Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc họp hàng năm của Jung gia được tiến hành theo các ngày lễ trong nước, bao toàn bộ khách sạn làm địa điểm tổ chức cuộc họp thường niên. Jinsoul luôn đi đúng giờ, năm nay cũng không ngoại lệ.

Cô mặc một bộ lễ phục màu đen gần như không có tô điểm, khiến cả người cô nhìn như uy nghiêm đại khí, đặc biệt là đôi mắt kia, con ngươi nhàn nhạt, mang theo lãnh mạc cùng xa cách, cách ăn mặc như vậy, càng khiến người ta khó có cảm giác thân cận. Nhưng mà, khi đôi mắt kia nhìn cô gái bên cạnh, không ngờ lại mang theo ôn nhu mà người ngoài có thể thấy rõ.

Người lái xe không phải là Choi Yerim. Đối với những bữa tiệc như hôm nay, Choi Yerim là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Jinsoul nên cũng sẽ mặc lễ phục dự họp.

Khi đến nơi, có người mở cửa cho bọn họ, Jinsoul xuống xe, đi đến bên cạnh Jungeun, đưa tay đỡ nàng ra khỏi ghế sau. Hiện tại cô thể hiện quan tâm cùng chăm sóc với Jungeun, ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu.

Jinsoul nhấc mắt lên quét qua những người xung quanh, sau đó gật đầu hài lòng, điều cô muốn chính là hiệu ứng này. Hiện tại chỉ là bắt đầu, để Jungeun đứng trước mặt mọi người, đây là kế hoạch của cô.

Jinsoul nắm tay Jungeun sải bước vào khách sạn.

Họp mặt hàng năm của Jung gia khác với ở Hàn Quốc một chút. Cuộc họp thường niên của các công ty trong nước mời hầu hết tất cả những người trong công ty, dù sao, vào thời điểm này, mọi công ty đều có cuộc họp thường niên. Nhưng Jung gia không phải như vậy, cuộc họp đêm nay không chỉ có công nhân viên của Jung gia, mà còn cả những doanh nhân có quan hệ tốt và đối tác kinh doanh của Jung gia, bởi vậy Jung gia mời rất nhiều người trong buổi họp mặt hàng năm.

"Em sợ? Căng thẳng sao?" Jinsoul kéo tay Jungeun, nhỏ giọng hỏi bên tai nàng. Hôm nay nhìn thấy Jungeun mặc lại bộ lễ phục cô tặng, sau khi trang điểm xong, trong lòng cô liền sinh ra một tia khó chịu.

Cô có chút hối hận, không muốn Jungeun đi theo cô đến dự tiệc tối. Một cô gái xinh đẹp như vậy nên được trân trọng giấu ở nhà, chỉ có một mình cô mới có thể nhìn thấy.

Lúc này, Jungeun như một viên ngọc sáng lấp lánh, làm người khác chú ý.

"Vâng, có chút" Jungeun thì thào, mặc dù căng thẳng nhưng lưng nàng vẫn thẳng. Học khiêu vũ quanh năm khiến nàng có chút khí chất hơn những người khác. Hơn nữa, vốn dĩ nàng rất xinh đẹp, coi như có chút căng thẳng, hiện tại cũng không có ai nhìn ra "Trước đây em chưa từng cùng ba mẹ tham dự một bữa tiệc như vậy, hơn nữa, có tham dự cũng không có nhiều người như vậy ..."

Jinsoul nghe xong liền muốn cười, tiểu thiên nga nhà cô có cần thành thật như vậy không? Đây ngược lại là ít người tổ chức tiệc tối hoành tráng như Jung gia, mời nhiều người như vậy. "Không sao, đa số người ở đây đều không quan trọng, hiện tại em là phu nhân tổng tài, ai cũng muốn nịnh bợ em. Cho dù hiện tại ở đây không nói lời nào, cũng có người chủ động leo lên nói chuyện với em. Không cần lo lắng, cứ coi tất cả như bắp cải trắng, khi bắp cải trắng nói chuyện với em, em chỉ cần gật đầu ..."

Jungeun: "..." Vậy sao?

"Hoặc là, nếu em thật sự không muốn nói chuyện với bọn họ, xoay người rời đi cũng không sao." Jinsoul nói.

"Như vậy có vẻ không tốt lắm ." Khuôn mặt Jungeun xoắn xuýt, chuyện này nghe có vẻ có chút không đúng? Vạn nhất có người nói nàng kiêu ngạo không coi ai ra gì thì làm sao bây giờ?

"Có cái gì không tốt?" Jinsoul hiển nhiên không nghĩ nhiều như Jungeun "Tôi chính là như vậy! Em làm như vậy, người khác sẽ chỉ nghĩ rằng em làm theo tôi!"

Em làm theo tôi ...

Nghe ngữ khí Jinsoul nói, khóe môi Jungeun giật giật. Ôi, người trước mặt cảm thấy làm như vậy sẽ rất lợi hại sao? Ngữ khí dương dương tự đắc kia, Jungeun không biết nên nói cái gì.

Lời nói của Jinsoul cũng không phải không có đạo lý, thân phận của nàng ở nơi nào, không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ. Làm sao có khả năng nàng phải nói chuyện vui vẻ với từng người đây? Nàng cũng không đến đây đặc biệt tìm người khác để khoe khoang.

Dọc theo đường đi có rất nhiều người đi qua chào hỏi Jinsoul, khi nhìn thấy cô gái bên cạnh Jinsoul, vẻ mặt những người đi tới không khỏi lộ ra một chút ý nghĩ, "Vị tiểu thư bên cạnh Jung tổng thật xinh đẹp, mạo muội hỏi một chút, vị tiểu thư này là?"

Mỗi khi ai đó hỏi như vậy, nụ cười trong mắt Jinsoul lại mang theo mấy phần ôn hòa thực sự. Cô siết chặt tay Jungeun, hào phóng giới thiệu: "...Đây là Jungeun, vợ của tôi. Trước đây không muốn người khác nhìn thấy, cho nên không mang ra ngoài, gần chuẩn bị kết hôn nên muốn mọi người biết."

Người nghe rất khiếp sợ, Jinsoul sẽ kết hôn? Nhưng trước đó, Jung gia hoàn toàn không có chút ý tứ ! Này có quá đột ngột không?

Rốt cuộc bọn họ đều là người trong lĩnh vực kinh doanh, phản ứng rất nhanh, "Như vậy ! Vậy chúc mừng Jung tổng! Đến thời điểm đó, phải gửi cho tôi một tấm thiệp mời !"

Jinsoul cũng ôn hòa cười, chỉ là những gì cô nói ra không phải là những gì cô thể hiện trên mặt, có đôi khi, còn chân thành hơn Jungeun. "Ồ, chúng tôi đi du lịch kết hôn." Cho nên, sẽ không phát thiệp mời cho các người!

Người đến bắt chuyện: "..." Hiện tại có thể làm sao? Ngoại trừ ha ha vài câu cười gượng, nội tâm một câu ngọa tào, cũng không thể làm gì được ...

Bởi vì Jinsoul lộ liễu như vậy, khó có thể không làm cho người ta không chú ý. Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả mọi người trong hội trường đều biết Jinsoul của Jung gia sắp kết hôn, đối phương là một cô gái.

Khi lời này lọt vào tai Jung Jinhyuk đang giao lưu với những người khác, ngay lập tức, nam nhân đã bị Jinsoul tước hết quyền lực thay đổi sắc mặt.

Lúc Jung Jinhyuk đến, nghe nói tối nay Jinsoul mang người đi dự tiếc, hắn cũng không quan tâm lắm, trước nay Jinsoul chưa từng đưa người tới bữa tiệc như thế này, lúc đó hắn sinh lòng bất mãn nói vài câu,nhưng Jinsoul làm như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới. Hiện tạinghe nói Jinsoul mang theo người, Jung Jinhyuk tự hỏi rốt cuộc có phải là Jinsoulnghe lời mình hay không.

Nhưng hắn còn chưa kịp tự mình biểu dương Jinsoulthì đã nghe thấy từ đám đông nói Jinsoul đưa một cô gái đến dự tiệc, thậm chícòn liên tục tuyên bố đó là đối tượng kết hôn tương lai của cô!

Tại sao hắn không biết!

Jung Jinhyuk tức giận, không chỉ bởi vì Jinsoul có ý định kết hôn với một cô gái, mà quan trọng hơn là hắn chẳng hay biết gì! Trước khi Jinsoul đưa ra quyết định, còn chưa từng thương lượng với hắn! Đây quả thật là hành động không coi trọng hắn!

Jung Jinhyuk không thể chấp nhận kết quả này, rất tức giận, hắn cảm thấy mình có thể khống chế được Jinsoul, nhưng không nghĩ tới, ba năm qua, mọi thứ Jinsoul làm đều vượt quá dự liệu của hắn, mà trong lúc vô tình Jinsoul cũng hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn. Hiện tại, ngay cả Jung gia cũng không thể tự hắn nắm lấy! Lúc này, điều duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy cao hứng chính là dù Jinsoul có ưu tú đến đâu thì cũng là con gái của hắn, ít nhất trong hôn nhân, hắn cảm thấy mình có thể giữ được Jinsoul. Làm sao hắn có thể nghĩ đến, Jinsoul bất thình lình cho hắn một đại chiêu, đại chiêu này thực sự khiến hắn không có một chút sức mạnh chống đỡ ...

Jung Jinhyuk tức giận đến mức mặt cũng không dễ nhìn, hắn vội nâng ly chúc mừng trước mặt mọi người rồi cáo từ, hiện tại hắn chỉ muốn tìm Jinsoul, hỏi xem cái nghịch nữ này đang làm cái gì!

Tìm được Jinsoul không dễ, trước tiên không nói diện tích của khách sạn này rộng đến mức nào, liền nói đến chiều cao của Jung Jinhyuk, trong đám người làm sao có thể dễ dàng tìm thấy Jinsoul?

Cuối cùng khi Jung Jinhyuk nhìn thấy Jinsoul, hắn chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt người kia có chút chói mắt.

Chỉ là Jung Jinhyuk cũng biết đúng mực, trước mặt mọi người cũng không nên có biểu hiện gì dị thường, mãi đến khi Jinsoul giao lưu với người trước mặt xong, Jung Jinhyuk mới mang mặt mũi tối sầm đi tới bên người cô, "Đi theo ta!" Hắn lại nhìn Jungeun đang đứng bên cạnh Jinsoul, còn được Jinsoul nắm tay. Hắn nhíu mày, Jung Jinhyuk có mấy phần ấn tượng với Jungeun, lúc trước hắn còn muốn tìm người gϊếŧ Jungeun, lo lắng Jungeun sẽ vì cứu Jinsoul một mạng, sau này sẽ uy hiếp Jinsoul. Hiện tại theo quan điểm của Jung Jinhyuk, có lẽ Jungeun đã làm như vậy, cho nên ánh mắt hắn nhìn Jungeun không thể gọi là hiền từ, sắc mặt tối sầm, "Ngươi cũng cùng Jinsoul lại đây!"

"Ba nói chuyện khách khí một chút, hiện tại Jungeun vẫn được tính là khách!" Jinsoul lần đầu tiên bất mãn, dựa vào cái gì người cô mang về lại bị Jung Jinhyuk đối xử hà khắc như vậy?

Jung Jinhyuk nghẹn lời, muốn giáo huấn Jinsoul,nhưng hiện tại vẫn còn ở trong đại sảnh, nhiều người như vậy, hắn không ngại giáo huấn Jinsoul, nhưng là sợ kẻ điên Jinsoul này sẽ làm ầm ĩ ở đây. Chuyện này sẽ làm cho hắn mất mặt, Jinsoul không sợ, nhưng hắn rất sợ.

Nhịn một bụng tức giận, Jung Jinhyuk bước đến  tiền thính. Kết quả quay đầu lại, liền thấy Jinsoul và Jungeun không có lập tức đi theo, đi một đoạn đường vẫn còn chào hỏi mọi người, tựa hồ không có để hắn vào trong mắt, hắn càng tức giận hơn.

Cuối cùng, khi Jinsoul mang Jungeun qua, JungJinhyuk không chịu đựng nổi cơn tức giận nữa, hắn nhìn Jungeun rồi lại nhìn Jinsoul, ngữ khí tràn đầy bất mãn, "Ngươi đây là muốn làm gì! Tuyên bố khắp nơi ngươi muốn cưới một nữ nhân vào nhà, nữ nhân của Jung gia chúng ta liền thực sự sẽ kết hôn với một nữ nhân khác, ngươi đây là muốn tất cả mọi người xem trò cười của Jung gia chúng ta sao? Jinsoul, ta cảnh cáo ngươi, hiện tại ngươi đang ngồi ở vị trí này, không phải là để làm bừa!"

"Ha..." Lời nói của Jung Jinhyuk không uy hiếp được Jinsoul, ngược lại còn khiến người kia cười một tiếng. So với tức giận đến nổ phổi của Jung Jinhyuk lúc này, dáng dấp của Jinsoul có vẻ bình tĩnhhơn rất nhiều, thậm chí còn không quan tâm đến bất mãn của Jung Jinhyuk. "Ngài nói vị trí này của Jung gia sao? Đây không phải là tôi nhất định muốn, nhưng hiện tại trong Jung gia, tựa hồ ngoài tôi ra không có ai có khả năng nắm chắc vị trí này! Cho nên, nếu ngài cảm thấy không phục, vậy ngài có thể đoạt lại vị trí này trong tay tôi đưa cho người quyền lực nhất là được rồi. Chẳng phải ngài luôn truyền cho tôi những tư tưởng chỉ có người tài mới có thể chiếm được sao?"

Jinsoul chính là trần trụi sỉ nhục Jung Jinhyuk, nhưng đại nam nhân kiêu ngạo như Jung Jinhyuk làm sao có thể thả ra tất cả quyền lực trong tay khi vẫn còn khí lực như vậy. Nhưng không có cách nào,đôi khi có tình huống tiến triển không theo dự liệu, giống như việc Jinsoul phụ trách Jung gia nhanh như vậy, đây cũng là điều mà hắn không ngờ tới. Nhưng khi xảy ra, hắn cảm thấy mình đã vô lực ngăn chặn.

"Ngươi, ngươi, ngươi cái nghiệt nữ này, ngươi muốn cả Jung gia chúng ta phải mất mặt theo ngươi sao!" Jung Jinhyuk tức giận không nhẹ, Jinsoul cường thế như núi, ép tới hắn thở khôngnổi. "Nếu ngươi là người Jung gia, được hưởng mọi điều kiện thuận lợi mà Jung gia mang lại cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải tuân theo quy củ của Jung gia! Nữ nhân cái gì! Lén lút chơi đùa một chút là được, lẽ nào còn muốn công khai cho người ngoài biết?"

Jinsoul nghe xong lời hắn nói, sắc mặt lập tức tối sầm, cái gì mà lén lút chơi đùa một chút? "Tôi nhớ lúc trước tô iđã nói với ngài rất rõ ràng. Tôi ngồi ở vị trí này không phải tuân thủ quy củ hay điều kiện lộn xộn của Jung gia, mà là phá hủy những thứ này. Hiện tại ngài nghĩ ai có thể trấn áp tôi? Ngài sao? Không thể nào, ngài già rồi, tôi nghĩ ngài vẫn là an nhàn ở hậu trường, bảo dưỡng tuổi thọ."

"Còn nữa, ngài làm sao không cảm thấy xấu hổ nói Jung gia cho tôi điều kiện thuận lợi như vậy? Nếu điều kiện thuận lợi của ngài là tôi đã bị ám sát từ khi chưa trưởng thành, vậy tôi thực sự không muốn điều kiện này! Lúc tôi chịu khổ không thấy ngài muốn quản tôi, hiện tại tôi không cần ngài quản, ngài lại muốn chen chân vào cuộc sống của tôi, có chuyện như vậy sao?" Jinsoul kéo Jungeun vào lòng, "Tôi sẽ chỉ kết hôn với người tôi yêu, cũng sẽ chỉ kết hôn với một mình em ấy. Ngài đừng có ý đồ xấu ở trên người Jungeun, nếu như em ấy gặp chuyện gì, vậy tôi liền chôn cùng toàn bộ Jung gia mà ngài coi trọng nhất."

Jinsoul cho rằng cô vẫn nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói đều có thể khiến người ta nghe ra ngữ khí không thể dung thứ được. Cô rất hung hăng, đặc biệt là đối với chuyện liên quan đến Jungeun, cô không cho phép người nào có ý đồ xấu với Jungeun.

"Ngươi dám!" Jung Jinhyuk thổi râu mép trừng mắt, hiện tại hắn tức giận phát hiện ngoại trừ lớn tiếng hơn, cũng không có thể ngăn cản Jinsoul.

Jinsoul vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Jungeun, như là đang an ủi nàng. Ánh mắt cô tản mạn, mang theo lạnh lẽo, "Vậy ngài thử xem tôi có dám hay không!"

Cô hoàn toàn không đem lời uy hiếp của Jung Jinhyuk để ở trong lòng. Cô không kiêu ngạo cũng không kích động, hoàn toàn khác với JungJinhyuk.

Jung Jinhyuk tức giận đến mức muốn bạo nổ, vạn lần không ngờ tới Jinsoul lại đem Jungeun cùng toàn bộ Jung gia ở cùng một chỗ,ngược lại còn uy hiếp hắn! Loại chuyện này làm cho hắn không thể nuốt xuống cơn giận này.

Jinsoul nơi nào còn có nhiều thời gian để ý tới hắn, "Nếu không có việc gì nữa, tôi mang Jungeun ra ngoài trước. Hôm nay tình cờ gặp được ba ở đây, tiết kiệm thời gian tôi mang Jungeun tới của gặp ngài. Sớm lên tiếng chào hỏi ngài trước, cũng coi như tôi đối với ngài vẫn còn có một phần kính trọng."

Nói xong, Jinsoul đưa Jungeun ra khỏi tiền thính. Cô xem như không có chuyện gì xảy ra, không thể nhìn thấy tâm tình có nửa điểm không cao hứng. Quả thực, Jinsoul không hề có tâm tình không tốt. Những lời nói của Jung Jinhyuk hiện tại đối với cô không là cái thá gì cả, cô không còn là một tiểu cô nương vô tri khao khát được sự quan tâm cùng tình yêu thương của cha mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro