Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🎶Happy bithday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you.🎶
-Hyunie của ba mẹ mau ước rồi thổi nến nào con .
-A... Con của ba giỏi quá. Con ước gì thế?
Hyunie lắc đầu cộng thêm cái mỏ chu chu kèm với cái giọng ông cụ non trả lời :
-Người ta nói là nếu nói ra điều ước sẽ không thành hiện thực được đâu.
Mẹ Hyunie nhìn đứa con trai ra giọng người lớn trả lời không nhịn cười được mà  xoa đầu Hyunie:
-Cắt bánh nào ông cụ non của tôi.
.....
Bữa tiệc sinh nhật của cậu nhóc tên Hyunie 8 tuổi được tổ chức như những người khác. Cũng có bánh, có quà, có nến. Nhưng cậu nhóc lại cảm thấy rất ấm áp vì sinh nhật cậu có bánh kem là do mẹ làm, những món ăn nghi ngút khói thơm lừng trên bàn là do ba cậu nấu và có món quà đặc biệt là một ngày nghỉ của ba mẹ cậu.

Ở cái ngoại ô thành phố X này , ai cũng biết ba mẹ cậu đều là cảnh sát đặc nhiệm muốn tìm được một ngày nghỉ cũng rất khó. Nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu con trai yêu quý nên họ đã sẵn sàng nghe sếp trên la mắng vì không hoàn thành nhiệm vụ để được ở bên con trai bé bỏng của mình.

Một căn nhà gỗ đơn sơ nằm giữa một khu Y đồ sộ , một gia đình tuy không khá giả nhưng lại hạnh phúc nhất cái chỗ này.
Điều hạnh phúc đó có lẽ sẽ được tiếp diễn mãi mãi nếu đêm hôm đó không xảy ra.....
††††††††††††
-Mau... Mau cứu lấy con tôi... Chúng tôi ... Chịu đựng được... Mau cứu nó. Hyunie mau.. Cứu thằng bé.
Ánh sáng vàng đỏ rọi sáng cả một vùng trời ngoại ô thành phố X . Trong đám cháy người phụ nữ tay ôm khư khư lấy đứa con trai đang ho sặc sụa truyền ra cho một người lính cứu hỏa.
-Đừng lo cho tôi.... mau đưa nó ...ra ngoài đi hụ hụ
-Anh và chị hãy ở yên đó chúng tôi sẽ vào cứu anh chị ngay.

Ông trời đã quyết định cho đi thứ gì ắt sẽ lấy lại bằng được thứ đó mà không ai có thể cản lại được.

Khi người lính cứu hỏa đã đưa được cậu bé an toàn ra khỏi đám cháy thì "ầm" cả căn nhà gỗ đã bị ngọn lửa nuốt trọn vào bụng mà đổ sập xuống.
-Ba... Mẹ... Mau cứu ba mẹ con hức... Baaaa
Cậu nhóc kêu khóc thảm thiết muốn nhào vào trong đóng lửa nhưng bị các chú hàng xóm ôm lại . Tuyệt vọng, cậu khụy xuống gục mặt vào đầu gối mà khóc.
Những người hàng xóm xung quanh chỉ còn biết đứng nhìn rồi ôm lấy thân hình bé bỏng của cậu để an ủi.

Một ngày chủ nhật , không khí u ám bao trùm cả một góc trời. Tiếng kèn trống vang lên, những tiếng hô chào rồi nghiêm của những đội cảnh sát đặc nhiệm.
Tay nắm chặt lấy hai di ảnh, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ ngầu đi vì khóc quá nhiều. Giờ đây trong phút giây đưa tiễn cuối cùng cậu đã không rơi được một giọt nước mắt nào nữa. Có lẽ nước mắt của cậu đã cạn rồi sao ?
Buổi tang lễ được diễn ra chu đáo. Người thì đến viếng rồi về, người thì ở lại an ủi cậu bé 8 tuổi bất hạnh.
Đêm xuống, một mình cậu ra ngồi cạnh ba mẹ mình :
-Không phải ba ba từng hứa là sẽ đưa con đi chơi công viên giải trí sao ? Giờ ba ba mau đưa con đi đi...Cả mama nữa không phải người hứa hôm nay sẽ cùng con đi mua bộ lắp ráp mô hình sao? Người cũng mau dậy đi mua cho con đi chứ...
Cái đầu nhỏ bé từ từ gục xuống đất mím chặt môi. Cứ ngỡ những giọt nước mắt đã không thể rơi nữa nhưng giờ nó đang thi nhau lăn trên khuôn mặt này. Bờ vai run lên từng đợt bỗng dừng hẳn lại khi có một bàn tay to chạm vào.
-Chào cháu, ta là bạn của ba mẹ cháu. Cứ gọi ta là bác Im.
-Cháu.. Chào bác...
-Yoon à , Jeak à. Mình sẽ giúp hai cậu nuôi cháu nó. Nên hai người cứ yên tâm mà nghỉ ngơi nơi ấy đi.
Như không hiểu được những gì người đàn ông đó nói nên cậu nheo đôi mắt đẫm nước nhìn ông. Ông cười hiền lành xoa đầu cậu :
-Từ giờ con sẽ đến sống với ta. Ta với ba cháu từng có nói là nếu cả hai có con thì sẽ làm xui gia nhưng tiếc thay... Chưa thấy con và con ta kết hôn thì ông bạn này của ta đã phải đi điểm danh nơi đó rồi.
-Kết hôn? Là gì ạ ?
- Sao này lớn lên con sẽ biết giờ theo ta về nhà nào.
Ông biết là cậu sẽ không đi nổi vì cậu đã qùy ở đây quá lâu rồi. Nhấc nhẹ người cậu lên lưng ông bất đầu cõng cậu đi ra xe đậu phía ngoài.
††††††††
Hơn 30 phút chạy xe cuối cùng cũng đến một căn nhà không quá lớn cũng không phải nhỏ. Ngôi nhà hai tầng được sơn phết pha màu cực đẹp. Cậu chậm rãi từng bước đi vào nhà, ánh mắt không quên dò xét khắp căn nhà rộng lớn. Trên lầu có ba đứa con nít , một chắc trạc tuổi cậu 2 đứa còn lại chắc là nhỏ hơn cậu rồi.
-Chào em đến với ngôi nhà này, anh là Im YoungMin......
††††††††‡‡‡‡†††††‡‡‡‡
[Trở lại thực tại]
Hơi thở đều bất chợt trở nên khó khăn , khuôn miệng bắt đầu lẩm bẩm :
-Ba.. Mẹ... Cứu họ...
YoungMin nghĩ rằng DongHyun chắc lại gặp ác mộng đó nữa rồi nên ngồi lại gần giường nắm lấy tay cậu :
-Hyunie ngoan không sao rồi...
- Hức... Hức..
Là cậu đang khóc, cậu vừa khóc trong mơ và những giọt nước mắt những tiếng nất nghẹn ngào cũng đồng thời vang lên ở hiện thực. Anh nhìn cậu khóc mà tim anh đau nhói muốn chết đi được. Không còn cách nào khác anh nằm luôn lên giường cậu ôm cả cơ thể cậu vào lòng mà dỗ ngủ.
††††††††††
Tu bi còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro