Đế vương họa mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 Đế vương họa mi 

Tác giả: Hi Trữ Nhược Hải Nguyệt

Thể loại: ngôn tình, xuyên không, ngược nam, cổ đại

Trạng thái: full

Điều đáng khen và thu hút người đọc đầu tiên ở văn phong, một bộ truyện cổ đại mà được dịch vô cùng trau truốt, nhẹ nhàng mà thu hút người đọc, một loạt bài thơ sâu sắc.

Nội dung truyện không hề một màu, cẩu huyết thường có trong bộ ngôn tình khác mà đầy tính lôi cuốn.

Mở đầu  nữ chính Liễu Dương Mi, nàng là đứa bé bị quăng bên đường được một đoàn Hoa kiều ở Thụy Sĩ nhặt được, nàng có nét đẹp "Mi mục như họa" nên được đặt nhũ danh là dịch trong "Tranh", cuộc đời của nàng êm êm đẹp đẹp sống 15 năm ở đất nước Thụy Sĩ, nàng có đầu óc thông minh, học ngành y từ lúc còn rất trẻ, văn thơ một bụng tràn đầy. 15 tuổi về TQ thăm quê hương, chỉ vì xung đột một chút mà bị bạn học xô xuống vách núi. Thế là nàng rơi đến một thời không khác. Khi đọc ĐVHM tôi ghen tị với Tranh muốn chết, nàng vừa đẹp vừa giỏi mà nàng còn may mắn nữa. Nàng may mắn xuyên đến ngay lãnh địa của môn phái lánh đời, được đối xử như một người khách quý, được truyền dạy y thuật chính tông, sống ở cốc hai năm, nàng rời đi du lịch, nàng không biết và cũng không ai nghĩ, chuyến đi này đã thay đổi vận mệnh của nàng triệt để.

Đối với nàng, quay về cổ đại là một việc ngoài ý muốn, sống tự do là tôn chỉ hàng đầu, vì thế khi nàng đến kinh thành, cải nam trang thành một tiểu công tử ngồi bình thời cuộc với hoàng đế vi hành là cỡ nào chuyện lớn. Càng ngoài ý muốn là "Hắn" chết đứng "nụ cười như xuân sơn" của nàng. Hắn tìm cách thử xem nàng là trai hay gái, hắn thất vọng khi kết quả nàng là thân "nam nhi"... Còn nàng vội bỏ trốn, bỏ trốn khỏi hoàng quyền và "cái sự nguy hiểm" của hắn.

Lòng người là cỡ nào khó dò, tri ân báo đáp là cỡ nào buồn cười, cứu người để rồi bị người hại là bài học Tranh nhận được sau lần bỏ trốn đầu tiên khỏi "Hắn". Mang cơ thể tiều tụy mệt mỏi về kinh thành nói lời từ giã với bạn tốt trong hoàng cung để rồi đổi lại là đạo thánh chỉ phong phi lúc nửa đêm, là 3000 cấm vệ quân "bảo vệ" nương nương, là vận mệnh trói buộc nàng với "Hắn".

Nàng không yêu "Hắn", nàng không muốn trói thân trong cung vàng điện ngọc, nàng không lạnh lùng cũng không phải người nóng bỏng, nàng tĩnh lặng như nước, bàng quan với mọi thứ, dùng đôi mắt của người ngoài mà xem thời cuộc, nàng không dung nhập được tình yêu của hắn, không thỏa hiệp được với sự bao dung của hắn, cũng không muốn hiểu hắn, nàng chỉ là học cách sống yên sống ổn với hắn. Bị sự ôn nhu say đắm yêu nàng của hắn chậm rãi hòa tan. Nàng độc sủng hậu cung, hắn không thấy nôn nao mà nàng thì phiền muốn chết... Nàng chỉ muốn bỏ trốn muốn mọc cánh bay đến tự do. Lần đầu tiên bỏ trốn suýt mất mạng, là hắn mặt rồng giận dữ dùng hình tàn bạo giết những kẻ hại nàng, là ánh mắt ôn nhu của hắn bên giường nàng, nàng cảm động, nàng dần dần thỏa hiệp với hắn, đến khi nàng vì hắn mà phải bỏ hắn đi, vì hắn mà lo sợ hết thẩy, nàng biết nàng... yêu hắn. Sự sủng ái nàng có được làm cho tôi cảm thấy thỏa mãn giùm nàng và cũng trách nàng, vì sao nàng không thẳng thắng với hắn? Có lẽ vì nàng không tin hắn, nàng chưa đem mình trở thành một phần tử của thế giới này, nàng chỉ là dùng cách của nàng bảo vệ những gì nàng yêu thương. Rồi nàng sửng sốt, thì ra nàng đã tổn thương "Hắn" nhiều như thế.

"Vừa mở mắt đã thấy hắn ngồi ở bên giường, trong tay nắm nắm chặt chiếc túi thơm, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng. Ánh mắt đó...quá thắm thiết, vẫn là ánh mắt nàng bắt gặp sau cơn hôn mê vì bị Thái Hậu phạt quỳ, vẫn là ánh mắt bao lâu nay nàng muốn trốn tránh."

"Hắn" là Thánh Cảnh Đế, vị vua lãnh khốc vô tình, uy nghiêm tài giỏi, người trong thiên hạ có thể được hắn quan tâm chỉ có hoàng tỷ và hai hoàng đệ ruột thịt với hắn. Ngay cả con hắn hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn là vị vua mẫn cán, hắn sắt đá nhưng khi hắn gặp Tranh, hắn yêu nàng cuồng nhiệt, hắn yêu trong lo lắng và sợ hãi, sợ mất nàng, sợ nàng không cần hắn, tình yêu của hắn bá đạo nhiệt liệt, nhưng cũng có sự thâm tình mà một vị đế vương không nên có... Khi Tranh lén hắn uống thuốc tránh thai, hắn biết nàng không yêu hắn, hắn biết nàng không cần hắn, không cần con của nàng và hắn, hắn giận, hắn buồn bực, hắn tuyệt vọng, hắn lạnh nhạt nàng, làm nàng bị phạt, quỳ ngất xĩu dưới mưa, tỉnh dậy là hắn ôm nàng, nói với nàng:

"Bảo Bối, nếu nàng không muốn mang thai hài tử của ta, ta sẽ không ép, không sao..."

Hắn là hoàng đế a, hoàng đế chỉ độc sủng mình Tranh, chỉ yêu mình nàng, nàng không muốn có con với hắn, hắn chấp nhận, hắn chỉ cần nàng, có nàng là đủ rồi. Hắn phản bác thần tử, hắn bảo vệ địa vị của Tranh, bảo vệ nàng trong hậu cung hắc ám, tình yêu của hắn, đơn giản chỉ cần nàng bên cạnh hắn.

"Tất cả, tất cả những thứ đó đều đã là quá khứ, hôm nay, ngày mai của nàng là ánh mắt...của hắn. Lúc này đây, Tranh nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn đang nhìn nàng, một tia yêu thương thấm đậm lòng người...còn có một chút khẩn cầu.

Trong lòng hắn có biết bao sợ hãi, bất an, ủy khuất, khó khăn, ngọt ngào,...trong phút giây hạnh phúc này tất cả đều lần lượt hiện về, hắn nhẹ nhàng vươn tay vuốt đôi mi nàng, "thiên ngôn vạn ngữ" lại không bằng một tiếng thở dài của mỹ nhân."

Những đoạn Thánh Cảnh Đế "sủng ái" Tranh rất nhẹ nhàng, không miêu tả, không H, không dung tục nhan nhản như ngôn tình hiện nay, nhưng vẫn làm người đọc đỏ mặt, vì nó hương diễm, nó đẹp và nó rất lãng mạng. Điều này thật hiếm thấy, ít nhất với tôi, một đứa đọc H như ăn cơm (ngại quá =P) mà đọc những đoạn ấy đều "phê" kaka.

Đế Vương Họa Mi rất thơ, rất sủng, cao trào không nhiều, nhưng từng câu văn đều thấm vào lòng người đọc, tình yêu của Tranh là mưa dầm thấm đất, tình yêu của hắn là nhất kiến chung tình, người ta thường bảo: Ai yêu trước là người thua, nhưng ở đây Thánh Cảnh Đế với sự thâm tình của mình đã chiến thắng, thắng được trái tim phẳng lặng của Tranh, thắng được sự khao khát tự do của nàng, thắng được tình yêu của nàng với hắn, làm hoàng hậu của hắn, làm người cùng hắn dắt tay đến cuối cuộc đời.

Đặc biệt trong truyện này là Thánh Cảnh Đế có 3 đứa con, 1 đống phi tử, nhưng tác giả dẫn dắt ko theo lối mòn, làm độc giả quên mất, thấy những thứ vốn là rào cản đó... chẳng có tính uy hiếp vốn phải có. Mà nữ chính cũng không phải thể loại hiện đại hại điện xem ta là cái rốn vũ trụ.

Nhẹ nhàng và sâu sắc, ấm áp và giàu tính thơ ca. Sủng và cực sủng ^^~

"Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan, trường đắc quân vương đái tiếu khan"

Danh hoa quốc sắc thời hoan lạc, quân vương nhìn, miệng mắt cười tươi.

(名花倾国两相欢,长得君王带笑看)

MỘT SỐ   MỘT SỐ LỜI BÌNH CÂU VĂN ĐƯỢC MƯỢN TỪ GREYPHAN-2012.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro