Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________________________________

Giây phút này sao Chaeyoung cô lại hỏi nàng câu này? Đang cố níu nàng ở lại hay làm rõ sự thật về tình cảm của nàng với Lisa?

"Chaeyoung hỏi làm gì?"

"Tôi muốn biết em có thương Lalisa thật hay không, tôi hỏi chân thành đấy, trả lời tôi đi."

"..."

Jisoo không muốn một ai nhắc đến mối quan hệ này, thương ư? Ừ thì nàng còn thương Lalisa, thương nhiều lắm. Nhưng vì gia đình họ đã không tốt với mẹ nàng, nên bây giờ nàng cũng không biết trả lời làm sao cho phải lý.

"Không trả lời cũng không sao. Nhưng em à, gia đình nhỏ của tôi cũng tan nát nhờ một tay ông Manoban góp sức, gia đình em thì lại bị bà Manoban chính tay chôn vùi. Hai ta có số phận như nhau...."

Ngước lên nhìn sâu vào mắt con người họ Park, nàng mỉm cười...là nụ cười khổ.

"Số phận như nhau, đúng rồi, ta có số phận như nhau. Hai ta đồng thời đều là hai kẻ lừa dối."

"Ý em là?"

"Park Chaeyoung cô lừa dối tôi, cô không hề có thù oán gì nhà Manoban, mục đích cô đưa tôi vào là để kiếm thêm tiền từ David."

"Em nói gì vậy Kim Jisoo?"

"Đừng lừa tôi nữa, David kể tôi nghe cả rồi, là cô đã đưa tin về mối quan hệ giữa tôi và Lisa."

"Không! Tôi không làm! Từ khi nào em tin David thế! Hắn rõ là kẻ xấu từ xưa đến giờ, mồm lưỡi thối nát hơn cả đàn bà. Tại sao em tin hắn thế?"

Jisoo nàng kéo tay Chaeyoung đặt lên môi mình, nàng nhoẻn miệng cười, là nàng đang muốn cười câu dẫn cô?

"Thì Chaeyoung bảo em phải nghe lời hắn mà. Không phải sao?"

"Cái đó...tôi chỉ bảo em là giả bộ..."

Lưỡi nàng lúc này được chủ nhân nó điều khiển liếm quanh đầu ngón tay Chae, uầy...

"Suỵt! Khẽ nào...em chỉ là đang giỡn với Chaeyoung thôi, đừng căng thẳng quá!"

Chaeyoung cô đứng hình, môi tái, giỡn vui ghê. Nhưng cô không tin nàng giỡn, nàng thật sự đã biết sự thật chỉ tại không muốn phóng túng nó thôi, có lẽ nàng vẫn sợ hai từ "đổ vỡ", là đổ vỡ một lần nữa với cô và bản thân nàng.

Các ngón tay đã dính đầy thứ nhớt ngọt ngào, Chae hiểu ý cúi đầu sát nàng, cánh hồng khẽ chạm vào nhau.

Nàng là không muốn day dưa, nhưng đây có lẽ là phương án cuối cùng...

Chỉ còn cách này mới kéo lại niềm tin mà Chaeyoung dành cho nàng, nàng hẳn là có âm mưu.

[...]

Tấm bra đỏ của nàng yên vị dưới nền, cả nội y phía dưới cũng không còn trên người. Đêm nay Chaeyoung muốn cùng nàng nếm vị ngọt ngào mùa xuân.

Thật sự không hiểu mưu kế của nàng là gì, chỉ biết Chaeyoung rất hài lòng về cách mà Jisoo rên khẽ quyến rũ, từng làn hơi ấm đậm mùi thơm phả tai cô, làm cô càng hưng phấn...

Tấm thân xuân xanh Kim Jisoo tựa hồ chưa từng qua sở hữu của một ai, nay nó được Park Chaeyoung chăm sóc một cách thật ngọt ngào, đôi lúc phá cách rất mãnh liệt.

Phía dưới mềm mại, ướt át, thèm được tay Chaeyoung cô ghé qua...

Trận sóng thần nơi bụng dưới kèm thứ dư vị rung cảm, tất cả làm nàng không chịu được mà hư hỏng phóng túng thứ dịch ái tình nhớp nháp.

Chae là lần đầu thấy nàng dưới thân mình như vậy, kết thúc cuộc vui, cô hôn nhẹ lên trán nàng, ôm thân thể ngọc ngà thật chật.

...

Âm mưu được nàng bày ra gọn gàng, tất cả đều đầy đủ hương vị, nhưng trước khi thưởng thức phải nhờ Park Chaeyoung mời vài người đến dự buổi tiệc, là buổi tiệc đầy tính dàn dựng.

Nàng nhướn đôi mày thanh thanh, môi khẽ rung những từ yếu ớt.

"Hừm...ngày mai em theo David về quê, Chaeyoung nhớ làm theo lời em. Thành hay bại tất cả là nhờ Chae."

Tâm thành khẩn, cô môi áp tiếp môi nàng đáp trả "ừ".

[...]

Sáng sớm nơi rừng hoang, những giọt sương đọng trên lá, bầu trời như xám kịt không thấy một tia nắng nào.

Lisa ngồi dựa lưng vào gốc cây trên ngọn đồi cao, cả đêm rồi, là cả đêm cô ngồi ở đây. Cô không biết mình có lỗi gì, cũng chả biết vì sao nàng lại bỏ đi, chỉ biết ngồi thẩn thờ chịu cái lạnh của làn sương dày đặc.

Hương của đám hoa dại từ đâu lướt ngang cánh mũi nhạy cảm Lalisa, làm cô có tí luyến tiếc gì đó, thứ luyến tiếc khó nói. Tựa hồ như đã in vào tiềm thức...

Tiến ra xe, cô thở dài chạy về nhà. Chẳng còn gì để nhớ, thôi tìm người ta làm gì. Chợt cô thấy ngón tay mình vẫn còn đeo chiếc nhẫn đính hôn, đưa lên chạm môi vào nó, cảm nhận thứ mát lạnh của sương sớm và nỗi cô độc trong tim.

Chính tay cô tháo nó ra, ném thẳng vào trong xe. Nó lăn đi đâu rồi, cô không quan tâm.

Từng bánh xe quay đều trên phố thị cô sống, cuối cùng cũng trở về nhà.

...

"Jisoo, ta lên xe nào!" - Tay xách nặng hai ba lô hành lý, phía dưới là chiếc vali đỏ nhung sang trọng. David nắm tay nàng rời khỏi căn nhà.

Thì ra là từ lúc sớm, David đã đưa nàng đến gom hết đồ đạc chuẩn bị về quê. Nhưng không may, Lalisa đã về kịp.

"Hai người đi đâu đó?"

"Tôi và Jisoo đi đâu thì có liên quan gì đến cô?"

"Có! Anh là chồng tôi! Tôi không cho anh đi!"

Lùi về đằng sau, David giơ hai tay như chịu trận trước ngòi súng.

"Ok! Tôi là chồng cô nên tôi không đi, vậy...Jisoo em đi đi!"

Nàng gật đầu, ánh mắt bất cần, hất tóc sang một bên để lộ đôi vai đầy vết hôn.

Với David anh ta sẽ không quan tâm, nhưng với Lisa thì khác. Thật là muốn khóc khi thấy nàng trước mắt, nhưng lại muốn hạ tay giết chết nàng khi thấy vết hôn.

Vết hôn? Có lẽ cả hai đã qua đêm.

"Kim Jisoo! Ai cho cô đi?"

Hừ nhẹ, nàng đáp:

"David chứ ai."

"Đi để làm gì?"

"Để nuôi cá và trồng thêm rau!" - Thái độ nhởn nhơ, bất cần, nàng càng lúc càng khiến Lisa như muốn nổ tung.

Ai đời dành cả đêm đi tìm người đàn bà trước mắt, mà người ta lại vô tâm với mình. Trả lời quá cộc lốc, không tin rằng cô đã từng yêu người phụ nữ này.

"Jisoo! Vậy còn lời hứa giữa cô với tôi?"

"Lời hứa gì chứ?"

"Em hứa sẽ là mẹ của con tôi!"

Nàng cười nhẹ nhàng, quay lưng lại với cô và bắt đầu chỉnh lại cổ áo cho David.

"Thì con của David và tôi cũng được xem là con cô mà, tôi sinh ra nó...đương nhiên tôi phải là mẹ nó."

"Em!"

Nhướn mày nhìn trò cười trước mắt, anh góp vui.

"Chật! Chật! Chật! Thôi nào vợ yêu, để người ta đi đi, sau này có mừng tuổi con tôi và Jisoo tôi sẽ mời vợ."

Anh chạm tay lên tay nàng, hướng chiếc mũi đến vùng cổ nàng mà hít lấy hít để. Anh là đang muốn Lalisa tức chết?

"Thôi anh à, em về trước, anh ở đây bàn việc với vợ anh đi nhá!"

Nàng vô tâm ra chiếc xe taxi chờ sẵn, bên trong dinh thự chỉ còn kẻ tám lạng, người nửa cân - hai vợ chồng trẻ.

"David! Anh đã nói gì với Jisoo?" - Tay khẽ nắm hờ, ánh mắt hướng theo nàng mà hỏi.

"Cái gì? Nhỏ quá tôi không nghe."

"Anh đã nói cái gì với Jisoo, khiến em ấy thay đổi 360° như vậy?"

"Có gì đâu, tôi chỉ khiêm tốn nói về việc gia đình cô đối xử với bà Park Hye Min như thế nào, cho một mình Jisoo nghe thôi mà."

"Nội dung chính là gì?"

"Vợ không biết sao?"

"Không! Từ nhỏ đến lớn chưa nghe một ai nhắc đến cái tên Park Hye Min."

Nâng niu bàn tay Lalisa, anh cười nói:

"Hừm...vậy để tôi kể, nhưng trước tiên cho tôi biết...chiếc nhẫn của vợ đâu rồi?"

Cô giật mình chợt nhớ mình ném nó trong xe, môi mím lại cố giật tay mình ra.

"Không phải việc của anh."

"Vậy à, chắc là em không biết Jisoo vẫn còn đeo chiếc nhẫn còn lại trên tay đấy. "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
___________________________________

Chap này còn khá mập mờ, nhưng mọi người yên tâm kết vẫn là HE~

~ Mới nấu xong nồi cháo heo, chạy ra up chap liền nà.

🙏👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro