[ Địch Phương ] Xuân ý hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://ki232.lofter.com/post/200bf260_2b9d877f0

[ Địch Phương ] Xuân ý hợp

Nếu một đêm tại thôn Thạch Thọ kia, A Phi cùng Phương Tiểu Bảo trúng chính là một loại độc khác? →_→


Chính văn bắt đầu ————

“Là ngọn nến, trong ngọn nến có cái gì đó!”

Địch Phi Thanh ngay tại thời điểm phát hiện nến có vấn đề liền đem tất cả nến trong phòng toàn bộ dập tắt, chính là thời gian đã muộn, độc tố trong nến sớm đã bị hút vào trong cơ thể.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Phương Đa Bệnh liền bởi vì độc phát mà cả người xụi lơ vô lực, Địch Phi Thanh nội công thâm hậu, miễn cưỡng chống đỡ đứng thẳng, nhưng giây tiếp theo, lại cảm giác tới hoảng hốt sâu sắc, thân mình lung lay sắp đổ.

“Là Xuân ý hợp!” Địch Phi Thanh lập tức phân biệt ra bọn họ trúng cái dược gì.

“Cái gì! Đám tôn tử này!” Thân là thiếu chủ Thiên Cơ Đường, Phương Đa Bệnh đương nhiên biết Xuân ý hợp là cái loại dược gì, đây chính là xuân dược mạnh nhất trên giang hồ [ 💊 ], dẫu ngươi võ công cao cường, nội lực lại thâm hậu, cũng không ngăn cản được tác dụng của Xuân ý hợp trong truyền thuyết. Liền đại la thần tiên hạ phàm cũng không có ngoại lệ![ 💊 ].

Xuân ý hợp là loại dược cấm kỵ mà người giang hồ đều biết, bởi vậy, thời điểm biết được chính mình chúng chiêu Phương Đa Bệnh trong nháy mắt muốn hỏng mất, nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, có nữ nhân hay không không nói đến, lại nói, hắn đường đường là con trai của Hộ Bộ thượng thư, thiếu chủ Thiên Cơ Đường, Hình thám Bách Xuyên viện, bị người hạ Xuân ý hợp, còn là cùng Kim Uyên Minh đại ma đầu Địch Phi Thanh đồng thời trúng độc, hai đại nam nhân! Vui đùa cái gì vậy?!

Phương Đa Bệnh đang muốn mở miệng mắng chửi người, quay đầu nhìn về phía Địch Phi Thanh, ( không quá tốt ), đang hung hăng nhìn chằm chằm chính mình, phảng phất như giây tiếp theo liền đem hắn ăn tươi nuốt sống không bằng, tức khắc hoảng sợ.

Phương Đa Bệnh lúc này mới nhớ tới Xuân ý hợp có một cái đặc tính khác, người võ công nội lực càng cao, một khi trúng xuân ý hợp, dược tính phát tác càng nhanh, cũng càng cường hãn!

"A…… A Phi, ngươi...... Ngươi thế nào?"

Phương Đa Bệnh thật cẩn thận mà kêu tên Địch Phi Thanh, lại phát giác âm thanh của chính mình dị thường khàn khàn khó nghe, còn mang theo một tia dụ hoặc khó tả.

(…… Mẹ guột không viết xôi thịt, để mẹ kế này lấp đỡ vài câu, đại gia đừng ghét bỏ. Tôn trọng mẹ đẻ,, thân ái! Ra khỏi ngoặc này liền trở về đúng quỹ đạo, xuống dưới cũng vậy nha.
..................

  Địch Phi Thanh hiện tại còn có thể thế nào? Từ hạ phúc cuộn lên một luồng tà hoả, đánh thẳng tới tâm trí hắn, càng cố gắng dùng nội lực kiềm chế càng nóng nảy đến điên cuồng. Hạ thân không nghe sai sử vô thanh vô tức dựng cao, khẩn thiết muốn tìm một người phát tiết ra. Quá xa lạ, hết thảy đều quá xa lạ. Hắn thậm chí còn không kịp định hình người trước mắt là ai, ai sẽ có một đôi mắt ậng nước ướt át như vậy? Khoé môi ửng hồng mấp máy thanh âm, hoảng loạn như tiểu cẩu nức nở cào vào lòng người,...

   Âm thanh kia nỉ non một hồi cũng không có ngừng lại, như đang câu dẫn... Thật muốn bắt lấy... Thật muốn nếm thử... Địch Phi Thanh thuận theo ý mình ra tay.........................)

"A Phi, ngươi bình tĩnh một chút." Phương Đa Bệnh một bên lớn tiếng kêu, một bên hướng A Phi đánh ra một chưởng, muốn đẩy hắn ra.

Nhưng ai biết, Địch Phi Thanh đột nhiên bắt lấy tay hắn, thuận thế đem hắn áp đảo trên mặt đất, đè lên người hắn, đem tay hắn kéo qua đỉnh đầu.

Phương Đa Bệnh đại kinh thất sắc: "A Phi, ngươi làm cái gì?"

(…… Địch Phi Thanh lúc này chính là đang chứng thực lời đồn đại Xuân ý hợp có bao nhiêu lợi hại, hắn thần chí không rõ dùng sức lực to lớn áp Phương Đa Bệnh dưới thân, một tay gấp gáp kéo ra y phục của đối phương, thật sự là nóng nảy tới muốn hỏng rồi.

"A Phi ngươi mau buông" Phương Đa Bệnh cũng sợ tới choáng váng, dược lực khiến hắn sắp chống đỡ không xong, đều là Địch Phi Thanh cùng hạ thân to lớn cách mấy lớp vải truyền tới nhiệt tình khiến hắn sợ hãi mà chống đỡ đôi chút. Nhưng ngay cả như thế, trong âm thanh của hắn không biết từ lúc nào cũng đã nhuốm màu tình dục, ủy khuất đến câu nhân.................)

“A Phi, ngươi thanh tỉnh một chút, ngươi nhìn rõ ràng, ta không phải nữ nhân!?” Thấy Địch Phi Thanh hoàn toàn lâm vào tình triều, Phương Đa Bệnh rốt cuộc luống cuống, hắn lớn tiếng mà kêu to, hy vọng có thể đánh thức A Phi.

Địch Phi Thanh ánh mắt lại càng thêm mê mang, phảng phất hoàn toàn nghe không thấy người đang nói cái gì, chỉ biết hắn muốn, hắn muốn!

Địch Phi Thanh dùng một bàn tay to ấn ở đỉnh đầu Phương Đa Bệnh, một bàn tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn nộn nộn, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt mê ly, phảng phất như đang suy tư cái gì.

“A Phi, không……”

/Mẹ đẻ ngừng bút rồi, haizzz/
……
( .....
    Thật ồn, Địch Phi Thanh dùng môi mình lấp kín đôi môi mấp máy không yên bên dưới, cảm nhận được sự ngọt mềm mại ngào ngoài ý muốn. Hắn gặm cắn không chút kinh nghiệm, lung tung cạy ra răng môi người nọ, môi lưỡi dây dưa, hôn đến Phương Đa Bệnh không phản kháng nổi, dược lực lúc này cũng lên đến đỉnh điểm, hai mắt ướt đẫm, tiếng khóc nỉ non câu dẫn tràn ra từ khoé miệng.

Thần chí Phương Đa Bệnh đã hoàn hoàn hỏng mất, lung lay theo động tác của Địch Phi Thanh, chẳng khác nào chiếc thuyền con độc hành ngoài biển khơi, bị sóng dữ cuốn lấy.

" A... A Phi... Chậm... chậm một chút... a..ha.. hức..." Tiếng nức nở nghẹn ngào của Phương Đa Bệnh bị tình triều Địch Phi Thanh mang tới nhấn chìm, ủy khuất nấc lên. Đôi chân trần trụi trắng nõn như ngó sen đỏ ửng dấu tay quấn lấy vòng eo mạnh mẽ cuồng dã của Địch Phi Thanh, ngón chân có quắp vì va chạm không ngừng nghỉ bên dưới.

Đau đớn cùng khoái cảm tập kích bất ngờ, Phương Đa Bệnh sợ hãi khóc lên, hai tay ôm chặt cổ Địch Phi Thanh đong đưa, vốn dĩ còn muốn xin tha, lại bị hắn đem hai viên thù du trước ngực xem như mĩ vị lung tung gặm cắm. Khoái cảm trên dưới trùng kích, Phương Đa Bệnh kinh sợ tới bắn ra, kinh hoảng cắn môi kiềm hãm tiếng rên rỉ, đôi mắt đã nhoè tới không nhìn ra cái gì.

Địch Phi Thanh tuy mất đi thần trí nhưng vẫn xem như còn lưu lại một chút nhân tính, không nghe thấy tiếng rên rỉ câu nhân nữa, hắn bất mãn rời khỏi lồng ngực tràn đầy dấu răng cùng vệt nước ướt át, cưỡng chế Phương Đa Bệnh hé miệng hôn mình, hôn đến người kia hai mắt mê li mới buông tha, đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, tiếng nói ám ách khàn khàn "không cắn môi,... cắn ta..."

"...Hức... Không..."

"Ngoan!..."

——————
Ở một nơi xa, Trưởng thôn Thạch Thọ đắc ý đi vào giấc ngủ, có lẽ bà ta ở nơi lạc hậu này cả đời nên hoàn toàn không biết cái gọi là long dương chi phích, chỉ nghĩ thong thả đợi đến sáng tới nhặt xác đám nhân sĩ võ lâm kia đi hiến tế Nhân Đầu thần; cao hứng mà không biết ngày được đến với thần linh của chính mình cũng gần rồi.
...................)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro