Chương 24 tự chui đầu vào lưới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Hải kinh ngạc hạ miệng, lập tức xả môi, đáp:

“Hẳn là có liên quan tới ta .”

“Có liên quan với ngươi ? Bọn họ dẫn theo quỷ tới tìm ngươi? Hay là nói bọn họ là tới bắt ngươi?”

Phong Thành ngữ khí dễ dàng suy đoán.

Lời này vừa nói ra, Mộ Hải sắc mặt đột biến, nói chuyện ngữ khí cũng có chút nói lắp .

“Ta, ta sao có thể ngờ được , bọn họ, bọn họ hẳn là…”

” Người Ninh phủ.”

Nhược Á Phỉ lấy tốc độ cực nhanh nhận nói.

“Ngươi sao có thể biết?”

“Ngươi sao có thể biết?”

Đồng dạng ngữ khí, vẻ mặt giống như nhau, Phong Thành cùng Mộ Hải không tự chủ liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đều lộ ra biểu tình quái dị.

Nhược Á Phỉ nhíu mày, cười híp mắt quét hai người, nói:

“Ta vừa ở cửa nhìn thấy Ninh Hà .”

Nói đến Ninh Hà, nàng trước thế nhưng không nhớ ra được, hắn không phải là phụ thân của Ninh Hạ Quân Ninh gia sao?

Nói cách khác, hắn đến nơi đây này, khả năng lớn nhất có thể là bởi vì phát hiện nàng là hung thủ làm con của hắn bị thương, lúc này mới truy tra qua đây.

Nghĩ đến tình cảnh hai người gặp mặt, Nhược Á Phỉ một lúc sợ, nếu như hắn thực sự biết mình là hung thủ hại con của hắn, sợ rằng trong nháy mắt đó cũng sẽ không đem nàng buông ra, mà là sẽ trực tiếp bóp chết nàng.

“Ninh Hà? Ngươi thế nhưng gặp được Ninh Hà?”

Mộ Hải lòng bàn tay siết chặt, trên mặt ức chế run rẩy không ngừng, một đôi con ngươi màu đen mở thật lớn.

Nếu nói vừa rồi chỉ là suy đoán người Ninh phủ tới, suy đoán mục đích bọn họ tới, hiện tại hắn đã hoàn toàn có thể khẳng định, nhất định là có cao thủ ở Ninh gia phát hiện tung tích hắn đã từng xuất hiện, vì thế dẫn người đến tìm hắn , bọn họ nhất định là muốn bắt hắn, muốn bắt được Á Phỉ ngày đó cùng hắn hành động !

“Đi mau, Á Phỉ, mau rời nơi đây, ở đây không an toàn.”

Mộ Hải xúc động đánh về phía Nhược Á Phỉ, muốn bắt tay nàng làm cho nàng rời đi, thế nhưng hắn thế nhưng xuyên thấu qua thân thể của nàng nhào tới trên mặt đất.

Nhìn thấy động tác Mộ Hải, tâm Nhược Á Phỉ đột nhiên bị cái gì khẽ động, nàng lắc đầu, trầm giọng nói:

“Ta đã sớm biết ở đây nguy hiểm, thế nhưng, hiện tại có thể trốn đi nơi nào đây? Ngươi vẫn là không cần lo nữa , hảo hảo đợi đi.”

Mộ Hải hơi nhếch môi cánh hoa, mặt tái nhợt càng phát ra trong suốt một chút, hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói:

“Bọn họ lần này hẳn là tới tìm ta , nếu như ngươi ở nơi này nói, ngươi sẽ bị nguy hiểm , ngày đó ngươi cùng ta cùng nhau vào Ninh phủ, bọn họ lần này rõ ràng là tới tính sổ . . . Ngươi đi nhanh lên đi.”

Nói xong lời cuối cùng, hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhược Á Phỉ.

Nhược Á Phỉ ngưng mắt, nhàn nhạt nhìn hắn, khẽ thở dài, yếu ớt nói:

“Vừa rồi Ninh Hà không phải đã gặp ta sao? Nếu như ta thực sự rời đi , ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua ta sao?”

“Ta. . .”

Mộ Hải nháy nháy mắt, toàn thân buộc chặt, bắt đầu tự oán , đều là hắn, đều là lỗi của  hắn .

Nếu như không phải vì hắn, Á Phỉ sao có thể bị bại lộ, bởi vì hắn là quỷ, một quỷ năng lực thấp, vì thế người nọ mới có thể truy tung đến hắn, đều là lỗi của  hắn!

Mộ Hải hoảng hốt phe phẩy đầu, một bộ dáng thất hồn lạc phách, vẻ mặt viết tự trách, viết tự ti, viết ảo não. . .

Vô số loại cảm xúc không tốt ở trên mặt hắn hiện lên.

Phong Thành xả môi, như có điều suy nghĩ híp hí mắt, quỷ này thật đúng là nặng tình nặng ý, hắn lại không phải cố ý làm cho người ta tìm thấy, bây giờ lại còn có thể tự trách, còn có thể não hối hận .

Suy tư hồi lâu, hắn lúc này mới chuyển quá tầm mắt, rơi vào mắt vẻ mặt Nhược Á Phỉ lo lắng nhìn trên người Mộ Hải.

“Mộ Hải, không nên tự trách, không phải lỗi của ngươi, nhìn ngươi bộ dáng khổ sở, trong lòng ta cũng không chịu nổi, nếu không có ngươi, ta đã sớm chết đói ở hậu viện Nhược gia, thế nào còn có thể bình an đứng ở chỗ này đâu.”

Một đôi con ngươi nhu tình nhìn hắn, ngữ khí vô cùng ôn nhu.

Mộ Hải thân thể run rẩy, ngẩng đầu, cặp con ngươi đen buồn bã dần dần có ấm áp .

“Á Phỉ, có thể gặp được ngươi thật tốt.”

Nếu như có thể, hắn thực sự không muốn hắn yếu như vậy , hắn hi vọng hắn có thể trở nên cường đại, có thể có tư cách bảo hộ nàng.

Phong Thành phiết bĩu môi, vẻ mặt buồn nôn bộ dáng vỗ ngực, trêu chọc ngữ khí nói:

“Hai người các ngươi đừng ác tâm như vậy, thấy ta toàn thân muốn nổi da gà , muốn động dục cũng không phải lúc này, nguy hiểm đang càng ngày càng gần, các ngươi còn có tâm tư muốn loại chuyện này, không được a.”

Nhược Á Phỉ khóe miệng co quắp, quay đầu, con ngươi băng lãnh trừng mắt hắn, đạm thanh mở miệng nói .

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta động dục a? Giữa chúng ta cho dù có tình, đó cũng là tình thân, đối với ta mà nói, Mộ Hải là đệ đệ của ta.”

Ban đầu nghe thấy Phong Thành nói, Mộ Hải nhiều năm sắc mặt tái nhợt lại hiện ra đỏ ửng, thế nhưng đang nghe đến Nhược Á Phỉ nói, mặt đỏ ửng lập tức biến mất, trên mặt non nớt là thần sắc bị thương, bất quá gần một giây mà thôi, sau đó là buồn bã.

Hắn chỉ là đệ đệ mà thôi, aizzz, mặc dù hắn chết chỉ có mười ba tuổi, thế nhưng bây giờ, tâm trí của hắn sớm cũng không phải là tuổi kia , hắn thích cảm giác cùng nàng cùng một chỗ, thích nhìn nàng linh động tiếu ý .

Mặc dù biết hắn không có khả năng có được nàng, nhưng trong lòng vẫn là bị nàng lấp đầy, không ngờ, nàng thế nhưng chỉ xem hắn là đệ đệ.

Cũng được, dù cho nàng cũng thích hắn, bọn họ cuối cùng cũng là một người một quỷ , giờ nàng xem hắn là đệ đệ, hắn liền an tâm làm hảo đệ đệ là được rồi, chí ít, còn có thể bên người nàng coi chừng nàng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Hải bỗng thở phào nhẹ nhõm, hắn xả môi, mở miệng nói:

“Đã không tính toán chạy trốn, vậy ngụy trang tốt một chút, người Ninh phủ tới nơi này, tám phần có thể là muốn tìm ta, có lẽ bọn họ sẽ không hoài nghi đến trên người các ngươi.”

“Ân.”

Nhược Á Phỉ hạ mắt, đạm cười một tiếng.

“Đây là hộ cuối cùng sao ?”

Nhược Kim xoay người lại, chỉ vào cửa đỏ đóng chặt hỏi.

Phía sau người Nhược gia vội gật đầu, gấp giọng nói:

“Đúng, không sai, Kim tổng quản, đây là hộ cuối cùng, tìm nhà này xong, chúng ta có thể rời nơi này.”

Không cần sẽ tiếp tục tìm, chí ít tạm thời không cần.

“Ân.”

Nhược Kim gật gật đầu, con ngươi trầm tỉ mỉ nhìn nhìn cửa đóng chặt, đây là hộ cuối cùng, cũng là hi vọng cuối cùng của hắn, nếu như ý nghĩ hắn không sai. Hi vọng tiểu thư thực sự ở trong này, bằng không, bọn họ lại một phen bận rộn.

Mang theo tâm tình chờ mong, tâm tình khẩn trương, tâm tình thấp thỏm, Nhược Kim nâng tay chậm rãi đập lên cửa gỗ.

Cốc cốc cốc

Rất nhẹ đập tiếng vang, bất quá, đã đủ để truyền vào trong tai hai người trong viện.

Phong Thành cùng Nhược Á Phỉ thân thể đồng thời ngơ ngẩn, hai người sáng tỏ liếc mắt nhìn nhau, Nhược Á Phỉ này mới đứng dậy, sửa lại khăn trùm đầu màu đen, chậm rì rì hướng cửa đi .

Mở cửa, ngoài ý muốn phát hiện gõ cửa cũng không phải là người Ninh gia, mà là người Nhược phủ đến tra nàng hôm trước , trong lòng Nhược Á Phỉ thế nhưng mọc lên một cỗ mừng như điên.

Cũng không phải là nàng đợi bọn hắn đến, mà là, nếu chọn giữa bị bắt bởi Nhược gia và Ninh gia thì nàng chẳng thà bị bắt về Nhược gia , tình cảnh sau đó sẽ tốt hơn nhiều .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro