Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm ..." Jungeun không kịp đề phòng liền bị hôn. Lúc đầu cũng bởi vì động tác đột ngột này mà mở to hai mắt, nhưng sau khi phản ứng lại, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt, nhiệt tình đáp lại người trước mặt.

Khí tức giao hòa ...

Nàng giống như một con vật nhỏ mềm mại, phần lớn thân thể đều đã nằm nhoài trên người Jinsoul.

Có lẽ chính Jungeun cũng không nghĩ tới cấm muốn suốt 3 năm qua lại đổi lấy được đáp lại nóng bỏng như hôm nay. giống như tảng băng dễ bắt lửa, ngay khi đến gần Jinsoul, nàng đã bắt đầu bốc cháy.

Jungeun vươn đầu lưỡi, lúc đầu còn cẩn thận từng li từng tí phác họa dáng môi của người kia, nhưng chẳng mấy chốc, thăm dò nhẹ nhàng này không còn làm nàng thỏa mãn được nữa, nàng muốn thăm dò mãnh liệt hơn, chiếm hữu mãnh liệt hơn, để chứng minh hiện tại ai đang ở bên cạnh nàng.

Thế là Jungeun nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Jinsoul, nàng giống như đang khát nước, muốn cạy hàm răng của nữ nhân đang ôm mình ra, cướp lấy dịch thể bên trong.

Trong lòng Jinsoul giống như bị cỏ lau gảy, làm cho cô dập dờn, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một trận tê dại. Rất ngứa, giống như lúc này tinh tế dày đặc lan ra từ trái tim của cô, sau đó tán đến toàn thân. Mỗi một nơi đều đang kêu gào, phát tiết nói với cô, hiện tại cô muốn người trước mặt.

Jinsoul phối hợp mở miệng, chỉ cần hiện tại Jungeun muốn, cô sẽ cho nàng tất cả.

Hai người ngồi dưới đất ôm nhau, lúc này giống như một cặp song sinh, tứ chi bắt đầu quấn quýt lấy nhau, lưỡi của Jungeun đã luồn vào miệng của nữ nhân mà nàng đang ôm, càn quấy lung tung không theo quy luật.

"Jungeun ..." Jinsoul vừa định nói gì đó, tiểu thiên nga chỉ hôn một chút liền đỏ mặt của ba năm trước chạy đi nơi nào rồi? Hiện tại có thật không? Hay là giấc mơ của cô, hay là sự thật trong thực tế?

Ngay khi Jinsoul hiếm có một lần nhu nhược thì đột nhiên đầu lưỡi của cô đau xót, làm cô phải hoàn hồn.

Cô hạ mắt mi xuống liền đối đầu với đôi mắt ướŧ áŧ của Jungeun. Không giống như đôi mắt màu xám nhạt của cô, đôi mắt của Jungeun rất to, vừa đen vừa sáng, giống như những vì sao trên bầu trời. Hiện tại, cô gái kia dùng đôi mắt óng ánh nhìn cô, khóe môi vẫn còn đọng lại một tia sáng lấp lánh.

"Chị phân tâm ..." Nàng nhỏ giọng kiên định oán giận, dáng dấp kia, xem ra rất uỷ khuất.

Có thể là câu nói này, hoặc cũng có thể là ánh mắt vừa rồi, dù sao lúc này Jungeun như một ngọn lửa, thành công đốt cháy lý trí của Jinsoul.

Cô kích động nâng cằm Jungeun lên, lần thứ hai cúi đầu hôn nàng.

Jungeun không nghe lời như Jinsoul tưởng tượng, nàng vươn tay đẩy nữ nhân trước mặt ra, hơi nhíu mày, tựa hồ có chút tức giận, nhìn người trước mặt kiên định nói: "Em muốn ở trên!"

Jinsoul: "..." Cô như bị lời nói của Jungeun làm cho sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

Jungeun không muốn chờ cô phản ứng lại. Mặc kệ trong ba năm này cuộc sống của hai người như thế nào, mặc kệ có thực sự giống như hai người chưa từng gặp nhau hay không, cũng không muốn quan tâm đến lời thề trước đây muốn rời bỏ nữ nhân trước mặt. Ngược lại hiện tại nàng biết rõ ý nghĩ trong lòng mình, rõ ràng là nàng muốn người trước mặt.

Coi như là vì để sau này không có tiếc nuối, dù cho đêm nay nhất định là lộ thủy tình duyên, nàng cũng muốn thử một chút. Bởi vì, vạn nhất nàng sẽ không sống qua đêm nay thì sao? Sau khi nàng chết, nàng nhất định sẽ rất hối hận phải không? Bởi vì cuối cùng, nàng cũng không quý trọng cơ hội được cùng một chỗ với Jinsoul. Lãng phí thời gian ba năm, nàng không muốn một đêm này không phá vỡ được pháo đài kiên cố ngăn cách giữa hai người.

"Em sợ, sau này sẽ không còn cơ hội ..." Jungeun nhỏ giọng nói.

Con người đều có lòng lam, nàng cũng không ngoại lệ. Khi biết ân oán trước kia của mình là oán sai người, Jungeun cùng Jinsoul dằn vặt lẫn nhau một thời gian dài như vậy, cuối cùng hiện tại mới nhận ra chân tướng, nhưng rất có thể sẽ không bao giờ gần nhau nữa, nàng không khỏi muốn hy vọng xa vời sau này có thể lâu hơn một chút, nàng có thể cùng Jinsoul đi hết quãng đời còn lại.

Nàng sợ hãi lại hụt hẫng, hận thời gian quá ngắn ngủi. Cũng hận, sinh mệnh của hai người biến mất quá nhanh.

Lời nói của Jungeun làm Jinsoul ngây người. Sau đó, rất nhanh phản ứng lại. Cô đưa tay ra nắm lấy tay cô gái đã bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình, hiện tại Jinsoul tỉnh táo hơn Jungeun rất nhiều, trong mắt cũng có hai tia lửa nhỏ, nhưng lúc này cô kéo tay Jungeun, ngăn động tác của nàng lại.

"Chị không muốn sao?" Bị ngăn lại, trên mặt Jungeun chợt hiện lên một tia mất mát, nàng cũng mất một thời gian mới quyết định vứt bỏ rụt rè, muốn cùng Jinsoul "Thân mật" ở một nơi như vậy.

Jinsoul đưa tay vuốt ve gò má của nàng, "Ngốc." Cô có chút đau lòng nói, "Sao tôi lại không muốn? Vậy cũng chờ chúng ta đi ra ngoài lại nói, lẽ nào em cho rằng làm chuyện đó không phí thể lực sao?"

Vốn dĩ mặt Jungeun vẫn còn tái nhợt, nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền biến thành quả táo đỏ.

Nàng cúi đầu, lúc này không biết có thể nói gì, nàng không dám nhìn vào mắt Jinsoul, quá xấu hổ a!

Jinsoul giống như không nhìn thấy xấu hổ của nàng, tiếng cười của cô tựa hồ vang dội trong khu vực nửa kín nửa hở này. "Giữ thể lực lại, chờ chúng ta đi ra ngoài rồi làm tiếp. Đến thời điểm đó em muốn thế nào, tôi nhất định sẽ phối hợp với em a!" Cô cố ý ghé sát vào vành tai Jungeun, phun ra khí tức vừa lạnh vừa ấm vào tai của cô gái, để nàng không khỏi co rụt lại.

Jinsoul nhìn tai nhỏ của Jungeun nhanh chíng đỏ bừng, không nhịn được nở nụ cười.

Tiểu thiên nga của cô vẫn đáng yêu như thế.

Jinsoul biết Jungeun lo lắng, hiện tại cô nói lời này cũng không phải chỉ để Jungeun yên tâm. Chỉ là ba năm qua, không chỉ có cô mà Jungeun cũng thay đổi. Ít nhất, hiện tại Jungeun đã trở nên thông minh hơn.

Như thường lệ, có lẽ Jungeun thực sự đã bỏ chạy vì mấy lời nói của Jinsoul, nhưng hiện tại thì khác. Sau khi Jinsoul nói xong câu này ngoại trừ làm tai nàng đỏ lên, Jungeun lại trở về điểm ban đầu. "Vậy, chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?" Nàng bị Jinsoul kéo vào trong lòng, thấp giọng hỏi.

Jinsoul gật đầu, khẳng định nói: "Đương nhiên rồi, em muốn ở nơi này cả đời sao?" Cả đời này hẳn là nói đùa, không có đồ ăn, hai người ở đây chỉ có thể chết đói.

Jungeun nhẹ nhàng lắc đầu, "Không muốn, em muốn ra ngoài." Giọng nói nhỏ nhẹ, nàng cảm thấy đầu óc càng ngày càng nặng.

"Vậy chúng ta liền ra ngoài." Jinsoul kiên định nói, tựa hồ không biết tình hình hiện tại của hai người kỳ thực không tốt.

Cảm giác người trong lòng tựa hồ đã ngủ, hoặc ngất đi vì thể lực không đủ, lông mày Jinsoul lại nhíu chặt. Cô cởi chiếc túi chống nước ở thắt lưng ra, trước khi đưa Jungeun vào trong nước, cô ngẫu nhiên cầm lấy một ít đồ nhét vào, lúc này mới mở ra, cũng may, lúc này bên trong đều là những thứ cần thiết.

Chỉ có một chiếc áo khoác được bọc lại như một chiếc ô, Jinsoul mở ra, cởϊ qυầи áo của Jungeun, sau đó mặc chiếc áo khoác khô duy nhất cho nàng.

Trong túi đựng đầy đủ dụng cụ sinh tồn cần thiết, lấy ra hộp thuốc nhỏ, Jinsoul ôm Jungeun, sau đó ánh sáng thưa thớt lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu, cẩn thận từng chút rửa sạch vết thương trên má của Jungeun.

Bởi vì vết thương trên mặt Jungeun đã ngấm nước, giờ những vết xước nhỏ kia đã trở nên trắng bệch còn sưng tấy. Jinsoul cảm thấy tay cầm tăm bông tựa hồ đang run rẩy, cô thà rằng thương tích của Jungeun đều ở trên người mình, có lẽ hiện tại nàng sẽ không cảm thấy đau đớn.

Lúc này cô gái nhắm nghiền mắt tựa hồ bị động tác của Jinsoul làm cho kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng run rẩy trong ngực của Jinsoul. Nhiều lần Jinsoul nghĩ Jungeun vì đau mà sắp tỉnh lại, nhưng một giây sau, Jungeun lại yên tĩnh cuộn tròn trên ngực cô như một con vật nhỏ bị thương.

Đôi mắt cô tối sầm lại, khi rửa sạch vết thương của Jungeun, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là Jungeun vẫn chưa tỉnh lại, nếu không, cô gái này nhất định sẽ đau đến phát khóc đi?

Chỉ là vừa nghĩ tới những vết thương của Jungeun đều là do Han Seojun, Jinsoul không khỏi nắm thành quyền.

Trước khi đến đây, cô chỉ muốn Jungeun tốt tốt sống sót, nhưng hiện tại nhìn thấy vết thương trên người Jungeun, việc đầu tiên Jinsoul làm sau khi rời khỏi đây chính là trả lại cho Han Seojun một vạn lần!

Tựa hồ có gió xuyên qua khe hở nhỏ trên đầu, Jinsoul phải gián đoạn dòng suy nghĩ, siết chặt bộ đồ lặn vốn không có chút hơi ấm nào.

Tình hình hiện tại của cô thực ra cũng không khá hơn Jungeun bao nhiêu, ngay từ đầu dạ dày cô đã đau nhưng vẫn không có chuyển biến. Chỉ là ở trước mặt Kim Hoè, cô vẫn gắng gượng, không để cho bản thân lộ ra một chút yếu đuối.

Thời gian trôi qua, mi mắt của Jinsoul bắt đầu không tự chủ được mà rũ xuống từng chút, không lâu sau, cô ôm Jungeun, dựa vào tảng đá phía sau, nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, vùng đất trên đầu Jinsoul và Jungeun, một nhóm lớn người đã tụ tập xung quanh cửa động mà cô đã nhảy vào.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Ha Sooyoung, Choi Yerim vội vàng chạy đến, nghe Sooyoung phân tích, nhìn thấy sợi dây bị ngoại lực làm đứt, lông mày của Choi Yerim gần như nhíu lại thành chữ "Xuyên".

"Trước tiên tôi đi tìm tiểu thư." Choi Yerim nói, nhờ người lấy cho nàng một bộ đồ lặn. Lúc này nàng lo lắng không yên, không chỉ bởi vì Jinsoul sống chết không rõ, mà còn bởi vì nàng biết rõ hiện tại Jung gia không thể không có Jinsoul. Nếu không có Jinsoul không ai có thể làm gì được.

Jinsoul đã hoàn toàn khống chế Jung gia, là cốt lõi của Jung gia, không có cô, mặc dù hệ thống điều hành bên dưới đã trưởng thành nhưng nếu muốn thực sự vận hành, không thể thông qua mệnh lệnh cao, mọi thứ chỉ có thể dừng lại.

Đi theo Jinsoul nhiều năm như vậy, Choi Yerim hiểu rõ hơn ai hết. Hiện tại có thể nói là một mình Jinsoul chống đỡ Jung gia, không ai có thể thay thế cô, huống chi là thay cô đưa ra bất cứ quyết định nào.

Đứng ở một bên, Ha Sooyoung cũng không ngăn cản Choi Yerim, cô cho người mang tới Han Seojun trước đó còn hôn mê, hiện tại xem ra có ý tứ tỉnh lại. "Người này tựa hồ là người các cô đang tìm, tôi nhìn trong sáu người, chỉ có một nữ nhân. Người mà Jinsoul muốn, tôi sẽ giao lại cho các cô."

Nghe được lời này, Choi Yerim quay đầu lại nhìn nữ nhân trên mặt đất không còn thấy được nửa phần dáng dấp ban đầu. Nàng nhìn một hồi lâu, cảm ơn Sooyoung rồi cho người khiêng người kia đi.

"Trông coi thật kỹ, đây là một trong những người quan trọng nhất đối với tiểu thư! Tốt tốt hầu hạ! Đừng để bà ta chết!" Choi Yerim ghét bỏ quay đầu, không nhìn Han Seojun nhiều hơn một chút. Kỳ thực nàng cũng không biết làm sao Han Seojun sống thành cái bộ dáng như vậy, nếu lúc trước Han Seojun ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của Han gia, làm sao cũng sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng bà ta chỉ yêu Jung Jinhyuk, sai một bước cả ván đều thua. Đi tới đường chết như hiện tại cũng làm người thương tiếc không ngớt.

Choi Yerim cúi đầu nhìn đồng hồ, trời đã gần sáng, nàng có chút lo lắng. Ở đây, dù sao cũng không phải là lãnh địa của Jung gia.

Đứng ở một bên, Ha Sooyoung đã thay quần áo, tựa hồ nhìn thấy nghi hoặc của Choi Yerim, cô đưa tay ra vỗ vai người kia, "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu." Cô đã sắp xếp thỏa đáng, ít nhất là trước khi bọn họ rời đi, nơi này sẽ không ai quấy rầy.

"Cảm ơn."

Ha Sooyoung cười cười, "Khi nào Jinsoul ra ngoài, tôi liền đòi cậu ta nhượng đất đền bù cũng không muộn!" Đương nhiên là cô đang nói đùa, nhưng Choi Yerim lại nghiêm túc gật đầu. Mặc dù giao tình hay bất cứ thứ gì, chỉ cần cứu được gia chủ của Jung gia, bọn họ sẽ báo đáp một số tiền lớn.

Những người Choi Yerim mang đến cùng những người Ha Sooyoung mang đến đều có trình tự đi vào mạch nước ngầm. Trước đó, Ha Sooyoung đã sắp xếp: "Nhìn thời gian, 40 phút đổi một vòng. Mặc kệ có tìm được người hay không, đến thời điểm toàn bộ đều trở về đường cũ." Cô không muốn thấy tình huống không tìm được Jinsoul kết quả còn thiếu mấy người phái đi, "Một đội hai người, tương đối an toàn."

Thế giới dưới nước quá rộng lớn, muốn tìm người ở đây cũng không dễ dàng. Trường hợp dễ xảy ra nhất là không tìm được người còn để mình bị lạc. Những lo lắng của Ha Sooyoung không phải là không có lý do, đặc biệt là có quá nhiều mối nguy hiểm chưa được biết đến dưới nước, những người cô mang theo lại có ít kinh nghiệm.

Hai đoàn người đi xuống rồi lại trở về, lúc này phía chân trời đã bắt đầu trắng xóa, mặt trời hướng đông sắp mọc, sau khi Ha Sooyoung lên bờ, cô tùy ý tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, cô thở hổn hển, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Cô không giống những người khác, thân thể tốt hơn rất nhiều, cho nên ở dưới nước hơn hai tiếng đồng hồ, sợi dây trên người cũng là sợi dây dài nhất, nhưng đã vắt hết dây thừng mà tìm không thấy bóng dáng của Jinsoul. Ha Sooyoung có chút lo lắng, thời gian càng kéo dài thì Jinsoul sẽ càng không xong, đương nhiên cô biết nếu không tìm được người, vậy thì sẽ khiến công việc cứu hộ rơi vào bế tắc.

Lúc này Choi Yerim cũng lại gần "Ha tiểu thư ..." Tương tự, Choi Yerim cũng lo lắng.

Ha Sooyoung liếc mắt nhìn nàng, hai người có thể nhìn thấy căng thẳng cùng lo lắng trong mắt nhau, cô hít một hơi thật sâu, như muốn thở ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực, sau đó, cô bình tĩnh nói: "Sẽ không có chuyện gì." Suy nghĩ một chút, "Hiện tại tản ra xung quanh, xem có bất kỳ khe hở nào gần đó không. Chúng ta sắp xếp hai đội ngũ nhân thủ cùng nhau làm việc."

Tất cả các khe hở ở đây đều được kết nối dưới nước, có lẽ từ bây giờ tìm Jinsoul ở những lối vào khác với cửa động Jinsoul đã xuống hao tốn rất nhiều thời gian.

Choi Yerim gật đầu, đồng ý với ý kiến ​​của cô, quay lại thu xếp.

Ở phía đông đã nổi lên một tầng bạch sắc, ánh nắng ban mai chậm rãi ló dạng từ phía chân trời như lòng đỏ của quả trứng gà.

Lúc này, không chỉ có Ha Sooyoung và Choi Yerim đang chăm chú nhìn mặt trời, mà Jinsoul đang ở trong hang động dưới lòng đất cũng từ từ mở mắt.

Cô cúi đầu, Jungeun trong ngực của cô tựa hồ ngủ rất an ổn. Cô đặt tay lên trán cô gái, thở phào nhẹ nhõm. May là nàng không bị sốt, nếu không, trong môi trường khắc nghiệt này, cô thực sự sẽ bất lực.

Jinsoul cảm thấy bả vai có chút đau nhức, cả đêm Jungeun ngủ rất yên tĩnh, ngủ rất say, hoàn toàn không nửa điểm nhúc nhích. Jungeun đang gối lên cánh tay của cô, hiện tại đã lâu không cử động, Jinsoul cảm thấy tê dại.

Cô nhẹ nhàng muốn rút cánh tay ra lắc lắc mấy cái, chỉ thấy cô vừa muốn động, cô gái nhỏ trong tay cô cũng đã mở mắt ra rồi.

Jungeun chớp chớp mắt, giống như mất một lúc mới nhận ra nàng và Jinsoul vẫn chưa thoát khỏi khốn cảnh. Ngay khi nàng muốn nói cái gì đó, đột nhiên, âm thanh từ bụng truyền đến trước nàng một bước.

Jungeun: "..." Tuy hiện tại chỉ có hai người nàng và Jinsoul, thế nhưng nàng vẫn muốn che mặt thì phải làm sao bây giờ! Chuyện này quả thực, quá, quá mất mặt a!

Trên mặt Jinsoul vốn có phần nghiêm túc, khi nghe thấy âm thanh "Ục ục" không mấy nhỏ tiếng phát ra từ trong không khí, cô không khỏi bật cười.

"Đói bụng?" Cô đưa tay vuốt mái tóc dài của Jungeun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro