【 Địch Phương 】 Tâm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: https://rong412189.lofter.com/post/4c30e0fc_2b9c96994

【 Địch Phương 】 Tâm động

Vào cái vòng cực Bắc, khóc chít chít

Cẩu lương thật sự ít, cho nên chính mình tự thêm một thiên.

   Hơi chính kịch hướng, thuộc về chính mình tục viết

Địch Phi Thanh X Phương Đa Bệnh

OOC báo động trước ❗❗❗

  

   Phương Đa Bệnh cảm thấy chính mình giống như nhiễm bệnh rồi, bằng không như thế nào vừa nhìn thấy cái tên cuồng tự đại kia tim liền thình thịch nhảy lên không ngừng đâu?

   Lần đầu nhìn thấy Địch Phi Thanh là ở trên đường núi uốn lượn chênh vênh, lúc ấy vội vàng lên đường, Phương Đa Bệnh một tay nắm chặt dây thừng cột Cát Phan, một cái tay khác tắc cầm bội kiếm tùy thân, còn phải thường thường coi chừng Lý Liên Hoa bên cạnh không cho đối phương lại có cơ hội bỏ xuống chính mình.

   "Đang chắn đường là người nào?” Phương Đa Bệnh một bên nghi hoặc nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh lùng như băng trước mắt, một bên quay đầu hướng Lý Liên Hoa dò hỏi. Lý Liên Hoa nhìn ra Phương Đa Bệnh trên mặt hoang mang đại phát thiện tâm mở miệng giải thích nói: “Úc, vị này a, là người một nhà, hắn chính là cái gia nô đầu sắt kia” Phương Đa Bệnh nghe xong Lý Liên Hoa nói bừa, bừng tỉnh đại ngộ một phen, “Nguyên lai là thiết đầu nô a, trách không được một bộ lãnh khốc” không đúng, Phương Đa Bệnh như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại lần nữa quay đầu dò hỏi Lý Liên Hoa “Này Thiết đầu nô từ thời điểm nào lại thành người một nhà?”

   Lý Liên Hoa lần nữa lừa gạt nói: “Đây là A Phi, người Nam Hải, nhiều năm trước ta cùng hắn quen biết, sau đó hắn trúng gian kế của Vệ trang chủ, bị thu làm thiết đầu nô, thật sự là rât đáng thương. Ta đây xem hắn không nhà để về, cho nên liền tính toán thu lưu hắn một đoạn thời gian.” Phương Đa Bệnh tuy nghe được như lọt vào sương mù nhưng vẫn là tin Lý Liên Hoa tự biên tự diễn, bắt đầu lặng lẽ đánh giá Địch Phi Thanh. Một thân kính trang màu xanh đen, giữa eo vây quanh thắt lưng huyền sắc, xem một cái liền biết người này không phải là phàm nhân bình thường.

   Lớn lên khá tuấn tú, đáng tiếc là tính tình lạnh như băng, Phương Đa Bệnh cảm khái trong lòng nói.

"Nhiều lời vô nghĩa” Địch Phi Thanh bỏ xuống những lời này liền xoay người hướng phía trước mà đi, lưu lại Phương Đa Bệnh tức muốn hộc máu cùng Lý Liên Hoa ôn thanh tế ngữ hống người.

   Thời gian trôi qua nhanh trong nháy mắt, mặt trời chiều đã ngả về tây, Lý Liên Hoa ở Liên Hoa Lâu bận rộn nấu đồ ăn, nhìn món ăn chính mình mới nghiên cứu vừa lòng gợi lên khóe miệng, hoàn toàn không để ý tới Cát Phan trói ở trên cột vô pháp nhúc nhích, thiếu chút nữa bị khói hun ngất.

   Mà bên kia, ở khoảng đất trống bên ngoài Liên Hoa Lâu, Phương Đa Bệnh cùng Địch Phi Thanh hai người đối diện mà đứng, âm thầm đánh giá lẫn nhau “Ngươi, có theo ai học không” cuối cùng là Phương Đa Bệnh nhịn không được mở miệng trước, Địch Phi Thanh vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, chỉ là quay đầu trở lại Liên Hoa Lâu, “Dùng quyền cước hay là đao kiếm? Hay hai chúng ta tới so đi?” Phương Đa Bệnh hướng Địch Phi Thanh bóng dáng lãnh khốc lần nữa mở miệng dò hỏi. Địch Phi Thanh như cũ không để ý tới, chỉ lo bản thân đi về Liên Hoa Lâu.

   “Ngươi” Phương Đa Bệnh sinh khí nâng kiếm đâm tới Địch Phi Thanh, hắn nghiêng người né qua, ngay sau đó giơ tay bắt lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của Phương Đa Bệnh. “Buông tay” Phương Đa Bệnh mắt thấy tay mình bị đối phương dễ dàng bắt lấy như vậy, gò má trắng trẻo chậm rãi nổi mạt ửng đỏ nhàn nhạt khó hình dung.

   “Võ công bình thường, lá gan nhưng thật không nhỏ” Địch Phi Thanh lãnh khốc trên mặt nổi lên một mạt tươi cười rất thiển rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh băng như thường. “Ngươi” Phương Đa Bệnh nghe thế tức giận lại lần nữa nâng lên nắm tay chuẩn bị đánh về phía hắn, mà Địch Phi Thanh cũng cũng giơ lên nắm đấm chuẩn bị phản kích, lúc này, giữa hai người đột nhiên xuất hiện một tấm mộc, ngăn cách hai nắm tay.

   Lý Liên Hoa đã làm xong cơm cau mày nhìn hai kẻ không bớt lo ném xuống một câu “Không đói bụng sao, ăn cơm” liền xoay người về Liên Hoa Lâu, Phương Đa Bệnh thấy thế cũng ném xuống một câu “Hừ”, sau đó gắt gao đi theo sau Lý Liên Hoa.

   Địch Phi Thanh đứng ở tại chỗ nhìn hành động nhỏ ấu trĩ của Phương Đa Bệnh nhịn không được ở trong lòng lắc đầu, theo sau cũng về tới Liên Hoa Lâu ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

   Phương Đa Bệnh đi vào từ trước tức giận nhìn Địch Phi Thanh vào sau, Địch Phi Thanh không rõ nguyên do nhìn lại Phương Đa Bệnh, xem đến người nội tâm hoảng hoảng nhịn không được đứng dậy chạy vào bếp xem xét Lý Liên Hoa nấu ăn đến đâu. Nhìn nồi thịt hầm trước mắt hương vị màu sắc đều đầy đủ, tiểu thiếu gia nhịn không được giơ tay che lại cái mũi nghi hoặc nhìn Lý Liên Hoa, “Đây là cái gì?” Lý Liên Hoa một bên đảo thịt, một bên trả lời nói: "Đồ ăn mới”.

   Chờ thịt kho toàn bộ cho vào tô, Lý Liên Hoa liền để Phương Đa Bệnh đem ra bàn, còn mình đi ra bên ngoài hái hành.

   Phương Đa Bệnh nhìn Lý Liên Hoa nhàn nhã rời đi tức giận oán thầm: “Lại lấy ta ra thử món mới” ngay sau đó cúi đầu nhìn tô thịt. Đột nhiên, tiểu thiếu gia như là nghĩ tới cái gì, nhìn Địch Phi Thanh khóe miệng cười xấu xa một cái chớp chớp mắt.

   Theo sau giả dạng làm bộ kinh ngạc bưng đồ ăn ngồi xuống đối diện Địch Phi Thanh. Địch Phi Thanh vẫn chưa đem ánh mắt đặt lên món thịt đủ cả sắc vị hương kia, ngược lại đôi mắt giống sói nhìn chằm chằm con mồi, không chớp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh bị ánh mắt hắn dọa đến, đứng dậy gập ghềnh nói “Ta đi giúp Lý Liên Hoa hái hành” liền giống như chạy trốn phi ra ngoài.

   Lý Liên Hoa bên ngoài nghe được động tĩnh nghi hoặc buông tha cọng hành dưới tay, nhấc chân hướng trong lâu đi tới, vừa vặn nhìn đến Phương Đa Bệnh hoang mang rối loạn chạy ra.

   “Sao lại thế này?” Lý Liên Hoa vỗ vỗ bùn đất dính trên tay, nhẹ giọng dò hỏi, Thiếu niên cuống quýt chạy ra làm bộ hít thở không khí mới mẻ, nghe thấy cái vấn đề này liền hồi tưởng ánh mắt Địch Phi Thanh mới nhìn mình, trên mặt lại lần nữa đỏ lên, gập ghềnh mở miệng: “Không, không có gì, chính là đột nhiên cảm thấy có điểm nóng” Lý Liên Hoa nghe thấy cái trả lời này bừng tỉnh đại ngộ nga một tiếng, ngay sau đó cầm hành mới vừa hái được đi vào trong lâu.

   Mà lúc này, ngồi ở một chỗ Địch Phi Thanh nhắm hai mắt tự hỏi Phương Đa Bệnh vì cái gì đột nhiên chạy ra, nghe được phía trước truyền đến động tĩnh nhanh như bay mở mắt cầm lấy tùy đao chuẩn bị công kích, chờ thấy rõ người đến là Lý Liên Hoa liền nhanh chóng buông trong đao, ngược lại làm bộ giống như cái gì cũng chưa phát sinh, cầm lấy chiếc đũa kẹp miếng thịt.

   Lý Liên Hoa thấy một màn như vậy vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền nhìn đến Địch Phi Thanh đem thịt gắp lên thả vào trong chén đối diện, từ từ, mới vừa nãy Phương Đa Bệnh hình như chính là từ đối diện hắn đứng lên chạy ra bên ngoài đi.? Hảo gia hỏa, Lý Liên Hoa đỡ cái trán làm bộ nhìn không thấy Địch Phi Thanh mới làm những gì, đi về phòng ngủ.

   Đương nhiên, đi lên đi phía trước còn lưu lại một câu “Đúng rồi, trên lầu chỉ có một gian phòng cho khách, ngươi cùng Phương Đa Bệnh tự mình quyết định ai ngủ ở gian khách phòng kia” nói xong, liền ôm Hồ ly tinh đánh ngáp trở về phòng, lưu lại Địch Phi Thanh vẻ mặt lạnh nhạt cùng Phương Đa Bệnh vừa mới mới đi vào.

   Phương Đa Bệnh vừa vào liền chú ý đến trong chén mình trong nhiều hơn vài khối thịt, hắn chậm rãi ngồi xuống cầm lấy đũa gắp một miếng, hướng Địch Phi Thanh đối diện thử dò hỏi: “Này đều là ngươi gắp?” Đối phương nhanh chóng gật đầu, lạnh mặt nói câu “Ăn đi cho nóng” liền xách theo đao đứng lên hướng khoảng đất trống bên ngoài Liên Hoa Lâu.

   Phương Đa Bệnh quay đầu nhìn bóng dáng Địch Phi Thanh rời đi, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, hắn ăn thịt trong chén một lát  liền buông chiếc đũa đi ra theo.

   Trên mảnh đất trống, Địch Phi Thanh đôi tay ôm kiếm ngẩng đầu nhìn ánh trăng không biết nghĩ đến cái gì, Phương Đa Bệnh lặng lẽ thả chậm bước chân đi tới bên cạnh hỏi, “Đang xem cái gì?” Tiểu thiếu gia chiếu theo phương hướng Địch Phi Thanh ngẩng đầu mà nhìn, bầu trời đen nhánh chỉ có ánh trăng cao cao treo ở nơi đó, không có sao, cũng chẳng có mây.

   Địch Phi Thanh nghe được bên tai truyền đến thanh âm tràn ngập tinh thần phấn chấn của Phương Đa Bệnh nhịn không được gợi lên khóe miệng cười một cái trong chớp mắt, theo sau xoay người trở lại Liên Hoa Lâu, không có hồi đáp Phương Đa Bệnh.

   “Ai, cuồng tự đại, ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta” Phương Đa Bệnh nhìn Địch Phi Thanh lại một lần phớt lờ chính mình tức giận đến dậm chân, ở trong lòng hung hăng mắng vài câu đáng giận, cuồng tự đại... liền bước nhanh trở về Liên Hoa Lâu.

   Mà bị hắn ở trong lòng mắng cuồng tự đại Địch Phi Thanh lúc này đang đứng ở trước cửa gian khách phòng duy nhất tiến cũng không được, đi cũng không xong, “Ai, cuồng tự đại, ngươi như thế nào không đi vào?” Đã lên tới nơi Phương tiểu thiếu gia nhìn Địch Phi Thanh giống cái gậy đứng ở cửa không chút sứt mẻ, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhìn người vẫn không nhúc nhích đứng ở kia, tiểu thiếu gia chớp mắt, đánh bạo tiến lên phía trước ý đồ bắt lấy tay Địch Phi Thanh nhìn xem đối phương có phản ứng hay không, quả nhiên, Phương Đa Bệnh còn chưa có hoàn toàn đụng tới tay Địch Phi Thanh, khó khăn lắm mới chạm tới ống tay áo đã bị hắn lắc mình né được.

   Địch Phi Thanh vừa mới còn tự hỏi đã sớm lấy lại tinh thần, nhìn Phương Đa Bệnh vươn tay theo bản năng lắc mình né qua, bàn tay nhỏ mảnh khảnh kia cứ như vậy xấu hổ ngừng ở giữa không trung, thu hồi lại ủ rũ không rõ chính mình vừa mới muốn làm cái gì Địch Phi Thanh... Phương Đa Bệnh xoay chuyển tròng mắt không ngừng, ngẩng đầu dũng cảm nhìn thẳng hai mắt đối phương, hai tay cũng nhanh chóng biến thành tư thái khoanh tay trước ngực.

   Địch Phi Thanh bị Phương Đa Bệnh hành động ấu trĩ chọc cho vui vẻ, khóe miệng hơi hơi tác động một chút, Tiểu thiếu gia nhìn đến cuồng tự đại nguyên bản lạnh như băng thế nhưng cười nhất thời sững sờ tại chỗ, ngơ ngốc nhìn.

   Địch Phi Thanh bỏ xuống một chữ “Ngốc” liền lôi kéo Phương Đa Bệnh ngây người đi vào gian khách phòng duy nhất kia, nhìn giường đơn trước mắt lưu lại một câu “Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ sàn nhà” lúc sau tìm một vị trí thoải mái trên sàn nằm xuống, ngủ.

   Mà lúc này đã phục hồi tinh thần lại Phương Đa Bệnh nghe được Địch Phi Thanh vừa nói câu kia ở trong lòng yên lặng rút lại mấy câu mắng người, kỳ thật cuồng tự đại làm người còn khá tốt. Thời điểm Phương Đa Bệnh nằm ở trên giường, ở trong đầu lộn ngược lại sự tình ngày hôm nay phát sinh, hắn nhịn không được trộm ngồi dậy hướng Địch Phi Thanh nhìn qua, vừa vặn Địch Phi Thanh cũng mở hai mắt nhìn hắn.

   Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên, Địch Phi Thanh đem ánh mắt từ trên mặt Phương Đa Bệnh trên dời đi trước, ngược lại chuyển dời đến trần nhà, mà tiểu thiếu gia cũng chậm rãi đem ánh mắt từ trên mặt Địch Phi Thanh chuyển dời đến trên giường của chính mình.

   “Trước ngủ.” “Ngủ.” Hai người đồng thời mở miệng, theo sau đồng thời sửng sốt một giây, ngay sau đó hai người lại lần nữa đồng bộ nhắm mắt, sôi nổi tiến vào mộng đẹp.

  

  
Một đêm vô mộng.
End.
  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro