyến tiếc.

SeungRi khẽ rùng mình, tim đập rộn rã. Là cậu từng săn đuổi khát vọng thể xác với JiYong, là cậu thèm muốn được gần gũi triệt để với cơ thể hoàn mỹ đó. Nhưng quá nhiều lần bị JiYong từ chối, còn phát sinh nhiều sự việc chia lìa khiến cậu xem JiYong là hình bóng không thể với tới được. Hôm nay được trở lại ngôi biệt thự, SeungRi chỉ có can đảm mơ mộng đến cái ôm từ phía sau, cậu không dám viễn tưởng đến điều xa hơn nữa. Thế mà JiYong lại chủ động đề nghị, mong muốn gần gũi với cậu nhiều hơn.

SeungRi thật không dám nghĩ đến, khoảnh khắc cậu được nằm cạnh hắn như một tình nhân thực thụ sẽ có cảm giác thần tiên gì.

SeungRi lặng im không trả lời, JiYong có chút hụt hẫng. Là hắn đã quá vội vàng sao? Chỉ vì cái ôm của cậu nồng nhiệt quá, mãnh liệt quá khiến hắn không kiềm lòng được. Trước đây SeungRi vì yêu thương mà đòi hỏi, JiYong phải khắc chế dục vọng để chối từ. Cậu có biết, so với đam mê xác thịt ngây ngô của chàng trai trẻ không biết gì về ân ái, JiYong phải chịu đựng thảm hại đến thế nào. Dục vọng của hắn còn cháy bỏng gấp trăm ngàn lần cậu.

Ngay lúc JiYong thất vọng rời ngón tay khỏi cằm SeungRi, ánh mắt cậu bỗng cháy lên mi lực.

– Vâng...

Lời hồi đáp không quá rõ ràng, không khẳng định là cậu thuận ý với câu hỏi trước hay câu hỏi sau của JiYong. Nhưng cả hai đều đã ngầm hiểu, họ vừa xác lập một ước hẹn. Ước hẹn ngắn hạn, diễn ra vào tối nay, đêm đầu tiên đánh dấu việc SeungRi trở lại ngôi nhà này.

JiYong không thể kiềm chế được, ngón tay vốn dĩ muốn rời khỏi cằm SeungRi, nay lại dụng sức kéo môi cậu sát lại gần môi của ai kia. Hơi thở cả hai giao hòa vào nhau, nghe ngọt ngào xao động.

SeungRi khép nhẹ hàng mi, dâng lên bờ môi căng mọng gọi mời, chìm đắm vào một nụ hôn. Như trôi vào giữa thiên đường vậy. Thật mềm mại, ẩm ướt. Từng chuyển động khuấy đảo trong vòm miệng đều kích thích đê mê.

Gian bếp nhỏ bùng cháy mạnh mẽ lửa tình, hai tâm hồn cũng quên hết cả sự đời mà cùng nhau thăng hoa. Cảm giác xung quanh chỉ có hoa hồng thơ mộng vun đắp cho cuộc tình của họ.

Xen giữa rừng hoa hồng ảo ảnh đó, một đôi mắt trong veo mở tròn, rồi lại chớp chớp, kín kẽ thu gom mọi hình ảnh kỳ quái vào vốn sống ít ỏi của mình.

Vẫn là JiYong đủ chút tĩnh tâm nhận thấy, nụ hôn lại bất chợt trì hoãn. Hắn liếc ánh nhìn sang Haru đang lấp ló ngoài cửa, mỉm cười.

Bị cắt ngang cảm xúc, SeungRi có chút hụt hẫng, nhưng khi phát hiện Haru đang nhìn trộm, hai má cậu lại đỏ lên. Đứa nhỏ này, sao luôn xuất hiện không đúng lúc như thế chứ.

SeungRi xấu hổ tránh đi chuẩn bị dọn cơm, JiYong thì dịu dàng gọi Haru đến gần. Thằng bé vẫn còn ngơ ngẩn, chắc đang thắc mắc tại sao bác JiYong cứ "cắn" appa của nó hoài.

Ngay khi Haru khập khiễng chạy tới, JiYong liền bế nó lên, đút trái cây cho nó, thái độ thản nhiên như chuyện vừa rồi rất bình thường và Haru nên tập chấp nhận nhìn thấy mỗi ngày.

– Xem phòng xong rồi à? – JiYong cưng chiều hỏi.

Haru vừa ăn trái cây, vừa gật đầu.

– Có chỗ nào không thích không?

Haru liền chu môi ướt mèm nước trái cây:

– Chỗ nào cũng thích! Nhà của bác JiYong là đẹp nhất!

JiYong bật cười, vì thương yêu mà véo má Haru. Hạnh phúc này thật khó diễn tả, ôm ấp nâng niu một đứa trẻ có hình dáng giống mình. Ban đầu chỉ có SeungRi nhìn thấy, hiện tại thì cả JiYong cũng thừa nhận Haru rất giống hắn. Do tâm lý chăng?

Bữa cơm gia đình diễn ra chang hòa ấm áp. SeungRi vừa ăn vừa lo cho Haru, còn JiYong vừa ăn vừa gắp thức ăn cho cậu.

Sau bữa cơm thì SeungRi không còn thời gian rãnh rỗi để nghĩ lung tung. Haru đã nghỉ học khá lâu, ngày mai nó phải đến trường. SeungRi vừa lo soạn tập vỡ cho Haru, vừa dạy lại thằng bé những kiến thức bị mất, rồi lo quần áo, lo tắm rửa cho Haru, mất hết cả một buổi tối.

Đến khi dỗ dành được Haru lần đầu tiên ngủ riêng một giường, không có cha kề bên thì đã hơn mười giờ khuya. Lúc SeungRi loay hoay chỉnh lại chăn mềm cho Haru thì JiYong đã đứng tựa vào cửa từ lúc nào. SeungRi bước nhẹ kéo JiYong ra hành lang rồi khẽ khép cửa lại.

– Haru chưa bao giờ ngủ một mình, con sợ nửa đêm nó giật mình dậy. – SeungRi lo lắng.

JiYong mỉm cười vuốt vuốt tóc mái của SeungRi, trìu mến nói:

– Con có thể ngủ chung với nó.

SeungRi lắc nhẹ mái đầu:

– Haru nên bắt đầu học tự lập...

JiYong đáp:

– Thế con ngủ cùng chú, nghĩa là chú không tự lập sao?

---------------

P/S: Các bác gửi thấy mùi gì chưa? là mùi thơm của xôi, mùi béo của thịt đó ==))))

Hỏi các bác nè: Các bác muốn xưng hô như hiện tại "con, chú" hay đổi thành "anh, em"?

Chap sau sẽ là chap cuối, truyện gốc không có ngoại truyện, nếu mọi người muốn thì tui sẽ viết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro