Chap 12: Tra hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Người phụ nữ đó là ai? Sao đưa nhiều tiền cho chị ấy vậy?

Tim SeungRi trật đi một nhịp, đã rất cẩn thận ngó trước ngó sau mà vẫn bị DaeSung nhìn thấy. Cậu ta đúng là sao quả tạ đeo bám mà.

– Không liên quan tới cậu. – SeungRi nói nhanh rồi lủi đi.

DaeSung rất hung hăng, nắm tay SeungRi giật ngược lại:

– Sao không liên quan? Cậu thì làm gì có tiền, đó là tiền của chú JiYong!

SeungRi than trời:

– Là tiền chú JiYong cho tôi, là chuyện riêng của tôi. Cậu đừng xen vào nữa được không? Coi như tôi van xin cậu đấy.

DaeSung trừng mắt:

– Nếu cậu là người thật thà thì tôi việc gì phải quan tâm? Nhưng dám lừa dối chú JiYong là không bỏ qua được. Lợi dụng tình thương của chú ấy để bòn rút tiền của hả?

SeungRi cố vùng ra khỏi tay DaeSung:

– Cậu ăn nói cho cẩn thận, tôi làm gì lừa dối chú JiYong?

Sức phản kháng của SeungRi khá là mạnh mẽ, làm DaeSung càng giận dữ hơn. Đã có thành kiến từ trước, còn nghe nhiều chuyện xung quanh, hôm nay Daesung nhất định phải tìm cho rõ ngọn ngành, một lần giải quyết cho xong.

Bất ngờ buông tay khiến SeungRi loạng choạng suýt té, DaeSung hất giọng.

– Theo tôi!

SeungRi khổ tâm nắm lấy cổ tay đau điếng của mình, không hiểu đã làm sai cái gì mà cứ bị DaeSung ám thị mãi không dứt.

Thấy SeungRi không rời gót, DaeSung quát:

– Đi mau! Muốn tôi nói tất cả với chú JiYong không hả?

SeungRi cắn mạnh vào môi, bức rứt không yên, buộc lòng phải theo sau DaeSung. Thầm oan thán không biết đến bao giờ mới được DaeSung buông tha nữa.

Cả hai bước vào một gian phòng học trống trãi gần đó. DaeSung hầm hầm khoanh tay đứng dựa vào cạnh bàn nhất, hất mặt về phía bục giảng, ra lệnh cho SeungRi.

– Đóng cửa lại rồi lên đó đứng.

SeungRi không buồn phản kháng nữa, lặng lẽ khép hai cánh cửa rồi bước lên bục, dựa lưng vào bảng trân mắt nhìn DaeSung.

– Quay lưng lại!

SeungRi thở dài ra, úp mặt vào bảng. Cứ làm theo cho xong.

Ở phía sau lại nghe tiếng DaeSung trịch thượng:

– Kéo ống quần lên, cả hai luôn ấy!

Bấy giờ SeungRi không thể nhịn được, ngoái đầu lại:

– Tôi không đắc tội với cậu, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Chỉ vì không muốn chú JiYong biết những gì xảy ra ở LonDon mà tôi phải bị hạ nhục thế này ư?

DaeSung hất giọng:

– Bất cứ kẻ nào có tà tâm với chú JiYong thì đừng mong nhận được lòng tốt từ tôi.

SeungRi khổ lòng giải thích:

– Tôi chỉ cho người bạn mượn tiền thôi, không có lấy tiền của chú JiYong thật mà.

– Đừng có nói nhiều! Quay người lại và kéo ống quần lên cho tôi! – DaeSung không khoan nhượng.

SeungRi uất ức đến đỏ hoe hai mắt, môi cũng run run, nghẹn ngào đến người cũng run.

– Tại sao cậu lại muốn tôi làm vậy? – Bắt người ta quay lưng, chổng mông mà kéo ống quần không phải là quá đáng lắm sao. Sự tổn thương nhục nhã đó sẽ không bao giờ rửa trôi được.

DaeSung là người chưa bao giờ biết kiên nhẫn lại càng thẳng tính muốn gì là phải được. Cậu cầm di động lên, nghiến răng:

– Thi hành ngay lập tức hoặc là tôi gọi cho chú JiYong!

SeungRi liếc thấy DaeSung bấm bấm số thì không dám chần chừ nữa, môi công lên cùng đôi mắt ngấn lệ.

– Cậu quá đáng lắm. – Thốt ra lời oán trách xong liền xoay lưng lại, cúi xuống, mắt nhắm chặt kéo hai ống quần lên thật. Kéo đến qua đầu gối. Ai đi ngang sẽ được thấy một khung cảnh rất buồn cười, một chàng trai xắn quần lên cao đứng trên bục giảng úp mặt vào tường, y như trẻ con học thuộc bài bị thầy cô phạt.

Làm chuyện mất mặt như thế thì có là kẻ đã quen cam chịu nhúng nhường cũng sẽ bị sự tổn thương khoét hỏng thêm vết sâu vào tâm trí, cảm giác trái tim sẽ rỉ máu từng giọt.

SeungRi đứng im cố nuốt trôi uất ức trong lòng, Daesung phía dưới rất chú tâm quan sát.

DaeSung đinh ninh rằng sẽ không có đâu, sẽ vạch trần SeungRi lừa gạt ngay lúc này. Nhưng, toàn thân cậu lập tức thần ra bất động.

Ngay bắp đùi của SeungRi thật sự có vết sẹo lớn, dấu tích của một vết thương rất nặng, qua nhiều năm chẳng thể phai mờ.

– ... Đúng là SeungRi sao? – DaeSung lẩm bẩm ngỡ ngàng.

Qua lời kể của Hwang KwangHee và vẻ lấm lét của SeungRi mỗi khi nhắc đến chuyện bên Anh Quốc, DaeSung có linh cảm rất lớn về việc SeungRi hiện tại chỉ là "giả mạo". Tức là, kẻ mà đang sống cùng JiYong không phải là SeungRi năm xưa mà hắn từng nuôi nấng.

Rồi khi nãy chứng kiến cảnh SeungRi lén lút đưa tiền cho người phụ nữ lạ mặt, DaeSung càng khẳng định người này đang cố đóng giả là con nuôi của JiYong để bòn rút của cải. Bởi vốn dĩ bên LonDon, SeungRi là một tên nghèo kiết xác.

Và điểm để nhận dạng thật giả duy nhất chính là vết sẹo năm xưa "SeungRi thật" bị trúng đạn. Đó là vết thương rất nặng cho nên sẽ để lại sẹo rất rõ ràng.

Nay, tận mắt chứng kiến, Daesung không khỏi bối rối vì suy nghĩ sai lệch của mình. SeungRi trước mặt cậu chính là đứa bé năm xưa, thật đúng là con nuôi của JiYong.

Không nghe Daesung nói gì, thời quan qua cũng lâu, SeungRi lặng lẽ kéo ống quần xuống. Cậu chỉ nhờ DaeSung giữ bí mật một câu chuyện, vậy mà phải chịu uy hiếp, lăn nhục, ở đâu ra kiểu bạn bè như thế? SeungRi đã bất mãn đỉnh điểm, trước khi rời đi, đôi mắt ướt lệ chiếu thẳng vào DaeSung:

– Thỏa lòng cậu rồi chứ, Chết tiệt!

Tiếng đóng cửa vang lên mang theo sự tủi hổ, phẫn nộ, lòng DaeSung ngổn ngang loạn xạ. Cậu không nghĩ SeungRi  sẽ khóc, càng không nghĩ mình bị mắng nhiếc là đồ bỉ ổi. Thật là cậu vừa làm chuyện quá đáng lắm sao?

DaeSung vốn là công tử được bao bọc từ trong trứng, ngay cả TOP xưng danh Đại ca một vùng cũng bị cậu quát nạt lên xuống ngày hai ba chập, ra lệnh và sai khiến đã được mặc định hiển nhiên trong cuộc sống của DaeSung rồi.

Nay, có một con người rất cam chịu, hay thu người khép kín, chẳng động chạm vào ai, bị cậu chọc cho đến rưng tròng uất hận như vậy, DaeSung không khỏi động tâm suy nghĩ.

Nước mắt của SeungRi thật khiến người ta cảm giác nặng chịt.

***

SeungRi trở lại lớp học, biết là sẽ chẳng học hành gì được nên vội vàng thu dọn sách vỡ, đi thẳng ra cổng trường.

Đã quá đủ cho một ngày chịu nhiều thương tổn, cậu muốn trốn vào một góc thật nhỏ, thật tối, để trái tim nhỏ bé không bị ai làm đau nữa.

Thế mà chẳng hiểu sao con người đáng nguyền rủa kia vẫn nhanh hơn SeungRi, hiện đang đứng chặn ngay lối hành lang.

SeungRi lần này không trốn tránh, bao nhiêu tự tôn cũng bị chà đạp hết rồi, chỉ bởi luôn ngó xuống đất đã thành thói quen. Nên dù cúi đầu, cậu vẫn là hiên ngang bước qua con người đó.

– Ya! –DaeSung bí xị mặt, nắm tay SeungRi giật lại.

SeungRi vùng ra, lạnh giọng:

– Cậu còn muốn gì nữa? Có cần tôi quỳ xuống bái lạy luôn không?

DaeSung cố nuốt câu mỉa mai, thở dài:

– Xin lỗi!

Seungri ngạc nhiên, trân mắt nhìn. Với một số người tiếng xin lỗi rất đơn giản. Nhưng với người kiêu hãnh cao ngạo như DaeSung mà chịu xuống giọng thì có khi trời đất thiên địa đảo lộn hết rồi.

– Nếu thật đã làm cậu tổn thương, thì tôi xin lỗi. – Dù có hơi miễn cưỡng, DaeSung vẫn nói rất rõ ràng.

SeungRi vẫn cúi đầu, không biết hồi đáp ra sao. Ba năm học chung cao trung, cậu chỉ là một đứa vừa nghèo vừa nhút nhát trong góc lớp, còn DaeSung và nhóm bạn thì tung hoành cái quyền quý công tử của mình. Nay con người tại thượng đó chủ động nhận lỗi, nhất thời SeungRi nuốt không trôi, lúng ta lúng túng.

Rốt cuộc DaeSung hết kiên nhẫn, nhíu mày:

– Ya, tôi đã xin lỗi rồi còn gì? Sao kiêu căng quá vậy?

SeungRi kiêu căng? Chuyện buồn cười nhất cậu từng nghe, nên phải lên tiếng:

– Tôi không giận cậu. – Rồi nhanh chóng rời đi.

DaeSung không thỏa mãn câu hồi đáp, vội bước theo.

– Còn nói là không giận, cả cái nhìn cũng chẳng thèm ném cho tôi kia mà.

SeungRi cứ bước lặng thing.

DaeSung cảm thấy đó là sự phiền phức, cũng là sự ray rứt nữa. Cậu trước nay cái gì luôn phải rành mạch, sai là sai, đúng là đúng. Bởi nghi oan cho SeungRi thì buộc phải nhận lỗi, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hết ghét con người này.

Vẫn sóng bước cùng SeungRi, Daesung vừa phân bua vừa lẫy hờn:

– Không phải tôi cố ý hạ nhục cậu, chẳng qua chỉ muốn xác nhận cậu có phải con của chú JiYong không thôi. Nếu thật sự là con chú ấy, tôi làm sao có thể gây tổn thương cho cậu?

"Bộp"

DaeSung đang cố giải thích thì SeungRi đi đứng thế nào để rơi cả sách vở xuống đất, lập tức bối rối cúi xuống nhặt, bàn tay có phần run run.

Lần thứ hai phải giúp SeungRi thu dọn đồ rơi rớt, DaeSung  cũng thấy buồn cười.

Nhận lại sách vỡ từ Daesung, thái độ SeungRi lấm lét, mặt mày tái xanh đi.

– Cậu, cậu tại sao lại nghĩ tôi không phải con của chú JiYong? – Miệng hỏi, ánh mắt dò xét nhìn DaeSung.

Daesung vô tư đáp:

– Vì bên Anh Quốc cậu họ Seung tên Ri, về đây tự dưng đổi họ Lee, còn giấu diếm hành tung, không khả nghi thì là gì?

Biểu hiện của SeungRi như khó thở, mỉm cười ngượng rồi bước đi.

– Vậy... bây giờ cậu không nghi ngờ nữa sao? – Trong câu nói mang theo điều lo lắng.

DaeSung nhún vai:

– Vì chân cậu có vết sẹo bị đạn bắn mà. Với lại, nếu cậu không phải SeungRi thì chú JiYong đã nhận ra rồi, cần gì tới tôi, phải không?

SeungRi cười cười gật đầu, cố lủi đi thật nhanh.

Đúng là không có cảm tình với SeungRi, nhưng nghĩ lại cũng là con cưng của JiYong – người mà DaeSung dành tình cảm yêu thương chỉ sau cha ruột, nên cậu thật không muốn mối quan hệ của cả hai căng thẳng.

Nhìn đôi chân đất be bé của SeungRi, DaeSung liền chạy đến đi song song.

– Để tạ lỗi, tôi mua cho cậu đôi giầy khác nhé? Thế này mà về chú JiYong sẽ gặn hỏi đó.

SeungRi dừng bước, nhìn xuống bàn chân trần lấm lem bụi, tránh né đáp:

– Tôi, tôi tự mua được...

– Đừng khách mà. DaeSung này ghét nợ nần lắm, tôi mua giầy mới cho cậu, xem như vụ hiểu lầm hôm nay là sòng phẳng đi.

Lời DaeSung quyết như ra lệnh, lại nặng chịt hơi hớm áp đặt. SeungRi phân vân lưỡng lự rồi cũng nối gót theo. Cậu không muốn day dưa nhiều với Daesung, âu đây là cách để cả hai chẳng vướng bận gì nữa.

SeungRi đợi trước cổng trường, DaeSung xuống gara lấy xe.

Nhìn thấy chiếc Camry nhỏ sang trọng trườn đến, SeungRi không khỏi âm thầm ngưỡng mộ. Ngồi vào chiếc xe đó tự nhiên cũng thấy thân phận của mình nhỏ bé đi. Cùng tuổi, cùng học một trường mà số phận cả hai cách biệt quá.

Mới bước chân vào lớp mười DaeSung đã là thành phần nổi cộm của khối cao trung. Vừa khôi ngô tuần mỹ, vừa cao sang có tiền, lại tài năng kiêu hãnh, trở thành tâm điểm ghen tỵ của nhiều người là điều tất nhiên.

SeungRi luôn biết thân phận mình nên khi KwangHee ngõ lời gia nhập nhóm cậu liền từ chối, an nhàn trong khiếp sống nhỏ bé của mình vẫn hơn ganh đua đèo bồng vối tầng lớp mình không với tới được. Huống gì, SeungRi chẳng đam mê gì cái kiểu kết phái chia bè nam thanh nữ tú gì đó.

Nói là nói vậy, chỉ vì không thể có nên không quan tâm, chứ cuộc sống sa hoa như nhóm của DaeSung ai lại không mơ ước đến?

Không nghĩ là thời gian qua đi lại có cơ duyên tiếp tục học chung một trường, dây dưa mối quan hệ giữa hai người cha.

Suốt quảng đường SeungRi không nói nhiều, chốc chốc liếc nhìn tay lái của DaeSung. Nếu cậu cũng được sở hữu một chiếc xe cao quí, cũng có gia sản kết sù thì hẳn sẽ được hạnh phúc nhiều lắm, ít không nếm nhiều khổ ải tủi nhục suốt mười mấy năm qua. Tự khát khao viễn tưởng đó, SeungRi lặng lẽ nhìn vào đôi tay trắng không của mình, trắng tài sản, trắng tình thương, trắng cả một cuộc đời.

Nhận ra bầu không khí ngột ngạt, DaeSung lên tiếng:

– Việc cậu đưa nhiền tiền cho người khác thật là nghiêm trọng đó, nhất định sẽ nói với chú JiYong chứ?

SeungRi không đáp vội, giọng lí rí:

– Tôi sẽ nói mà...

Daesung thở dài: – Cậu mà chẳng phải con chú JiYong thì tôi chả thèm nhọc lòng chiếu cố, giữ khư khư bí mật cho cậu.

SeungRi lặng im, biết rõ mối quan hệ này bởi vì JiYong mới dây dưa ra đến vậy. Vốn dĩ cậu không thích DaeSung, DaeSung không ưa cậu, nước sông chẳng phạm nước giếng đi.

Daesung chách miệng:

– Người phụ nữ đó sao mà quen quá, hình như gặp ở đâu rồi thì phải. Không nhớ nổi...

Hai tay SeungRi đang vào nhau, vờ chẳng quan tâm để chủ đề này không phải bàn thảo nữa.

Vốn DaeSung đã một lần gặp Nana katmasu ở đảo JeJu, nhưng bản tính hời hợt không quan tâm ai, lại mang danh đi "ké" suất của JiYong nên chẳng có qua lại với nhân viên của JiYong hắn làm gì. Thành ra cả TOP lẫn DaeSung đều chẳng ấn tượng đến Nana lắm.

Mà tất nhiên SeungRi chẳng muốn khơi gợi cho DaeSung nhớ đến làm gì.

DaeSung dắt SeungRi đến một tiệm giầy sang trọng, cho cậu thỏa thích lựa chọn theo ý muốn. SeungRi biết người ta có tiền, nhưng vẫn ngại ngùng chọn đôi thấp giá nhất. DaeSung không đồng ý lắm ra sức càm ràm, cuối cùng vẫn phải chiều theo ý cậu.

Sự đền bù cảm giác không thỏa lấp, Daesung chủ động mời SeungRi đi ăn. Sau năm lần bảy lượt từ chối không thành, SeungRi đành phải theo Daesung đến nhà hàng ở tận ngoại ô, nghe đâu là có món thịt cừu DaeSung yêu thích lắm. Nói chung là mọi tội lỗi do hiểu lầm DaeSung muốn được giải quyết ngay tức khắc.

– Hôm nay bác giúp việc không đến, tôi về trễ sẽ không ai nấu cơm cho chú JiYong. – Vừa bước xuống xe SeungRi đã lo lắng.

Daesung gạt phăng:

– Mười năm không có cậu nấu cơm chú ấy cũng không chết đói. Lo gì, vào đi!

SeungRi rất miễn cưỡng bước vào nhà hàng, nhìn đông ngó tây chán nản. Vô tình, ánh mắt chạm phải một người.

Người kia ngồi sát góc nhà hàng, nơi có vài chậu hoa điểm xuyến rất thanh lịch, trang nhã y như chính con người đó. Cũng đồng lúc nhận ra SeungRi, cậu ta ngạc nhiên đến bật cao giọng:

– Lee SeungRi?

Daesung  nghe tiếng liền nhìn về phía đó, nhướng mày:

– Hwang KwangHee? Cậu cũng đến đây ư?

Quả là hắn ta, kẻ muôn đời sống trong thế giới thanh cao của mình. Thấy DaeSung cùng "kẻ chết ra tro cũng nhận ra là ai" bước đến gần, nét mặt tất nhiên biến sắc quái dị.

– Cậu đi chung với SeungRi?

Daesung thản nhiên:

– Thì sao? SeungRi hiện học cùng trường với tôi mà.

SeungRi không lạ gì tính khí khinh người của KwangHee. Từ ba năm trước khi cậu từ chối không gia nhập nhóm đã bị KwangHee xem là kẻ không đội trời chung rồi. Chính vì vậy mà SeungRi không muốn quan hệ nhiều với Daesung, bởi Daesung và KwangHee là đôi bạn thân, họ đều dùng ánh mắt ngạo đời mà nhìn thiên hạ.

Dù SeungRi chẳng tỏ vẻ muốn chào hỏi, KwangHee vẫn vì sự quý phái của mình phải lên tên trước, chìa tay ra:

– Đã lâu không gặp, cậu cũng chẳng thay đổi mấy. Còn nhớ tôi không?

SeungRi không nhiệt tình đón nhận cái bắt tay, cười qua loa cho qua. Mang tiếng bạn bè mà như đôi bờ xa lạ.

KwangHee chán ghét lườm ánh mắt.

DaeSung hỏi:

– Đến có một mình ư? Lạ nha, đơn phương độc mã không phải là tính cách của cậu.

KwangHee nghếch môi:

– Dĩ nhiên có người mời tôi mới tới. A, anh ấy trở lại rồi kìa.

Từ hướng cửa toilet, một chàng trai anh tuấn lịch lãm đi lại. Mái tóc bồng bềnh theo bước chân tô đậm thêm chất lãng tử phong lưu. Trông thấy SeungRi và Daesung, mắt tròn thích thú:

– Ô, KwangHee cũng gọi hai em tới đây à?

DaeSung hốc miệng mở thật to:

– TOP huyng? – Rồi tức khắc lên cơn khó thở – Anh hẹn hò với KwangHee?

TOP nhíu mày giải thích:

– Cái gì mà hẹn hò, tình cờ gặp nhau trên đường nên cùng đi ăn thôi. Em với SeungRi đến cũng tốt, ngồi chung đi.

Sự bình thản của TOP càng khiến Daesung nuốt không trôi, trừng trừng nhìn thẳng KwangHee.

KwangHee nhún vai, tỏ ra vô tội, trong ánh mắt bao hàm sự mỉa mai, như kiểu "là bạn trai cậu mời tôi mới đi".

– Sao ngay từ đầu không báo em biết? – Vẻ không hài lòng của DaeSung thật rõ ràng.

TOP cười buồn: – Đã bảo là tình cờ mà.

– Vậy nếu em không xuất hiện, anh vẫn một mình dùng cơm với cậu ta?

TOP không cười nữa, nghiêm giọng:

– Thế thì có gì không đúng?

Hai người tự mà ăn với nhau! – DaeSung quát xong chẳng nói gì thêm, một mạch rời khỏi nhà hàng.

SeungRi ở giữa chẳng hiểu cớ sự gì, đành nối gót chạy theo DaeSung.

Lạ lùng là TOP chẳng đuổi theo, chỉ thở dài ngồi xuống, dùng tiếp phần cơm dang dở của mình.

KwangHee không khỏi hoài nghi, mà sự thích thú cũng không giấu được, vờ vẻ âu sầu hỏi:

– Anh để cậu ấy đi như vậy ư?

TOP cười buồn không đáp, phần thời gian còn lại của bữa cơm cũng chẳng nói gì nữa, cái giận trong lòng chẳng muốn bày tỏ ra.

Daesung hùng hổ ra xe, óng rầm cửa. Cũng may SeungRi đoán biết tâm tình nên nhanh chóng leo vào chỗ ngồi, nếu không DaeSung đã nhấn ga mà chẳng thèm để ý cậu lên xe hay chưa.

SeungRi phần nào hiểu câu chuyện. Từ đảo JeJu đã biết cậu ta hay ghen như thế nào rồi, nhưng ghen vô lý đến mức này thì SeungRi thấy cảm thông cho TOP. Chỉ là một bữa cơm tình cờ thôi mà, hung hăng bỏ đi như vậy chẳng phải quá đáng sao?

DaeSung lái xe rất nhanh, như bạt mạng.

SeungRi biết kẻ đang nóng giận thì cần nơi phát tiết, nên cam chịu lặng im mà tim đánh trống thình thịch chẳng biết tai nạn xảy ra lúc nào. Thâm tâm cậu cho rằng người sai là DaeSung, người đáng thương là TOP và KwangHee hoàn toan vô can cớ sự. Nhưng cậu không lên tiếng vì chẳng phải chuyện của mình, huống gì có thân thiết gì với DaeSung đâu? Mà cậu thì đang muốn về sớm để lo bữa cho JiYong. Ôi cũng là một công đôi việc, ngậm miệng cho xong.

Đột ngột Daesung thắng gấp, cua hẳn vào lề đường, tiếng ken két vang lên in ỏi.

Khi xe dừng lại thì tim SeungRi cũng muốn rớt ra ngoài.

------------------

P/S: Hôm nay 2 chap nhé, thứ 5 gặp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro