Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô nói xong lời này, thật làm cho mấy người có mặt đều sững sờ.

Chu Seojoo và Lee Eunha nhe răng trợn mắt nhìn cô, giống như không thể tin được. Phải biết, hai ngày trước Han Seojun tự tìm đến hai người, hứa hẹn một số tiền lớn. Chỉ cần hai người bọn họ đến gặp Kim Ba vạch trần sự tình hiện tại của Jungeun và Jinsoul, sẽ có năm mươi triệu tiền thưởng trong tài khoản của bọn họ. Hơn nữa, Han Seojun là một nữ nhân ra tay hào phóng, trước khi chưa làm tốt công việc cũng đã trả trước mười triệu trong tài khoản của bọn họ.

Việc này rất khác với những người muốn lừa gạt tiền bạc bên ngoài!

Lee Eunha cùng Chu Seojoo có ý nghĩ đơn giản, kỳ thực, từ khi Han Seojun xuất hiện thì bọn họ nhìn thấy thông báo nhắc nhở của ngân hàng, thấy thế liền quyết định nhận đơn hàng lớn này. Nhưng trước khi hoàn thành, hai nữ nhân tham lam này còn muốn tống tiền Kim Ba, nghĩ rằng đó có thể thực sự là khoản tiền cuối cùng, Lee Eunha dùng nhược điểm để uy hiếp cùng đe dọa Kim Ba, nói chính mình muốn đi tìm Jungeun để xem Kim Ba có còn tiền mà cô ta không biết hay không.

Nhưng lần này, Kim Ba thật khiến Lee Eunha thất vọng. Kim gia sớm đã phá sản, hiện tại đừng nói là còn tiền mặt, ngay cả tài sản cố định như nhà cửa ô tô cũng không còn đứng tên ông nữa, nơi nào thật sự còn tiền?

Kim Ba lo lắng, nhưng ông cũng không có tiền để ngăn cản hành động của Lee Eunha, lo lắng đến mức thở không ra hơi. Nhưng đây không phải là những thứ quan trọng nhất, sau khi Lee Eunha cùng Chu Seojoo phát hiện Kim Ba hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, quay đầu đã nghĩ đem bí mật lớn nhất trong lòng bọn họ đổ dồn toàn bộ về phía Kim Ba...

Lee Eunha rất đắc ý, khi biết Jungeun lại cùng một chỗ với Jinsoul đã làm Kim gia cửa nát nhà tan, cô ta liền muốn đến bệnh viện đưa tin tức cho Kim Ba, muốn tàn nhẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ người đàn ông kia.

"Không phải ông rất tự hào sao? Không phải ông luôn cho rằng mình có một đứa con gái ngoan sao? Hahaha, bây giờ nghe thấy sợ là những ý nghĩ trước đây của ông đều là chuyện cười a! Con gái của ông, Jungeun, hiện tại cùng nữ nhân va chạm vào nhau! Ông đoán xem đó là ai? Chính là Jinsoul a! Hahaha, không nghĩ tới phải không..."

"... Kim Jung Woo, ông cũng suy nghĩ một chút, tại sao Jungeun lại đi theo Jinsoul? Tôi nghe nói lần trước cô ta bị Jinsoul đánh rất thảm, ai mà biết được người có tiền như nữ nhân kia sẽ làm cái gì cổ quái a?"

"Tôi nói cho ông nghe, phỏng chừng hiện tại a, con gái của ông còn không tốt bằng tôi, ít nhất, tôi sẽ không ủy thân vào nữ nhân, hahaha, nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười, người như Jungeun không phải được sủng ở trong lòng bàn tay ông sao? Hiện tại cảm giác thế nào? Có đau lòng không? Có khó chịu không? Hahaha ..."

Lee Eunha không ngừng nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kim Ba, người kia có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lúc đó Kim Ba thở còn thấy khó khăn, huống chi là mở miệng nói chuyện.

Chờ đến khi nhịp tim của Kim Ba đột nhiên biến mất, Chu Seojoo đang đứng bên cạnh liền bấm chuông cấp cứu, gọi người điều dưỡng cùng bác sĩ.

Sau sự việc của Kim Ba, Lee Eunha không lập tức rời đi. Cô nghĩ tới lời bảo đảm mà mấy ngày trước Han Seojun đã nói cho bọn họ, hiện tại lại có hậu thuẫn lớn sau lưng, vậy còn sợ Jungeun hay Jinsoul cái gì chứ? Cô ta đã bị Jung Jinsoul giáo huấn, nghĩ cách đợi Jungeun đến hạ nhục nàng để hả giận.

Chỉ là không nghĩ tới tàn bạo của Jinsoul hoàn toàn vượt qua dự liệu của Lee Eunha, hơn nữa mối quan hệ phức tạp của Jung gia cũng khiến cô ta cảm thấy kinh ngạc.

Không phải Han Seojun chỉ là mẹ kế của Jinsoul thôi sao? Chẳng phải hai người chỉ là kim đấu với dao thôi sao? Nhưng Jinsoul vừa nói cái gì, Dì? Mẹ kế? Đây là quan hệ gì? Lee Eunha và Chu Seojoo không biết nói gì nữa, cả người đều mồ hôi nhễ nhại, chỉ mong nhân viên giám sát của phòng an ninh bệnh viện nhìn thấy cảnh này càng sớm càng tốt, cử người tới đây.

Quả nhiên có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, Lee Eunha và Chu Seojoo vui mừng khôn xiết, nhưng cảm giác "chạy thoát" vẫn chưa cảm nhận được nửa phút, giống như một tia lửa hy vọng đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.

"Jinsoul!" Người đi tới gọi tên Jinsoul, không phải ai khác, mà là Kim Hyunjin.

Ánh mắt của Jinsoul lướt qua mặt của Lee Eunha và Chu Seojoo, không phải vừa rồi cô không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hai người này. Jinsoul rất nhanh liền đoán được bọn họ đang nghĩ gì, nhưng đối với sự ngây thơ của Lee Eunha, nhất thời cô thật sự không biết nên nói cái gì.

Han Seojun hứa hẹn cô cũng có thể đoán được hai phần, đơn giản là tiền cùng an toàn.

Nhưng hai con người ngu xuẩn này thật sự không cần đầu óc nghĩ Han Seojun là ai sao? Nếu không phải gả cho Jung Jinhyuk, có lẽ nữ nhân kia cũng chẳng là cái thá gì. Bà ta chỉ là con gái nuôi của Han gia, còn thật sự coi chính mình là tiểu thư nhà giàu sao?

Không nói đến mức độ thế lực của Jung gia, nhưng xét từ phương diện quốc nội mà nói, muốn làm chuyện gì ở nơi này, đừng nói là Han Seojun, sợ là Jung Jinhyuk cũng không thể dễ dàng hứa hẹn cái gì. Công việc kinh doanh của Jung gia khác với những người bình thường, nhưng việc này không có nghĩa là bọn họ có thể hoành hành trên thế giới. Nói trắng ra, trái đất không thuộc về nhà cô, có thể ở trong nước, thế lực của Jung gia không bằng những người có danh tiếng trong nước. Nơi nào sẽ có bản lĩnh lớn khống chế thế lực ở khắp nơi như vậy?

Nhưng một mực, Han Seojun đem những chuyện này đầu khẩu chi phiếu, trước mắt hai người ngu xuẩn kia lại xem là coi trọng. Dùng tên tuổi Han Seojun đến ép cô? Jinsoul cười lạnh, nghe thấy tên của Han Seojun sẽ chỉ làm cô tức giận, nhưng xưa nay chưa từng làm cô lùi bước.

Jinsoul quay đầu lại nhìn Kim Hyunjin, bởi vì vội vàng chạy tới mà đã ướt đẫm mồ hôi, gật đầu với người kia, "Đã chuẩn bị xong?" Cô hỏi, hiện tại bọn họ làm ra động tĩnh không nhỏ, người trong bệnh viện xuất hiện ở đây cũng không ít. Jinsoul sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng đây là may mắn của mình.

Kim Hyunjin gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hai người đang cầu xin dưới đất, sau đó đáp lời của Jinsoul, "Ừm, phòng giám sát là người của tớ, không cần lo lắng. Cậu muốn xử lý hai người kia thế nào?"

Jinsoul còn chưa trả lời, Lee Eunha đã kêu lên trước, "Jung tổng, Jung tổng, tôi, tôi không phải, ngài nghe tôi giải thích, tôi, thật ra tôi ..." Cô ta sốt sắng cầu xin, thế nhưng vẫn chưa biên soạn ra phải nói thế nào, hiện tại đều nói năng lắp ba lắp bắp không biết đang nói cái gì. Nhưng thời khắc này, Lee Eunha có là một loại trực giác, nếu như hiện tại không cầu xin Jinsoul khoan dung, cuộc sống sau này của cô ta thực sẽ rất khó sống.

Jinsoul nhìn cô ta, không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy loại người thay đổi nhanh như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy loại người này, trong lòng cô liền có chút buồn nôn. Không thể chịu nổi loại cỏ đầu tường không có cốt khí này, một phút cũng không muốn nhìn thấy.

"Ừm, cậu cảm thấy nên xử lý bọn họ thế nào?" Jinsoul căn bản không nhìn Lee Eunha đang cầu xin, hỏi ngược lại Kim Hyunjin.

Kim Hyunjin cân nhắc nhiều hơn cô một chút, chỉ tay về hướng Jungeun, mắt thấy Jinsoul không thể buông tay Jungeun, cho dù lúc trước Hyunjin không mong đợi gì Jungeun nhưng vẫn phải thu liễm tâm tư của mình. "Kim tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?"

Jungeun đột nhiên bị điểm danh, kỳ thực nàng cũng không thèm quan tâm cuộc sống sau này của Lee Eunha với Chu Seojoo như thế nào, hiện tại nàng đều đang nghĩ về Kim Ba. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng không khó để nàng đoán được Kim Ba đã biết quan hệ của nàng với Jinsoul. Bây giờ Kim Hyunjin hỏi phải xử lý thế nào, đầu óc nàng vẫn còn đang rối bời. Chuyện của mình còn chưa nắm rõ, nàng cũng không rảnh đi đếm xỉa tới Lee Eunha như thế nào.

"Tôi không biết ..." nàng chậm rãi nói, ngữ khí mang theo mấy phần mờ mịt.

Jungeun rất mờ mịt, thậm chí nàng không biết mình có thể làm gì ngoài việc chờ đợi. Ngay cả khi lát nữa chờ Kim Ba đi ra, hiện tại nàng cũng không biết sẽ giải thích quan hệ của mình cùng Jinsoul như thế nào, tất cả suy nghĩ của Jungeun đều đang bất định.

Jinsoul có thể nhìn thấy lo lắng hiện tại của Jungeun, cô bước đến, ôm lấy thân thể thon gầy cùng bả vai đơn bạc của cô gái kia vào lòng. Về phần Jungeun, tựa như không có cảm giác, tùy ý để Jinsoul ôm mình.

Xuyên qua hai lớp quần áo mỏng manh, Jinsoul có thể chạm vào xương bướm của Jungeun. Nàng quá gầy, trước đây cô cảm thấy gầy như vậy rất xinh đẹp, nhưng hiện tại, Jinsoul chỉ cảm thấy đau lòng.

Đau lòng Kim Jungeun như vậy, cũng đau lòng nàng khổ sở.

"Hiện tại tôi gọi cho Jaehyun để hắn sang đây xem hai người này, tôi nghe nói gần đây bên Đông Nam Á rất cần nữ nhân phải không? Đặc biệt là ở mấy khu vực biên giới không ai quản, nhà tôi đúng là có chút giao dịch làm ăn với người bên kia, đến lúc đó liền liên hệ." Jinsoul nói.

Kim Hyunjin vừa nghĩ tới đã hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng, "Cái này, cậu có muốn phân rõ can hệ với chuyện làm ăn của nhà cậu hay không? Cậu biết đấy, mấy người kia liên tục nhìn chằm chằm vào cậu a, sau khi cậu nắm quyền lại nói sau đi. Tớ sẽ liên hệ với người bên kia, tớ biết khoảng thời gian này Tang Lai hợp tác với người bên kia, để cậu ấy giúp đỡ."

Đối với lời này, Jinsoul không khách khí với Kim Hyunjin. Tốt nhất hiện tại cô nên phân rõ chuyện làm ăn với Jung gia, dù sao trước khi rời nhà, cô đã kiêu ngạo nói với Jung Jinhyuk là cô có thể xây dựng một đế chế bằng chính khả năng của mình.

Hai người không ngần ngại tuyên bố quyết định cuối cùng trước mặt Lee Eunha và Chu Seojoo. Lee Eunha kinh hãi, chịu đựng cơn đau buốt từ cổ tay, nằm rạp bò đến bên chân Jinsoul, lúc này cô ta mới thật sự nhận ra, nữ nhân tìm đến nhà cô ta ngày đó sẽ không quay lại cứu chính mình. Sống chết của cô ta hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của Jinsoul.

"Jung tổng, Jung tổng, xin ngài, xin ngài tha cho tôi, tôi, ngài muốn tôi làm gì đều được ..." Lee Eunha kêu thảm thiết, thậm chí cô ta còn nhìn Jungeun, không biết xấu hổ nói: "Nếu ngài muốn tôi, tôi cũng đồng ý ..."

Muốn cô ta?

Nếu không phải hiện tại không đúng thời điểm cùng địa điểm, Jinsoul thực sự sẽ cười thành tiếng. Cô muốn bổ đầu của Lee Eunha ra để xem trong đầu người này là bã đậu hay là não. Đầu óc như thế nào mới nói được lời như vậy?

Jinsoul không biết Lee Eunha đang suy nghĩ cái gì, cô là loại người đói đến mức đều thu nhận bất cứ nữ nhân nào sao? Trước đây, khi Jungeun vẫn chưa ở bên cạnh cô, mỗi ngày đều có nữ nhân đến Gawonjae muốn câu dẫn cô, mà ngay cả nữ nhân bên ngoài chỉ vì tiền kia cũng còn dễ nhìn hơn Lee Eunha a!

"Cô cũng thật đề cao chính mình a!" Jinsoul lạnh lùng nói, đá văng Lee Eunha muốn giữ chân cô, mang Jungeun qua bên kia.

Trò hề trước mặt, như hoàn toàn không ảnh hưởng đến Jungeun, hiện tại nàng biểu hiện rất nghe lời, bị Jinsoul ôm vào lòng, nàng không chút có ý phản kháng. Nhưng đây chỉ là vẻn vẹn mấy phút, loại biểu hiện này sẽ sớm không thể duy trì ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro