[Trans/Tường Lâm] Thứ anh đây không thiếu chính là tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : 斯无邪
Nhân vật : Tiểu thiếu gia ngạo kiều Hạ Tuấn Lâm X  đột nhiên bị bao nuôi Nghiêm Hạo Tường
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác ❗

_______

“ Hạ tiểu công tử, sao lại không uống nữa vậy ? Không phải là không muốn cho anh em đây mặt mũi đó chứ ! ”

Huyệt thái dương của Hạ Tuấn Lâm có chút đau đớn, nhưng không dám phản bác lại. Lần đầu tiên bước vào thế giới người trưởng thành, muốn học dáng vẻ công tử ca trong quán bar như cá gặp nước đã từng thấy trước đây , lại không nghĩ tới loại rượu này lại khó uống như vậy.

Chất lỏng đỏ tươi trượt xuống cổ họng, đau đớn đến giật mình, cũng chỉ có thể giả bộ liều mạng nuốt xuống. Đã đánh cược với anh em rồi thì sẽ không thể dễ dàng thua được, tiểu thiếu gia nhà họ Hạ tính tình quật cường lần đầu tiên bước chân vào xã hội muốn chứng minh mình mới không phải là con búp bê sứ được nuôi trong nhà kính, run rẩy lá gan mà bước vào loại địa điểm thanh sắc bình thường chỉ có thể nghe nói qua này .

Đám hồ bằng cẩu hữu chết tiệt này, chỉ biết rót rượu cho cậu. Hai má Hạ Tuấn Lâm sớm đã hiện lên hai mặt trời đỏ nhỏ , đầu cũng liên tục ngã xuống ,lại liều mạng khống chế chính mình. Trong dạ dày khó chịu, nhưng không chịu nổi ánh mắt của đám bạn, ly rượu đành phải tiếp tục đến bên miệng.

Nhìn Hạ Tuấn Lâm nể mặt như vậy, bạn học cũng không ép rượu nữa, liền trêu chọc cậu.

"Hạ tiểu công tử vẫn đơn thân à ? Anh em tụi này đều đã người gia thất đầy đủ, người bạn trai bạn gái cũng có rồi , Hạ tiểu công tử ưu tú như vậy, sao ngay cả bạn trai cũng không có?"

Người này bình thường nhìn Hạ Tuấn Lâm là loại " con nhà người khác" đã vốn không thuận mắt, thật vất vả mới đến được nơi quen thuộc của Hạ Tuấn Lâm, cố sức muốn đè ép Hạ Tuấn Lâm một chút , hắn ôm một cậu bé tựa vào bả vai, đối với Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt cười tươi .

Sao có thể chấp nhận thất bại !Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng quét qua đám người trong quán bar, hiện tại cậu chính là đang muốn tìm một người vừa mắt. Ánh mắt dừng lại trên một bóng dáng đang ngồi bên quầy bar uống rượu, bóng lưng này trông có vẻ rất cô đơn, để anh đây đến yêu thương cậu , chính là cậu đi người anh em.

"Ai nói ?  Bạn trai tôi ở bên kia....."

" Ở đâu sao lại không đưa tới giới thiệu để tụi này chào hỏi một chút , Hạ tiểu công tử không phải là đang lừa gạt người ta đó chứ ."

Hạ Tuấn Lâm tức giận, lảo đảo đứng lên, cằm hếch lên chỉ hướng một người nam nhân đang ngồi bên quầy bar, "Ở kia ở kia kìa ! Cậu nhiều chuyện thật đấy ! Chờ đó tôi đi tìm người đó tới cho mấy người”

"Bảo bối, sao em lại ở đây một mình?" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm, Nghiêm Hạo Tường có chút hoảng sợ.

Không biết nên xử lý cái người đang xâm nhập lãnh địa riêng của mình , hay là không hiểu sao đột nhiên bị gọi là "bảo bối" , Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng ngẩng đầu, không nghĩ tới lại nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt khiến người ta dỡ bỏ phòng bị. Đứa nhỏ thoạt nhìn hình như là lần đầu tiên tới đây, còn phải giả vờ là lão thủ tình trường khiến Nghiêm Hạo Tường không khỏi buồn cười, vì thế cũng không so đo vấn đề xưng hô với cậu.

"Ngoan, đừng giận tôi nữa, chúng ta đừng nháo nữa đó được không?." Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy người này hạ thấp giọng nói, " Người anh em , phối hợp với tôi diễn kịch một chút, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cậu , tôi đây có tiền, liền xem như tôi bao nuôi cậu đi ”

"Bảo bối, anh đã nói là anh yêu em nhất, đừng thẹn thùng nữa mà." Hạ Tuấn Lâm cố ý nâng cao âm lượng, nhưng thấy Nghiêm Hạo Tường không có động tĩnh,  vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng nói, " Người anh em, phối hợp với tôi một chút đi! Đi theo tôi tuyệt đối ăn ngon mặc đẹp  , mua cho cậu một chiếc xe được không được. ”

"Hạ công tử, đây là bạn trai cậu sao? Đừng nói dối bọn này ! ”

" phải phải phải " !

Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn những người đó, quay sang vẻ mặt lấy lòng . " Anh trai, tôi bao nuôi cậu , còn muốn như thế nào?"

"Thêm một căn hộ !"

"Muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu "

"Anh…..."  thắt lưng đột nhiên truyền đến một  lực đạo, Hạ Tuấn Lâm vốn không được tỉnh táo, một  lực liền trực tiếp mềm nhũn ngã vào trong ngực Nghiêm Hạo Tường, bị người mang đi.

Đám người vốn nóng nảy đột nhiên yên tĩnh, tuy rằng không biết người tới là ai, nhưng mọi người thấy khí chất hào quang trên người Nghiêm Hạo Tường, hai mặt nhìn nhau không dám nói chuyện, luôn cảm giác người tới không phải là người tốt.

Đối mặt với cảnh tượng này, Hạ Tuấn Lâm yên lặng thở phào nhẹ nhõm lại rất hài lòng. Ổn định thân thể mình, từ trong lòng Nghiêm Hạo Tường tránh ra, tay chủ động nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường, mười ngón tay siết chặt. "Bạn trai tôi trời sinh không muốn để ý tới hai người mà thôi."

Người kia thấy không còn gì bóc mẽ được  Hạ Tuấn Lâm nữa , hứng thú quét sạch hơn phân nửa, đánh một cái ha ha liền chuyển đề tài, những người khác cũng đều tự hiểu được, đi tán gẫu đề tài khác, không tìm phiền toái cho Hạ Tuấn Lâm nữa. Một đám người lại hi hi ha ha một lát, cuối cùng cũng đều tản ra bốn phía về nhà.

" Người anh em , hôm nay cảm ơn cậu , ngày khác mời cậu ăn cơm." Nhìn người đã đi hết, Hạ Tuấn Lâm hài lòng vỗ vỗ người anh em mặc đồ đen hôm nay cứu cậu trong lúc nguy nan, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

"Chờ một chút." Người tưởng như sẽ không nói chuyện đột nhiên mở miệng.

"Làm sao ?"

"Cậu không phải muốn bao nuôi tôi sao ?"

Hạ Tuấn Lâm sững sờ, "Đó là...tôi chỉ là nói đùa một chút...... Làm sao có thể..."

"Nhưng tôi không có nhà..."

Đại ca, không có nhà là sao? Hạ Tuấn Lâm đầu đau nhức, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của người này, trong đôi mắt to nhất thời viết đầy đáng thương giống như...... rơi xuống nước...

Đầu nóng lên "Đi bộ về nhà với tôi." ”

Ha ! Không phải chỉ là tiền thôi sao , anh đây không thiếu, bao nuôi một anh chàng đẹp trai, không thành vấn đề!

_

Tôm hùm Úc, bít tết, thịt thăn, hàu nướng còn có gà nướng, a  không, có cái gì đó mềm mềm. Hạ Tuấn Lâm dụi dụi mắt, đôi mắt đau đớn đến nỗi làm cậu nhanh chóng nhắm lại, chỉ còn lại một vầng sáng ? Có vẻ như đó là một nam nhân ?

Là ai sáng sớm đứng ngay giường cậu ? Hạ Tuấn Lâm mở mắt ngái ngủ ra, liền thấy một anh chàng đẹp trai đang đứng đó , toàn thân từ trên xuống dưới lãnh khốc nói không nên lời, trên mặt lại lộ ra nụ cười giả tạo hoàn toàn không phù hợp với chính mình. Cơn buồn ngủ tỉnh lại hơn phân nửa, khách không mời!

"Cậu là ai?" Phi lễ chớ xem phi lễ chớ nói phi lễ đừng có mà nhúc nhích!

"Cậu đang làm gì ở đây ?" Cướp tiền hay cướp sắc ? Cướp tiền, đừng có mà mơ ! Cướp sắc ! Đừng có mà tưởng.

" Chuyện gì thế này ! ! Người đâu mau hộ tống ! Cứu mạng, có thích khách muốn hại trẫm!!”

Nhìn bộ dáng  hoảng hốt của Hạ Tuấn Lâm vào sáng sớm, Nghiêm Hạo Tường không nhịn được cười ra tiếng, Nghiêm Hạo Tường cười, Hạ Tuấn Lâm lại càng hoảng hốt, nắm lấy chăn chui vào góc giường. Chính là học theo trong phim truyền hình dài tập ! Mẹ ơi! Cậu thấy, đó chắc chắn là nụ cười của ác quỷ !

Á, chờ đã ! Tại sao hắn ta lại đến gần cậu ? Trời ơi ! Làm sao hắn lại leo lên giường!  Trời ơi ! Có phải hắn ta định cắt cổ cậu không ? Ôi mẹ ơi! Chuyện gì đã xảy ra ? Đừng có đến gần tôi như vậy!

Trước khi Hạ Tuấn Lâm rụt mình thành một cục nhỏ , Nghiêm Hạo Tường rốt cục dừng động tác đến gần, chóp mũi hai người chỉ cách vài cm. "Không phải cậu nói, muốn bao nuôi tôi sao?"

"Ah? Tôi... tôi không biết " bao nuôi cậu ? Hạ Tuấn Lâm lắp bắp kinh hãi, dùng sức bao nhiêu năm ăn cơm uống sữa mà đẩy Nghiêm Hạo Tường ra.

Chỉ thấy  người vừa rồi còn vẻ mặt lãnh khốc lập tức thay đổi thành vẻ mặt đáng thương, "Đúng vậy... Hôm qua cậu nói a ~"

Đại ca … cách nói chuyện của cậu , không có mười năm công lực vặn vẹo , còn có… cậu đã bao giờ học thay đổi khuôn mặt chưa ?

" Hôm nay cậu sẽ không đổi ý đi ~"

Nhìn biểu tình ủy khuất của nam nhân , Hạ Tuấn Lâm xoa xoa huyệt thái dương còn đang đau đớn, uống rượu nhầm chuyện ,uống rượu sai chuyện a! Không hiểu sao lại có thêm một người bao nuôi. Nhưng... Nếu đã tới rồi, còn có đạo lý thả người trở về, chuyện bao dưỡng này, một lần lạ hai lần quen , chỉ cần cậu giả vờ giống một chút, cậu thoạt nhìn không giống lần đầu tiên bao nuôi người ta.

"Hối hận... không thể nào... thôi nào… lại đây... lấy cho  tôi cái áo khác. "Tìm một bảo mẫu về nhà cũng không tệ a.

" Này, làm gì vậy "Thay quần áo xong thì bị hôn một cái là có chuyện gì ! có muốn tính thêm tiền lương không?

Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp phản ứng, trong phòng chỉ còn lại tiếng cười của Nghiêm Hạo Tường cùng đóng lộn xộn trên giường khi hắn rời đi

Khi Hạ Tuấn Lâm sửa sang lại mái tóc ,suy nghĩ mơ hồ, xuống lầu chuẩn bị lấp đầy bụng mình bởi vì nôn nao mà đã sớm trống rỗng, lại ngoài ý muốn phát hiện bàn ăn trống rỗng, mà anh chàng đẹp trai cậu bao nuôi đang ngồi nhìn chằm chằm cái nồi.

"Cậu không biết nấu ăn?" Anh chàng đẹp trai vừa rồi không có động tác gì lại ủy khuất nhìn Hạ Tuấn Lâm, hai phút sau, Hạ Tuấn Lâm rốt cục nhịn không được mở miệng.

"Không a..." Không phải chứ người anh em , cậu không biết…..cậu không biết thì tôi bao nuôi cậu làm gì ?!

Hạ Tuấn Lâm miệng nhanh hơn não , nghĩ cái gì liền nói ra cái đó  "Vậy  tôi bao nuôi cậu thì có ích lợi gì?"

Nghiêm Hạo Tường cũng không nói gì, vẻ mặt vô tội. " Cậu là đang tìm bảo mẫu à?"

"Bằng không công dụng của cậu là gì?"

 

"Không phải là yêu đương sao?"

 

Hạ Tuấn Lâm tuy rằng chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy. Đó không phải là những gì  được viết trong cuốn tiểu thuyết sao? "Đầu năm nay không phải đều thịnh hành  đi thận không đi tâm sao*?"

*Đi thận không đi tâm: tẩu thận bất tẩu tâm: ý chỉ yêu đương cho có, không quan tâm tới, yêu đương vì tình d*c
 

"Vậy chúng ta thử một lần xem?"

 

Hạ Tuấn Lâm ở trong phòng khách  lộn xộn… Trời ơi, ai tới cứu mạng cậu đi…... Ai có thể đến nói cho cậu biết một chút, vì sao sáng sớm cậu cùng một anh chàng đẹp trai tự xưng là được cậu bao nuôi chân chính  thảo luận vấn đề bao nuôi , đi tâm đi thận là cái quái gì ? Mấu chốt anh chàng đẹp trai này mặt không đỏ tim không đập, còn cậu người bỏ tiền ra lại xấu hổ hoảng sợ , cái đạo lý quái quỷ gì thế ?

 

"Tại sao không nói chuyện?" Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ bừng bừng đứng tại chỗ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy buồn cười, cố tình có ý xấu từng bước một đến gần.

 

"Cậu…..tránh xa tôi ra! "Kết quả người này căn bản không nghe thấy cậu nói , Hạ Tuấn Lâm vội vàng dùng tay ngăn trở thân thể người này đang dựa sát vào người mình , " Tôi cảnh cáo cậu ! ”

 

"Đặt đồ ăn sáng ở bên ngoài được không ?" Nghiêm Hạo Tường bất đắc dĩ.

 

"Tôi không đói!"

 

" Tôi đói!"

" Cậu đói thì liên quan gì tới tôi ?"

"Tôi đó thì không " đi thận " được a ~!" Người này nói nghiêm túc như vậy, Hạ Tuấn Lâm không tưởng  tượng nổi trừng mắt nhìn hắn.

" Cậu câm miệng " Suy nghĩ nửa ngày, Hạ Tuấn Lâm từ trong túi lấy điện thoại di động của mình ra nói " Gọi đồ ăn đi "

Một lúc sau lại bổ sung thêm , "Chi tiêu tiền của tôi thì không được phép nói chuyện! ”

Thỏ xù lông, vẫn còn rất đáng yêu!

____

Tuy rằng trong nhà không hiểu sao lại có thêm người, nhưng quả thật lại là quả mình trồng, Hạ tiểu công tử cũng không đuổi người đi, liền để cho người ta lưu lại. Nhưng từ sau khi Hạ Tuấn Lâm biết anh chàng đẹp trai này tên là Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm đã thỏa thuận ba nguyên tắc với hắn . Thứ nhất, không được tùy ý tiến vào phòng Hạ Tuấn Lâm, ý nghĩ đi thận gì gì đó sớm một chút mau tiêu tan đi. Thứ hai, mặc dù là mối quan hệ bao nuôi , nhưng không can thiệp vào tự do cá nhân của nhau, được cho là tìm một người nào đó  sống cùng nhau để giải quyết. Thứ ba, Nghiêm Hạo Tường phải học nấu cơm! Tất nhiên điều này ... Bởi vì nhiều lần thử đều không có kết quả, so với ăn cơm do nhà mình nấu, Hạ Tuấn Lâm càng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình hơn, cho nên không muốn vì ăn mà chết, đành phải tuyên bố phế bỏ nguyên tắc….

Kỳ thật có thêm một người trong nhà cảm giác vẫn không tồi, đặc biệt , cậu và Nghiêm Hạo Tường đặc biệt suy đoán, hai người ngoài ý muốn có rất nhiều điểm hợp nhau. Cả hai đều là fan hâm mộ của Bayern, khi có trận đấu, Nghiêm Hạo Tường có thể thức khuya xem cùng cậu. Nghiêm Hạo Tường  không có hứng thú với thức ăn, nhưng lại không bài xích đi cùng cậu ra ngoài cửa hàng, đồ ăn ngon lại vào trong bụng Hạ Tuấn Lâm. Ngoại trừ tốn nhiều tiền hơn một chút, cuộc sống phong phú của Hạ Tuấn Lâm có thể thấy được bằng mắt thường , cuộc sống vui vẻ. Đồng dạng, cuộc sống của hai người cùng nhau còn cứng rắn đem khuôn mặt hạ vạn năm không có chút thịt nào của Hạ Tuấn Lâm đem nhô ra . Trên mặt có chút thịt, cả người thoạt nhìn lại rạng rỡ, tinh khí mười phần.

Để nói điều gì đó không hài lòng thì chính là... Nghiêm Hạo Tường người này có chút âm tình bất định, liền một chút lại có thể đổi sắc mặt. Hạ Tuấn Lâm có đôi khi cùng bạn bè ăn cơm về muộn, hắn liền xụ xuống, rõ ràng đi uống rượu cùng bạn bè đã về sớm rồi mà hắn cũng xụ mặt xuống. Còn càng ngày càng có khuynh hướng dính người, thậm chí xem qua một video mà không phản hồi lại hắn thì hắn cùng xụ mặt nốt. Hỏi hắn như thế nào lại tức giận hắn cũng hờn dỗi không nói gì. Hết lần này tới lần khác ,Hạ Tuấn Lâm ghét nhất phương thức xử lý lạnh lùng này, truy vấn một hồi lại bị kéo vào một trận hôn điên cuồng ,cho đến khi cậu mơ mơ màng màng quên mất đang truy vấn điều gì, đầy phẫn hận chỉ muốn hẹn lại một cái không cho phép lúc nào cũng hôn, xong một lần một lại quên mất. Hạ Tuấn Lâm nghĩ mãi không ra, cậu làm kim chủ thật ủy khuất a!

 

"Alo mẹ ! Chuyện gì thế ? "Hạ Tuấn Lâm bây giờ chính là nhàn nhã cầm điện thoại di động gọi điện thoại, còn hưởng thụ được Nghiêm Hạo Tường đút quýt cho ăn..

" Mẹ nói con chứ, Hạ Tuấn Lâm, gần đây đi đâu biệt tăm, có phải con quên ba quên mẹ luôn rồi không ?" Hạ thái thái đầu bên kia điện thoại không lưu tình trợn mắt trắng trợn. Đứa con trai này lớn lên không giúp gì được cho mẹ, trước kia còn có việc gì chạy về nhà, nửa năm gần đây ngoại trừ gọi video thì cũng không nhìn thấy người thật , không biết còn tưởng giữa Trùng Khánh - Thành Đô vượt qua hai ngàn km.

"Không phải là…con gần đây có một chút ...bận..." Hạ Tuấn Lâm khoát tay, ý bảo Nghiêm Hạo Tường đừng đút nữa.

" Con không về thì thôi đi, mẹ hỏi con, yêu đương chưa ?!"

"Không có...sao có khả năng "! Hạ Tuấn Lâm theo bản năng liếc Nghiêm Hạo Tường một cái, ánh mắt không rõ ràng. Nam nhân bị nhìn liền bối rối nhét luôn quýt vào miệng . Ỏ! Không chưa mà, Lâm Lâm không thích ăn sao ?

" Vậy  dành chút thời gian mà trở về, mẹ giới thiệu cho con! Đồ nhóc con không có lương tâm!"Hạ thái thái tức giận, lại không yêu đương, còn không trở về thăm ba mẹ, nhóc con này mỗi ngày đều làm gì?

"Ei ei ei mẹ! Không cần, không cần xem mắt ! "Hạ Tuấn Lâm chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống không ít, bị người ta nhìn chằm chằm đến rợn tóc gáy " Mẹ ! Con yêu đương rồi ! ”

Mặt Hạ phu nhân lập tức biến thành bảng màu. Đầu tiên là ba phần kinh hỉ, sau đó là hai phần chần chờ, cuối cùng còn có một phần hoài nghi và không tin. Đứa con trai này rất thông minh, Hạ phu nhân cũng không dám tin điều cậu nói là sự thật. "Thật sao? Mẹ không tin. ”

Hạ Tuấn Lâm không nói gì, chưa từng thấy qua mẹ thông minh như vậy, ngôn ngữ mạng còn dùng rất thành thạo  "Mẹ! Là thật !"

 

"Vậy cuối tuần tới đưa người về nhà cho mẹ xem "

"Được."

 

"Thật sao?" con trai bên kia mặt không đỏ tim không đập , Hạ thái thái ngược lại khiếp sợ một chút. Không thể nào, có người thật sao ?

"Thật thật thật, lừa mẹ con làm cún ."  không phải là có người giúp đỡ sao? Có gì phải hoảng sợ? Thật là một vấn đề lớn để có thể trả nhiều tiền hơn.

Cúp điện thoại nghênh đón ánh mắt Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm bây giờ có chút muốn  lui. "Mẹ gọi điện thoại cho cậu làm gì?" Hạ Tuấn Lâm chỉ thiếu một ngụm nước phun ra, tiếng "mẹ" này kêu rất thuận miệng nha ha ha ha

"Mẹ tôi muốn tôi về nhà một chuyến."

"A, khi nào đi? " May mắn thay, lần này không có xụ mặt, tâm trạng về cơ bản là bình thường.

"Tuần tới..."

Hai người đều yên lặng một lúc , Hạ Tuấn Lâm mới lắp bắp mở miệng. "Cái đó...tôi.. muốn nhờ cậu một chuyện....."

"Chuyện gì?" Khó có được nhìn thấy người ấp a ấp úng như vậy, Nghiêm Hạo Tường cũng cảm thấy kỳ quái, ngồi thẳng người nhìn về phía cậu .

"Mẹ tôi...bắt tôi … xem mắt. "Hạ Tuấn Lâm còn chưa nói xong liền nghe người đối diện hừ lạnh một tiếng." Tôi đã nói với bà ấy là tôi... Tôi đang yêu. Bà liền bảo tôi mang người về, tôi vội vàng liền đáp ứng..." Hạ Tuấn Lâm cũng không dám nhìn ánh mắt nghiêm Hạo Tường, khuôn mặt nhỏ bé nghẹn đỏ bừng. " Cầu xin cậu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cậu cùng tôi diễn vở kịch này, giá cả có thể thương lượng ! ”

Nghiêm Hạo Tường không có phản ứng gì, Hạ Tuấn Lâm lại vội vàng bổ sung thêm hai câu. "Chỉ cần diễn một vở kịch, nhiều nhất là hai ngày! Cậu chỉ cần đến Thành Đô một chuyến! ”

 

Nghiêm Hạo Tường vẫn không có phản ứng, Hạ Tuấn Lâm đành phải bỏ sĩ diện mà lấy lòng . "Đại ca, đại ca tốt của tôi ơi ! Tường ca , cậu là người đẹp trai nhất thế giới! Cứu tôi đi, không là mẹ tôi sẽ tiêu diệt tôi mất ”

Thấy khuôn mặt nhỏ bé nhăn nheo này sắp khóc ra tới nơi , Nghiêm Hạo Tường rốt cục mở miệng, "Cũng không phải là không thể... Chỉ là..."

 

Hạ Tuấn Lâm giống như nhìn thấy phao cứu mạng , "Dễ thương lượng! Tất cả đều dễ thương lượng!  Cậu muốn gì? Mua giày hoặc mua bất cứ điều gì, đều cứ việc nói ”

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, cánh tay dài ôm lấy, đem người đặt vào lòng mình, trộm hôn một cái . "Yêu cầu thù lao."

Hạ Tuấn Lâm  vẻ mặt thẹn thùng, " Cậu làm gì vậy! Luôn luôn giở trò lưu manh ! Tôi đã cảnh báo cậu, không được như vậy! ”

 

"Vậy tôi không đi..." Nghiêm Hạo Tường khí thần nhàn rỗi.

Mẹ nó..... Hạ Tuấn Lâm nghiến răng, lại không dám tức giận. Một lúc lâu sau mới thả lỏng một chút, nhắm mắt làm ngơ, ôn tồn nói , "Vậy cậu hôn đi. ”

 

Trêu người thật sự là quá thú vị, Nghiêm Hạo Tường không nhịn được lại đi lên mổ một ngụm, lòng cũng mềm nhũn.

" Cậu cứ hôn tôi làm gì !" Người bị ôm trong ngực không phục la hét một câu.

Nào ngờ Nghiêm Hạo Tường không mặn không nhạt nói một cậu " ngứa miệng "

Một vài con quạ bay qua... Cánh tay quả nhiên bị đấm  hai cái, nhiệt độ trong lòng cũng mất đi.

" Tôi thấy cậu ngứa da thì có "

____

Lúc tới cửa đột nhiên muốn rút lui. Hạ Tuấn Lâm ở trước cửa nhà mình bắt đầu chà xát, do dự không biết có lý do gì để cậu không về nhà ngay hay không

"Đi thôi, không phải về nhà sao? Vào đi" Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm đang giả đà điểu ở trước cửa nhà mình bất đắc dĩ cười cười.

 

"Nghiêm Hạo Tường... Tôi không dám..." Nam nhân đích thực Hạ Tuấn Lâm thừa nhận : Cậu sợ rồi . Triệt để sợ rồi !!!

 

" Tiểu Bá Vương cũng có lúc sợ? " Nghiêm Hạo Tường cố ý trêu chọc cậu , khiến Hạ Tuấn Lâm vốn khẩn trương không nhịn được đấm cho hắn hai cái.

" Tôi sao lại không sợ!"

"Ôi, khách quý a, chịu trở về rồi ?" Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt phẫn hận phản bác Nghiêm Hạo Tường, thanh âm của mẫu thân đại nhân nhà mình từ phía sau vang lên, Hạ Tuấn Lâm lại giật mình.

"Mẹ..."

Hiện tại Hạ thái thái rõ ràng đối với đứa con trai nhà mình nửa năm nay không trở về không có hứng thú, đối với tiểu soái ca bên cạnh con trai ngược lại có chút hứng thú hơn.

Theo ánh mắt Hạ thái thái nhìn qua, Hạ Tuấn Lâm vừa định mở miệng, "Mẹ... Đây là..." Kết quả đã bị Hạ phu nhân xen vào, "Con trai…mắt nhìn không tồi... Nhưng làm sao mẹ cảm thấy người có chút quen mắt a...."

Hạ phu nhân bộ dáng như có chút suy nghĩ đem hai người mang vào cửa, lúc mang dép lê cho nhi tử lại dặn dò. "Đúng rồi con trai , hôm nay bạn mẹ cũng tới ăn cơm, nhà bọn họ vừa mới từ Canada trở về, hôm nay cùng nhau ăn cơm, chờ lát nữa chú ý hình tượng của mình ha!"

Hạ phu nhân còn chưa kịp dặn dò xong, từ phòng khách đi tới một vị phu nhân đoan trang, Hạ Tuấn Lâm đang cảm thấy quen mặt, không nghĩ tới người bên cạnh vốn không lên tiếng đột nhiên mở miệng  "Mẹ. ”

Hiện tại Hạ Tuấn Lâm đang ngồi ngay tại trung tâm ghế sofa nhà mình, tiếp nhận hội thẩm ba đường. Người bên cạnh rất gần cậu , lại vẻ mặt thiếu đánh xem vở kịch hay. Hạ Tuấn Lâm vừa định quay qua, kết quả bị Hạ phu nhân lạnh lùng nói một câu, "Yêu đương về nhà nói chuyện, trước tiên đem chuyện nói rõ ràng. ”

Một câu nói khiến Hạ Tuấn Lâm giống như một quả bóng hết hơi.  Nói rõ ràng, cậu ngược lại cũng muốn nói rõ ràng a, ai có thể giải thích cho cậu một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói tóm lại, đối tượng cậu bao nuôi là con trai bạn của mẹ cậu đã đi ra nước ngoài nhiều năm, bây giờ cậu mang theo một đối tượng giả về nhà kết quả gặp mẹ thật của người ta. Nhưng cũng không phải muốn hai người bọn họ tách ra, chỉ là hiện tại có ba người thích thú chuẩn bị ăn dưa , muốn cậu nói cho hai người bọn họ làm sao …...ở cùng nhau…...

"Duyên phận... Duyên phận..." Hạ Tuấn Lâm cười cười, tay nhanh chóng xoa ra một cái lỗ trên quần rách gối , phát ra tín hiệu cầu cứu với Nghiêm Hạo Tường.

" Cứu tôi ." "Nhanh lên! Đừng phí lời ! " "Không", "Vậy thì cậu phải tự cầu phước cho mình " "Làm ơn đi......"

"Mẹ, dì, chú, là con theo đuổi cậu ấy . Lâm Lâm kỳ thật không chấp nhận con , là con vẫn luôn theo đuổi cậu ấy ”

Muốn bao nhiêu chân thật đều có bấy nhiêu chân thật, Hạ Tuấn Lâm nếu đang ăn dưa , cậu cũng đã tin luôn rồi. . Chính là xưng hô này, tuy rằng đã nghe qua rất nhiều lần, cậu vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là khi trước mặt ba mẹ mình...

"Ha, nó chính là chết cũng không muốn nhận , nó đã đem cháu mang về nhà rồi , vậy khẳng định trong lòng đã sớm đồng ý." Hạ phu nhân mở miệng, bạn học Hạ Tuấn Lâm sắp run rẩy, chưa từng thấy qua mẹ sẽ bán con trai như vậy! "Đúng không, Hạ Tuấn Lâm?" Còn thêm một câu hỏi tử vong, Hạ Tuấn Lâm đành phải mặt đầy nụ cười, giả bộ gật đầu.

"Con trai, đây là người bạn mà con nói với mẹ con đi chơi cùng sau khi trở về nước?" mẹ Nghiêm nãy không nói gì, mở miệng một cái là như quả bom nổ chậm . Gia đình rơi vào một sự kỳ lạ vô hình.

Nghiêm Hạo Tường sau khi gật đầu,  sự kỳ lạ càng thêm sâu.

"Hạ Tuấn Lâm, hai người sống chung?" Hạ Tuấn Lâm bị mẹ mình nói một câu liền hoảng sợ tới sặc nước, sợ tới mức Nghiêm Hạo Tường đành phải nhanh chóng vuốt lưng cho cậu.

Mẹ nó không chỉ nói chuyện táo bạo, ánh mắt cũng không sắc bén như bình thường. Hạ Tuấn Lâm dưới sự bức bách phải thú tội của Hạ phu nhân, đành phải gật đầu, "Sống chung, nhưng... Không sống chung hoàn toàn..."

"Sống trong một ngôi nhà?"

"Ồ..."

"Vậy còn treo cổ người ta nói chỉ là bạn bè ?"

"Cái này..."

" Hạ Tuấn Lâm, từ khi nào mà mặt con mỏng như vậy ..."

Hành tinh nào cũng thích hợp cho con người sinh sống, online chờ gấp ╥﹏╥

Cũng may có mẹ Nghiêm thay Hạ Tuấn Lâm giải vây, "Đứa nhỏ  thẹn thùng, là Tiểu Tường nhà chúng ta không tốt, Lâm Lâm còn đang suy nghĩ đi. ”

"Tôi cảm thấy rất tốt a, vừa đẹp trai vừa lễ phép, thật là một đứa trẻ ngoan " Cao cấp nhan khống Hạ phu nhân nhìn thấy mặt  Nghiêm Hạo Tường, liền đánh chín mươi điểm, lại còn là con trai của bạn thân...chậc chậc chậc chậc... Tốt lắm...

"Mẹ, ai là con trai của mẹ?"

"Vậy cũng không biết ai nửa năm không trở về, yêu đương còn không nói..."

"Cơm đã nấu xong rồi, mọi người chuẩn bị ăn cơm đi, vừa ăn vừa trò chuyện." Thời điểm mấu chốt vẫn là lão Hạ tuỵêt nhất, Hạ Tuấn Lâm trong lòng cho lão Hạ 67 ngón cái

Cơm, đương nhiên là ăn không yên.

 

Thật vất vả mới về nhà được ăn thức ăn quen thuộc, vừa định động đũa đã bị Hạ thái thái vỗ gáy, "Chỉ biết  ăn, không biết chiếu cố Hạo Tường một chút! ”

"Cậu ấy không có hứng thú với thức ăn."

"Tại sao không có hứng thú! Gắp đuôi tôm cho Hạo Tường ăn. "Hạ Tuấn Lâm không tình không nguyện, gắp cho Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường đưa đũa của mình cho cậu , "Bên trong có rau mùi, đổi đôi đũa, dùng của tôi đi. ”

Hắn nói nhỏ giọng, bốn người trong nhà đều đồng thời thân thể chấn động, ánh mắt giao nhau trong không khí, mỗi người đều mang tâm sự.

"Hạo Tường, hiểu rõ thằng bé như vậy a..." Hạ thái thái nhịn không được bắt đầu trêu chọc con trai , mặtcon trai sắp đập vào bát cơm, loại cảnh tượng này cũng không thấy nhiều lắm.

"Mẹ, đuôi tôm ngon, ăn nhiều một chút!"

Được rồi, con trai cũng bắt đầu che chở người ta,còn ngượng ngùng.

Một bữa cơm ăn như ngồi trên đống lửa, kết quả người bên cạnh còn giống như con công mở màn, vừa gắp thức ăn vừa lột vỏ, làm cho mặt Hạ Tuấn Lâm một trận đỏ bừng, đẩy ra lại sẽ bị nói, không từ chối lại bị ánh mắt mập mờ của mẫu thân mình đánh giá, Hạ Tuấn Lâm ở giữa  không biết làm thế nào

Cũng may Hạ thái thái trêu chọc người khác cũng không chọc đến tàn nhẫn, ăn cơm liền đẩy hai người vào phòng Hạ Tuấn Lâm.

"Mẹ, để cậu ấy phòng khách đi."

Được chào đón bằng ánh mắt " thân thương" của mẹ

"Con ngủ phòng khách , mẹ... Ghế sofa cũng được..."

"Nhi tử, khi nào thì sửa cái tật khẩu thị tâm phi này đi, sống mang vạ đó !"

Cửa đóng lại Hạ Tuấn Lâm tựa như một quả bóng xì hơi , trực tiếp nằm dài  trên giường. Một đôi tay theo thắt lưng sờ lên" Hôm nay mệt không ? ”

" Cút!" Hạ Tuấn Lâm nhìn người cười đến nhộn nhạo liền tức giận.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu , ngồi xuống sô pha, mau !"

Thỏ cũng phải thuận lúc sờ lông , Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn ngồi đối diện. Hạ Tuấn Lâm từ trên cao nhìn người, "Nói đi, Nghiêm thiếu gia. ”

"Nói gì?"

"Nói cái gì?! Nghiêm gia tiểu thiếu gia, da chết mặt dày ở nhà tôi nửa năm! ”

"Không phải cậu nói muốn bao nuôi tôi sao?" Nghiêm Hạo Tường vẻ mặt vô tội.

" Cậu còn dám nói " Hạ Tuấn Lâm tức giận. "Hôm nay nhập vai gây nghiện rồi !"

"Nhưng tôi nói đều là thật "

Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh nhìn Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy, giống như muốn hút cậu vào. Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Nghiêm Hạo Tường kéo cậu vào lòng. "Lúc bị người nào đó ôm nói muốn bao nuôi tôi, tôi không muốn chống cự, lời  là tôi nói, thật lòng cũng là tôi "

Do dự một chút, Nghiêm Hạo Tường vẫn hôn lên tóc cậu , hoa hồng ở trên bàn tay , lồng ngực nhảy kịch liệt.

Lý trí của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên trở về, kéo dài khoảng cách giữa hai người " Việc nào ra việc nấy "

" Cậu vì sao lại gạt tôi "

 
" Ngoài ý muốn mà..."

Hình như Nghiêm Hạo Tường quả thật cũng không sai, Hạ Tuấn Lâm một bụng cảm xúc phức tạp không có chỗ nào để giải quyết .

" đừng tức giận nữa! " Nghiêm Hạo Tường xoa xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, vuốt vuốt lưng.

"Nếu không, tôi đem tiền cậu tiêu trên người tôi trả lại cho cậu ?"

" Thứ anh đây không thiếu chính là tiền "

"Đó là tôi chủ động giao nộp có được không, người cũng chỉ động giao nộp cho cậu rồi  "

 

Hạ Tuấn Lâm không trả lời, Nghiêm Hạo Tường lại đến gần một bước.

Một lúc lâu sau, hoa hồng thu hồi gai, mùi thơm liền ràn ra.

"Vậy anh đây miễn cưỡng chấp nhận đi! ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro