[ Tường Lâm ] Nhặt được bạn trai trùm trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    link : https://lmingz10773.lofter.com
➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác

➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !

➡ Không liên quan đến người thật

_______

   Trước khi quen biết với Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường  gần như là nam sinh có nhiều khuyết điểm nhất trường, như là phá phách, đánh nhau và thay đối tượng như thay  áo.

     Nhưng Nghiêm Hạo Tường lại  rất ưa nhìn, với những đường nét gương mặt  và góc cạnh sắc sảo. Khi mỉm cười, cậu ta được ví như một chàng quý tộc

     Nhưng cậu ta không bao giờ mỉm cười với Hạ Tuấn Lâm, hoặc thậm chí nhìn thẳng vào cậu, bởi vì Nghiêm Hạo Tường không bao giờ  nghe giảng trong lớp học, chỉ ngủ và ngủ, rất im lặng ,không bao giờ gây ra tiếng động.

    Đối với các bạn cùng lớp, Nghiêm Hạo Tường  còn không thèm biết tên . Cậu ta là như vậy đấy, nhưng vẫn có nhiều người mong muốn được cậu ta để ý

     Hạ Tuấn Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng mình với Nghiêm Hạo Tường, một người không có chút liên quan nào lại có quan hệ, một người đứng nhất, một người là đứng nhất từ dưới đếm lên,nhìn vào cứ tưởng rất xa với, nhưng lại dần dần xuất hiện nơi trái tim

      Hạ Tuấn Lâm  và Nghiêm Hạo Tường đều như thế này.

      Nếu ngày hôm đó Hạ Tuấn Lâm có thể quay lại ký túc xá ngay sau khi tự học vào buổi tối, thay vì đi dạo trong khuôn viên của trường, cậu sẽ không bao giờ thấy Nghiêm Hạo Tường bị thương trong lúc đánh nhau

      Khi Hạ Tuấn Lâm đi theo hướng mặt trăng và đi sâu vào trong lùm cây , cậu ngạc nhiên khi thấy có ai đó bên trong. Cậu hạ thấp thân mình và từ từ tiếp cận tới nơi có âm thanh

       Qua bãi cỏ rợp bóng, cậu thấy một nhóm người đang vây quanh Nghiêm Hạo Tường, dường như đang cãi nhau vụ gì đó, vì cậu ta đang quay mặt qua hướng khác , vì vậy Hạ Tuấn Lâm không thể thấy biểu hiện của Nghiêm Hạo Tường

      Đột nhiên Nghiêm Hạo Tường giáng một nắm đấm, đấm mạnh vào mặt một tên dẫn đầu. Tên kia lảo đảo, không kiểm soát được mà lùi lại

      Hạ Tuấn Lâm đột nhiên kêu lên,  bị sốc bởi cảnh tượng trước mặt . Cậu đưa tay che miệng , sợ rằng họ sẽ thấy mình trốn trong bãi cỏ

       Nghe thấy tiếng động, tên cầm đầu chuẩn bị vung nắm đấm vào Nghiêm Hạo Tường liền dừng lại. Hắn nhìn quanh, sợ rằng lãnh đạo trường sẽ biết .Kéo cả nhóm vội vã rời khỏi hiện trường.

      Hạ Tuấn Lâm  sợ hãi  hạ thân mình xuống, cuộn tròn trên mặt đất, lắng nghe tiếng bước chân mờ dần của bọn họ. Vì sợ hãi, đôi vai cậu khẽ run lên.

        "Hạ Tuấn Lâm"

        Hạ Tuấn Lâm giật mình, từ từ ngẩng đầu lên,  ngạc nhiên khi Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn biết tên cậu. Thấy Nghiêm Hạo Tường đang cúi đầu nhìn mình, liền vội vàng đứng dậy

       Đột nhiên Nghiêm Hạo Tường ngã quỵ đột xuống đất. Hạ Tuấn Lâm nhanh mắt nhìn thấy đã nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cậu ta . Khi nhìn gần, cậu phát hiện rằng trên mặt cậu ta toàn vết đỏ do bị thương , hình như còn có một chút máu.

      "Cậu có sao không Nghiêm Hạo Tường, tôi đưa cậu tới phòng y tế nhé"

      "Không cần, tôi không sao "

      Nghiêm Hạo Tường lúc này có vẻ đã tỉnh táo lại một chút, nở một nụ cười xin lỗi. Thực sự rất đẹp, đến đến chói lóa, khiến Hạ Tuấn Lâm  hoảng loạn buông tay

      Trong phòng y tế , bác sĩ của trường nhìn Nghiêm Hạo Tường, vừa thoa thuốc và hỏi chuyện gì đã xảy ra.

      "Cậu ta đi xe đạp đụng phải em"

       Nghiêm Hạo Tường  ném chai nước Hạ Tuấn Lâm ,không đỏ mặt, nháy mắt với cậu khi nói.

      Hạ Tuấn L nhìn vẻ mặt ủ rũ của Nghiêm Hạo Tường, nếu không phải vì cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng phồng của cậu ta, cậu muốn đấm cho cậu ta vài cái

       "Không sao rồi,  quay về đi  , ký túc sắp tắt đèn rồi"

       "Vâng"

       Hai người đều ngắm ngầm sẽ không nhắc lại vụ việc tối nay, Nghiêm Hạo Tường cũng không hỏi tại sao Hạ Tuấn Lâm  lại xuất hiện ở đó.

        Kể từ đó, họ trở thành những người bạn tốt, những người bạn tốt nói với nhau mọi thứ, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường

        Khi đổi chỗ ngỗi sau giờ học, Hạ Tuấn Lâm  lùi lại hai hàng với một chút lương tâm tội lỗi, và mỉm cười ngượng nghịu dưới đôi mắt bối rối của cô giáo chủ nhiệm.

        Và Nghiêm Hạo Tường cũng tiến một hàng về phía trước . Cứ như vậy, họ trở thành bạn bàn trước , bạn bàn sau. Hạ Tuấn Lâm thường có thể cảm thấy Nghiêm Hạo Tường thường để chân phía sau ghế của mình, nhưng lại không có chút động đậy đáng ghét nào

       Cậu ta vẫn thích ngủ như mọi khi, chỉ là  hiện tại sau khi thức dậy, cậu  sẽ thường xuyên khều khều áo của Hạ Tuấn Lâm. Khi Hạ Tuấn Lâm cau mày và quay đầu lại, anh sẽ cười ngớ ngẩn, không quậy không náo, chỉ là để cậu thấy sự tồn tại của bản thân

       Từ lúc đó, Nghiêm Hạo Tường  thường đến nhà ăn của trường để ăn. Mặc dù cậu ta  vẫn ngồi ăn cùng các anh em của mình, nhưng lúc xếp hàng luôn đứng cạnh Hạ Tuấn Lâm. Cậu ta  cũng sẽ cố tình đi vòng qua đối diện để Hạ Tuấn Lâm thấy mình

       Cậu ta hình như cố tình   ăn chậm lại, mục đích là chờ Hạ Tuấn Lâm  ăn xong để cùng rời đi

       " cậu ăn đi, tớ không ăn nổi nữa"

       Nghiêm Hạo Tường đặt một đĩa bánh ngọt trước mặt Hạ Tuấn Lâm . Đó là bánh bông tuyết mà cậu thích ăn.  Cậu nhớ rằng cậu chỉ nhắc với Nghiêm Hạo Tường một lần. Đây đã là đĩa thứ ba trong tuần này.

       Hạ Tuấn Lâm rất  thích ăn nhưng không mua thường xuyên vì có quá nhiều người xếp hàng ở cửa tiệm và cậu luôn phải chờ rất lâu. Cậu  không có kiên nhẫn.

         Họ giống như đôi tình nhân đang bí mật yêu nhau . Trước mặt người khác lại không giao lưu gì . Khi kết quả thi của Hạ Tuấn Lâm  không tốt, hoặc khi cậu có  gì đó bất mãn với giáo viên, Nghiêm Hạo Tường sẽ không an ủi anh ta,mà  chỉ lấy chân đá đá vào ghế cậu  rồi nói :
" kể cậu nghe một câu chuyện cười nhé "

        Lúc này, Hạ Tuấn Lâm sẽ bí mật nghiêng ghế ra sau để dễ nghe hơn. Những chuyện cười  đó thực sự hài hước ,điều này khiến Hạ Tuấn Lâm mỗi lần nghe đều cười rất vui

        Nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm cười, Nghiêm Hạo Tường sẽ luôn lấy kẹo ra từ trong túi như bảo bối thần kỳ , đưa nó cho cậu , và nhân cơ hội vỗ đầu cậu , cười khúc khích.

         "Tuấn tuần tới nhà tớ chơi đi"

        Đối mặt với lời mời như vậy, Hạ Tuấn Lâm  như bị sai khiến mà đồng ý luôn . Kể từ khi làm quen với cậu ta, Hạ Tuấn Lâm  dường như không biết làm thế nào để từ chối Nghiêm Hạo Tường

       Trong phòng của mình, Nghiêm Hạo Tường lấy máy tính ra , mở một bộ phim tên  "A Sad Story More Than Sadness"

       Hạ Tuấn Lâm biết bộ phim này và khi bộ phim đến đoạn xúc động , Hạ Tuấn Lâm không thể kiềm được mà rơi nước mắt.

       Khi cậu khóc đến thảm thương, cậu đột nhiên cảm thấy Nghiêm Hạo Tường ôm mình từ phía sau, một cái ôm rất mạnh, Nghiêm Hạo Tường vùi đầu vào vai Hạ Tuấn Lâm, và cáng tay vòng qua ôm chặt lấy cậu

       Hạ Tuấn Lâm  ngửi thấy mùi hương nhạt nhạt trên cơ thể Nghiêm Hạo Tường, rất lạ, nhưng rất dễ ngửi

       Hai người  ngồi trên sàn gỗ. Hạ Tuấn Lâm  cảm thấy nhiệt độ nóng đến từ phía sau. Cậu chỉ có thể chọn đứng yên. Nghiêm Hạo Tường không nói, nhưng Hạ Tuấn Lâm biết rằng,  cậu ta  đang nói với chính mình, đừng buồn, tớ ở đây.

       Hạ Tuấn Lâm nghĩ rằng mối quan hệ của cậu  với Nghiêm Hạo Tường sẽ diễn ra một cách bình tĩnh như vậy, nhưng thứ cực kỳ khó coi đã phá vỡ mọi ảo tưởng của Hạ Tuấn Lâm

       Cậu đứng trước mặt cô giáo chủ nhiệm, lặng lẽ cúi đầu xuống và không nói gì. Cô giáo chủ nhiệm nói với cậu rằng kỳ thi tuyển sinh đại học một năm nữa sẽ bắt đầu , và tất cả năng lượng của cậu chỉ nên dành cho việc học vào lúc này.

        Nghe giáo viên lớp học thuyết phục chân thành rằng  cậu không nên quá thân thiết với Nghiêm Hạo Tường, và cậu  nên chơi  cùng với những người bạn học tốt, Hạ Tuấn Lâm, mơ hờ không biết gì , đã quy tất cả lỗi cho Nghiêm Hạo Tường

       Cậu vội vã rời khỏi văn phòng và gặp Nghiêm Hạo Tường, người đang mỉm cười với cậu trên sân chơi, đi về phía cậu với một miếng bông tuyết giòn và sữa trong tay.

       "Đừng nói chuyện với tôi nữa! Tôi ghét cậu!"

        Miệng của Nghiêm Hạo Tường khép lại, và đôi mắt cậu ta dần trở nên đờ đẫn.

         Kể từ đó, Nghiêm Hạo Tường thực sự không nói chuyện với cậu nữa, và bắt đầu nhìn cậu bằng đôi mắt không cảm xúc như trước, như thể mọi thứ đã trở lại lúc ban đầu

         Cậu ta không còn đến nhà ăn , không còn đặt chân lên ghế, như trước đây, chỉ  ngủ, và rời đi sau khi giờ học kết thúc

         Hạ Tuấn Lâm  đôi khi tự hỏi liệu mình có quá đáng lắm hay không , nhưng giữa Nghiêm Hạo Tường và tiền độ , Hạ Tuấn Lâm  vẫn muốn có một tương lai tươi sáng. Cho đến một ngày, người anh em của Nghiêm Hạo Tường vỗ vai cậu và buột miệng:

         "Hai người đang làm gì vậy , cậu làm  như vậy  có xứng đáng với cậu ta không? Vậy mà cậu ta vẫn vì cậu mà đánh đấy."

        Trong một khoảnh khắc, như sấm bên tai, Hạ Tuấn L đóng băng tại chỗ, đánh nhau ? ... Suy nghĩ của cậu  trôi về đêm hôm đó khi cậu gặp Nghiêm Hạo Tường...

        " Đúng vậy , một số học sinh trong trường không quen thành tích luôn tốt của cậu. Luôn  cướp mất  vị trí đầu tiên của bọn họ . Họ nói riêng rằng họ sẽ dạy cho cậu một bài học. Nghiêm Hạo Tường biết được, vì vậy cậu đã đến đó và đánh họ một trận. Cảnh cáo họ không được đụng tới cậu. "

        Thế giới dường như im lặng một cách đột ngột. Hạ Tuấn Lâm không cầm được nước mắt và phát điên trong trường tìm kiếm Nghiêm Hạo Tường. Cuối cùng cậu cũng biết mình ích kỷ và tàn nhẫn như thế nào vào ngày hôm đó. Cậu  chỉ muốn gặp cậu ta ngay lập tức. Cậu sẽ  nép vào vòng tay Nghiêm Hạo Tường, ôm cậu ta thật chặt, và không bao giờ buông tay.

        Nhưng sau khi tìm kiếm toàn bộ ngôi trường, cậu vẫn không thấy Nghiêm Hạo Tường. Cậu ngồi xổm trên mặt đất và ôm tay khóc thê thảm. Cậu cảm thấy mình đối với Nghiêm Hạo Tường quan trọng đến nhường nào

        "Đừng khóc nữa, xấu lắm đấy"

        Một giọng nói quen thuộc vang lên, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ, nhìn nam sinh trước mặt , liền chồm lên vòng tay ôm lấy cậu ta

        Cái ôm của cậu ta  ấm áp hơn bao giờ hết. Hạ Tuấn Lâm  khóc dữ dội hơn khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cậu run run vai  trong vòng tay của Nghiêm Hạo Tường, và hai tay cậu ôm chặt eo Nghiêm Hạo Tường, như thể cậu sắp tự đem  mình hòa vào trong cơ thể Nghiêm Hạo Tường

         Nghiêm Hạo Tường đã ôm mặt Hạ Tuấn Lâm  và lau nước mắt . Khuôn mặt  nhỏ  khóc thành mặt mèo luôn rồi

       " Lâm Lâm có thích tớ không?"

        Đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm  nghe  Nghiêm Hạo Tường gọi mình là Lâm Lâm , cực kỳ dịu dàng , ngơ ngác.

        "Thích"

        Giọng nói hơi khóc của Hạ Tuấn Lâm  đưa ra một câu trả lời tích cực. Nghiêm Hạo Tường giơ tay lên, xoa nhẹ đầu của người trong tay mình,  cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cậu

        "Đừng khóc nữa, tớ   đưa cậu đi mua bánh bông tuyết giòn!"

       " Nghiêm Hạo Tường, cậu từ khi nào mà thích tớ vậy?"

        "Hmm ... Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu  trong lớp này, tớ đã  nghĩ, làm thế nào có người trông ngốc thế ~"

         "Nghiêm Hạo Tường, cậu thiếu đánh hả!"

       Hai thiếu niên tay trong tay bước đi trong ánh hoàng hôn, và ánh hoàng hôn lờ lờ chiếu xuống bóng dáng hai thiếu niên trải dài trên nền đất.....

     

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro