Chương 12 : Chuyến Đi - Pt1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai tuần kể từ khi toàn bộ Trăng Máu nhô lên. Hai tuần liền kể từ khi Luz mất hoàn toàn sự tỉnh táo và quyền kiểm soát bản thân, trải qua quá trình biến đổi đau thương đó. Cảm giác từng chiếc xương gãy ra và liền lại vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô. Cảm giác bỏng rát trên da khi lông mọc lên khiến da cô lại sởn lên một lần nữa.

Tuy nhiên, cô từ chối để chấn thương đó hạ gục mình. Thật tệ, rất nhiều, nhưng cô không đơn độc. Cô có bạn bè, người cố vấn và người bạn đồng hành quỷ nhỏ của mình. Con người bị nguyền rủa vui trở lại khi nghĩ về những người bạn của mình khiến cô nhớ ra điều gì đó. Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ! Điều đó có nghĩa là, bạn của cô sẽ được nghỉ trước khi học kỳ tiếp theo bắt đầu! Điều đó có nghĩa là, hôm nay là ngày họ bắt đầu cuộc hành trình đến the Head của Boiling Isles để tìm cách chữa trị cho cô ấy!

Luz nhảy ra khỏi túi ngủ với nguồn năng lượng tràn trề. Cô nhanh chóng thay từ chiếc quần đùi pyjama sang quần legging và chiếc quần đùi đó vẫn rách tươm. Nhưng, này, khi bạn là một người sói không kiểm soát được sự biến đổi của mình, thì ai cần quần áo mới chứ!? Thêm vào đó, Luz khá thích vẻ ngoài ranh mãnh của nó. Người sói nào không thích chiếc quần legging rách cho cô ấy? Cô ấy trông thật tuyệt.

Tuy nhiên, gần đây cô đã "cập nhật" cái tủ quần áo của mình. Thay vì chiếc áo hoodie hình mèo đặc trưng, cô chỉ chọn mặc chiếc áo ba lỗ pyjama màu xám. Vài đêm trước, Eda đã thấy cô biến đổi hoàn toàn khi gặp ác mộng. Sau khi ngồi xuống và an ủi con thú, dỗ dành nó trở lại hình dạng bình thường, cả hai đều nhận thấy bộ đồ ngủ co giãn để vừa với cơ thể sói khổng lồ và không bị rách. Thêm vào đó, Luz không thực sự muốn mặc chiếc áo hoodie vẫn còn dính máu khô của cô ấy.

Luz mở cửa và hào hứng lao xuống cầu thang, dừng lại ở cuối cầu thang khi ngửi thấy mùi thịt lợn muối xông khói phiên bản Boiling Isles. Cô hít thật sâu, miệng hơi hé mở, mỉm cười hạnh phúc khi bụng cô réo lên gọi cô tìm ra nguồn gốc của mùi đó.

Eda lén nhìn quanh ngưỡng cửa vào bếp, cười lớn. "Chào buổi sáng, nhóc!" vị phù thủy lớn tuổi nói, chuyển sự chú ý của mình trở lại cái chảo trên thứ trông giống như cái lò ma thuật.

Luz chạy vội vào bếp, mắt lấp lánh ngạc nhiên trước món thịt kỳ lạ đang được nấu trong chảo. "Ôi trời ơi Eda thơm quá." Cô nói. "Món gì vậy ạ?"

Eda cười khẩy, vò tóc Luz. "Một thứ đặc biệt. Nghĩ rằng sáng nay ta sẽ đãi cháu một bữa, vì hôm nay là một ngày trọng đại các thứ." Phù thủy di chuyển cái chảo từ bếp lò đến quầy phía sau họ, dùng kẹp gắp những miếng bánh giòn ra đĩa. Bà khịt mũi thích thú trước ánh mắt đói khát lấp lánh trong mắt người sói, xua tay một cách miễn cưỡng. "Bữa sáng đây rồi!"

Và Luz lao vào. Cô ấy trông gần như hoang dã khi đút tay vào đống thịt xông khói, xúc từng nắm cho vào miệng khi cô nuốt thức ăn xuống, phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ và những thứ tương tự như vậy giữa các miếng ăn. Cuối cùng, cô đi chậm lại, gần như thể cô ấy đang tỉnh táo trở lại. "Bà biết không, Eda," Luz bắt đầu ngốn ngấu một miếng thịt xông khói. Cô nuốt xuống trước khi tiếp tục. "Cháu nghĩ lời nguyền này cũng ảnh hưởng đến khẩu vị của cháu."

Eda cười nhẹ, ngồi xuống cạnh cô ở quầy. "Ya nghĩ xem?" Bà hỏi một cách mỉa mai, gắp một miếng thịt xông khói và ăn nó. "Ta tự hào về cháu, nhóc." Bà cười. "Cháu đang giải quyết lời nguyền này khá tốt đấy. Cháu có chắc là muốn tìm cách chữa trị không? Bây giờ cháu đã có một sức mạnh khá tuyệt vời.

Luz nghĩ một lúc, nhìn vào quầy. "Thành thật mà nói, làm người sói khá tuyệt. Cháu không làm tổn thương những người thân yêu của mình, cháu cực kỳ mạnh mẽ, to lớn và khá bồng bềnh, và cháu vẫn có thể suy nghĩ khi cháu hoàn toàn là một con sói." Sau đó, một cái cau mày hằn rõ trên khuôn mặt cô và đôi mắt cô trở nên ướt đẫm. "Cháu... cháu không muốn biển đổi khi trăng tròn nữa."

Eda thở dài, đặt tay lên vai cô để an ủi. "Ta hiểu rồi, nhóc. Quá trình biến đổi rất đau đớn, nhưng điều đó..." Bà siết nhẹ vai Luz. "Ta cũng không muốn cháu phải trải qua chuyện đó một lần nữa."

Cả hai ngồi đó trong im lặng một lúc, chỉ tận hưởng sự bầu bạn của nhau khi Luz ăn xong bữa sáng. Con người bị nguyền rủa đẩy chiếc đĩa trống ra khỏi người cô, dùng mu bàn tay lau sạch miệng. "Cảm ơn vì bữa sáng, bà Eda!" Cô ríu rít, niềm hạnh phúc trở lại trong mắt. Bà phù thủy lớn tuổi chỉ mỉm cười và vò rối mái tóc của mình khi đứng dậy, cầm lấy chiếc đĩa và đi đến bồn rửa.

"HOOT HOOT! CÓ NGƯỜI LẠ!" Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên ngay bên tai Luz. Cô ấy theo bản năng quất xung quanh với một tiếng gầm gừ, những móng vuốt mới hình thành chém vào bất cứ thứ gì khiến cô sợ hãi. Luz chớp mắt khi những chiếc lông vũ màu nâu vàng lơ lửng xung quanh nơi móng vuốt của cô đâm vào, và cảm giác tội lỗi tràn ngập trong bụng cô khi cô nhìn chằm chằm vào Hooty với bốn vết cào sẫm màu chạy chéo trên mặt anh ta. "Ôi! ĐẬU MÈ!

"Ôi trời ơi, xin lỗi Hooty!" Luz gọi to khi con chim hình ống từ từ trượt ra khỏi cửa sổ mà anh ta đã đi qua. "Cậu vừa làm tớ sợ, xin lỗi!" Luz thở dài, nhìn xuống đôi bàn tay giờ đã trở nên quái dị của mình. Chà, cô bị mắc kẹt với những thứ này cho đến khi cô biến đổi hoàn toàn và quay trở lại. Cô nuốt lại tiếng gầm gừ thất vọng và đi ra cửa trước để đón bạn.

Con người bị nguyền rủa mở cửa, nụ cười rộng mở để lộ những chiếc răng nanh nhỏ đã mọc ra. Amity, Gus và Willow đều đứng bên ngoài ngôi nhà với những chiếc ba lô chứa đầy những thứ cần thiết cho một chuyến đi dài, tất cả đều mỉm cười khi nhìn thấy người bạn bị nguyền rủa của mình. Tuy nhiên, Amity đã nhìn vào trang phục của Luz và đỏ mặt//á à, phát hiện Amity là 1 kẻ bín thái =))//. "Này, Luz!" Willow ríu rít ôm cô gái vào lòng. Khi cô rời khỏi cái ôm, cô nhận thấy bàn chân của Luz và đôi mắt bây giờ đã chuyển vàng lúc nào không hay của cô. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" Phù thủy thực vật nói thẳng vào vấn đề.

Luz xoa gáy cô với một nụ cười ngượng ngùng. "Hooty quyết định rằng cậu ta muốn theo dõi tớ và thông báo sự xuất hiện của cậu. Ngay bên tai tớ. Thực sự ồn ào. Willow có một cái nhìn không hài lòng trên khuôn mặt của cô ấy. "Nhưng này! Không sao đâu! Tớ sẽ trở lại bình thường sau khi 'xoay' hết cỡ."

Willow trông vẫn có vẻ không vui, nhưng đã bị phân tâm khi Gus lao tới ôm lấy Luz trong một cái ôm ấm áp. "Chúng ta sắp có chuyến cắm trại đầu tiên cùng nhau! Điều này không thú vị sao?" Anh thả người bạn ra, mắt long lanh.

"Tuyệt!" Luz thay đổi với sự phấn khích của mình. "Tớ nóng lòng được tụ tập quanh đống lửa trại với các cậu và kể chuyện ma và-"

"Truyện ma? Tại sao cậu lại kể những câu chuyện về ma? Amity chen vào, vẻ mặt bối rối của cô như với hai phù thủy kia.

"Ồ, phải rồi, quên mất là ma có thật ở đây." Luz cười nhẹ một cách ngượng nghịu. "Chà, tớ sẽ để các cậu kể cho tớ vài câu chuyện đáng sợ về Boiling Isles."

Những đứa trẻ bị cắt ngang bởi cánh cửa đột nhiên bật mở, để lộ Eda với chiếc ba lô của riêng bà và các loại thiết bị du lịch, King ngồi trên vai một cách tự hào. "Được rồi, mấy đứa! Đến giờ đi rồi!" Bà nói lớn, và cùng với đó, cả nhóm bắt đầu cuộc hành trình của họ.

Nhiều cặp mắt từ bụi cây phía sau Nhà Cú dõi theo cả nhóm lên đường về hướng The Head. Tất cả đều bé lại, lặng lẽ luồn qua bóng tối để lần theo dấu vết trên đường. Họ không thể để mất điều này.

Cả nhóm đã đi bộ được vài giờ, qua Bonesborough và đi sâu vào khu rừng giữa thành phố và Knee. Con đường phía trước họ được lót bằng những hàng cây màu đỏ tuyệt đẹp, những chiếc lá rũ xuống bụi cây thấp gần đó màu đỏ mỏng manh bên dưới. Ánh nắng nhảy múa qua tán lá, tô điểm cho khung cảnh bằng màu vàng hổ phách tuyệt đẹp.

Đôi tai giống sói của Luz giật giật theo từng âm thanh nhỏ nhất trong bụi rậm. Cô có thể xác định chính xác từng bước chân của một con quỷ giống chuột nhỏ, mỗi khi một con quỷ giống thỏ gãi sau tai nó, nhịp tim của một con rồng nhỏ chắc hẳn là phiên bản chim ở Boiling Isles, thậm chí cả hơi thở của chính cô và... bạn đồng hành.

Ở trong khu vực mới này, vùng đất xinh đẹp này, khu vực đầy sức sống và cơ hội chơi đùa này... cô không thể cưỡng lại. Một mùi hương ấm áp, thơm ngon đột nhiên thoang thoảng trong không khí, và ngay lập tức Luz cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Họ đã thức hàng giờ đồng hồ, và cô ấy ĐANG ĐÓI. Đôi chân của cô cử động, cô khuỵu xuống bằng bốn chân và lao vào bụi rậm hướng về phía mùi hương với một tiếng gầm gừ phấn khích.

Cô đã gặp một nhóm phù thủy "Luz ?!" những người bạn đồng hành của cô ngạc nhiên hỏi , nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng cô ấy sẽ không quan tâm đến tiếng nói của họ. Eda kêu lên một tiếng, đặt ba lô xuống đất và nhấc King ra khỏi vai. "Mấy đứa, ở lại đây. Ta sẽ đuổi theo cô ấy." Sau đó, phù thủy đuổi theo Luz, đi theo con đường mà cô ấy đã giẫm nát trong bụi rậm.

Bọn trẻ và King đều ngồi lắng nghe tiếng bước chân nặng dần, tiếng gầm gừ và tiếng ré của một con thỏ-quỷ. Sau đó, họ nghe thấy tiếng Eda chửi rủa và một tiếng kêu ăng ẳng. Đằng sau họ, một cành cây gãy lớn khiến Gus nhảy dựng lên và nhìn xung quanh. Thứ duy nhất đằng sau họ là những bụi cây. "Các cậu, các cậu có nghe thấy không?" Anh hỏi, cảm thấy hơi lo lắng.

"Có lẽ chỉ là một con quỷ hay cái gì đó." Amity tình cờ vẫy nó đi, thay vào đó tập trung vào những âm thanh trước mặt họ. Những tiếng kêu và rên rỉ ngày càng gần hơn cho đến khi cuối cùng, Eda và một người sói đã hoàn toàn biến đổi xuất hiện từ bụi cây. Phù thủy đang kéo tai Luz, thả ra khi họ quay trở lại con đường.

Người sói ngồi xổm, tai cụp xuống đầu và vẻ mặt xấu hổ. "Đừng chạy như thế chứ!" Eda mắng. "Bản năng của cháu vẫn đang chưa được kiểm soát, nhóc. Bằng không cháu có thể... bay màu hoạc mất tích trong rừng." Luz kêu, chìm xuống nền rừng, bĩu môi. Eda thở dài, luồn tay qua lớp lông trên đỉnh đầu Luz. "Lại đây. Ta có một số thức ăn ở đây cho cháu nếu cháu đói. Phù thủy thò tay vào chiếc túi bên hông, lôi ra một con quỷ thỏ còn nguyên xác, đã tèo. Đôi mắt của Luz sáng lên, con thú ngay lập tức ngồi thẳng dậy và ngoạm con mồi vào hàm khi Eda ném nó lên không trung.

"Ghê quá à," Willow co rúm người lại, lè lưỡi kinh tởm khi Luz quật mạnh con thỏ xuống một cái, nuốt chửng toàn bộ.

Cả nhóm một lần nữa lên đường, vẫn còn vài giờ nữa cho đến khi mặt trời lặn. Luz chạy vòng quanh nhóm, đánh hơi bất cứ thứ gì thu hút sự chú ý của cô ấy hoặc tinh nghịch huých vào bạn cô. Những bước chân như sấm rền của cô dường như át đi mọi âm thanh khác xung quanh nhóm, cùng với tiếng thở và tiếng gầm gừ hạnh phúc của cô.

Amity đang vô tình đá một cây gậy trong khi cô ấy bước đi, chán nản và hơi mệt mỏi. Cô không thực sự để ý Luz đang chăm chú quan sát cây gậy cho đến khi phù thủy đá nó đi khá xa. Người sói đã lao tới, ngoạm lấy cây gậy trong hàm cô. Đuôi cô vẫy dữ dội khi cô thả cây gậy xuống chân Amity, cô phù thủy trẻ nhìn cô bối rối. Cô cúi xuống và nhặt nó lên, nhướn mày khi nhận thấy ánh mắt của người sói dán chặt vào cây gậy. "Uhhh... Cậu có muốn tớ... ném nó không?"

Cô đã gặp phải một tiếng kêu trầm và phấn khích, con thú hạ thấp ngực xuống đất trong khi phần sau của cô vẫn ở trên không. Nó giống như một động tác cúi mình vui tươi mà những con vật cưng giống chó khác đã làm. Amity cười, đưa tay ra sau và ném cây gậy xa nhất có thể. Luz đuổi theo nó, đá lên một ít đất. Những người còn lại trong nhóm cười phá lên khi Luz bắt được cây gậy giữa không trung, đập mạnh vào lưng cô với một tiếng uỵch.

Cả nhóm tiếp tục chơi và đi dạo, cười phá lên vì những trò hề mà Luz làm ra suốt quãng đường. Cuối cùng, cả nhóm đến một khoảng đất trống với một con suối nhỏ ở trung tâm. "Được rồi," Eda vỗ lưng cô ấy với một tiếng kêu. "Mặt trời lặn, đã đến lúc dựng trại. Điều này cũng tốt vì chúng ta sẽ ra khỏi đây." Cô thả ba lô xuống, vẽ một vòng tròn thần chú trong không trung. Các vật dụng trong ba lô của cô trôi ra ngoài, lều tự lắp ráp, lửa trại tự thắp sáng và một dãy dụng cụ nấu ăn tự đặt trên ngọn lửa. Những đứa trẻ làm theo với lều của chúng, trong khi Luz chỉ đơn giản nằm phịch xuống bên đống lửa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng khi khu rừng tối dần và lạnh đi, mặt trời biến mất dưới đường chân trời. Mệt mỏi sau chuyến đi trong ngày, mỗi phù thủy lui về lều của mình, để lại Luz và King ngủ bên đống lửa. Khoảng một giờ yên bình và tĩnh lặng trôi qua trước khi những bụi cây xung quanh khoảng đất trống xào xạc, những bước chân vội vã lặng lẽ, nhưng không đủ yên tĩnh. Lỗ tai của Luz giật giật khi nghe thấy tiếng bước chân, và cô ấy ngay lập tức bật dậy. Một tiếng gầm gừ sâu, lạnh thấu xương phát ra từ ngực cô đánh thức những người còn lại trong nhóm. "Luzi*? Chuyện gì vậy?" Eda hỏi, nhanh chóng dụi mắt và tóm lấy Owlbert.

Lần lượt, những kẻ theo dõi họ cuối cùng cũng lộ diện. Mỗi phù thủy và ác quỷ đều mặc áo choàng nâu, thắt lưng có hình đầu lâu, móng vuốt và huy chương bằng xương. Luz gầm gừ và quất xung quanh và cả nhóm triệu hồi các phép thuật phòng thủ, cảnh giác nhìn kẻ thù của họ.

"Thợ săn quỷ." Eda rít lên.

-----------------------------------------------------------------

Luzi*: biệt danh của Luz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro