Chap 14: Mông lung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường khi hai người đi ăn luôn ngồi đối diện nhau, còn khắng khít thế này chỉ dành cho tình nhân thắm thiết. JiYong hơi lạ lẫm nên kín đáo dò xét thật lâu, SeungRi vẫn cúi đầu vô tư lùa cơm vào miệng. Ờ thì, ngồi sát bên thế này ấm áp hơn rất nhiều đấy chứ, JiYong không phản đối còn chủ động nhường cho SeungRi phần trứng chiên, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu.

SeungRi ngẩn đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau như sóng điện, nụ cười ái ngại được mở ra rồi chẳng ai nói lời nào, chỉ tập trung vào khẩu phần của mình thôi.

Bữa cơm đạm bạc ấy thật là ngon, có dư vị ấm cúng, hòa lẫn ngượng ngùng.

Sau đó dĩ nhiên phải đến phòng khám xem xét gót chân sưng vù của SeungRi. Cũng may là không nghiêm trọng, bó thuốc hai ngày sẽ lành, chỉ là phải nghỉ học một thời gian. Ngồi trên taxi về nhà, SeungRi chán chường nhắn tin báo hủy cái hẹn ngày mai với DaeSung.

Yên tâm không phải chơi vơi giữa rừng, lại cơm no đầy đủ, vừa rồi bác sĩ cũng tiêm một mũi giảm đau, SeungRi cảm thấy rất buồn ngủ.

Liếc thấy JiYong đang chăm chú nhìn ra xa lộ, sát bên cửa sổ, SeungRi cảm thấy như bị lực nam châm cuốn hút, mạnh dạn xích lại gần. Có phần lưỡng lự, phân vân, rụt rè, mái đầu SeungRi từ từ dựa vào bờ vai bên cạnh.

JiYong hơi giật mình, nhận ra SeungRi đang tựa đầu lim dim, cảm xúc vô vàng khó tả, nửa hân hoan, nửa bồn chồn.

Hôm nay SeungRi đã chủ động đến bên hắn rất nhiều lần, dù là trong âm thầm lặng lẽ không lời nói, nhưng từng cử chỉ, điệu bộ đều rất rõ ràng. Nếu so với thái độ trước vụ việc của Nana thì còn ân cần gần gủi hơn nữa.

Phải chăng SeungRi đã chấp nhận quên đi những gì xảy ra vào tối hôm đó? Rằng cậu đã mở lòng thừa nhận việc cha mình gần gũi với phụ nữ là điều hiển nhiên mà tất cả những người đàn ông khác đều cần?

Hắn cho đó là niềm vui vì SeungRi sẽ hòa hợp với cuộc sống chung một mái nhà, tình cảm cha con thêm gắn bó. Thế nên vòng tay hắn vươn ra, quàng qua người SeungRi, ôm sát cậu vào lòng, tạo tư thế ngủ thoải mái.

SeungRi tất nhiên rất thoải mái, vô tư đưa giấc say nồng.

Hai hơi ấm giao hòa cùng nhau, xác thịt càng thêm gần gũi. JiYong thấy rất thân thương, bèn cúi xuống hôn lên mái đầu cậu. Cảm giác tình yêu ngập tràn, hắn lại hôn thêm một cái nữa. SeungRi nhỏ bé quá, nằm gọn trong vòng tay thật đáng yêu, những giây phút này rất đáng được trân trọng.

Về đến nhà, JiYong bảo bà SunMi ở lại biệt thự trong thời gian chân SeungRi chưa khỏi, để tiện lo lắng cho cậu. SeungRi nghỉ học mấy ngày thì được chăm sóc như ông hoàng nhỏ, muốn gì là được chiều nấy thôi. Tính cậu không câu nệ khó khăn nên bà giúp việc rất có cảm tình, luôn quan tâm hết mực.

DaeSung có gọi điện hỏi sự tình nhưng không đến thăm, SeungRi cũng không câu nệ. Được bạn bè đến thăm nom là điều rất xa xỉ với cậu, huống chi tình bạn với DaeSung theo thực tế mà nói thì đâu thân thiết gì.

Điều làm SeungRi vui nhất chính là JiYong không cho Kim Lim đến gặp cậu. Hắn thật tâm lí khi nhận ra cậu không thích cô bé đó. Một ngày trả lời điện thoại của cô ta đã khiến cậu mệt mỏi, nếu còn phải đối diện chắc chỉ có phát điên.

Gần một tuần thì vết thương không còn đau nữa, SeungRi có thể đi lại tự nhiên. Hôm nay ngồi trên salon phòng khách đọc sách, thấy bà giúp việc lụi cụi lau nhà, cậu liền hỏi:

– Bà SunMi làm việc cho chú JiYong lâu chưa?

Bà SunMi đáp:

– Từ ngày ông chủ dọn về đây, tính ra cũng gần mười năm rồi.

– Ồ... – SeungRi trầm trồ – Vậy là bà phải hiểu rõ về chú ấy lắm.

Bà SunMi ngừng lau nhà, ngẩn đầu nhìn cậu:

– Ông chủ tuy nhã nhặn ôn hòa nhưng không phải người hay chia sẻ cảm xúc, với lại tôi ba ngày mới đến một lần, vốn dĩ không nói chuyện nhiều với ông ấy.

– Nhưng khi dọn dẹp nhà hẳn bà sẽ biết chú ấy có dẫn bạn gái về hay không?

Bà SunMi nheo đôi mắt: – Ý cậu muốn hỏi gì đây?

SeungRi cười:

– Con cái quan tâm cha nuôi thôi, bà cũng đâu muốn chú ấy cô đơn đến già?

Bà SunMi cũng cười, tiếp tục lau nhà:

– Cậu là con mà lại không biết sao?

SeungRi chu môi:

– Con không liên lạc với chú ấy mười năm ròng, tất nhiên là không biết.

– Cũng phải... – Bà SunMi suy tư – Ông chủ chưa từng dẫn ai về nhà đâu, lâu lâu thì cậu TOP với DaeSung ghé chơi, không thường lắm. Thật sự tôi đã đôi lần hỏi ông chủ khi nào thì lấy vợ, ông ấy chỉ cười, còn đáp "không lấy vợ đâu". Haz ~ Ở một mình tất nhiên có cái vui của một mình, nhưng khi về già lẻ loi lắm, phải có gia đình mới được.

SeungRi lại hỏi:

– Bà không thắc mắc vì sao chú JiYong không lấy vợ ư?

Bà SunMi thở dài: – Tôi chỉ là người giúp việc thôi, không nên tọc mạch quá làm gì.

SeungRi bí xị:

– Không phải là tọc mạch, quan tâm đến ông chủ của mình là tốt mà.

Bà SunMin lại ngừng lau nhà, nhíu mày nhìn cậu:

– Người khó hiểu là cậu đấy. Bình thường chui rút trong phòng, hôm nay lại nói nhiều như sáo.

SeungRi bật cười thành tiếng, hở cả răng cả lợi, làm sáng hết gian nhà.

Bà SunMin cười theo:

– Cậu vui vẻ như vậy trông khả ái hơn rất nhiều đó. Đừng nhút nhát giam mình trong một xó, thấy u ám lắm.

SeungRi trầm ngâm đi, mỉm cười nhẹ.

Ai mà không muốn cuộc sống vui vẻ chẳng nghĩ ngợi gì. Ở tuổi ăn tuổi học như cậu càng khao khát cái vô tư hồn nhiên hơn. Nhưng sự đời nào dễ dãi như vậy, có những kiếp người nổi trôi mãi chẳng tìm ra một nụ cười.

Ở cạnh JiYong, cậu dần tìm lại nụ cười, thứ mà cậu nghĩ đã đánh mất rất nhiều năm qua. Nhưng bóng ma phía sau sự hạnh phúc đủ đầy SeungRi luôn nhìn thấy rất rõ, nó một ngày một lớn và sắp nuốt chững JiYong mất, để lại cậu tiếp tục ngày tháng quạnh quẽ không tình thương.

Chợt bà SunMi lên tiếng:

– Tôi nghĩ ông chủ không lấy vợ là vì thương nhớ mẹ cậu.

SeungRi động tâm, nâng mi mắt lên, chăm chú lắng nghe.

Bà SunMi chống cây lau nhà xuống sàn, đăm chiêu:

– Có lần tôi nấu món canh cua, ông chủ bảo "bà nấu ngon hơn vợ tôi đấy". Tôi mới hỏi vợ ông chủ giờ ở đâu, thì ông ấy bảo ở Anh Quốc. Còn khen là vợ mình rất đẹp. – Nheo mắt trêu đùa SeungRi, bà SunMi tiếp lời – Nhìn cậu anh tuấn như vậy thì tôi tin là mẹ cậu rất đẹp rồi.

SeungRi không biết nên cười hay khóc, lấp lững đáp:

– Con không giống mẹ đâu.

Tất nhiên là không giống, Victory Lee nào phải người sinh ra cậu, lại chẳng phải là phụ nữ. Nhưng nếu xét theo phạm trù cái đẹp thì quả thật khó ai sánh bằng Victory, nét đẹp nửa Tây, nửa Hàn quyến rũ lôi cuốn lắm.

Khép quyển sách lại, SeungRi trầm ngâm ngó ra khoảng sân rộng, mênh mang dòng cảm xúc.

Tình yêu đồng tính có lẽ một khi đã phát sinh thì rất mặn nồng sâu đậm, là nỗi niềm ám ảnh đến khắc cốt ghi tâm.

DaeSung là thế, cả JiYong cũng thế. Hắn luôn nhớ về Victory. Vì yêu thương Victory nên vừa nhìn món ăn đã nhớ người tình cũ, cũng vì thương Victory nên mới nhiệt tâm mà chăm sóc cho đứa con này.

Không hiểu vì đâu SeungRi xem đó là một gánh nặng, nặng đến phải thở dài ra.

Buổi chiều JiYong về, còn có người lái chiếc xe mới của SeungRi theo sau. Cuối cùng nó cũng được di chuyển từ dưới triền dốc về lại ngôi nhà.

Nhìn chiếc xe, SeungRi vô thức bước đến, chạm tay vào. Thật là nhiều kỷ niệm trong lần đầu tập lái, còn là bài học nhớ đời cho tội lơ đễnh nữa.

JiYong thấy SeungRi săm soi món quà, cười nói:

– Cũng may không phải chỉnh sửa gì, chỉ bôi lại các vết trầy thôi, khi nào chân hết đau có thể tập lái tiếp.

SeungRi nghe hai từ "tập lái" đã rùng mình, không dám động chạm vào chiếc xe nữa.

– Cảm ơn chú... – Sử dụng đến hỏng cả xe mới nhớ thốt nên lời cảm ơn.

Jiyong đáp:

– Cố gắng lấy bằng lái thật sớm là được rồi.

Đối với việc thi sách hạch SeungRi không mấy tự tin, lại mang thêm nỗi lo vào mình.

Buổi tối hai người cùng ngồi trên salon phòng khách, SeungRi xem TV, JiYong làm việc với laptop.

Thường ngày SeungRi không bao giờ xem kênh nào cho nhất định, cứ bấm remote nhảy kênh liên tục, được dăm mười phút sẽ chán nản bỏ lên lầu. Nhưng hôm nay chiếc TV tội nghiệp không bị dập vùi, yên ổn chiếu một kênh duy nhất.

JiYong kiểm tra xong các số liệu của công ty cũng nhận ra vẻ chăm chú của cậu, liền đóng laptop, đến ngồi gần bên cậu.

– Hôm nay có hứng thú xem phim à? – Hắn đùa.

SeungRi không đáp, cười ngượng.

JiYong vừa hướng mắt lên màn hình, lập tức đóng băng chột dạ.

Phim đang chiếu đến cảnh hai người đàn ông hôn nhau, rất thắm thiết, thiếu điều cởi hết tất cả nhảy lên giường.

JiYong tưởng mình bị hoa mắt, liền chớp liên hồi rồi kiểm tra lại xem có thật đó là hai người đàn ông? Và hiển nhiên thì đàn ông với đàn bà quá khác biệt nên chẳng thể nhầm lẫn được.

Vậy ra SeungRi đang xem phim tình yêu đồng tính ư?

JiYong đằng hắn:

– TV sao lại chiếu những phim thế này chứ?

SeungRi dường như không nghe thấy, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, còn ngồi im bất động.

JiYong rất không an tâm đến bộ phim cậu đang xem, lại không thể vô cớ bắt cậu tắt đi, đành miễn cưỡng ngồi kế bên "thanh kiểm tra" vậy, nếu bộ phim manh nhúm đề cập đến chuyện đen tối thì hắn tuyệt không cho cậu xem nữa.

Phim trên truyền hình tất nhiên là trong sáng, một số cảnh hôn nhau cũng không quá nhạy cảm. Chỉ vì cũng là yêu thích người cùng giới nên JiYong nhạy cảm thôi.

Nội dung kể về hai người con trai vô thức nảy sinh tình cảm giữa xã hội nhiễu nhương hà khắc, họ bị xa lánh và chê cười, thân nhân ruồng bỏ. Trước bao sống gió dư luận họ đã không thể vượt qua. Một trong hai tìm đến cái chết vì nghĩ người yêu mình chấp nhận kết hôn với phụ nữ, tạo dựng gia đình có vợ có con. Kẻ còn lại sau bao ngày tháng thương nhớ dằn vặt, cũng quyết định kết thúc cuộc đời. Mọi người thậm chí chẳng thương cho mối lương duyên nghiệt ngã, còn cất tiếng bè dĩu không ưng thuận đặt mộ bia của họ ở cạnh nhau. Một bộ phim bi thương đến não nề.

Suy ngẫm lại đó cũng là kết cục của mối tình đồng tính trái ngược với luân lí.

Cũng như việc Victory chấp nhận từ bỏ gia đình để sống cùng JiYong, cũng như việc SeungRi bị ông bà Lee từ chối, bởi cậu là kết quả mối tình đồng tính mà thế nhân chê cười.

Chỉ có người trong cuộc mới thẩm thấu nỗi đau đó, nên JiYong luôn luôn và luôn luôn mong muốn không bao giờ biết đến thế giới thứ ba này, để cậu có thể bình ổn là người thanh niên đỉnh đạc như bao người khác.

Phim kết thúc, dòng chữ giới thiệu chạy dọc màn hình, SeungRi vẫn ngồi im bất động, chả rõ là cậu có đang xem hay không, cứ như tự sống trong thế giới của mình vậy.

– SeungRi? – JiYong thấy lạ nên gọi.

SeungRi vẫn thẩn thờ, mắt chăm chăm vào vô định.

JiYong chách miệng, gõ cốc vào đầu cậu. Bấy giờ người kia mới giật mình.

– Con coi phim hay ngủ vậy? – JiYong hỏi.

SeungRi mù mờ: – Con đang xem... ủa, đã hết rồi sao?

JiYong lắc đầu:

– Xem phim như con thật uổng công người sản xuất. Ngủ thôi, tối rồi đấy.

SeungRi vội cầm lấy remote, tìm kênh tiếp:

– Chú ngủ trước đi, con muốn xem nữa.

Thái độ của đứa trẻ này rõ ràng là cố giấu đi sự lúng túng, hay chính xác hơn là tâm trí bất định. SeungRi thường hay không tập trung, hay thả hồn mông lung đâu đó. Phải chăng trong lòng có vướn bận gì không? JiYong không khỏi lo lắng nhưng lại chẳng biết lo lắng cho cái gì. Bởi, SeungRi có làm gì sai trái đâu, cậu chỉ muốn xem TV thôi mà.

– Ừm, không nên thức khuya quá nhé. – JiYong chỉ có thể nói lời căn dặn nhẹ nhàng.

– Vâng ạ.

JiYong bước về phòng mà không khỏi mông lung liếc nhìn cậu. Xung quanh cậu được bao phủ bởi tường vách vô hình lớn lắm, vững chắc lắm, hắn không cách nào xuyên thủng được. Cậu ở đây với hắn, chăm sóc, mỉm cười, trò chuyện... tất cả chỉ là cái giao thiệp tối thiểu với nhau. Còn thật tâm cậu nghĩ gì, chịu đựng những gì, cuộc sống ra sao, JiYong hoàn toàn mù mờ vô phương hướng.

Càng nghĩ càng thấy đứa trẻ mình đang nuôi nấng như một người xa lạ.

Xoay qua lộn lại đã hai giờ khuya mà vẫn không chợp mắt, JiYong đành xuống bếp pha ly sữa nóng uống cho dễ ngủ.

Đã hai giờ khuya, theo lí thì ngôi biệt thự phải chìm trong bóng tối, chỉ lập lờ chút ánh sáng đèn ngủ. Thế nhưng khi vừa bước xuống cầu thang, gian phòng khách sáng lạ thường khiến JiYong chú ý, chăm chú nhìn mới phát hiện có người đang ngồi trên salon, trước màn hình laptop.

Laptop là của hắn, nhưng người sử dụng lại là SeungRi, còn đang sử dụng một cách lén lút, giữa gian phòng khách tắt đèn tối thui.

JiYong không có thói quen cài password, ở nhà có một mình thì cài pass làm chi?

Đúng là hắn không thích vật riêng tư bị xâm phạm, tuy nhiên nếu là SeungRi thì mọi chuyện đều dễ dàng. Cậu là người duy nhất có thể chạm đến bất cứ thứ gì của hắn. Có điều, hắn không muốn cậu sử dụng những vật đó bằng cách lén lút bất chính như thế này.

Không hài lòng là vậy, nhưng JiYong sẽ không trách mắng gì cậu đâu. Thậm chí còn nảy sinh ý định sẽ mua cho cậu một cái laptop riêng nữa. Khi yêu thương thì cái gì cũng có thể dung hòa được.

Thế nên, JiYong không có chủ ý hù dọa SeungRi hay khiến cậu giật mình, hắn chỉ muốn lại gần nhắc nhở cậu không nên thức quá khuya. Là do cậu quá chăm chú vào cái đang xem mà không nhận ra có người từ phía sau đã đến rất gần.

Ở khoảng cách như thế, không gian tối mà màn hình lại sáng nên càng trông rõ những gì hiện trên laptop. Và JiYong lặng người đứng sững vì điều đó.

Trên màn hình ngoài những dòng chữ chi chít thì còn đăng tải một bức ảnh thật to, cảnh đôi nam nhân ở trong tư thế vô cùng nhạy cảm, lại chẳng ăn mặc gì. Xuống bên góc trái một chút thì bao nhiêu là ảnh động đập vào mắt các tư thế gợi tình, kích dục.

Dù có vẻ SeungRi chỉ quan tâm đến nội dung trang mạng viết nhưng JiYong vẫn nghĩ mình bị sốc. Đứa trẻ mà hắn nâng niu chiều chuộng đang lướt wed tìm hiểu về đồng tính, thậm chí tìm đến những trang web đen. Cậu chỉ mới bước chân vào đại học thôi, cho dù là đã ở tuổi trưởng thành cũng không nên tò mò về các vấn đề đó.

Là người trầm tĩnh vững vàng, luôn dễ dàng tìm được hướng giải quyết trong tình huống tồi tệ nhất, và đầy là lần đầu JiYong cảm thấy không biết phải làm sao. Hắn không muốn SeungRi giống mình, còn mong mỏi cậu lấy vợ sinh con, hàng tuần đưa đứa trẻ dễ thương về gọi hắn hai tiếng "ông nội". Hắn đã rất cố gắng ẩn mình là kẻ yêu thích người cùng giới, để SeungRi được nuôi dưỡng trong một môi trường tốt đẹp nhất.

Thế mà giờ thì cái gì đang xảy ra đây? Cậu đêm hôm mò lên mạng chăm chú tìm hiểu về đời sống đồng tính, nhập tâm đến mức chẳng cảm nhận được có người ở đằng sau.

SeungRi thiên thần, nhỏ bé trong sáng đã không được bảo bọc chăm sóc kĩ, mọi thứ như vỡ vụn cả rồi.

Bản thân JiYong  thấy chính mình đang run rẫy, chân bước lùi mà chẳng có sức lực để nâng.

Ngay lúc này không nên làm gì cả, cần một thời gian thích hợp hơn để nói chuyện với SeungRi. Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, chắc vừa mới xem bộ phim về đồng tính nên cậu hiếu kì mà. DaeSung từng nói SeungRi có bạn gái, tức có nghĩa là cậu không phải Gay.

Tự an ủi như vậy, JiYong lặng lẽ trở về phòng, tâm trạng nặng nề càng khó ngủ hơn.

Đến sáng, JiYong nghe đầu đau như búa bổ, bước xuống giường mà rệu rã lo âu.

Hắn đinh ninh là SeungRi sẽ dậy muộn, nhưng cậu lại dậy sớm hơn cả hắn, đang phụ bà SunMi chuẩn bị điểm tâm. Chiếc laptop vẫn ngay ngắn yên vị ở vị trí cũ, sự thật thì không biết SeungRi đã lén dùng nó bao nhiêu lần.

JiYong ngồi vào bàn, kín đáo quan sát. SeungRi không biểu hiện gì, còn có vẻ thân thiết với người giúp việc, mở lòng cười nói không thôi.

Xem ra người bất thường lại chính là ông chủ.

Vẻ mặt sáng ngời của SeungRi, kèm theo nụ cười vô tư lự như bức tranh lấp lánh cuốn hút ánh nhìn, khiến người ta không rời ra được. Nét đẹp đó lạ lắm, khó mà diễn tả thành lời, chỉ có thể dùng chính giác quan cảm nhận. Nó tựa hồ như ảo lực vô hình, mỗi giây mỗi phút dẫn dắt tâm trí người khác xuống tận sâu đáy vực, tối tăm, chật chội. Và ở nơi nhỏ hẹp đó, linh hồn chỉ đủ không gian để nhìn thấy một mình cậu thôi.

– Chú JiYong?

Nó đẹp đến ma quái, như loại yêu quỷ mê hoặc lòng người.

– ...

– Chú à?

JiYong giật mình bởi tiếng gọi, nhận ra mình đang nhìn ngắm SeungRi đến say đắm mông lung, liền vội vàng đằng hắn dùng tiếp bữa sáng dang dở.

– Lúc nãy con nói gì? – Hắn thật sự chẳng chú tâm đến cuộc hội thoại.

SeungRi hồ hởi lập lại:

– A, là vì chân con không còn đau nữa, nên sáng nay muốn đến trường. Nghỉ nhiều quá cũng không nên.

JiYong ậm ừ:

– Ừm, nên hỏi ý kiến bác sĩ.

SeungRi nài nỉ:

– Chú nghiêm trọng quá, chỉ bong gân thôi mà. Con đi lại bình thường được rồi.

JiYong bị ánh mắt quả quyết ấy thuyết phục, thở dài:

– Vậy chú đưa con đi.

SeungRi mỉm cười, không còn ý trốn tránh JiYong như trước. Qua vụ tai nạn, mâu thuẫn từ Nana như được vơi đi ít nhiều.

Ngồi vào tay lái, JiYong không thể dằn lòng thôi liếc nhìn người kế bên, vẫn lo lắng luôn hồi. Hắn không tìm được ở SeungRi dấu hiệu gì của người đồng tính, càng chẳng có vẻ gì tò mò về mối quan hệ đồng tính cả. Như việc TOP và DaeSung quen nhau, SeungRi biết được mà chẳng thắc mắc nhiều với JiYong, như thể cậu không quan tâm điều đó. Thế thì rốt cuộc, đêm qua cậu cần tìm gì trên những trang wed boy-love chứ?

Đến trường, SeungRi vui vẻ vẫy chào rồi vào cổng, JiYong tiếp tục lái xe đến công ty trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

Suốt đêm nghĩ ngợi quá nhiều, suốt đoạn đường cũng không thôi nghĩ ngợi, cả buổi làm việc chẳng tập trung vô. Đến giờ giải lao thì JiYong gần như nổ tung, không tìm ra ngọn ngành là không yên lòng được.

Cuối cùng, hắn quyết mở laptop ra, vào trang lịch sử duyệt wed, tìm kiếm lại những từ khóa mà SeungRi đã tìm tối qua. Như thế thì có xâm phạm quyền riêng tư quá, nhưng tất cả điều này chỉ là để lo lắng cho cậu thôi.

Click vào khung duyệt wed, JiYong không khỏi phân vân bồn chồn. Tâm trạng tụt dốc không phanh với những gì dần hiện ra,

"Người đồng tính có tính cách thế nào"

"Làm sao nhận biết người yêu thích đồng giới"

"Đồng tính nam có thích gần phụ nữ không"

"Đồng tính nam có cảm giác khi gần phụ nữ không"

"Làm sao nhận biết tình yêu đồng tính"

...

Nhìn những gì SeungRi tìm hiểu tối qua khiến JiYong không khỏi rùng mình, cứ như bản thân làm việc sai trái bị bắt quả tang vậy. Lúc đầu hắn sợ SeungRi sẽ yêu thích người cùng giới, tìm đến trang wed đen thõa mãn. Giờ đọc những dòng này, hắn nhận ra, sự thật hoàn toàn không phải vậy.

Mà chính là SeungRi đã nhận ra hắn đồng tính.

Và muốn khẳng định có phải mình đang sống với người yêu thích đàn ông hay không.

Cậu vẫn là đứa trẻ ngây ngô trong sáng, vẫn hiền hòa nhút nhát đáng thương. Chẳng qua cậu muốn tìm hiểu làm sao nhận biết một người đồng tính, còn thắc mắc người đồng tính có cảm giác với phụ nữ không, còn hỏi người đồng tính có tính cách thế nào? Thế chẳng phải đã quá rõ ràng cho mối hoài nghi của cậu ư?

JiYong không hiểu mình đã thể hiện gì để SeungRi nhận ra, càng tự tin là bản thân không vượt quá giới hạn.

Rồi hắn vỡ lẽ, SeungRi đang rất thân với DaeSung. Mà DaeSung lại thẳng ruột ngựa, có cái gì che dấu được đâu? Sẽ chẳng bất ngờ

nếu mọi bí mật bị tuôn ra từ chiếc miệng bốc đồng ấy.

JiYong thật muốn bật cười cho chính mình, đã bị một phen rối loạn kiệt sức.

Âu vậy cũng an tâm, SeungRi vẫn thích phụ nữ là tốt rồi. Trước nay JiYong chưa bao giờ che giấu việc mình thích nam nhân, còn công khai chung sống cùng Victory. Chỉ là hắn nghĩ SeungRi còn nhỏ, không nên để cậu biết quá nhiều. Nhưng giờ phát giác, cậu đã lớn lắm rồi.

Thôi thì cho SeungRi biết cũng tốt, hắn sẽ lựa thời gian thích hợp để giải bày, rằng cậu và JiHuyn vì sao lại được nhận nuôi, và vì sao hắn nổi giận sau khi quan hệ với Nana.

Đang định tắt đi trình duyệt, JiYong liền khựng lại với dòng lịch sử tìm wed cuối cùng của SeungRi.

"Yêu người đồng tính cách biệt hơn 10 tuổi có kết quả không?"

JiYong nghĩ tim mình đã ngừng đập.

Thế giới cũng đảo lộn hết rồi.

Niềm tin vừa tìm lại phút chốc hóa ra vụn vỡ.

"Người đồng tính cách biệt hơn 10 tuổi" là ai? Khi JiYong lớn hơn SeungRi đúng 14 tuổi. SeungRi muốn tìm kiếm cái gì vậy? Sao lại lên mạng mò mẫm thông tin này?

Và tại sao lại dùng từ "yêu"?

Tại sao lại thắc mắc có kết quả hay không kết quả?

Mọi thứ quay vòng vòng với tốc độ chóng mặt, tâm trí chẳng đủ tỉnh táo suy nghĩ gì. JiYong vội vàng đóng sầm laptop lại, hơi thở gấp gáp nặng nề, mắt vô thần bất động.

***

Không ngoài dự đoán, SeungRi vừa bước vào lớp thì Kim Lim đã nhảy cẩn lên, tay bắt mặt mừng, rối ra rối rít, hỏi thăm đủ đường.

– Cậu đã khỏe như vậy sao chú JiYong cứ bảo cậu rất mệt, rằng tớ không nên đến thăm. – Kim Lim nhăn nhó oán trách.

SeungRi cố thoát khỏi sự níu kéo, thoái thác qua loa:

– Chú ấy muốn ấy muốn tớ toàn tâm nghỉ ngơi...

Kim Lim trề môi, ngồi sát SeungRi không rời. Đừng nói SeungRi bản tính không thích thân thiện, dù cậu có muốn thân thiện với bạn bè khác thì với sự đeo bám của Kim Lim cũng chẳng thể kết bạn được với ai.

Chợt Kim Lim đay nghiến:

– Đúng rồi, cái tên thấy ghét kia vừa rồi lại đến tìm cậu.

– Tên thấy ghét? – SeungRi thắc mắc.

Kim lim hỉnh mũi:

– Thì cái tên luôn bảo cậu là người xấu đó. Hứ, không biết ai là người xấu nữa!

SeungRi khó hiểu, lẩm bẩm: – Ai mà bảo mình là người xấu nhỉ? – Rồi chợt cao giọng:

– Là Daesung ư?

– Ừ, là cậu ta đó. Sáng nay như người mất hồn đến hỏi cậu đi học chưa, tớ không thèm trả lời.

SeungRi cảm thấy kì lạ, DaeSung muốn tìm cậu có thể gọi điện mà. Nhưng trên cơ bản thì giữa cậu với Daesung không quá thân thiết đến mức tìm nhau như vậy. Linh cảm đã có chuyện, SeungRi bước vội ra khỏi lớp, mặc Kim Lim í ới muốn đi theo.

Chân tuy đã lành nhưng đi nhiều quá cũng không tốt, SeungRi khó khăn lắm mới vượt qua dãy lầu đến lớp của DaeSung, lại nhận được tin cậu ta lang thang đâu đó rồi. Sắp tới giờ học, còn la cà ở đâu chứ?

Xét trên khía cạnh tích cực, SeungRi dù không hòa đồng vẫn là một người bạn tốt. Nếu không, cậu đã chẳng giúp Nana nhiều đến vậy. Biết rõ DaeSung chẳng có việc sẽ không tìm mình, SeungRi không tìm ra cậu ta thì không yên lòng được.

Khoảng sân của trường Đại học tất nhiên là mênh mông rộng lớn, tuy nhiên với người lặng lẽ thích rút một mình như SeungRi thì những địa điểm hoang vắng luôn hiện ra rất rõ ràng. Bỏ mặc tiếng chuông reo vào lớp học, SeungRi cố gắng lê bàn chân ê ẩm vòng quanh ngỏ ngách các khuôn viên.

Ở một góc khuất sau dãy phòng học là tán đa cao lớn như cổ thụ, rất nhiều rễ cây trĩu xuống che mất tầm nhìn. Thế mà SeungRi vẫn nhìn ra dáng người nhỏ bé ngồi phía sau gốc cây đó. Đơn lẻ, quạnh hiu, tủi hờn.

Daesung rất cao ngạo, tính khí kiên cường luôn dùng tiếng quát để áp đặt người ta, bây giờ lại như kẻ nhút nhát trốn tránh vào nơi hoang vắng. Khi người mang bề ngoài mạnh mẽ rơi xuống vũng lầy đáng thương thì trông càng đáng thương bội phần.

seungRi chậm rãi bước đến, cố đánh tiếng để người kia nghe. Cậu nghĩ DaeSung đang khóc. Nhưng không, con người đó chỉ ngồi thẩn thờ bất động thế thôi.

– DaeSung? – SeungRi cất tiếng dò hỏi.

DaeSung hơi giật mình, nâng mắt nhìn người vừa tới, không nói lời nào tiếp tục cúi đầu, thu mình vào thế giới riêng.

SeungRi ngồi xuống cạnh bên, chẳng thể nói gì, vì thật sự có biết người kia buồn bã chuyện gì đâu. Bản thân còn không biết tại sao lại muốn quan tâm đến kẻ luôn có thành kiến với mình.

Cả hai im lặng một lúc, DaeSung nói nhỏ:

– Cậu đi học được rồi ư?

– Ừm... – SeungRi gật đầu.

– Xin lỗi vì không đến thăm cậu.

– Vết thương nhỏ mà, không việc gì đâu.

Lại tiếp tục rơi vào yên lặng.

Hồi lâu, DaeSung thở dài:

– Không phải không muốn đến thăm, mà bởi do không có tâm trạng, e rằng gặp gỡ khiến cậu mệt mỏi thêm.

SeungRi mơ hồ hiểu được mối bận lòng của DaeSung, có phần ái ngại hỏi:

– Từ hôm đó... Chú TOP có liên lạc với cậu không?

DaeSung không đáp vội, siết chặt bìa thư đang nắm trong tay, xúc động lắc đầu.

– Lâu như vậy mà không liên lạc ư? Sao cậu không thử gọi cho chú ấy?

– Sao tôi phải gọi? – DaeSung hất giọng – Người muốn chấm dứt là anh ta mà.

SeungRi ngạc nhiên: – Chấm dứt?

Đôi môi DaeSung mím lại, cố dằn đi phẫn uất. Với tính khí nóng như lửa mà phải kiềm nén không quát tháo ra quả là kì tích, như một minh chứng tâm hồn đã tổn thương rất nhiều.

– TOP... anh ấy... thật sự đã đến với KwangHee rồi. – DaeSung hạ giọng như mếu.

– Thật ư? – SeungRi không thể tin mọi chuyện tiến triển nhanh đến vậy.

DaeSung vuốt ngược tóc mái lên theo kiểu chán chường bất lực, chìa phong thư qua SeungRi:

– Sáng nay tôi tìm thấy cái này ở thư viện.

SeungRi hiếu kì đón lấy. Phong thư khá nặng, trên bìa không để tên người gửi, chỉ có nơi nhận là nêu đích danh KangDaeSung. Mở ra xem thì bên trong là một xấp hình dày cộm, toàn ảnh chụp lén mọi hoạt động thân mật của hai người thanh niên, nào đi ăn uống, khoác vai thân mật, cười nói rất tình. Khi xem đến tấm chụp cận cảnh nhất, SeungRi ngỡ ngàng nhận ra hai nhân vật chính ấy. Một là chàng trai đào hoa TOP, người còn lại chẳng ai xa lạ, chính là Hwang KwangHee.

– Cậu cho người theo dõi chú ấy? – SeungRi dò hỏi.

DaeSung gằn giọng:

– Tôi không có rảnh làm những chuyện đó. Là có kẻ nặc danh gởi cho tôi!

SeungRi kiểm tra lại những tấm hình, lẩm bẩm:

– Ai lại đi gửi những thứ như vậy?

Lén lút chụp ảnh bạn trai người khác có tư tình rồi gửi đến cho người ta, như vậy chẳng phải quá hèn hạ bỉ ổi ư? Như là hành động đâm sau lưng kẻ khác.

DaeSung lấy xấp ảnh lại, chỉ từng tấm cho SeungRi:

– Đây là khách sạn nơi KwangHee ở, chổ này là nhà hàng tôi với anh TOP thường lui tới, công viên này là nơi KwangHee  từng nói là thích nhất, và đây là nhà của anh TOP. – Giọng Daesung nghẹn lại – Họ đi với nhau tất cả mọi nơi, thậm chí anh TOP còn tìm đến chỗ ở của KwangHee nữa. Đó là người yêu và bạn thân của tôi. Chẳng lẽ họ không biết cảm giác đau đớn là như thế nào sao mà đối với tôi như vậy?

Uất ức, tủi hận, DaeSung tuôn một tràn cảm xúc trong lòng, hơi thở gần như đứt quãng. SeungRi không biết phải an ủi DaeSung thế nào, khi cả tình bạn lẫn tình yêu trong một buổi sáng chợt bay theo mây, lượn lờ theo gió. Có là kẻ vô cảm ngạo mạn cũng phải suy sụp, khổ đau.

Điều SeungRi có thể làm là lặng im xem kĩ lại từng bức ảnh, thể hiện sự đồng cảm của mình.

Nói là thân mật như tình nhân thì cũng không hẳn lắm, có gì đó không thật. SeungRi không biết điểm kì lạ ở đâu, chỉ cảm giác mờ mờ ảo ảo. Có những tấm KwangHee ngã hẳn vào người TOP, có tấm KwangHee ôm sát TOP rủ rỉ vào tai y âu yếm, thậm chí cảnh KwangHee nằm dài trên salon nhà TOP cũng được chụp lại từ phía ngoài cửa sổ.

– Tên thám tử này cũng rất nhiệt tình, dám trèo vào sân nhà chú TOP để theo dõi – SeungRi nhận xét – Góc chụp như cố ý phô bày mối quan hệ mật thiết của họ vậy.

DaeSung nhếch mép cười khinh bỉ, nét trầm xuống u ám.

SeungRi cũng chợt nhận ra, cao giọng:

– Người gửi là KwangHee đúng không? Vì cậu ta ở trong nhà anh TOP nên mới mở cửa cho tên thám tử vào chụp hình được.

DaeSung ghê tởm đến chẳng thể đưa ra lời bình phẩm gì, chứng tỏ bản thân đã nhận ra điều này từ sớm. SeungRi thì ớn lạnh toàn thân với một tình bạn bẩn thỉu đến nhường ấy.

– Giờ cậu tính sao? Có cần gặp chú ấy để minh bạch mọi chuyện không?

DaeSung căm hận:

– Tại sao tôi phải gặp anh ta? Cho dù KwangHee là kẻ thích cướp đoạt tình yêu thì cũng có thể làm được gì nếu bản thân hắn ta không thay đổi?

Nấc lên nghẹn nhào, DaeSung cười chua chát:

– Nếu anh TOP thật sự yêu tôi thì có ngàn vạn KwangHee xuất hiện cũng sẽ không lung lay được tình cảm đó.

Vùi mặt vào hai đầu gối, bờ vai Daesung đã run run khổ hận.

SeungRi chưa từng trải qua cảm giác thất tình nghiệt ngã nhưng nhìn DaeSung vật vã như thế cũng tự khắc cảm nhận được cái đau. daeSung giờ bờ phờ mệt mỏi, không còn vẻ ngời ngời tươi sáng của cậu ấm kiêu hãnh lắm quyền.

Trong sự run rẫy thống khổ ấy, giọng DaeSung không còn rõ nghĩa:

– Tôi... tôi ở Hàn không có ai là bạn, tôi không có cuộc vui nào, cũng không có mối quan hệ nào... Bởi cả cuộc đời tôi là TOP, chỉ mỗi huyng ấy thôi...

– ...

– Nhưng Thế giới của anh ấy rộng lớn lắm, nó không chừa chỗ cho tôi nữa.

– ...

– Không có TOP... với tôi, là không có tất cả...

Khi bản thân thần thánh một người bằng Thế giới, thì lúc mất đi cũng chính là lúc mọi thứ sụp đỗ hoàn toàn. Tâm hồn trống rỗng, xung quanh đen tối, cảm giác chơi vơi không nơi nào níu giữ. Hố đen tuyệt vọng đó tựa như cảm xúc bỗng một ngày nhận ra bản thân chỉ có hai bàn tay trắng.

"Cũng giống như đột nhiên JiYong biến mất không dấu vết vậy".

SeungRi rùng mình với dòng suy nghĩ thoáng qua, nỗi sợ hãi từ đâu ám muội khiến toàn thân ớn lạnh.

-----------------

P/S: 6k từ = 1 chap. Thứ 5 gặp lại, tuần mới may mắn nhé các tềnh yêu, ĐỪNG CÓ MỪ ĐỌC CHÙA NHÁ!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro